[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

Chương 42: Báu vật



Có rất nhiều truyền thuyết về Hồ Đen của Hogwarts, qua sự lưu truyền của học sinh mỗi khóa thì nó càng lúc càng trở nên thần bí hơn. Ví dụ như có truyền thuyết nói rằng con mực khổng lồ trong hồ thật ra chính là hình thái hóa thú của Godric Gryffindor – một trong bốn nhà sáng lập. Ông là phù thủy hóa thú lớn nhất thế giới, vẫn luôn lặn sâu dưới đáy hồ để bảo vệ Hogwarts.

Harry đã ăn cỏ mang cá, nước hồ lạnh lẽo kích thích khiến làn da ở hai chân y trở nên nóng rát. Y vừa run cầm cập vừa suy nghĩ miên man, nếu như mình gặp phải khó khăn gì ở dưới nước, không biết ông tổ mực khổng lồ có nể tình y thuộc nhà Gryffindor mà giúp đỡ y chút hay không?

Tiếng hò hét và tiếng huýt sáo chế giễu của nhóm Slytherin vang lên ở trên khán đài nhưng Harry không buồn để ý. Y biết cảnh tượng mình cởi giày tất rồi lội xuống nước trông rất ngớ ngẩn. Y hoàn toàn không thể hiện chút bản lĩnh phép thuật nào, mà chỉ nhét một nắm thảo dược màu xanh xám trơn tuột giống nhệt đuôi chuột vào miệng.

So với năm thứ tư trước đây thì lần này y đã lấy được cỏ mang cá một cách tương đối dễ dàng. Mấy ngày trước trong văn phòng của Snape, Harry nằm nhoài trên bàn, nhìn chằm chằm vào vạc thuốc xóa ký ức đang được đun trên ngọn lửa nhỏ màu xanh lá mà than ngắn thở dài, tiếng than thở lớn đến mức ngài giáo sư Độc dược đang phê chữa bài tập có muốn làm ngơ cũng không được.

"Rốt cuộc trò muốn nói gì hả Potter?" Snape lia ánh mắt sắc bén sang Harry, hiển nhiên cơn giận của hắn đối với đống bài tập của đám học trò khóa dưới đã cháy lan sang Harry. Xem chừng nếu Harry không nói ra được lý do mà chỉ khóc gió than mưa thì hắn sẽ xông ngay tới cho y vài lời nguyền ác độc.

"Giáo sư ơi... Em nên làm thế nào để ở dưới nước được tận một giờ đây? Em đã giải được câu đố của quả trứng vàng, nhưng không biết nên làm thế nào cả." Harry rên rỉ ỉu xìu, vẻ uể oải lộ rõ trong đôi mắt xanh. "Nếu có thứ gì có thể giúp em thở được dưới nước như loài cá thì tốt."

Snape liếc nhìn y rồi cười gằn và nói: "Trò nên đến thư viện mà tìm, Potter."

Harry ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt tội nghiệp: "Chẳng lẽ thầy không thể nói cho em biết ư, giáo sư? Em thảm quá, bị ép tham gia một cuộc thi chết người, còn bị đám người cá kéo xuống dưới đáy hồ ăn luôn..."

Bàn tay đang cầm bút lông chim của giáo sư Độc dược run khẽ. Một thằng nhóc Gryffindor dùng giọng điệu mất mát, gần như là làm nũng để nói chuyện với hắn, chuyện này thật sự đã vượt khỏi phạm vi chấp nhận của người đàn ông cô độc này. Snape cắn chặt răng, mạnh tay phê một điểm D xuống một tờ bài tập rồi nói với giọng không kiên nhẫn: "Đừng có nghĩ rằng ta sẽ nói cho trò biết cỏ mang cá có thể giúp trò thở được dưới nước."

Ánh mắt của Đứa Bé Sống Sót lại trở nên sáng ngời, y vui vẻ hỏi: "Vậy em phải làm thế nào để có được nó... Cỏ mang cá ấy ạ?"

