[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

Chương 28: Đêm Giáng sinh tệ hại



"Đừng chỉ xót thương người đã khuất, hãy dành nhiều sự quan tâm hơn cho người đang sống."

————

Ron quay về ký túc xá với tâm trạng cuối cùng cũng đã thả lỏng đôi chút, lại thấy Harry ở giường kế bên đang vùi đầu vào gối, hệt như đã hạ quyết tâm khiến mình bị ngạt chết mới thôi. Cậu vội vàng kéo y dậy.

"Sao thế bồ tèo? Nhìn bồ cứ như... Bồ chắc không thất tình đấy chứ?"

Thế nhưng Harry chẳng hề tức giận phản bác lại cái giọng điệu đùa cợt này. Ron thấy vậy thì tiếng cười tức khắc ngưng bặt. Cậu hỏi với vẻ bất an: "Này, Harry, không phải thật đúng không? Cho dù Cho Chang đã có bạn trai, bồ cũng không cần phải phủ định chính mình! Bồ ngẫm lại xem, cô ấy không chọn bồ – Đứa bé sống sót! Đúng là không tinh mắt chút nào!"

Mấy chữ "Đứa bé sống sót" nghe thật chói tai. Harry gắng xốc lại tinh thần và nở một nụ cười yếu ớt: "Mình không sao đâu... Bác Weasley sao rồi?"

Ron nhảy sang ngồi bên mép giường mình khiến cái giường lắc lư theo mấy cái. Hàng mi dài hơi cụp xuống, cậu thở dài rồi nói: "Ba mình vẫn đang nghỉ ngơi chữa trị. Vết thương của ba sâu lắm, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Nghe nói chậm thêm chút nữa thì khó lo liệu rồi... Ài, bồ biết mẹ mình mà, mẹ nhất định bắt mình phải chính miệng cảm ơn bồ cho tử tế, còn bảo bồ là ngôi... ngôi sao may mắn của nhà mình."

Hiển nhiên cậu thiếu niên thẹn thùng không được thạo mấy lời mất tự nhiên thế này cho lắm. Harry khẽ lắc đầu, không tiếp lời cậu.

"Nhưng kỳ lạ thật, ba kiểu gì cũng không chịu nói cho tụi mình biết lúc ấy ông đang làm gì ở Sở Thần bí. Mình và bọn anh George suy đoán chắc chắn là Hội Phượng Hoàng muốn canh chừng thứ gì đó. Không biết có phải vũ khí bí mật gì gì đó không?"

Nỗi u ám chua chát lại trào lên trong lòng, Harry cười khổ. Vũ khí bí mật, quả là một cái tên thích hợp với y. Đối với rất nhiều người, y chẳng qua chỉ là một công cụ đã được xác định dùng để đối phó với Voldemort nhỉ.

"Mình biết thứ gì được cất giấu trong đó." Harry nói một cách bình tĩnh: "Thứ Voldemort muốn giành lấy là một quả cầu tiên tri được đặt trên cái giá trong đó."

Ron run lên vì lời Harry nói. Cậu mở trừng mắt, kêu to: "Sao bồ biết được? Còn nữa, bồ đừng có nói tên kẻ đó được không? Dù năm ngoái bồ đã nói cho tụi này là gã chẳng có gì đáng sợ, nhưng mà, không phải ai cũng có thể dũng cảm được như bồ..."

"Mình không hề dũng cảm đâu, Ron." Harry cúi thấp đầu, ôm lấy đống chăn và nằm úp sấp trên giường. Một màu xám xịt bao phủ lấy cậu thiếu niên. Y nhìn chằm chằm vào góc tường với ánh mắt vô hồn: "Mình đích xác là vừa nhát gan vừa ngạo mạn, còn luôn cho rằng rất cả mọi người đều sẽ đón ý hùa theo tưởng tượng của mình."

Ron vừa thắc mắc vừa lo lắng mà nhìn đỉnh đầu của Harry. Cậu cảm thấy mình quả thật có thể nhìn thấy mây đen giông bão vần vũ phía trên giường Harry. "Này bồ tèo..."

"Mình đã nhìn thấy trong mơ." Dường như để khiến chính mình không chìm đắm vào chủ đề này, Harry chậm rãi nói: "Mình cảm thấy tư tưởng của mình và Vol... kẻ đó có thể kết nối với nhau trong tình huống nào đó. Mình có thể cảm nhận được ham muốn và sự chờ mong của gã. Là thế đấy, cho dù việc này khiến người ta khó chịu tột cùng."

