Sổ Bệnh Án

Chương 144: Kích sát



Tưởng Lệ Bình nhìn bầu trời cao ngoài cửa sổ, máy bay vẫn đang vận hành ổn định, vượt qua núi sông biển hồ, phóng về phía một quốc gia khác.

Cô có thể cảm nhận được gã đàn ông bên cạnh cô đang dần thả lỏng lại, ông ta hỏi tiếp viên lấy một ly cà phê nóng, mệt mõi gục xuống chỗ ngồi, chậm chạp nhâm nhi, như muốn nuốt sạch hết bao nỗi hoảng hốt đã phải chịu mấy ngày qua xuống.

Chiếc két sắt kia còn để bên đầu gối ông ta, nhưng cuối cùng Hoàng Chí Long đã buông lỏng tay ra chút, không còn ôm chặt lấy két sắt như thế nữa.

Tưởng Lệ Bình chẳng đổi sắc mặt đưa khăn lông ấm cho ông ta: "Hoàng tổng, lau mồ hôi đi."

Hoàng Chí Long bên cạnh vẫn than thở: "May mà mang theo ít nước nghe lời... Cuối cùng vẫn khiến bảo vệ và soát vé ở sân bay tạm thời nghe anh ra lệnh. Nếu không chỗ hộ chiếu giả này cũng bị lật tẩy mất... Nguy hiểm ghê."

Có điều ông ta đảo mắt lại đã lộ ra chút vẻ mặt vui sướng.

"Mẹ nó này còn không phải giúp anh kim thiền thoát xác à? Một đám phế vật thối nát! Còn cả Đoàn Văn nữa, mẹ nó chẳng biết điều gì cả, anh đây làm việc cho hắn ta, cả người dính bẩn, hắn ta thì hay rồi, mắt nào nhìn tới anh đâu, chỉ hận không thể giả vờ không quen biết thôi."

Tưởng Lệ Bình: "Chúng ta cũng không dám tiếp xúc nhiều với hắn mà. Nếu lúc ấy chứng minh được có liên quan tới Đoàn Văn, chuyện này càng phiền phức hơn."

Hoàng Chí Long xua xua tay, mệt mỏi chợp mắt: "Ầy... Bỏ đi, qua cả rồi."

Ông ta chép cái miệng khô khốc hồi lâu.

Lại lầm bầm: "Đã qua cả rồi..."

Bản tính của một vài người, chính là tham lam.

Lúc còn sống, muốn chạy trốn.

Mà ngày chạy thoát được rồi, lại bắt đầu quay lại than thở về cơ nghiệp tiền tài mình chẳng mang theo.

Giờ phút này Hoàng Chí Long chính là ở trạng thái như thế.

Ông ta dựa thân hình cường tráng của mình lên ghế máy bay, sự thả lỏng ban đầu trôi qua, giữa mày chẳng thể che giấu nỗi mất mát.

"Anh nghĩ mãi cũng chẳng rõ... Mẹ nó rốt cuộc anh đắc tội với ai chứ?" Hoàng Chí Long cắn răng hàm, nhẹ giọng nói, "Nếu Hồ Nghị không chết, chuyện cũng chẳng hỗn loạn tới mức này... Nhưng mẹ nó bây giờ, anh còn chẳng biết thằng oắt thất đức nào là hung thủ đã giết Hồ Nghị ở đoàn phim, còn ngâm người ta vào khoang nước nữa, anh đắc tội với kẻ nguy hiểm vậy từ lúc nào thế..."

"Chúng ta luôn đắc tội với rất nhiều người." Tưởng Lệ Bình nhàn nhạt nói, "Có người, nhìn qua là quan hệ hợp tác với chúng ta, thật ra lại chẳng phải lợi ích bền chặt, lúc nào cũng có thể trở mặt thành thù mà?"

Cô ta nói, nâng cằm lên, liếc về két sắt Hoàng Chí Long đặt trên đầu gối thầm ám chỉ.

"Ví dụ như chiếc két này chẳng hạn, nói là bạn bè chúng ta gom góp lại, nhưng về mặt ý nghĩa nào đó, Hoàng tổng à, chẳng phải bọn họ cũng là kẻ thù của chúng ta ư?"

Hoàng Chí Long thoáng sửng sốt, sau đó đặt tay vỗ lên đùi Tưởng Lệ Bình, vỗ vỗ, thở dài nói: "Ầy, vẫn là em suy nghĩ sâu xa mà."

Tưởng Lệ Bình khẽ mỉm cười.

Dù sao tuổi Hoàng Chí Long cũng đã lớn, lăn lộn trong thời gian dài như thế, không đủ sức lực.

