[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

Chương 32: Nỗi hối hận của vị phù thủy phe sáng



"Chú Sirius còn sống, Harry ơi! Chú ấy còn sống!"

———

Những tiếng nổ vang như đang phóng pháo hoa vang lên ngoài lâu đài Hogwarts, không biết có phải mấy anh chàng tóc đỏ nhà Weasley đang giúp tâm trạng của Umbridge "tốt lên chút đỉnh" hay không. Harry im lặng đi theo cụ Dumbledore. Cánh cửa đá của văn phòng hiệu trưởng đóng kín, ngăn lại toàn bộ những tiếng nói cười bên ngoài. Y nhớ rõ, vào năm thứ năm khi chú Sirius ra đi, y đã từng bị nỗi khổ đau và cơn phẫn nộ điên cuồng chi phối, đập vỡ rất nhiều đồ sưu tầm trong văn phòng hiệu trưởng hệt như một kẻ điên.

Cụ Dumbledore thả mình xuống chiếc ghế dựa mềm mại, đồng thời biến ra cho Harry một chiếc sô pha nhỏ có vẻ cũng rất thoải mái. Vẻ mặt cụ hết sức mệt mỏi, hiển nhiên đòn tấn công mà Voldemort dành cho cụ chẳng hề dịu dàng gì.

Cụ cất tiếng nhẹ nhàng, đôi mắt xanh lam thấu tỏ nhìn thẳng vào cậu thiếu niên vẫn bướng bỉnh đứng đó: "Trò đã quay về bằng cách nào thế, Harry?"

Harry mấp máy môi nhưng không nói gì.

"Thầy nghĩ là trò đã nhận ra, Harry." Cụ Dumbledore dời tầm mắt, trái lại nhìn chăm chú vào đầu những ngón tay đang đặt trên bàn của mình: "Giữa trò và Voldemort có mối liên hệ nào đó, mà trong tình huống thần kỳ thế này hai người sẽ gây ảnh hưởng đến nhau, thậm chí có thể thông qua đôi mắt của đối phương để thấy được một vài chuyện."

"Nếu không phải vậy thì thầy cũng sẽ không để giáo sư Snape dạy em Bế quan bí thuật, đúng không?" Harry nói với chút châm chọc. Đôi mắt lam trước nay vẫn luôn dửng dưng hờ hững ấy khiến tâm trạng vốn đã bất ổn của y càng dao động mãnh liệt hơn.

"Đúng." Cụ Dumbledore trả lời một cách bình tĩnh, ngón tay gõ nhịp, như đã hạ quyết tâm sẽ không nhìn Harry. "Rõ ràng đó là một sai lầm. Trò vẫn luôn tỏ ra chững chạc như thế này, bắt đầu từ năm thứ ba đã vậy. Thầy không biết trò sẽ nổi giận với giáo sư Snape, Harry. Mà sau lễ Giáng sinh, giáo sư Snape từng đến tìm thầy. Thầy ấy nói khi đối diện với thầy ấy cảm xúc của trò sẽ cực kỳ kích động, thầy ấy đề nghị thầy hãy tự dạy trò Bế quan bí thuật."

"Thầy ấy... Đề nghị thầy, dạy em Bế quan bí thuật?" Harry lặp lại một lần, có thứ cảm xúc khó nói thành lời đang dâng trào dưới đáy lòng y. Vị giáo sư Độc dược cay nghiệt ấy không giống với năm thứ năm trong quá khứ, chỉ quăng thằng nhóc đã phát hiện bí mật ra rồi thôi. Người ấy đang thật sự suy xét cho y, không muốn y phải chịu dày vò thêm nữa, người ấy không hề trách y...

Cụ Dumbledore gật đầu, không giải thích nguyên nhân vì sao từ sau lễ Giáng sinh đến giờ cụ vẫn chưa dạy Harry. Cụ cất giọng hết sức vững vàng, chuyển sang chủ đề khác: "Thầy đã quá quan tâm đến trò, Harry, giống như trò quan tâm đến Sirius. Thầy biết, nếu Voldemort phát hiện ra vị trí thân thiết của Sirius trong lòng trò, gã sẽ lợi dụng Sirius, bắt cậu ấy, dùng những lời nguyền ác độc để dồn ép, thậm chí giết chết cậu ấy, từ đó dụ dỗ trò chịu khuất phục. Thầy buộc phải để Sirius làm người giữ bí mật của Hội Phượng Hoàng, mong rằng có thể dùng trách nhiệm để trói buộc người có quan hệ thân thiết đến thế với trò, đồng thời bảo vệ cả hai người. Nhưng thầy đã quên, Sirius là một Gryffindor điển hình, cũng như trò vậy. Cậu ấy sẽ vứt bỏ tính mạng vì bạn bè, dẫu rằng vẫn giữ vững lòng trung thành, nhưng không ai có thể ngăn cản cậu ấy được. Thầy cũng hiểu, ai cũng không thể ngăn trò đi cứu cậu ấy. Cho nên thầy đã đưa trò cùng tới Bộ Phép thuật, dù việc này lại tình cờ hợp với mong muốn của Voldemort."