Ron lại không kìm được mà thở dài. Hiện giờ cậu đã hoàn toàn hiểu được tâm trạng buồn bực của cậu bạn tốt.

Gần đến giữa trưa, cuối cùng Harry cũng bò xuống khỏi giường. Đến sát lễ Giáng sinh, ngay cả bầu không khí trong lớp học cũng trở nên nhàn nhã, thậm chí tiết của mụ Umbridge cũng không thể gây ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người. Nhưng Harry lại chẳng thể nào hòa vào bầu không khí vui vẻ này được. Y chỉ thấy hết sức may mắn là trước đêm Giáng sinh mình không có tiết Độc dược nào. Chương trình huấn luyện của DA tạm thời chấm dứt, tất cả mọi người đều muốn về nhà nghỉ lễ. Nhớ lại dáng vẻ ngọt ngào của Cedric và Cho Chang khi họ nắm tay cùng chào tạm biệt mình, niềm hâm mộ trong Harry dần hóa thành mất mác.

Y cùng Ron đi xuống cầu thang vào phòng sinh hoạt chung Gryffindor. Hermione đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế sô pha thoải mái bên cạnh lò sưởi âm tường. Nhìn thấy Ron, Hermione mỉm cười và cho cậu một chiếc ôm nhẹ nhàng.

"Gặp bồ mình vui quá. Nhìn thấy bồ có nghĩa là bác Weasley không sao rồi."

Hermione không để ý đến câu lầm bầm nho nhỏ của Ron rằng "Bồ không thể chỉ đơn giản là mong gặp mình được", cô chuyển ánh mắt sang Harry và bắt đầu trở nên nghiêm túc: "Bồ thì sao Harry? Mình chú ý đến bồ mấy ngày nay rồi, đã có chuyện gì thế? Tâm trạng của bồ cứ mãi sa sút."

Harry vò tung mái tóc vốn đã bù xù, im lặng nhún vai, định bụng đổi đề tài khác. Nhưng hiển nhiên Hermione khó đối phó hơn Ron nhiều. Cô kiên trì nói tiếp: "Bế quan bí thuật của bồ thế nào rồi? Đừng có làm mình làm mẩy với thầy Snape. Harry, bồ cần học được món ấy."

"Snape? Bế quan bí thuật?" Ron dùng vẻ mặt thông cảm để mà đánh giá Harry đang suy sụp, càng thấy thấu hiểu hơn.

Có lẽ ít nhiều cảm giác được Harry không muốn tập trung vào vấn đề này, Hermione thở hắt một hơi đầy bất đắc dĩ rồi nói: "Được rồi các chàng trai, các bồ đã không muốn làm bài tập thì tụi mình cùng đi thăm bác Hagrid đi. Bác ấy về hai ba ngày rồi."

Sau chiến tranh bác Hagrid vẫn ở lại Hogwarts làm người giữ rừng và giáo viên môn Bảo vệ Sinh vật thần bí (trên thực tế giáo sư McGonagall đã do dự về chuyện này rất lâu). Mỗi tuần Harry đều phải đến ngôi nhà gỗ nhỏ của bác Hagrid ngồi một lúc. Người khổng lồ lai đã dẫn y bước vào thế giới phép thuật này sẽ khiến y cảm thấy yên lòng.

Nhưng Harry đã nhận ra, từ sau khi trở về đây mình rất ít khi nghĩ tới việc đi thăm bác Hagrid. Thầy Dumbledore từng nói với y, "Đừng chỉ xót thương người đã khuất, hãy dành nhiều sự quan tâm hơn cho người đang sống." Nhưng y vẫn không thể thật sự thoát khỏi những cơn ác mộng ấy.

Y nói Snape đắm chìm trong quá khứ, thật ra chính y cũng đâu khác gì? Chính vì quá mức hoài niệm, mới muốn khiến cho toàn bộ mọi thứ trở về như trước, muốn tất cả mọi người đều sống khỏe mạnh bên cạnh mình.