Ông ta dịch mông, tạm thời không muốn nhắc tới đề tài khiến ông ta sầu não này nữa, ngược lại bảo: "Chờ tới New Zealand rồi, nhất định phải tìm thợ mát xa giỏi để thư giãn chút, thả lỏng xương cốt, mới dốc sức dựng lại được, lại mẹ nó làm một vố lớn."

Bàn tay mềm mại của Tưởng Lệ Bình đặt lên vai ông ta, xoa bóp cho ông ta, nói: "Anh ấy à, thích đi spa nhất ha, vụ tháp truyền thông lúc trước ồn ào thế, Đoàn Văn cũng tự mình ra lệnh luôn, mà nghe nói khi đó anh còn đang mát xa, khó trách chọc Đoàn Văn nổi giận, bảo anh ỷ chức nguyên lão."

Tay nghề của Tưởng Lệ Bình cũng rất tốt.

Hoàng Chí Long được xoa bóp, thoải mái khẽ hừ.

"Không phải lúc còn trẻ anh cứ ngồi soạn bài suốt, ảnh hưởng tới lưng à... Không nhắc nữa." Hoàng Chí Long nói, "Anh nghỉ ngơi một lát."

Tưởng Lệ Bình chính là đợi mấy lời này của ông ta.

"Anh ngủ đi, két sắt này... Hay là em giúp anh..."

Hoàng Chí Long: "Không cần."

Ông ta thẳng thừng cắt ngang lời Tưởng Lệ Bình nói, vậy mà ôm lấy cái két kia, gác cằm lên két, ngủ thiếp đi.

Ánh mắt Tưởng Lệ Bình tối đen.

Chiếc két này không thể miễn cưỡng cướp lấy được, vì thiết bị của nhà khoa học trong tổ chức phát minh, một khi Hoàng Chí Long ấn nút chạy chương trình bảo vệ bên thân két, thứ bên trong sẽ lập tức tan nát.

Cô ta nhìn đồng hồ.

Máy bay còn hơn một giờ nữa sẽ tới New Zealand. Một khi tiến vào lãnh thổ New Zealand rồi, chuyện cô ta phải làm sẽ không còn cơ hội nữa...

Thật ra trước khi lên máy bay, Tưởng Lệ Bình đã muốn lén lút gửi tin nhắn báo cho nhóm Hạ Dư về thông tin chuyến bay bị thay đổi, nhưng vì Hoàng Chí Long cứ canh chừng cô ta chằm chằm nghiêm ngặt, tới việc đi toilet cô cũng chẳng được phép, cuối cùng tin nhắn kia cũng không thể gửi đi thành công.

Cô vì không muốn thất bại trong gang tấc, không để Hoàng Chí Long vô cùng nhạy bén cảm thấy trong giây phút cuối cùng, đành chủ động từ bỏ việc liên hệ với nhóm Hạ Dư. Hiện tại, bọn họ đã lên máy bay, Hoàng Chí Long nhìn qua cũng thoải mái hơn lúc trước, cô ta cảm thấy hẳn bản thân đã có cơ hội rời khỏi tầm mắt ông ta, tìm cảnh sát hàng không.

Tưởng Lệ Bình ngẫm thế, thử đứng dậy thăm dò.

Hoàng Chí Long lại lập tức choàng mở mắt: "Em đi đâu."

"Toilet."

Hoàng Chí Long: "Còn một giờ nữa là tới rồi, em ngồi xuống đi."

Tưởng Lệ Bình: "..."

Hoàng Chí Long thấy cô không động đậy, chậm rãi híp mắt lại, giọng điệu từ giả vờ bình thản, biến thành cưỡng ép không cho phép phản kháng.

"Lệ Bình, em ngồi xuống."

Két nằm trong tay ông ta, Tưởng Lệ Bình chẳng có kế sách nào, đành ngồi xuống ghế lần nữa.

Xem ra trước khi máy bay tới Singapore, ông ta sẽ không thật sự buông lỏng cảnh giác. Cô chỉ có thể nghĩ cách lừa ông ta, hành động tùy theo tình hình—— Nói ngắn gọn lại, là an toàn lấy được cái két kia, mới quan trọng nhất.

Cùng lúc ấy.

Phòng điều khiển của cơ trưởng.

Sau khi cảnh sát hàng không gọi điện báo cho cơ trưởng, thông qua cửa khoang điều khiển mở ra, đi vào trong khoang, thấp giọng nói lại tình hình cụ thể đã biết cho cơ trưởng.