Snape nở một nụ cười âm trầm khủng bố, cặp răng nanh lộ ra bỗng trở nên cổ quái và sắc bén khác thường: "Đó là vật tích trữ cá nhân của ta, thưa cậu Potter. Không giống với những nguyên liệu điều chế thuốc xóa ký ức mà trò có thể tìm thấy ở phòng dự trữ chung, nó được trông coi một cách nghiêm ngặt."

"Chẳng qua." Nét căm giận lóe lên trong đôi mắt đen của người đàn ông. "Có vài người đã quen không hỏi mà lấy đúng không?"

Harry nhớ tới số da rắn châu Phi mà Hermione đã lấy trộm hồi năm thứ hai. Y cố hết sức để không cho cảm giác tội lỗi lấp đầy đầu óc, rồi nói một cách hết sức chân thành: "Em sẽ không tự ý lấy mà không hỏi đâu, giáo sư. Em tôn trọng thầy, bao gồm cả đồ vật cá nhân của thầy. Nếu như thầy không muốn cho em thì nó sẽ vĩnh viễn không bị dịch chuyển."

Hai hàng lông mày của Snape hơi nhíu lại rồi rất nhanh lại giãn ra. Rõ ràng là Snape chẳng đánh giá cao lời của cậu thiếu niên, hắn không tin rằng y có thể bỏ qua mối nguy hiểm gần ngay trước mắt, chỉ để giữ vững "uy tín".

Thế nhưng mấy ngày kế tiếp Harry vẫn vô cùng bình tĩnh, cứ như thể bài thi thứ hai vào ngày 24 tháng Hai không hề tồn tại. Thi thoảng Snape sẽ nhìn đăm đăm vào tủ chứa đồ còn nguyên vẹn của mình mà suy tư. Thằng nhóc Gryffindor có thể không nhất thiết cần đến cỏ mang cá, nó có thể dùng bùa Đầu bong bóng – dù rằng một học sinh năm thứ tư chắc chắn chưa từng được học qua; cũng có thể dùng bùa Biến hình – đương nhiên loại biến hình hoàn mỹ cao siêu ấy hình như chỉ có Minerva McGonagall là có thể làm một phát ăn ngay...

Vì thế vào buổi tối trước ngày trận đấu diễn ra, Harry đã thấy giáo sư Độc dược hùng hổ bước về phía y, đưa cho y một nắm cỏ mang cá màu xanh lục sau đó rời đi với khuôn mặt cau có, áo chùng đen tung bay phía sau lưng hắn như vẽ lên từng đợt sóng gợn.

Mùi vị của cỏ mang cá thật sự chẳng ngon lành gì, nó dai nhách hệt như xúc tu bạch tuộc. Nhưng nghĩ đến chuyện nó từ đâu mà tới, Harry lại cảm thấy trong miệng có chút vị ngọt lạ kỳ. Y tự kiềm chế để bản thân không bật cười và nuốt cỏ mang cá xuống. Không khí hít vào từ từ loãng ra, Harry vội vã ngụp đầu xuống nước, nước hồ lạnh lẽo tức khắc biến thành dưỡng khí cần thiết cho sự sống.

Harry bơi đi bơi lại giữa một vùng tối om và mờ ảo với cảnh sắc kỳ dị, xung quanh yên tĩnh lạ thường. Những chú cá nhỏ nhanh nhẹn bơi qua bên cạnh y giống như vô số cây phi tiêu màu bạc. Bởi vì đã biết được tuyến đường nên cho dù ở dưới đáy hồ sâu không chút ánh sáng thì y cũng không bị đi nhầm lối, cứ thế nhanh chóng tiếp cận nơi đang truyền ra tiếng ca tuyệt mỹ của nhóm người cá.

Chẳng qua Harry không rõ cho lắm, lần này báu vật của mình là ai. Lần trước bởi chuyện ghi danh tham gia cuộc thi mà y và Ron đã chiến tranh lạnh rất lâu, y cực kỳ quý trọng tình bạn vừa lấy lại được, cho nên Ron đã trở thành báu vật của y ngay lúc đó một cách hợp tình hợp lý, không có gì đáng để bất ngờ. Nhưng nếu lần này y và Ron không giận dỗi, thì người được lựa chọn là "báu vật trong lòng" có thay đổi hay không?