Bác Hagrid vừa lầu bầu "mấy đứa không nên tới đây" vừa hé cửa cho họ vào trong. Vết thương của bác ấy vẫn còn rất tệ, khắc họa nên cái sự không thân thiện của những người khổng lồ một cách rất rõ ràng. Hermione sau khi rít lên thì cùng Ron hỏi bác Hagrid đủ loại vấn đề hệt như đang đánh giáp lá cà. Harry chơi đùa với Fang, mãi cho đến khi nghe thấy bác Hagrid nói: "Chuyện vốn rất thuận lợi, nhưng tiếp đó thuyết khách của Tử thần thực tử cũng tới. Mấy đứa đoán xem là ai? Là Lucius Malfoy—"

Ron và Harry kêu to lên cùng lúc: "Gì cơ ạ?"

"Đúng thế, bác cũng không thể tin nổi." Nét cảm khái hiện lên trong đôi mắt giống hệt con bọ cánh cứng của bác Hagrid, bác cũng không nhận ra được cảm xúc của Ron. "Hắn vẫn là quan chức của Bộ Phép thuật đúng chứ? Thế mà hắn dám xuất hiện quang minh chính đại giữa nhóm người khổng lồ."

"Vì sao... Sao lại là Lucius Malfoy?" Harry hỏi: "Cháu tưởng rằng những chuyện liên quan đến người khổng lồ, Voldemort sẽ cử đám Tử thần thực tử hung hãn như McNeill đi chứ. Malfoy xem như là thuộc hạ đắc lực dưới trướng Voldemort mà nhỉ?"

Nhìn thoáng qua Ron đang có hơi ngơ ngác, Harry thầm nói xin lỗi trong lòng.

Bác Hagrid cũng cau mày đầy hoang mang, ngón tay gảy chòm râu đã xoắn lại thành một nhúm: "Bác không biết. Nhưng Malfoy khiến đám người khổng lồ cực kỳ hài lòng. Hắn rất biết ăn nói, đúng chứ?"

Nhìn những bông tuyết chầm chậm rơi xuống ở bên ngoài, vẻ mặt mơ màng của bác Harry thể hiện rằng bác đang suy ngẫm. Tiếng nói của bác bị nén xuống thật trầm thấp: "Bác luôn cảm thấy kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai không giống trước đây cho lắm, dường như gã thận trọng hơn và cũng điên cuồng hơn... Gã náu mình rất kỹ, rồi khơi mào sự nghi kỵ giữa Bộ Phép thuật và cụ Dumbledore. Thậm chí gã không thu nạp đám thuộc hạ cũ bị giam trong Azkaban lúc trước. Nhắc đến thì, Harry này, năm thứ tư khi cháu gặp gã có phải cháu cũng có cảm giác ấy không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Harry nhất thời nghẹn lời. Y cũng cực kỳ muốn biết tình huống ngay lúc đó đây. May là bác Hagrid không truy hỏi tiếp, mà bê cái thùng gỗ nhỏ chứa rượu mạnh lên rồi uống một hơi cạn sạch, xua đi hơi lạnh: "Trên đường trở về bác còn gặp Remus Lupin. Cậu ấy cũng đang chấp hành nhiệm vụ được cụ Dumbledore giao cho giống bác, nhưng xem chừng không khá hơn bác là bao. Ài, dù sao người sói cũng chẳng phải bầy nhóm thân thiện gì, so với người khổng lồ thì bản tính tàn bạo của chúng thậm chí còn... Remus đáng thương."

Người khổng lồ lai vung vẩy bàn tay lớn, dùng vẻ mặt nghiêm túc hiếm có để bảo ba người họ rằng đây đều là bí mật của Hội Phượng Hoàng, không thể tiết lộ ra ngoài dù chỉ mảy may. Harry nhớ tới quả trứng rồng hồi năm nhất, không khỏi liếc nhìn bác Hagrid một cái đầy lo lắng, mong rằng đừng có thêm một "Quirrell" nữa chuốc say bác ấy.

Ông Weasley đã sắp được ra viện, Sirius mời tất cả họ đến số 12 quảng trường Grimmauld cùng qua đêm Giáng sinh. Ron và Harry bèn thu dọn đồ đạc của mình. Hermione thì muốn về nhà cùng cha mẹ. Ron thấy Harry nhét quần áo vào túi thì mở to miệng đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt: "Bồ điên rồi à? Chắc chắn mẹ sẽ tặng bồ áo lông!"