"Cái gì?!... Được rồi. Tôi đã hiểu." Cơ trưởng xưa nay là phi công, gặp chuyện này chẳng chút hoảng loạn, sau khoảng thời gian ngạc nhiên rất ngắn ngủi, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

"Máy bay lập tức quay về điểm xuất phát."

Sau khi Hoàng Chí Long bị đánh thức, cũng chẳng buồn ngủ nữa.

Ông ta đang đợi máy bay hạ cánh.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, radio truyền tới giọng nói: "Kính chào các vị hành khách đáng quý, nửa tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh tại sân bay Auckland, toilet sẽ đóng cửa trước, mong quý vị hành khách thắt đai an toàn, không tùy tiện rời khỏi chỗ ngồi, cần giúp đỡ vui lòng gọi tiếp viên của máy bay, cảm ơn quý khách đã phối hợp."

Hoàng Chí Long nặng nề thở phào.

Ông ta đã sắp tới rồi...

Mẹ nó gì khó lọt chứ? Lưới pháp thuật trói buộc dân chúng tầm thường, ông ta chỉ cần có đủ tiền đủ quyền, mang theo một mạng người, cũng có thể dạo chơi ngoài vòng pháp luật!

Lúc ông ta nghĩ thế, nhân viên của sân bay quốc tế Hỗ Châu và cảnh sát phụ trách hình sự, đã chuẩn bị xong xuôi, vào đội hình sẵn sàng đón địch.

Vì không để Hoàng Chí Long nghi ngờ, giúp hành khách sơ tán kịp thời, nơi trống trải nhất sân bay ở địa điểm xuất phát họ quay về, cũng có vài chiếc máy bay của hãng hàng không nước ngoài hạ cánh quanh đó. Đội cảnh sát đang cẩn thận kiểm tra để giấu mấy khẩu hiệu và quảng cáo bằng tiếng Trung giản thể xung quanh, tránh để Hoàng Chí Long nhận ra ngay đây không phải sân bay Auckland, mà là sân bay Hỗ Châu.

Chỉnh sửa lại sân bay thật ra cũng chẳng khó, nơi hạ cánh máy bay của các quốc gia kể cũng đều cùng một kiểu, huống chi họ đã khoanh vùng chỗ ngồi của Hoàng Chí Long, biết vị trí của ông ta lệch phía sau cabin, nói cách khác, lúc Hoàng Chí Long đi từ trong ra, phần lớn các hành khách đã thông qua khoang nối rời đi rồi. Bọn họ chỉ cần đợi Hoàng Chí Long đi qua một đoạn đường ngắn thôi, Hoàng Chí Long thậm chí còn không có nhiều cơ hội để xem xét kiến trúc, cảnh sát cũng có thể hoàn thành việc sơ tán cuối cùng, sau đó xuống tay với ông ta.

"Nơi này đặt thêm mấy câu nước ngoài vào đi, đù má, mẹ nó mau chóng gỡ hết mấy khẩu hiệu Hỗ Châu xuống cho tôi!"

"Mẹ nó mở cửa toàn bộ sân bay! Đừng có để nghi phạm nhận được cái mẹ gì mà chào mừng quý khách gì gì đó! Lẹ cái tay lên!"

Nhân viên hậu cần đang tiến hành hoàn thành công việc.

Đội cảnh sát nhận được tin tức thông báo: "Đội trưởng, IH8803 đã bắt đầu hạ cánh, mười lăm phút nữa sẽ đáp đất."

Đội trưởng siết bộ đàm, ấn nút trò chuyện màu xanh lục.

"Nghi phạm sắp đến, các tổ, vào vị trí."

Cảnh sát hình sự và đặc công nhanh chóng trốn đi, vào chỗ mai phục, toàn bộ thiết bị khẩn cấp ở sân bay chờ lệnh, nhiệm vụ nhanh chóng tóm gọn chính thức—— Bắt đầu!!

"Cảm ơn quý khách đã chọn hàng không IH, hoan nghênh quý khách vào chuyến sau."

Hành khách xuống khỏi khoang máy bay, cho dù trong lòng tiếp viên chuyên nghiệp vô cùng sốt ruột, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ mỉm cười thân thiết, lặp lại những lời lịch sự, thân thiết tiễn những hành khách ấy đi.

Hành khách cũng chẳng quan tâm, lầm bà lầm bầm:

"Ấy, tín hiệu điện thoại chỗ mấy cô bị sao thế? Không phải máy bay hạ cánh rồi à? Sao lại không kết nối mạng được vậy?"

"Đúng thế, tôi cũng vậy, tôi còn tưởng mạng quốc tế của tôi chưa kích hoạt nữa chứ..."

