Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài!

Chương 52: Tình địch [2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Dương Dương bán kem...nhầm bán manh:v

----------------

"Thư Nhan, trở về khai giảng chị chờ chịu chết đi."

- ----------------------------

Thư Nhan giúp mẹ Thư kẹp góc chăn kỹ càng, sau đó muốn theo Diêu Thư Hàm ra ngoài.

Ở cửa phòng bệnh, Diêu Thư Hàm chặn Thư Nhan lại, cho Thư Nhan một cái nháy mắt.

"Chị bồi dì."

"Em..."

"Em mang tiểu Hòa ra ngoài dạo." Diêu Thư Hàm còn nói "4 giờ em đưa em ấy về nhà."

Thư Nhan suy nghĩ một chút nói:

"Chờ lát nữa ba tới, chị điện cho em sau đó đi cùng em."

Diêu Thư Hàm nắm tay tiểu Hòa:

"Chị làm gì chứ, không cần phải đi với em, em đưa thằng bé về nhà rồi về."

"Chị sợ em ở lối đi bộ bị xe ép chết."

Diêu Thư Hàm trừng mắt nhìn Thư Nhan, không lên tiếng.

"Em sợ con cọp mẹ cắn chết!" tiểu Hòa chợt kéo quần Diêu Thư Hàm hét lên.

Diêu Thư Hàm và Thư Nhan cúi đầu nhìn hắn, Tiểu Hòa trốn phía sau Diêu Thư Hàm, giọng run run nhưng vẫn khí thế, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

"Dì xấu chính là cọp mẹ!"

"Chạy thôi!" Diêu Thư Hàm ôm tiểu Hòa chạy về hướng cầu thang, chạy nửa đường, cô xoay người cười với Thư Nhan "Chị muốn gọi điện giám sát em, em cũng không phải không thể miễn cưỡng suy nghĩ một chút về chuyện bắt máy."

Thư Nhan cười:

"Diêu Thư Hàm, chị nghĩ em quên 'vết thương' kia rồi phải không?"

Không có tiếng trả lời, Diêu Thư Hàm đặt tiểu Hòa xuống để thằng bé tự mình xuống cầu thang, thằng bé lắc lắc hạt đậu:

"Chị, em muốn đi thang máy."

Diêu Thư Hàm lấy ngón tay trong miệng thằng bé ra:

"Chỉ mới là lầu 2 đã đòi đi thang máy, thảo nào thịt nhiều như vậy."

Tiểu Hòa bẹp miệng:

"Chị họ, chị cũng nói em mập."

"Không phải chê em mập, con nít mập chút rất bình thường nhưng em phải rèn luyện thân thể, không thể quá lười biếng."

"Ah..." tiểu Hòa gật đầu, chợt nhìn về phía Diêu Thư Hàm, hai mắt nhỏ lấp lánh:

"Chị, khi còn nhỏ chị có mập không?"

Diêu Thư Hàm suy nghĩ về khi mình còn bé, sau đó thu hồi:

"Không mập, mập không thể đi được."

Tiểu Hòa lại hỏi:

"Tại sao? Chị không thích vận động à?"

"Không thích cho nên cơ thể chị không tốt." Diêu Thư Hàm nói tiếp "Em là con trai, phải tập luyện nhiều mới được."

"Tại sao em là con trai thì phải tập luyện nhiều?"

Đến cửa lớn khu nội trú, trên vách tường treo một bức tranh chữ trang trí, hai bên là mấy chậu trúc phú quý, qua qua lại lại đều là những gương mặt lộ vẻ mệt mỏi của bệnh nhân cùng với ý tá đang vội vội vàng vàng.

Diêu Thư Hàm bắt lấy bàn tay nhỏ nhỏ của tiểu Hòa đang định sờ trúc phú quý:

"Đừng sờ loạn, không sạch sẽ."

Tiểu Hòa co người rụt cổ:

"Dạ."

"Con trai phải chiến đấu bảo vệ mình, còn phải bảo vệ người khác, cho nên cần có một thân thể khỏe mạnh, muốn vậy phải rèn luyện." Diêu Thư Hàm giải thích.