Ví dụ như... Ôi được rồi, y chỉ nghĩ chút thôi mà.

Cho dù là thế thật, giáo sư Độc dược đồng ý ở dưới đáy hồ chờ y tới cứu mới lạ.

Bốn phía đã xuất hiện những căn nhà đá nhỏ xù xì thô kệch, gương mặt có phần đáng sợ của nhóm người cá dần lộ ra. Chúng có làn da màu xám đậm, mái tóc dài xanh thẫm rối bời, tay cầm giáo dài, cái đuôi cá màu bạc to khoẻ quẫy mạnh nước hồ và miệng phát ra những tiếng cười the thé không có vẻ gì là tốt đẹp.

Harry liếc mắt cái đã nhìn thấy Ron. Cậu ấy bị trói trên đuôi của pho tượng người cá khổng lồ bằng đá, kẹp ở giữa Hermione và Cho Chang. Không rõ là thấy may mắn hay thất vọng, dũng sĩ Gryffindor lầm bầm nói "Thôi được rồi", kết quả lại chỉ tạo ra những bọt bong bóng lớn lặng câm giữa làn nước.

Vào năm thứ tư trước đây, khi ngoi lên mặt nước Harry từng nghĩ nếu lần sau lại có dịp thế này, y mà còn ham làm anh hùng nêu cao đạo đức nữa thì y đúng là kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa. Y dùng bàn tay đã mọc thêm màng mỏng nhặt lấy một hòn đá rồi cắt đứt sợi dây thừng chắc nịch trên người Ron, sau đó túm lấy cậu bạn và bơi lên phía trên, lòng thầm tự phỉ nhổ bản thân vì đã bỏ các cô gái lại. Nhưng hiển nhiên, y không định làm kẻ ngốc nữa.

Báu vật của Krum là Hermione, bởi vì ở Hogwarts anh ấy rất có cảm tình với cô. Báu vật của Cedric là Cho, có lẽ cú hích từ vũ hội Giáng sinh đã khiến tình cảm của anh ta sâu đậm hơn. Báu vật của Fleur đương nhiên là em gái của cô ấy, cô nàng vô cùng coi trọng người thân. Còn của y... Vì sao vẫn là Ron?

Đương nhiên là Harry rất yêu quý Ron, nhưng tia hi vọng mong manh vẫn cứ bị phá tan. Y còn tưởng rằng phép thuật xác định "báu vật" có thể nhìn thấy được chính y chân thật hơn.

Cũng không biết còn bao nhiêu thời gian, đồng hồ trên cổ tay Harry đã ngừng chạy. Y kéo Ron ra sức bơi hướng lên trên, màu đen nặng trịch càng lúc càng mờ nhạt đi, ánh mặt trời và không khí dường như đã ở ngay trên đỉnh đầu. Đôi chân vẫn còn màng mỏng của cậu thiếu niên đạp lung tung trong nước, đầu của hai người họ rốt cục đã ngoi lên mặt nước. Harry há to miệng hít thở, mang và màng chân mọc trên người từ từ thoái hóa tiêu biến. Thành công rồi! Y cười tươi quay qua nhìn Ron trong cánh tay mình.

Ron phun ra một ngụm nước hồ, vừa mở mắt ra nhìn thấy Harry thì lông mày nhíu chặt lại, có vẻ vô cùng khó chịu.

"Sao thế Ron?" Harry thấy lạ bèn hỏi. Nhưng y vừa mới dứt lời, bàn chân vẫn ở dưới nước lại bỗng nhiên bị thứ gì đó kéo lấy thật mạnh, thậm chí chàng trai trẻ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo xuống dưới nước lần nữa, chỉ để lại một chuỗi bọt khí.

Cậu thiếu niên Gryffindor tóc đỏ mấp máy môi, mắng khẽ một câu "Ngu ngốc!" rồi lấy đũa phép ra từ trong chiếc áo chùng ướt đẫm, hít sâu một hơi sau đó lại lặn xuống.