Tiếp viên hàng không mỉm cười hướng dẫn bảo: "Thưa quý ngài quý cô, trạm tín hiệu của sân bay hiện đang sửa chữa, có thể sẽ xảy ra tình trạng như vậy, thật có lỗi, mong quý vị hành khách rời đi trước, tới sân bay tín hiệu sẽ tốt hơn, xin đừng dừng bước, tránh phía sau phải chen chúc nhau, cảm ơn quý khách đã phối hợp."

Mấy vị khách tuy bực bội, nhưng dù sao đây cũng chẳng phải chuyện lớn, nhanh chóng bước đi, từng người từng người rời khỏi cabin.

Hoàng Chí Long cũng lướt điện thoại mãi, sau khi nhận ra tất cả mọi người xung quanh đều không có tín hiệu, ông ta muốn kéo Tưởng Lệ Bình chen lên trước, tiếc là mọi người đều vội vã rời đi, không ai chịu nhường cho bọn họ, cuối cùng Hoàng Chí Long vì tránh để người ta chú ý, đành từ bỏ việc chen hàng, thành thực đứng đợi tới lượt mình.

Kiểm tra lại hơn hai trăm người rồi máy bay cũng dần thưa thớt.

Một tay Hoàng Chí Long xách két sắt nặng trịch, một tay kéo Tưởng Lệ Bình, cười tủm tỉm tạm biệt tiếp viên hàng không, sải bước dọc theo khoang nối rời đi trước.

Vẻ mặt ông ta nhìn như bình tĩnh, nhưng trán đã mướt mồ hôi, tim đập thình thịch, sau lưng cũng ướt đẫm...

Đây là ải cuối cùng...

Chỉ cần qua được hải quan...

Nhưng đúng lúc này, Hoàng Chí Long bỗng nghe thấy thai phụ phía trước mình đang nói chuyện với nhân viên hậu cần, dùng tiếng Anh ngạc nhiên bảo: "Sao lại thế? Chồng tôi không tới đón tôi ư?"

Mà nhân viên hậu cần hoàn toàn không ngờ sẽ có chuyện này xảy ra, lắp bắp bảo: "Thưa quý cô, chồng, chồng cô là..."

Thai phụ ôm bụng: "Anh ấy là đội trưởng cảnh sát tuần tra sân bay của mấy người đó, Marco Evens, trước khi tôi lên máy bay tôi đã bảo anh ấy đợi tôi ở lối ra cơ mà, tôi sắp sinh rồi, tôi không dám đi một mình, tôi muốn chồng tôi dẫn tôi tới cửa xanh, mấy người mau đi tìm anh ấy đi—— Tức chết tôi rồi, sao Auckland hôm nay lại thế này? Sao đến giờ điện thoại của tôi vẫn chưa có tín hiệu thế!"

Cô ta làm ầm lên có hơi khùng khùng, giọng rất cao, mấy hành khách lác đác đi phía sau đều liếc nhìn thai phụ.

"Mấy người mau liên hệ với anh ấy đi! Kỳ cục vừa!"

Hoàng Chí Long lòng đang nôn nóng, nghe thai phụ này la hét ầm ĩ, không khỏi bực bội liếc mắt nhìn cô ta một cái, thai phụ vốn chẳng thèm để ý ánh mắt người xung quanh, cô ta thực sự rất nôn nóng.

"Tôi nhất định sắp sinh rồi, tôi có thể cảm thấy tử cung đang co lại, tôi cần chồng tôi... Hôm nay Auckland bị sao thế hả? Một người quen cũng chẳng có nữa, người đâu rồi? Người đâu?"

Hoàng Chí Long kéo Tưởng Lệ Bình vội vàng len qua, nghe thấy thai phụ kêu lên như thế, mấy lời này ban đầu tựa như gió thoảng, thổi qua tai rồi thôi, nhưng qua mấy giây, trong đầu ông ta chợt lóe một sợi dây tóc, ánh đèn bất ngờ bùng sáng mạnh!

——

Không đúng! Chuyện này không thích hợp!

Tín hiệu bị chặn bất thường...

Người chồng vốn nên đợi đón vợ ở lối ra đưa đến lối đi của nhân viên không hề xuất hiện...

Nhân viên hậu cần lắp bắp, không giải thích rõ nổi...

Người phụ nữ kia còn đang kêu lên: "Gì mà không liên hệ được? Tôi nói chồng tôi là Marco Evens! Cậu mới tới đấy à? Ngày nào anh ấy cũng tuần tra ở mấy cửa đăng kí này, anh ấy làm việc ở đây tám năm rồi đấy! Sao cậu lại không biết anh ấy hả!"