Tiểu Hòa dường như thông hiểu đạo lý:

"Cho nên một người con gái giống như chị thì cần một chàng trai tới bảo vệ? Chị bạn trai của chị đâu?"

Bạn trai của cô?

Diêu Thư Hàm trong nháy mắt thất thần, chưa nghĩ được câu trả lời cho câu hỏi của thằng bé.

"Bạn trai của chị họ em nhất định sẽ là một người con trai ưu tú." bỗng nhiên phía sau hai người vang lên một giọng nói trong trẻo, mạnh mẽ.

Diêu Thư Hàm nhìn về phía cầu thang, Diệp Minh trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, kẹp nách bệnh án của bệnh nhân đang từ từ đi xuống. Hắn nghiêng đầu về phía một phụ nữ trung niên nói nhỏ vài câu, người đó cảm kích hướng hắn gật đầu, sau đó cầm bản xét nghiệm rời đi.

Diệp Minh đi tới bên người Diêu Thư Hàm, cúi người chào hỏi Tiểu Hòa:

"Bạn nhỏ, chúng ta lại gặp mặt."

"Thúc thúc xấu xa!"

Diêu Thư Hàm xấu hổ, nhìn Diệp Minh cười cười:

"Bác sĩ Diệp."

Diệp Minh cười nói:

"Em họ của em thật hiểu chuyện."

"Tiểu Hòa có chút nghịch ngợm nhưng rất nghe lời." Diêu Thư Hàm xoa đầu thằng bé.

Diệp Minh đi xuống cửa:

"Tiểu Diêu muốn về nhà?"

"Không phải, em mang tiểu Hòa đi dạo ở hoa viên." Diêu Thư Hàm lại hỏi "Bác sĩ Diệp tan tầm?"

"Vẫn chưa. Lúc này không có bệnh nhân, phòng làm việc có người coi chừng, anh xuống hít thở không khí." DIêu Minh ấn ấn đầu vai, khởi động cánh tay "Bận rộn sáng giờ."

Diêu Thư Hàm nắm tay tiểu Hòa đi ra ngoài, không khỏi than thở:

"Bác sĩ chính là khổ cực như vậy."

Diệp Minh vẫn duy trì khoảng cách nhất định đi bên cạnh Diêu Thư Hàm, không quá gần cũng không quá xa.

"Cũng không hẳn như vậy, bây giờ vì kiếm miếng cơm, không chỗ nào không nghề nào không cực khổ." DIệp Minh thở dài, hắn chỉ tay xuống bên phía tay phải "Bên này đi qua là hoa viên lớn, phía sau có một cái hồ, bên cạnh có cái đình nghỉ mát, có thể qua ngồi một chút."

Diệp Minh vừa đi vừa trò chuyện:

"Trước đây lúc ông nội vẫn còn sống, ừm, ở bên ngoài huyện nhỏ X mở một cửa hàng nhỏ, gần sông Hoàng Hà, đẽo gọt vài thứ cổ quái kỳ lạ, không phải để kiếm tiền, sống rất mãn nguyện."

Diêu Thư Hàm nhớ về ngôi trường cũ bên con sông của Thư Nhan, bờ sông cây cỏ xanh um, còn có mấy cây hoa quế, trong rừng cây có một căn nhà nhỏ, xây bằng xi măng, mái ngói, chống tấm ván gỗ lên là có thể ló đầu ra bên ngoài bán đồ.

Còn có tấm vải kia tầng tầng lớp lớp bao lấy cái radio cũ kỹ....

"Cái tiệm kia thì sao? Anh đi làm ở bệnh viện, tiệm kia ai trông coi?" Diêu Thư Hàm hỏi.

Diệp Minh trả lời:

"Không sao, thẩm của anh rảnh rỗi thì trở về trông coi, dù sao ông anh ngây người ở nơi đó cũng hơn nửa đời người, không ai nguyện ý nhìn thấy nó bị hoang vu, cũng không trông mong vào nó để kiếm tiền, chỉ là lưu lại chút tưởng niệm, không có người, vẫn còn nó ở đó." hắn dừng chân, nói thêm, "Chờ anh già rồi, anh cũng mua một cái radio về đó ngồi."

