[SỐ NHỌ] Vận Rủi Đeo Đuổi Tám Kiếp

Chương 18



Đợi đến khi chân chạm được xuống đất, Quý Quân đã bị gió thốc cho choáng váng mặt mày, đi đứng không vững rồi. Lạc Hạ Thạch vừa buông tay ra đã thấy anh ngả nghiêng, mới vội dìu anh dậy, rồi nhân tiện sờ tay lên trán đo thử nhiệt độ của anh: “Sao lại lạnh thế này?”

May mà còn có Tam Đồng cúc cung tận tuỵ, vẫn một lòng đợi đón anh ngay trước cổng, trông thấy Quý Quân khụt khịt mũi miết, liền hối thúc chủ trọ bưng nước nóng vào phòng, kế đến mới nhớ tới Lạc Hạ Thạch cũng đang ướt mèm, bèn vội nháy mắt ra hiệu với Quý Quân.

Quý Quân đắn đo một hồi, bụng bảo dạ cùng là nam giới như nhau cả, chắc không sao đâu nhỉ (với thể loại truyện đam mỹ thì cái lối suy nghĩ này là dễ gây mất zin nhất luôn đó), thế là anh buột miệng: “Anh có muốn tắm bồn chung với tôi không?”

Lạc Hạ Thạch thoáng lưỡng lự, nhưng rồi vẫn lắc đầu: “Không tiện lắm đâu.”

Quý Quân thấy khá là bất ngờ, vì trước giờ Lạc Hạ Thạch vẫn rất thích xà nẹo quấn lấy anh mà. Chẳng qua anh cũng chịu ngay thôi, chung quy thì mỗi người đều có những điều kiêng dè mà, rồi anh sai Tam Đồng thuê cho Lạc Hạ Thạch một gian phòng, nước nóng cũng nhanh chóng được bưng qua đó.

Tam Đồng tuân lệnh: “Sắp tới giờ đóng cửa rồi, sợ là đám nhân viên sẽ làm biếng, để tôi đi canh chừng bọn họ nấu nước, lão gia hãy nghỉ ngơi trước đi.”

Quý Quân ừ gọn lỏn, mấy chuyện này cứ để Tam Đồng lo, cậu nhóc được việc lắm.

Hơi nước tương đối nóng len lỏi qua từng lỗ chân lông, bắt đầu thấm vào vào lục phủ ngũ tạng vốn đang rét cóng, hơi lạnh dần dần tiêu tan, Quý Quân duỗi thẳng tứ chi trong bồn gỗ, thở dài một hơi thật khoan khoái.

Trên đời còn gì tuyệt hơn thế này cơ chứ?

Giá mà có thêm một chung rượu, úi, hay là thôi đi vậy, hổm rày nhậu đến rệu rã rồi, Quý Quân nghĩ ngợi lan man, chẳng mấy chốc đã díu cả mắt lại.

Hơi nóng bao phủ toàn thân mang lại sự thư thái không gì sánh bằng, ngọn đèn dầu trên bàn thì cứ leo lét lúc sáng lúc tối, dần dà, Quý Quân tiến vào trạng thái mơ màng. Cũng không rõ có phải là chiêm bao hay không, mà căn phòng bỗng trở nên tối hẳn đi, ánh đèn nhập nhoạng khi có khi không, Quý Quân cảm thấy đầu óc mình trĩu nặng, không cách nào gượng dậy nổi, chỉ có thể dựa vào thành bồn.

Dòng ý thức sau cùng của anh vẫn nghĩ được rằng, may mà mình kê cả đầu lẫn cánh tay lên thành bồn, chứ không lỡ tuột xuống chết đuối thì đúng là xui xẻo nhất quả đất luôn.

Để rồi, khi cơn buồn ngủ ập tới khiến anh gần như hôn mê, lại hốt nhiên có cảm giác, như là thứ gì đó đang đụng vào tay mình.