Harry nhớ tới suy đoán của Hermione và Ron khi ở trên tàu tốc hành Hogwarts. Máu nóng dồn lên não khiến trán y cũng thấy khó chịu theo. Họ chưa từng đoán được, kẻ đầu sỏ hại chú Sirius phải cô đơn chờ đợi ở số 12 quảng trường Grimmauld, chẳng ngờ lại chính là y.

"Chú ấy không vui vẻ." Harry nói một cách cứng ngắc, thái độ gần như thô lỗ. "Sự trói buộc của thầy, kế hoạch mà thầy tự cho là tốt cho em, suýt nữa đã hại chết chú Sirius và thầy Lupin."

Dù không nghe được trực tiếp nhưng suy đoán từ câu "cậu còn muốn chết không, Sirius?" của thầy Lupin, Harry quả thật sợ đến mất hồn mất vía. Người cha đỡ đầu luôn vui vẻ không biết sợ của y từng nói muốn chết, ai có thể xác định được trong câu đó có bao nhiêu phần là nghiêm túc?

Vị phù thủy già tóc bạc nhìn có vẻ hết sức bi ai mà mỏi mệt. Hai tay cụ đỡ trán, che khuất đi nét mặt, tiếng nói nặng trĩu vang lên từ dưới hai bàn tay: "Thầy rất xin lỗi, Harry... Xin hãy tha thứ cho sai lầm của một ông già. "Tình yêu" mà Voldemort căm ghét và vứt bỏ, cùng với "tình yêu" mà thầy tin tưởng vững chắc, dường như đều đã đang chao đảo. Thầy quá già rồi, Harry, thậm chí thầy đã sắp quên mất trái tim dũng cảm cố chấp của tuổi trẻ."

Đây là lần đầu tiên cụ Dumbledore thể hiện ra dấu hiệu già nua rõ ràng đến thế. Lòng Harry hơi chấn động. Vị phù thủy phe sáng mà họ vẫn luôn sùng bái và tôn kính với tính cách điên khùng, tâm trạng vui vẻ chẳng hiểu vì sao, và cả khí chất lãnh tụ khiến người khác không thể kháng cự, những điều ấy đã sớm ăn sâu bám rễ trong đầu óc họ. Harry siết chặt nắm tay, cụp mắt xuống.

"Thầy vẫn luôn cho rằng mục tiêu của Voldemort là trò." Ông lão thở dài, chẳng ngờ lại để lộ ra vẻ yếu đuối. "Thầy cho rằng gã muốn dụ trò đến, diệt trừ người có mối liên hệ số mệnh nào đó với gã. Nhưng thầy sai rồi, mục tiêu của gã là thầy. Gã biết thầy sẽ không thể nào để trò đến Sở Thần bí một mình, vì thế gã bắt đầu từ trò, ép thầy đến đó."

"Nhưng... Vì sao?" Harry kinh ngạc đến mức lắp bắp: "Thầy đến đó thì có lợi gì cho gã chứ?"

Cụ Dumbledore như không hề nghe thấy lời của Harry. Cụ nhìn đăm đăm vào những ngón tay đang đan vào nhau của mình, cứ thế nói tiếp: "Thật ra kế hoạch của gã rất dễ đoán. Voldemort muốn thử xem mình có thể thật sự đánh bại được thầy hay không. Trò không hiểu gã đâu, Harry. Gã đã ngủ đông một năm, muốn có một lần trở về khiến giới phép thuật phải khiếp sợ. Cướp đám người trong Azkaban ra, đánh bại "người duy nhất gã sợ hãi", xâm nhập Bộ Phép thuật và lấy được quả cầu tiên tri mà gã muốn có, chẳng phải một ngày cực kỳ hoàn mỹ sao? Thầy đã đoán được Nhật báo Tiên Tri sẽ viết thế nào rồi."

Vị phù thủy già chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt Harry.

"Sao trò lại cảm thấy phẫn nộ, hả Harry? Trò muốn tấn công thầy, đúng không?"