Mặt Hoàng Chí Long túa mồ hôi, nhanh hơn hẳn suy nghĩ của ông ta chính là phản ứng sinh lí bản năng của ông ta.

Ông ta cảm thấy có một luồng lạnh lẽo đáng sợ chạy dọc từ bàn chân lên trên, cả người như bị đông cứng lại.

Ông ta nuốt nước miếng, tròng mắt xoay chuyển điên cuồng, lặng lẽ đánh giá cách bày trí của sân bay này—— Vài giây, hoặc là mười mấy giây, ông ta nhận ra.

Cho dù đã thay đổi biển quảng cáo, cho dù hành lang có xếp báo địa phương của New Zealand... Vì công việc cần phải thường xuyên đi máy bay ra nước ngoài nên ông ta vẫn nhận ra.

Đây không phải sân bay Auckland.

Đây là...

Hoàng Chí Long kêu "A" ầm lên, giọng đáng sợ lại điên cuồng! Ông ta biết rồi... Ông ta biết rồi!! Ông ta không màng ngụy trang gì nữa, ông ta hất Tưởng Lệ Bình ra, đột nhiên rút súng lục đặc chế tránh kiểm tra luôn giấu trên người ra, vẻ mặt dữ tợn, hai mắt trợn lớn, đột nhiên lao về phía thai phụ còn đang cao giọng nói liến thoáng với người khác kia như thú dữ——!!

Đây là sân bay quốc tế Hỗ Châu!!

Máy bay quay về điểm xuất phát!

Bọn họ—— Bọn họ bị phát hiện!!

"Á!!!" Thai phụ hoảng hốt kêu lên, biến sắc, trong lúc không đề phòng bị Hoàng Chí Long siết chặt trong ngực, cô ta nhắm chặt hai mắt lại kêu thảm thiết lên theo bản năng, "Trời ơi! Cứu mạng với!!!"

Nhưng Hoàng Chí Long chỉ gây chuyện trong giây lát, mấy cảnh sát đặc công đóng giả hậu cần quanh đó cũng chưa kịp hành động, thậm chí cả Tưởng Lệ Bình cũng không kịp phản ứng lại, Hoàng Chí Long đã ra tay rồi.

"Đừng có qua đây!" Hoàng Chí Long thở hồng hộc, mồ hôi chảy dọc xuống theo cái mũi bóng nhẫy của ông ta, ánh mắt ông ta rực vẻ điên cuồng, họng súng đen ngòm dí vào thái dương thai phụ, ông ta bắt cóc con tin, nhanh chóng lùi sang một góc, mắt liếc qua mọi người xung quanh, khản giọng nói, "Tất cả mẹ nó đừng có qua đây!!"

Ông ta biết, chuyện đã bại lộ.

Bữa tiệc thịnh soạn như thế, chỉ có thể là cảnh sát chuẩn bị cho ông ta, giả bộ để lúc truy nã ông ta vẫn tránh được thương vong của nhân viên.

"Không được cử động." Hoàng Chí Long nhăn mũi, thấp giọng quát, "Nếu không giờ tôi sẽ bắn cô ta ngay!"

Sân bay xảy ra chuyện đáng sợ như thế, một vài hành khách còn chưa kịp ra lối đi cho khách lập tức hét lên chói tai, ôm đầu chạy trốn né tránh, mà mấy người còn đứng im tại chỗ không động đậy, vừa nhìn đã biết là cảnh sát chìm mặc thường phục.

Hoàng Chí Long cắn răng, trợn mắt lên, liếc qua người nọ người kia, trên tay dồn sức lớn hơn, ông ta siết chặt thai phụ ấy. Cảnh sát chìm quá nhiều, đừng nói là còn tay súng bắn tỉa nấp trong chỗ tối, cảnh sát đặc công, cảnh sát hình sự... Người phụ nữ này là ván gỗ duy nhất để thoát thân của ông ta.

Thai phụ điên cuồng gào lên: "Buông tôi ra!! Buông tôi ra!!"

"Câm miệng! Mày còn kêu nữa, ông đây bắn chết mày luôn đấy!"

"..." Đầu thai phụ đầy mồ hôi, hai mắt ngập nước, có sợ nữa cũng không dám hé răng.

Hoàng Chí Long: "Tất cả đừng qua đây. Mấy người mau đặt súng xuống, chuẩn bị chuyến bay tư nhân cho tao—— Thả tao rời khỏi nơi này! Nếu không mạng ả đàn bà này, hôm nay tao sẽ lấy nó!"