Bắt đầu từ ngón tay, xúc cảm lạnh lẽo, tới nỗi có một thoáng chốc Quý Quân ngỡ rằng, lẽ nào ngón tay mình chạm đất rồi? Không đúng, rõ ràng đang nằm trong bồn gỗ, cũng đâu phải nằm úp sấp, làm sao mà thế được?

Nhưng cảm giác rét buốt này rõ ràng nào phải ảo giác, thời gian dần trôi, thứ lạnh toát ấy bắt đầu mon men từ ngón tay lên tới cổ tay anh, dù chậm nhưng hết sức rõ rệt, dần dà, hơn phân nửa cánh tay như ngâm trong nước đá.

Quý Quân thấy khó chịu cực kỳ, rất muốn rụt tay lại, song vẫn không làm được, trên thực tế, đến một ngón tay anh còn chẳng nhúc nhích nổi. Cánh tay không những tê cóng như ngâm trong băng tuyết, mà còn cứng đờ như vừa đeo lên gông xiềng xích sắt.

Đó là thứ cảm giác nặng trịch, giá lạnh, ì ạch, chân thực, lan dần từ lòng bàn tay lên, ngay đến trái tim, dường như cũng bị nó tác động, mỗi một nhịp đập đều trở nên hết sức khốn khó.

Quý Quân gắng gượng đấu tranh với thứ xúc cảm tồi tệ này, lại chẳng phân được là mơ hay thực, rất muốn mở mắt ra nhìn thử, mà sao mí mắt cứ nặng như đeo chì, không cách nào nhấc lên nổi.

Bất thình lình, một tiếng ‘cốp’ vang lên!

Quý Quân giật mình, đột ngột mở choàng mắt ra!

Thì ra là thanh chắn cửa sổ rơi xuống, đập vào khung cửa gây nên tiếng động rất lớn!

Mới rồi mình ngủ gật hả ta?

Quý Quân thoáng hoàn hồn, lúc này mới phát hiện ra hai cánh tay lạnh ngắt, thử cử động thì đau nhức vô cùng, chật vật lắm thay, chắc tại gác lên thành bồn lâu quá nên bị tê đây mà, bản thân anh hẳn cũng gà gật nãy giờ, nước trong bồn nguội cả rồi.

Nước trong bồn nguội lạnh cả rồi?!

Quý Quân tức khắc lạnh run, mũi dãi lòng thòng, Tam Đồng trước giờ vẫn luôn cần mẫn chu đáo mà, thế quái nào lại quên châm nước nóng cho mình?

Quý Quân nạt nộ bảo nước lạnh ngắt rồi, mãi mới có tiếng đáp lại từ ngoài vọng vào, lao xao ỏm tỏi một hồi thì thấy Yêu Kê xách theo thùng nước, ào ào đổ vào thùng, hậu đậu tới nỗi mém tí nữa luộc chín Quý Quân luôn.

“Coi chừng đấy coi chừng đấy!” Quý Quân quở, lại hỏi, “Tam Đồng đâu?”

Yêu Kê đặt cái thùng xuống: “Không biết nữa, mới nãy còn ở đây, nhoáng cái đã chẳng thấy đâu rồi.”

Thế thì lạ thật, Quý Quân càm ràm trong bụng. Song anh cũng mệt nhoài rồi, hơi sức đâu mà đi để ý coi có phải Tam Đồng chây lười hay không nữa, chỉ lo nhúng cả người vào lại trong làn nước ấm, lấy lại sức cho hai cánh tay đã mỏi nhừ và rét tê tái, sau đó lau sơ cho sạch.

Yêu Kê lại bưng canh gừng lên, tranh thủ còn nóng uống vào bụng rồi đánh một giấc đã đời.

Cả đêm không mộng mị.

Quý Quân bị tiếng ồn đánh thức.