Cụ nói đúng. Harry có thể nhận ra hiện giờ nét mặt mình cổ quái thế nào. Vào lúc Dumbledore nói cụ còn hiểu Voldemort hơn y, có một cơn phẫn nộ mãnh liệt trào lên bao trùm tất cả. Y muốn xông về phía cụ, xé toạc cụ, đập nát khuôn mặt già nua bình tĩnh kia, lay mạnh cụ, tổn thương cụ, nói cho cụ biết cụ hoàn toàn không hiểu gì hết – dường như trong cơ thể y có một con rắn đang ẩn mình, chực chờ phóng ra tấn công bất cứ lúc nào.

"Đây là nguyên nhân khiến dù giáo sư Snape đề nghị, thầy cũng không thể dạy Bế quan bí thuật cho trò." Cụ Dumbledore nói một cách bình tĩnh, hoàn toàn không để ý đến thiếu niên đang bị bao phủ dưới bầu không khí tối tăm. "Thầy không thể đối diện với trò, bởi khi trò nhìn thầy, không phải đang dùng thân phận của chính trò. Nếu như thầy muốn dùng Triết tâm trí thuật với trò, có thể sẽ ép trò phát điên."

Harry đột ngột nhắm chặt mắt lại, những ý nghĩ xấu xa độc ác kia cũng dần rút đi. Y bỗng nghĩ đến những lời Grindelwald từng nói: Ta vừa căm ghét những kẻ đã bức bách Albus, lại vừa muốn tự tay ép ông ấy vào đường cùng. Là Voldemort, hay đúng hơn là mảnh hồn của Voldemort đang nhìn thầy Dumbledore thông qua đôi mắt y. Suy nghĩ của Voldemort và Grindelwald... Chỉ e là giống nhau.

"Trò đã quay về bằng cách nào thế, Harry? Trò là học sinh năm thứ năm." Cụ Dumbledore bỗng nhiên thay đổi chủ đề, hỏi lại chuyện ban đầu.

Harry không đáp lời cụ. Theo lý thì học sinh năm thứ năm đương nhiên chưa biết độn thổ. Có lẽ vị hiệu trưởng sắc sảo đã phát hiện được chút manh mối.

"Trò có rất nhiều bí mật, cậu bé ạ." Vị phù thủy tóc bạc thở dài một hơi xa xăm, gương mặt giấu sau bộ râu bạc bởi không thể thấy rõ mà càng có vẻ âu sầu. Cụ thật sự đã già rồi, giống với Grindelwald đã từng trẻ trung hào hoa, họ đều có quá nhiều chuyện phải chịu bó tay bất lực. Nghĩ thế, trái tim đang dần nguội lạnh của Harry lại trở nên đớn đau buồn bã một cách lạ kỳ.

"Trò tin tưởng thầy, quả thực là tin tưởng vô điều kiện. Nhưng trò cũng không bằng lòng nói cho thầy biết bí mật của trò. Năm trước khi trò trở về từ chỗ Voldemort, bình tĩnh nói với thầy rằng gã vẫn còn sống, trong câu ấy ẩn chứa rất nhiều tin tức... Hôm nay, thầy vốn sẽ không bị gã làm bị thương, trước giờ thầy luôn có lòng tin rằng mình nắm rõ được thực lực của gã. Nhưng sức mạnh to lớn mà gã bùng phát ra lúc cuối, ngay cả thầy cũng không chống chịu nổi. Thứ đó còn đáng sợ hơn những nghệ thuật hắc ám mà gã nắm giữ trước kia. Harry, hãy nhìn thầy."

Chàng trai ngước mắt lên và nhìn về phía cụ Dumbledore – người đang lộ ra vẻ mặt có phần cầu khẩn. Ánh nhìn của ông lão mắt lam nặng nề đến mức không thể trốn tránh.

"Thầy cần trò cho thầy biết, lúc ấy rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Điều này rất quan trọng với việc đối kháng lại gã, đối kháng lại Voldemort đang ngóc đầu trở lại."

"Em sẽ nói cho thầy biết, thưa giáo sư." Thiếu niên nghe thấy tiếng nói của chính mình vọng lại trong văn phòng hiệu trưởng, quẩn quanh trong không khí, lại vô cùng kiên quyết. "Xin thầy hãy đợi thêm mấy tháng nữa, hiện giờ em vẫn chưa thể nói cho thầy biết tại sao. Em sẽ thẳng thắn nói thật hết mọi chuyện vào năm thứ sáu... Bao gồm tất cả bí mật mà em cất giấu."