Khi họ bước vào sảnh thì sắc trời đã rất tối, kết hợp với hơi thở âm trầm của nhà tổ Black thì thật sự nó khiến tâm trạng người ta không thể vui sướng nổi. Harry và Ron đi đến đầu cầu thang, vừa hay nhìn thấy cửa căn phòng mà Hội Phượng Hoàng thường dùng để họp hành đã mở ra.

Snape bước ra cùng với nụ cười châm biếm. Ánh mắt hắn lướt đến cậu bé mắt xanh đứng ở cầu thang thì tức khắc, vẻ chế nhạo cũng không còn nữa. Bà Weasley cũng bước ra theo, hỏi với giọng ôn hòa: "Ở lại ăn cơm chứ, Severus? Chúng tôi sẽ rất vui lòng chào đón. Đêm Giáng sinh đừng trải qua một mình, nên cùng người nhà..."

"Đoàn tụ?" Snape cười lạnh một tiếng cụt ngủn, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Harry. "Khỏi cần, Molly. Tôi không có thói quen này."

Harry quay mặt đi trước, không để mắt mình chăm chú vào người đàn ông áo đen nữa. Y im lặng lắng nghe tiếng bước chân của Snape, cho đến khi hắn đi ra khỏi số 12 quảng trường Grimmauld.

Bên ngoài vẫn đang đổ tuyết. Không biết vì sao suy nghĩ này lại hiện lên trong đầu Harry.

Thật ngu ngốc hết sức.

Trong phòng bếp và phòng khách, bầu không khí giáng sinh nồng đậm hơn nhiều. Cây thông giáng sinh tỏa sáng lấp lánh trong góc, trên ngọn cây còn có một ngôi sao sáng nhấp nháy trôi lơ lửng. Những quả cầu vải sặc sỡ bay loạn xạ trên trần nhà và phát ra tiếng cười the thé. Chúng còn hô to về phía mọi người: "Ta là cầu nhiều màu, mi là bạn khốn nạn!" Đây chắc chắn là kiệt tác của cặp song sinh.

Có lẽ đã rất lâu rồi Sirius không có nhiều người bầu bạn thế này, gã hết sức vui sướng. Tiếng cười lớn thoải mái của gã hòa lẫn tới với tiếng mắng chửi chói tai từ bức tranh phu nhân Black. Gã uống rất nhiều rượu, sau cùng thậm chí còn trình diễn kỹ năng nhảy múa tuyệt diệu mà mình che giấu đã lâu.

Harry làm tổ trên chiếc sô pha gần cửa sổ. Bên ngoài tối đen như mực, chẳng thể thấy rõ mưa tuyết, không một tia sáng le lói. Chỗ ghế bên cạnh y bỗng lún xuống chút ít, Sirius hiển nhiên đã say ôm lấy y và cười nói: "Này James, sao cậu không vui thế? Nghe này mình đã nhận được thư của Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, cậu ấy sắp trở về rồi!"

Nhìn nụ cười tươi rói trên gương mặt thật ra rất tiều tụy của Sirius, Harry trả lời nhẹ nhàng: "Thế ư? Tốt quá."

Thật ra y vẫn luôn bị động. Hai mối tình mà y đã mất đi, đều là do Cho Chang và Ginny cố chấp tiến lên. Chính y thì chỉ hơi rung động trong lòng, rồi chờ đợi họ bước đến trước mặt và giơ tay ra mời mình.

"James, mình rất hâm mộ cậu đấy. Cậu yêu Lily, và cậu đã cưới được Lily." Sirius ngửa cổ ra tựa lên thành ghế sô pha, thì thào khe khẽ: "Có ai may mắn được như cậu chứ?"

"Đúng thế." Harry co chân lên và dùng hai tay ôm lấy đầu gối, động tác giống như cậu học trò Slytherin tóc đen ngồi trên thảm cỏ trong chậu Tưởng Ký.

"Mình cũng mới hiểu ra, Chân Nhồi Bông ạ. Có nhiều khi, rất nhiều chuyện đều không thể đơn giản giống với nguyện vọng của chúng ta. Thế giới không có nghĩa vụ quay quanh chúng ta, không phải cứ muốn gì là có thể có được thật. Ai có thể thật sự, may mắn giống mình chứ?"

– TBC –