Là con mực khổng lồ. Bên cạnh nó còn có rất nhiều grindylow – một loài quỷ nước nhỏ có sừng trên đầu. Sợi xúc tu to lớn quấn lấy một chân Harry rồi nhanh chóng lặn xuống dưới. Cơ thể cậu thiếu niên gầy yếu hơn nhiều khi so sánh với thân hình khổng lồ của con mực. Y cố hết sức vùng vẫy, muốn lấy đũa phép ra nhưng đáng tiếc là cơn đau mà áp lực nước to lớn gây nên cho một người bình thường thật sự quá mức dữ dội, xem ra cậu thiếu niên đã sắp không hít thở nổi nữa.

Ron nhắm thẳng đũa phép vào sợi xúc tu đang quấn lấy Harry, một luồng sáng trắng cắt tới hệt như một con dao gắm sắc bén. Con mực khổng lồ kêu lên một tiếng đau đớn quái dị và buông cậu thiếu niên ra. Nhóm grindylow kia còn chưa kịp chuẩn bị vây đánh thì một bùa chú ánh đỏ đã nổ tung giữa cả đám, làn da xanh lục của chúng tức khắc bị bỏng đến đỏ bừng. Tụi grindylow phát ra những tiếng kêu kỳ cục và bơi đi thật xa, nhưng vẫn quay đầu lại dứ nắm đấm cùng ngón giữa lên với cậu thiếu niên Gryffindor tóc đỏ (thật ra chỉ có thể thấy được mấy cái móng tay dài).

Cậu nhóc lợi hại nín thở ở dưới nước và nhíu mày, chậm rãi giơ đũa phép lên như thể uy hiếp, đám grindylow lập tức chạy tóe khói. Con mực khổng lồ phát ra mấy tiếng kêu không biết là khóc lóc ấm ức hay là rên rỉ đáng thương, dùng cái xúc tu bị thương đẩy khẽ Harry về phía cậu bé tóc đỏ vừa ném bùa vào nó, rồi lắc lư cơ thể chìm xuống đáy hồ tối om.

Tâm trạng của Harry vui sướng như sắp nổ tung. Thái độ vừa thấy y là nhíu mày, còn có thần chú vô thanh hết sức lợi hại, tốc độ phản ứng cực kỳ nhanh chóng trước kẻ địch cùng với thủ đoạn sắc bén thậm chí có thể được gọi là tàn nhẫn ác độc. Và điều quan trọng nhất là, y biết luồng sáng trắng ấy, loại thần chú tấn công trong bản ghi chép của Hoàng tử lai mà chính y từng bị thu hút.

"Severus!" Cậu thiếu niên ỷ vào việc họ đang ở trong nước, hẳn sẽ không bị nghe thấy, bèn mạnh dạn kêu.

"Ron" hoài nghi nhìn chằm chằm vào khẩu hình miệng của y, trợn mắt nhìn y với vẻ ghét bỏ rồi bơi lên phía trên. Harry đuổi sát theo hắn, lại ngoi lên trên mặt nước.

Rõ ràng là cảnh vật vẫn thế, nhưng trời xanh mây trắng phản chiếu vào trong mắt y giờ đây lại đẹp đẽ vô ngần. Harry vui vẻ cười lớn. Y nhớ tới ký ức mình từng nhìn thấy trong chậu Tưởng ký, sao mẹ y có thể mong Snape là một Gryffindor được chứ? Người đàn ông này rõ ràng có nhiều phẩm chất riêng của Slytherin đến vậy. Xem hắn dám ra tay độc ác với người sáng lập Gryffindor trong truyền thuyết như thế, không phải hai năm rõ mười rồi sao?

Chàng thiếu niên kêu lên với "Ron" – người đang tự bơi về bờ: "Còn may... Không phải, cảm ơn thầy là một Slytherin, giáo sư à."

Cảm ơn sự âm u và tàn nhẫn, tính nóng nảy và sự bảo vệ của thầy.

"Ron" bỗng quay ngoắt lại, vẻ thẹn quá hóa giận hiện rõ trên mặt. Cho tới bây giờ Harry chưa từng nhìn thấy biểu cảm phức tạp đến thế trên mặt Ron, y cũng không biết khuôn mặt Ron có thể trở nên hết sức đáng sợ như thế.