Con tin trong tay, mọi người nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hoàng Chí Long là kẻ có kinh nghiệm, đầu tiên ông ta dựa sát vào tường, hai bên tường kia đều có cột, không thể bắn được. Mặt khác, ông ta cũng hạ thấp người mình xuống, để bản thân hoàn toàn bị thai phụ kia che khuất. Cứ thế, tay súng bắn tỉa cũng không thể hạ gục ông ta từ chính diện.

Tưởng Lệ Bình tái nhợt mặt mày đứng im——

Chuyện cô là người tình báo, nhóm Hạ Dư đã báo lại cho cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ không xuống tay với cô ta. Thậm chí trong lúc nguy cấp này, còn có một cảnh sát chìm định kéo cô ta lại.

Nhưng Tưởng Lệ Bình lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương!

Đừng động đậy.

Nhất định không được cử động...

Hiện tại cô ta là người duy nhất có thể lại gần Hoàng Chí Long.

Trong cục diện bế tắc này, cô là người duy nhất có thể đi lại giữa sống chết, thắng thua của bàn cờ, giờ phút này đều nằm nơi cô...

Tưởng Lệ Bình trải qua đủ chuyện lớn rồi, với kinh nghiệm bao năm của cô ta, cố sức khiến bản thân bình tĩnh lại, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ đủ mọi cách giải quyết. Sau đó, cô cũng rút súng ra——

Trong mấy giây ngắn ngủi này, cô cũng đã tính toán rồi. Từ góc độ của cô, cô cũng không thể nào bắn trúng Hoàng Chí Long được, vậy nên cô giơ súng ngắm vào cảnh sát ở gần cô nhất kia.

Cô quyết định tiếp tục đóng vai đồng bọn của Hoàng Chí Long, mãi cho tới giờ khắc này vẫn là thế.

"Không được cử động."

Cô vừa ngắm vào cảnh sát kia, vừa lui về sau từng bước một, cả người căng cứng, cơ mặt cũng hơi run lên.

Cô tựa như rất sợ hãi, muốn lùi lại bên cạnh Hoàng Chí Long.

Không ai dám thật sự nổ súng phá vỡ cục diện bế tắc này.

"Không được cử động..." Tưởng Lệ Bình hạ giọng, nhìn chằm chằm vào cảnh sát kia lạnh băng, cô có thể cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người giờ phút này đều tập trung lên người cô, bao gồm cả Hoàng Chí Long, "Mấy người đã nghe bọn tôi nói chưa? Lập tức chuẩn bị máy bay, nếu không bọn tôi sẽ lấy mạng người phụ nữ này!"

Cô lui về sau, cách Hoàng Chí Long ngày càng gần.

20 mét...

10 mét...

5 mét——

Nhưng mà, đúng lúc này, cô bỗng nhiên nghe thấy giọng nói đầy vẻ cảnh cáo của Hoàng Chí Long truyền tới từ phía sau——

"Đứng lại."

"..."

"Tưởng Lệ Bình." Lúc khoảng cách năm mét sắp bị phá vỡ, Hoàng Chí Long lành lạnh nói, "Em cũng đừng di chuyển nữa."

Tưởng Lệ Bình bỗng dưng quay đầu lại, trợn mắt nhìn ông ta!

Hoàng Chí Long để lộ gương mặt cười dữ tợn thú tính lạ thường phía sau thai phụ, ông ta nhìn qua còn chẳng giống người nữa.

"Đứng bên đó đi, không được lại gần đây. Đừng có ở gần anh như thế."

"Xin lỗi..." Ông ta đã sợ hãi lắm rồi, ngược lại còn phá lên cười ha ha ha, vẻ mặt dữ tợn nói, "Anh không thể xác định liệu em có thể phản bội anh hay không—— Là ai để lộ tin tức, hửm? Là ai khiến đám chó chết này đuổi theo nhanh như thế! Ở lại bên cạnh anh chỉ có một mình em! Biết cụ thể việc sắp đặt chỉ có mỗi em thôi!"

Gã đàn ông này đột nhiên làm khó dễ, nằm trong dự kiến của Tưởng Lệ Bình, Hoàng Chí Long là người mang vẻ mặt thế nào, cô lại biết rõ quá rồi.

Nhưng cô phản ứng rất nhanh, vẫn cứ giả vờ ngẩn ra, hoảng loạn trước... Sau khi những cảm xúc đó trôi qua, lại lộ dáng vẻ kinh ngạc lẫn thương tâm cực độ với Hoàng Chí Long.

"Anh... Anh nói gì thế? Em đứng về phía anh mà!"

Hoàng Chí Long vẫn chẳng đổi sắc.

"Chí Long, anh... Giờ muốn em đứng nơi đây, là muốn em chờ chết ư?!"