Ừm...

Diêu Thư Hàm cúi đầu sắp xếp lại ngôn từ, suy nghĩ một hồi vẫn không thể tìm được từ thích hợp, chỉ nói:

"Cũng tốt."

"Đến rồi!" Diệp Minh lấy từ trong túi áo blouse ra một xấp khăn tay, mở ra, cẩn thận lau sạch sẽ bề mặt chiếc ghế đá tròn, cái đầu tiên là cho tiểu Hòa ngồi, sau đó tiếp tục lau sạch một chỗ cho Diêu Thư Hàm ngồi.

Diêu Thư Hàm nhìn chiếc khăn tay của hắn, màu trắng tinh, bốn bên là đường kẻ ô vuông màu cafe nhạt.

Cô hỏi:

"Bác sĩ Diệp thích sạch sẽ là do bệnh nghề nghiệp? Không nghĩ tới một đại nam nhân còn mang theo khăn tay bên người."

Tiểu Hòa đối với chiếc khăn tay kia rất hiếu kỳ, cầm lấy nhìn trái nhìn phải một chút, Diệp Minh cũng không nói gì thằng bé, mỉm cười lấy ra một chai nước sát trùng rửa tay, đổ ra tay lau đều:

"Nếu nói là bệnh nghề nghiệp... cũng xem là như vậy. Bất quá không phải bác sĩ nào cũng vậy, nhưng chú ý tới vệ sinh một chút sẽ làm cho thân thể khỏe mạnh."

Diêu Thư Hàm như có điều suy nghĩ, gật đầu.

Diệp Minh nhìn mặt hồ, mấy lá sen nổi trên mặt nước, hoa sen nở rất đúng lúc, còn có vài cánh hoa nở sớm, lộ ra đài sen xanh biếc ở giữa.

"Tiểu Diêu, nhà em có họ hàng làm bác sĩ sao?" Ánh mắt Diệp Minh đang thả về phía những đóa sen duyên dáng yêu kiều ở xa xa, nhẹ giọng hỏi.

Diêu Thư nhìn Tiểu Hòa, nói:

"Không có. Nhà em chỉ có họ hàng làm nghề buôn bán, mở tiệm thuốc."

Diệp Minh cong cong khóe miệng,mái tóc mềm mại dưới ánh mặt trời ánh lên màu vàng ấm áp. Dường như hắn đang nhớ lại điều gì đó, ánh mắt có chút trầm, chậm rãi nói:

"Sinh viên học y kiên trì để trở thành bác sĩ cũng không nhiều lắm, người thì chuyển nghề, cũng có người thì chế tạo thiết bị chữa bệnh, sản xuất thuốc, chuyên về chăm sóc sức khỏe. Quyết định ban đầu lại không thể kiên trì đến cùng, cũng không thể trách ai, dù sao ai cũng không có quyền định người nào đó phải thế nào."

Bỗng nhiên trong hồ một con cá chép lớn nhảy lên, đuôi vùng vẫy giữa hồ sen, đánh rơi hai cánh hoa, rơi trên mặt nước.

Tiểu Hòa nhảy dựng lên kêu to:

"Cá lớn! Cá hồng thật là đẹp!"

Bên trong đình nghỉ mát, một đứa trẻ hò hét vì sung sướng, một nam một nữ ngồi yên lặng.

Diệp Minh khóe miệng hàm chứa ý cười, theo tiếng reo hò của tiểu Hòa, ánh mắt của hắn nhìn chằm lũ cá chép nhảy trong hồ, Diêu Thư Hàm thì ngẩng đầu nhìn chóp đình, khó mà nhận ra tiếng cô thở phào.