"Im miệng." Giáo sư Độc dược đã uống thuốc đa dịch đáp lời một cách hung ác. Khuôn mặt cậu thiếu niên cười tít mắt và vẻ tươi cười đầy hứng thú của lão hiệu trưởng chồng khít lên nhau, tình cảnh tối hôm qua như hiện ra ngay trước mắt hắn.

"Chắc chắn là lầm rồi! Tôi không đời nào đồng ý! Dùng cái đầu óc đã hỏng của cụ mà ngẫm chút cũng có thể biết, Albus!" Snape không khống chế nổi chính mình, gầm lên với Dumbledore đang mỉm cười. Vì sao hắn lại nghe thấy tin mình sẽ bị coi là báu vật của Harry Potter, bị đặt dưới đáy hồ hơn nữa còn cần chờ thằng nhóc đó tới cứu hả? Hắn vừa mới cho Potter cỏ mang cá, hiện tại đã hối hận khủng khiếp. Ôi Merlin, sao hắn lại có thể bị vẻ mặt tội nghiệp của thằng nhóc Gryffindor đáng ghét đó làm ảnh hưởng chứ?

Hơn nữa còn là... Báu vật của Potter? Cho dù hiện giờ bọn họ không ghét nhau tàn tệ, thì cũng không có khả năng đến cái mức độ báu vật gì gì đó.

"Ôi, Severus thân mến của ta, ta e rằng thầy không thể từ chối." Dumbledore nói với giọng hớn hở: "Thứ tụi ta dùng là một phép thuật cực kỳ tuyệt diệu, sự thật nó chỉ ra ra chính là chân tướng, không hề lầm lẫn. Thầy biết đấy, báu vật của quý cô Fleur Delacour là em gái của trò ấy, tụi ta còn cần mời cô bé đến đây. Thật biết ơn là cô bé lại đồng ý, đúng là một bé gái tốt bụng."

Giáo sư Độc dược đã bị ngài hiệu trưởng giả ngu chọc giận đến mức bật cười. Hắn liếc mắt nhìn Dumbledore một cái, hạ thấp giọng mà nói: "Cho dù bị nhiều người như vậy nhìn thấy cũng không sao cả ư? Tôi và Potter nhất thiết phải thù hận lẫn nhau, vì... Dumbledore, cụ hiểu ý của tôi đấy."

– Chúa tể Hắc Ám chưa chết, gã còn có thể trở về. Đến khi đó, đứa bé trai này sẽ gặp phải mối nguy hiểm đáng sợ.

McGonagall giật mình nhìn Snape. Bà cũng không biết chủ nhiệm nhà Slytherin có từng giao hẹn điều gì với hiệu trưởng hay không, bà lên tiếng, chỉ xuất phát từ trách nhiệm của phó hiệu trưởng kiêm giáo sư Biến hình: "Nếu thầy không muốn bị người khác biết, thì chẳng phải chúng ta còn có rất nhiều phương pháp có thể sử dụng sao Severus? Thầy muốn tôi biến hình giúp thầy hay là uống thuốc đa dịch? Chà, tôi tin là ở chỗ thầy chắc chắn có thành phẩm."

Ngài hiệu trưởng tóc bạc sung sướng vỗ tay, dường như cho rằng họ đã tìm được biện pháp giải quyết hoàn mỹ.

"Ron, bạn tốt của Harry thì sao? Severus, đừng nhìn ta với vẻ mặt này. Ở dưới nước thầy sẽ hôn mê, còn vừa lên mặt nước thì gần như đã phân chia thứ hạng rồi. Thầy không cần ứng phó với bất cứ phiền toái gì, không cần nói chuyện, thậm chí ngay cả Harry cũng sẽ không phát hiện ra đó không phải bạn của trò ấy. Chúng ta nhất định phải tôn trọng sự lựa chọn của phép thuật cổ xưa, đúng chứ?"