Nói xong lại muốn tiến lên trước.

Hoàng Chí Long bắn một phát súng lên không, lạnh lùng nói: "Con điếm hôi thối! Mẹ nó đứng đó cho tao!"

Tưởng Lệ Bình bị tiếng súng kia làm kinh ngạc run cả người, vẫn hỏi: "Anh nghi ngờ em đúng chứ?... Đã tới mức này rồi, anh vẫn nghi ngờ em chứ gì? Hiện tại em đứng cùng một nơi với anh đấy! Anh còn nghi ngờ em? Anh còn muốn em chờ chết à?"

Cao gót đỏ lại tiến về phía ông ta thêm một bước nữa.

Hoàng Chí Long siết chặt tóc thai phụ, phẫn nộ quát: "Mày mà còn tiến về phía trước... Ông đây mẹ nó bắn chết mày trước luôn đấy!"

"..."

Ông đây mẹ nó bắn chết mày trước luôn đấy——

Bắn chết mày trước luôn đấy——

Tiếng gào khủng bố của gã đàn ông quanh quẩn trong sảnh lớn trống trải, vang dội thẳng vào lồng ngực Tưởng Lệ Bình.

Im lặng một hồi, cơ miệng Tưởng Lệ Bình run run, run rẩy, dần lộ vẻ mặt tàn nhẫn—— Cô thật sự giả vờ rất khéo.

"Hay... Hay lắm! Hoàng Chí Long... Ông đối xử với tôi như thế... Vậy mà ông lại đối xử với tôi như thế...!"

Cô trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên như đã suy nghĩ kĩ gì đó, điên cuồng kêu lên chói tai:

"Được thôi...! Tôi đầu hàng!!"

Cô dùng khả năng diễn xuất mà cô đã ẩn nấp bao năm qua trong tổ chức, ngậm nước mắt, diễn dáng vẻ người phụ nữ bị ép vào đường cùng, thương tâm lại oán hận vô nhường.

"Tôi đầu hàng! Các vị cảnh sát! Tôi muốn tố giác ông ta! Tôi muốn làm nhân chứng cho tội ác!"

Tưởng Lệ Bình nói, thế mà thật sự quăng súng đi, giơ đôi tay lên, nhanh chóng đi về phía cảnh sát.

Cô vừa đi, vừa căm hận nói: "Mấy người tuyệt đối không được thả Hoàng Chí Long chạy mất! Tội ông ta phạm phải không chỉ mỗi đơn giản là giết người thôi đâu! Ông ta còn tiết lộ bí mật quốc gia! Bán đứng cảnh sát nằm vùng, nếu để ông ta chạy thoát, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!"

Sắc mặt Hoàng Chí Long thay đổi mạnh!

Mẹ nó ông ta làm mấy chuyện này bao giờ?!

Nhưng Hoàng Chí Long biết, đây là tội danh chết người, nhắc tới những việc về mặt này, đừng nói trong tay ông ta chỉ bắt cóc một thai phụ tầm thường, cho dù có là cháu trai Trần Mạn của chính ủy Vương thật, dù cho giờ phút này có là đứng trước mặt chính ủy Vương, đối phương cũng có thể không thèm nhận người thân, phải bắt giữ ông ta trước đã.

Hoàng Chí Long hoảng loạn, văng nước bọt: "Tưởng Lệ Bình! Ả đàn bà độc ác nhà mày! Mẹ nó mày nói xằng nói bậy!!"

Tưởng Lệ Bình mặc đồ đỏ rực, ánh mắt như vương thạch tín, vừa đỏ vừa oán hận, nhuộm vẻ phẫn hận liếc qua, gần như muốn hóa thành cây kim cứng rắn, đâm vào tim Hoàng Chí Long.

Trong một khắc đó Hoàng Chí Long chợt thấy tình cảnh này có hơi quen mắt. Như thể khi xưa cũng từng có một người phụ nữ mặc đồ đỏ nhìn ông ta trong nỗi tuyệt vọng như thế...

Nhưng ông ta không kịp nghĩ nhiều, Tưởng Lệ Bình đã quay mặt đi, bước trên đôi giày cao gót đi từng bước về phía cảnh sát chìm.

Nhất thời tinh thần Hoàng Chí Long hoảng loạn quá mức.

Ông ta nghĩ, cô muốn làm gì?

Cô ta muốn làm gì?

......

Nhất định không thể để cô ta qua đó! Nhất định không thể để cô ta tiết lộ nhiều bí mật hơn nữa! Bởi vì chuyện ông ta làm, không chỉ động chạm tới những phần nghiêm trọng của pháp luật trong nước, trên thực tế về biên giới New Zealand, ông ta cũng làm một vài chuyện trái pháp luật nữa.