Giữa hè, Diêu Thư Hàm cự tuyệt lời của một bác sĩ tốt bụng và ấm áp. Người ta nói 'Người nói vô tâm người nghe hữu ý' cũng không biết có phải Diêu Thư Hàm quá nhạy cảm hay không, vô luận người khác nói gì, lọt vào tai cô sẽ làm cho nổi bất an trong lòng cô nổi dậy.

Cô lúc nào cũng lo lắng, Thư Nhan từng nói cô là lo lắng quá nhiều, có phần buồn lo vô cớ, Diêu Thư Hàm uốn nắn chữ 'qi' không đọc là 'ji', Thư Nhan vẫn không vui, còn nói ngược lại Thư Nhan biết nó là ý gì thì được rồi. Diêu Thư Hàm không biết làm sao để không hề sợ hãi chút nào, nghĩ đến điều gì thì đi làm mà không cần cố kỵ, điểm này cô vĩnh viễn không làm được.

* 杞 [Qǐ] trong 杞人忧天 [Qǐrényōutiān] buồn lo vô cớ; 畸 [jī] trong 畸人 [jīrén] người không thường, kỳ nhân. Trong tiếng Trung qi và ji đọc khá giống nhau chỉ là qi bật hơi hơn ji.

Đây là điểm bất đồng lớn nhất giữa cô và Thư Nhan, xử lý tốt thì có thể bù trừ khuyết điểm, xử lý không tốt... bất đồng giữa 2 người sẽ lớn hơn.

Bất luận Thư Nhan có suy tính chuyện tương lai hay không, có nghị lực đón nhận đau khổ không thể lường trước được hay không, đối với tình cảm của mình Thư Nhan có thể kiên trì đến cuối cùng hay không, Diêu Thư Hàm đã hạ quyết tâm: Chỉ cần Thư Nhan không hối hận, cô sẽ không buông bỏ.

Bất kể như thế nào, Diêu Thư Hàm đều đã chuẩn bị xong cho tình huống xấu nhất.

"Tiểu Diêu vẫn chưa có bạn trai!?" DIệp Minh đột nhiên hỏi.

Lúc trước ở cửa cầu thang khu nội trú, tiểu Hòa có hỏi Diêu Thư Hàm về bạn trai của mình, đúng lúc đó Diệp Minh đi xuống, nghe được.

Tiểu Hòa nói xen vào:

"Chị họ chưa bao giờ mang anh rễ tương lai về hết, 2 anh họ đều có con hết rồi!"

Diệp Minh cười búng lên hạt đậu trên đỉnh đầu tiểu Hòa:

"Con biết hơi bị nhiều đó."

"Đương nhiên rồi, thân thích nhà con con biết rõ nhất!" tiểu Hòa ra vẻ nói, lại nghĩ tới gì đó, liền cúi đầu, có chút ủy khuất nói "Nhưng con không thể hiểu rõ ba mẹ mình..."

"Tiểu Hòa, cũng đến lúc nên về nhà rồi, nếu không... mẹ em sẽ sốt ruột." Diêu Thư Hàm đứng dậy nắm tay thằng bé. Con nít tâm tư đơn thuần, tùy tiện 2 câu là có thể tiết lộ hết chuyện riêng trong nhà, chuyện vợ chồng bất hòa có vẻ vang gì...

Diệp Minh sau khi nghe cũng không biết có cảm nghĩ gì, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ấm áp lịch sự như trước, không hỏi thêm nữa.

Hắn cũng đứng lên:

"Tiểu Diêu, anh đưa 2 người về!"

"Không cần làm phiền bác sĩ Diệp, anh còn việc phải làm, em tự về cho tiện." Diêu Thư Hàm vội vàng từ chối, không khỏi nhớ tới những lời uyển chuyển từ chối không biết bao người theo đuổi trong quá khứ... tuy trực giác nói cho cô biết Diệp Minh đối với cô có chút ý tứ nhưng... vẫn cảm thấy hắn cùng với những nam nhân trước kia có nhiều điểm không giống. Rốt cuộc không giống điểm nào... cô cũng không nói được.

Diệp Minh hơi ngẩn ra, nói:

"Xin lỗi, là anh đường đột."