Cả khán đài trở nên huyên náo tột độ, những người theo dõi đều đứng hết lên. Harry lên bờ theo phía sau "Ron", vai lập tức được đắp một tấm thảm lông thật dày. Cụ Dumbledore đi về phía bọn họ, nháy mắt mỉm cười: "Làm tốt lắm, Harry. Hai người đều bị đông cứng rồi đúng không? Bà Pomfrey đã chuẩn bị một cái lều cho các dũng sĩ, hơn nữa còn rất chu đáo đặt cả lò sưởi và thảm lông. Trước hết vào trong đó sưởi ấm chút được chứ?"

Harry nhìn hiệu trưởng tươi cười khoái trá, bỗng hơi đỏ mặt. Đến lúc này rốt cuộc y đã rõ, vì sao cô McGonagall và thầy Dumbledore lại đồng ý với yêu cầu vô lễ của y – muốn lấy bức tranh của Snape – một cách đơn giản đến thế. Thì ra lúc này họ đều đã biết đối với y, Snape có ý nghĩa đặc biệt...

Trong túp lều chóp nhọn không có bà Pomfrey, cũng không có bất cứ ai khác. Giáo sư độc dược cả người ướt đẫm từ từ khôi phục lại diện mạo của chính mình. Hắn cũng quấn thảm lông thật dày, trái lại trông không còn nghiêm khắc như trước. Snape gõ khẽ vào khoảng không phía trên chiếc ghế dựa mềm, Ron đang bị thi triển bùa ẩn thân và bùa thôi miên lập tức hiện rõ ra. Đối mặt với cậu nhóc Gryffindor đích thực, hiển nhiên tâm trạng của hắn rất tệ. Một bùa rót nước được trút xuống không hề do dự, toàn thân Ron tức khắc bị xối đẫm.

"Thầy không muốn biết gì sao ạ?" Harry ôm thảm ngồi đung đưa chân ở trên giường, đưa ánh mắt dịu dàng nhìn giáo sư Độc dược đang định rời đi.

Snape vén rèm cửa sau của lều, nghe thế thì tạm dừng trong thoáng chốc. Harry chú ý thấy mái tóc đen hơi dài của hắn còn đang nhỏ nước. Giọt nước rơi xuống rồi biến mất trên tấm thảm trắng được phủ trên vai hắn, vừa chật vật vừa quý phái. Người đàn ông quay đầu lại, dùng giọng bình tĩnh mà nói: "Đây thật sự là một ngày tệ hại. Cho nên, xin đừng làm cho nó tệ hơn, thưa Đứa Bé Vĩ Đại."

Sau khi giáo sư Độc dược biến mất, chẳng mấy chốc Ron đã tỉnh lại. Cậu ôm cánh tay mà hắt xì, trố mắt nhìn chăm chú vào Harry rất lâu. Mãi cho đến khi Harry ném tấm thảm lông qua cho, Ron mới run rẩy phản ứng lại. "Này, chuyện này là sao? Mình nhớ rõ giáo sư McGonagall đã gọi mình và Hermione vào văn phòng của cô ấy, sau đó thầy Dumbledore nói rằng tụi mình cần làm con tin, nhưng lên mặt nước là sẽ tỉnh lại ngay? Tiếp theo thì thế nào? Sao mình chẳng nhớ được gì mà đã tới đây rồi?"

Harry nhướng mày, nói với giọng không mấy bận tâm: "Bồ tự mình bơi về đấy, bồ đã quên rồi."

Chàng trai tóc đỏ nhăn chặt mày lại, hết sức ngờ vực trước giọng điệu khẳng định của cậu bạn tốt. "Thế á? Nghe bồ nói vậy, hình như mình lại có chút ấn tượng... Thế, bồ đã kéo mình ra khỏi đáy hồ à?"

Mạch suy nghĩ không biết đã chạy đến nơi nào, Harry đáp một cách mơ màng: "Đương nhiên. Bồ là báu vật của mình mà, đúng chứ?"

Vì sao sau khi tỉnh lại giáo sư Độc dược của y không hề có vẻ gì là suy yếu chứ? Y có thể hào phóng chuyển cho hắn chút dưỡng khí... Ừm, không, thôi cho qua đi, đối diện với khuôn mặt của Ron, y không chắc bản thân mình có còn kích động muốn hôn lên hay không.

- TBC-