Nếu như những chuyện ấy bị Tưởng Lệ Bình phơi bày, thế thì cho dù ông ta có trốn sang lãnh thổ nước khác, cũng vẫn không thể nào thoát tội ở bên ngoài được!

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, cuối cùng Hoàng Chí Long lựa chọn, ông ta nhìn bóng dáng người phụ nữ mặc đồ đỏ muốn tố cáo ông ta chằm chằm, màu máu nơi đáy mắt còn đỏ hơn cả bộ váy của cô.

Ông ta đột nhiên buông lỏng thai phụ ra, ngắm họng súng ngay về phía bóng dáng Tưởng Lệ Bình, đột nhiên ấn cò súng!!

"Cẩn thận——!!"

"Cúi xuống! Nằm sấp xuống ngay!!!"

Giọng cảnh sát chìm ùa tới hết đợt này tới đợt khác.

"Đoàng!"

"Đoàng đoàng!!"

Tiếng súng vang loạn, một vài chuyện gần như đồng thời xảy ra cùng lúc——

Chân thai phụ mềm nhũn ngã ngồi xuống, sợ chết khiếp bò về phía trước.

Súng trong tay Hoàng Chí Long còn vương khói thuốc súng, đạn đã xuyên qua họng súng bắn thẳng tắp về phía bóng dáng Tưởng Lệ Bình!

Tay súng bắn tỉa trên tầng cũng nhận được lệnh có thể bắn chết kẻ vô cùng nguy hiểm trong chớp mắt Hoàng Chí Long để lộ bản thân, ngắm chuẩn vào giữa trán gã đàn ông bắn một phát súng!

"A!!!!"

Thai phụ bị hai tiếng súng vang lớn này dọa sợ vỡ tim vỡ mật, tới quỳ bò cũng chẳng còn sức, sợ tới mức thét ầm lên chói tai, ngã thẳng xuống đất, hoảng loạn che mặt gào khóc.

"A a a a a——!!"

Máu, máu nóng bắn tóe ra, bắn thẳng lên mặt cô ta ở gần đó nhất!

Hoàng Chí Long bị một phát đạn bắn xuyên đầu!!!

Cơ thể ông ta còn trong tư thế đứng cứng đờ, trong tay vẫn ôm chặt két sắt bí ẩn kia, sau mấy giây——

Bộp!

Tổng giám độc công ty giải trí này, gã đàn ông tiền đồ rộng lớn, một nhân vật công chúng từng nói bao lời đầy đạo đức chính nghĩa lí tưởng trào lưu, một tên tội phạm—— Che giấu dưới vẻ bề ngoài của công ty nổi tiếng, tay đầy máu tươi—— Ông ta trợn lớn hai mắt, lảo đảo mấy lần, cuối cùng—— Ngã bộp vào vũng máu.

Tổng giám đốc giải trí Chí Long, Hoàng Chí Long.

Trên đường chạy trốn bắt cóc con tin, mang theo vũ khí gây sát thương, nổ súng vào người thứ ba. Nơi sân bay quốc tế Hỗ Châu, bị cảnh sát đặc công hình sự—— Bắn chết, ngay tại chỗ.

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha! Hy vọng năm mới mọi người thuận buồm xuôi gió, hạnh phúc bình an, hôm nay đem tới một tiểu kịch trường Tết Nguyên Đán cho mọi người ha.

Tiểu kịch trường 《 Năm mới vui vẻ 》

Hạ Dư: Bonne année!

Tạ Thanh Trình: Nghĩa là gì?

Hạ Dư: Năm mới vui vẻ trong tiếng Pháp đó! Anh ơi, anh bắt chước thử xem?

Tạ Thanh Trình: Bonne année.

Hạ Dư: あけましておめでとう!

Tạ Thanh Trình: Nghĩa là gì?

Hạ Dư: Năm mới vui vẻ trong tiếng Nhật! Anh ơi, anh bắt chước đi?

Tạ Thanh Trình: あけましておめでとう.

Hạ Dư: Te amo.

Tạ Thanh Trình: Đây là năm mới vui vẻ trong tiếng nước nào?

Hạ Dư: Tiếng Tây Ban Nha, anh ơi, anh bắt chước đi?

Tạ Thanh Trình: Te amo.

Hạ Dư (mỉm cười): Anh ơi, em cũng thế.

Tạ Tuyết: Te amo là anh yêu em! Anh hai! Anh bị tiểu súc sinh này lừa rồi!!!