Diêu Thư Hàm cười:

"Không sao, cảm ơn bác sĩ Diệp."

Diêu Thư Hàm đang bực bội tại sao Thư Nhan còn chưa gọi điện cho mình, không gọi nữa là cô đi thật. Bình thường dính người như kẹo cao su vậy mà bữa nay nói gọi điện sao không thấy? Chẳng lẽ do chú chưa tới thay người, sẽ không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

Nhưng mà sự thật chứng minh: có một số việc ngàn lần không thể nghĩ, vừa nghĩ liền xảy ra.

Lúc Diệp Minh, Diêu Thư Hàm cùng với tiểu Hòa đi tới cổng chính bệnh viện thì Thư Nhan bước đi như gió phóng tới, không nói 2 lời liền cắm giữa Diệp Minh và Diêu Thư Hàm, dùng sức kéo tay Diêu Thư Hàm, che chở ở phía sau.

"Bạn học tiểu Hòa, chị họ của em với gã đàn ông này cô nam quả nữ, em có phát huy vai trò của một tiểu hộ hoa sứ giả* không?"

*nom na là sứ giả bảo vệ hoa.

Tiểu Hòa ồ một tiếng, che trán hét lên:

"Em là hộ hoa sứ giả! Nhưng em không có làm bóng đèn!"

Thư Nhan bỗng ngẩng đầu lên, nghiêng qua nhìn Diệp Minh với ánh mắt âm trầm.

Diệp Minh hướng về phía Thư Nhan khẽ gật đầu.

"Ba chị tới rồi?" Diêu Thư Hàm vén sợi tóc tản ra trên trán Thư Nhan.

Thư Nhan bắt lấy tay Diêu Thư Hàm kéo xuống:

"Tới. Đi thôi, chúng ta đưa tiểu Hòa về."

"Bác sĩ Diệp tạm biệt." Diêu Thư Hàm còn chưa kịp nở một nụ cười tạm biệt hoàn mỹ thì đã bị Thư Nhan kéo đi rồi, Diêu Thư Hàm 'dạy dỗ' Thư Nhan "Sao chị bất lịch sự vậy hả, tốt xấu phải chào tạm biệt người ta chứ."

Thư Nhan nói:

"Bóng đèn bạn học Diêu tiểu Hòa vừa làm rồi, chị còn cùng hắn tạm biệt, tạm cái gì biệt, em muốn cùng hắn chạy đi thì chị với ai nói tạm biệt!"

DIêu Thư Hàm ngậm miệng.

Ban đêm, đồng chí Diêu Thư Hàm bởi vì tội trạng 'Cô nam quả nữ ở chung một chỗ, không biết liêm sỉ phải tiếp nhận trừng phạt' nên bị Thư Nhan nghiêm phạt.

Rèm cửa sổ còn chưa kéo hết, còn chừa một khoảng nhỏ, ánh sáng bên ngoài chiếu một luồng sáng qua chiếu lên bàn sách, tạo ra một đường màu cam.

Diêu Thư Hàm cắn lên vai Thư Nhan, nức nở:

"Thư Nhan, chị bị bệnh hả, ba chị ở sát vách đó."

Thư Nhan cắn lên da thịt non mềm trước ngực của Diêu Thư Hàm (29: bộ phận dưới cổ không thể miêu tả -w-) mũi khẽ hừ một tiếng, cười nói, "Vậy em phải nhỏ giọng một chút rồi. Hôm nay ở bệnh viện chị đã cảnh cáo em rồi, là tự em tìm thôi." lại vùi đầu tiếp tục hành động.

ĐM

Diêu Thư Hàm hít một ngụm khí lạnh, túm lấy tóc Thư Nhan, "Thư Nhan, trở về khai giảng chị chờ chịu chết đi."

"Được, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu." Thư Nhan nói.

Thư Nhan tính, về sau mua phòng phải mua một cái cách âm tốt, ừm... giường này cũng nên thay.

- --------------------------------

8/3 chúc phái nữ vui vẻ, hạnh phúc:v