Sau khi bước ra khỏi văn phòng của thầy Dumbledore, có mấy phút Harry không biết mình nên làm gì. Tiếp đó y bỗng nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng trở về ký thúc xá lấy bản đồ Đạo Tặc. Rõ ràng y nên làm như vậy từ sớm, nhưng trong lúc kích động thì lý trí của y lại cứ như đã bay về với Merlin. Harry tìm thật nhanh chấm đen nhỏ thuộc về Severus Snape, khi nhìn thấy chấm đen ấy ở bên cạnh pho tượng mụ phù thủy gù một mắt thì y có hơi sững sờ. Đó là lối vào con đường bí mật dẫn đến làng Hogsmeade. Lạ thật, giáo sư Độc dược của y đứng ở nơi yên tĩnh như thế làm gì chứ?

Y cầm bản đồ, lao nhanh qua những bậc cầu thang, trong lúc đó nhịp tim vốn đã ổn định lại nảy lên dữ dội lần nữa. Còn một góc hành lang nữa thôi, đi qua phòng học kia là y có thể gặp được Snape rồi.

Y có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng ngay tại một góc ngoặt không một bóng người, vầng sáng bạc chói lòa bỗng lóe lên. Chỉ chớp mắt một lực hút mạnh mẽ đã hút lấy người không thuộc về thời không này đi mất, nhanh đến mức không kịp ngăn cản.

Ánh bạc chớp lóe rồi tan biến, Harry Potter mờ mịt nhìn quanh bốn phía rồi cúi đầu nhìn xuống tấm bản đồ Đạo Tặc trong tay mình. Khi nhìn thấy vị giáo sư ác độc, hệt như một lão dơi đen kia lại đang ở cách mình gần đến thế thì cậu thiếu niên sợ tới mức suýt chút nữa kêu lên. Kẻ Được Chọn trẻ tuổi nhìn quanh lần nữa, thật sự không rõ nguyên do mình ở đây, tức khắc lách mình rời đi. Y quyết định đo lại một cặp kính khác, tránh cho mình không nhìn rõ được tên người trên bản đồ Đạo Tặc.

Harry bị dòng thời gian chảy ngược đè ép quay cuồng, ngã xuống bên cạnh cỗ máy thời gian. Hai tay y run rẩy, y gần như muốn gào to lên với Hermione – vì sao lại kéo mình trở về! Cho mình thêm mười phút nữa, không, năm phút, thậm chí là một phút thôi! Để mình giải thích, để mình ngăn cản mối hiểu lầm sâu sắc ấy tiếp tục kéo dài...

Nhưng Hermione không cho y cơ hội mở miệng. Cô phù thủy tóc nâu kích động ôm lấy y, lắc mạnh vai y, mỉm cười giữa làn nước mắt và hô to lên đầy vui sướng: "Bồ làm được rồi, Harry! Bồ làm được rồi! Mình vừa đến số 12 quảng trưởng Grimmauld... Mình đã nhìn thấy... Ôi... Hỡi Merlin, mình thực sự không thể tin nổi..."

"Chú Sirius còn sống, Harry ơi! Chú ấy còn sống!"

Harry nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười vui sướng của Hermione, trong đôi mắt biếc xanh ngập đầy nỗi chua xót mịt mờ chẳng kìm lại nổi. Y mở mắt thật to, ngăn nước mắt chảy xuống, đưa tay lên ôm thật chặt lấy cô phù thủy lương thiện.

– TBC –

Lời tác giả: Đây là lý do tôi nói "Không tốt đẹp hóa Albus Dumbledore". Cá nhân tôi cực kỳ thích thầy hiệu trưởng, nhưng tôi cảm thấy vị hiệu trưởng này, nên nói thế nào nhỉ, dù ông tin tưởng hay nên nói là tin tưởng vững chắc vào tình yêu, nhưng ông không phải người nhất mực từ ái. Ở mức độ nào đó, ông vẫn mang bóng dáng hồi trẻ – vì lợi ích và hạnh phúc lớn lao hơn, ông có thể hy sinh rất nhiều thứ bao gồm cả chính mình. Như thế thật vĩ đại, thật đáng được kính nể tôn sùng, nhưng cũng khiến người ta cực kỳ đau lòng. Ông cũng sẽ phạm sai lầm, như thế mới hoàn chỉnh. Albus Dumbledore quả thật là như thế, tôi cảm thấy không nhất thiết phải tốt đẹp hóa ông thành một vị thánh nhân đích thực.