Đầu tiên là tiếng bước chân xoèn xoẹt đi tới đi lui, kế đến là tiếng người nói chuyện chói lói, Quý Quân lấy chăn trùm kín đầu, tuy đã bớt huyên náo, nhưng vẫn quấy rầy đến anh.

Vốn dĩ anh đã tính mặc kệ rồi, nhưng cứ lăn qua lộn lại mãi vẫn chẳng ngủ tiếp được, đành ngồi dậy trong cơn gắt ngủ, quát tháo: “Ngoài đó làm gì mà nhốn nháo cả lên thế?!”

Ngoài kia mới hơi yên tĩnh được một chút, đã lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó thì có người đứng ngoài hỏi: “Lão gia, ngài dậy chưa ạ?”

“Ồn ào như cái chợ, ngủ nổi mới là lạ đó?!” Quý Quân bực bội quát lớn, “Kêu Tam Đồng bưng nước rửa mặt vào đây.”

Cửa kẽo kẹt mở ra.

Chỉ có Yêu Kê lú đầu vào: “Lão gia, xảy ra chuyện rồi!”

“Xảy ra chuyện gì?” Quý Quân vừa hỏi vừa mang giày.

“Dạ!” Yêu Kê dè dặt đáp lại.

Quý Quân ngó bộ dạng đần thối của nó mà giận không thôi, không thể không gặng hỏi: “Rốt cục là có chuyện gì?”

“Chuyện lớn!”

Quý Quân tức tới nỗi muốn cầm chiếc giày phang bể cái đầu mất não của nó: “Nói trọng tâm!”

Yêu Kê ấp úng cà lăm cả buổi trời, Quý Quân phải xoắn hết cả tế bào não mới hiểu được vấn đề.

Thì ra tối qua quán trọ xảy ra án mạng. Chẳng qua nếu bảo là mạng người, thì cũng không đúng lắm, chính xác thì là, có hai người đã mất tích.

Quý Quân gấp rút xuống dưới sảnh, đúng lúc gặp được chủ trọ, anh liền vội hỏi cho ra nhẽ.

Chủ trọ cũng chẳng rõ nguyên do, chỉ luôn miệng bảo là chuyện lạ lắm, lạ lắm. Sau cùng đành phải gọi người nắm rõ đầu đuôi ngọn ngành sự việc nhất là tiểu nhị ra mà hỏi, cậu chàng mồm mép tép nhảy, chỉ với vài ba câu ngắn gọn đã tóm tắt xong sự tình.

Người đầu tiên được phát hiện mất tích là một khách thương, tới trọ trước cả nhóm Quý Quân, hình như cũng chẳng phải làm ăn lớn gì.

Đêm qua, sau khi đóng cửa, có một vị khách nữ muốn ăn khuya, quán trọ bọn họ xem như cũng có tiếng tăm trong vùng, tiểu nhị liền xuống giường nhờ nhà bếp chuẩn bị. Sau khi bưng lên một phần trứng hấp, lúc xách đèn bước xuống cầu thang, tiểu nhị chợt nghe thấy tiếng loảng xoảng trong phòng của người khách thương.

Tiểu nhị tưởng là ông ta vấp ngã hay bị gì rồi, mới thử gõ cửa hỏi thăm, mà chẳng ai đáp lời.

Cậu mới thấy tò mò, bèn áp tai lên cửa nghe ngóng, trong phòng vang lên tiếng ú ớ, như là đang nói mớ, nên cũng chẳng nghĩ nhiều mà mặc kệ luôn.

Đến sáng nay, một cửa hàng địa phương hình như có hẹn bàn chuyện làm ăn với vị khách thương ấy, đợi mãi không thấy ông ta tới, bèn đến quán trọ tìm người, gõ cửa mỏi cả tay vẫn chẳng ai mở, mới gọi người lên phá cửa.

Trong phòng ngoại trừ một cái ghế bị đổ, cùng chăn nệm tán loạn ra, thì chẳng có gì khác thường. Thậm chí quần áo cởi ra trước khi ngủ cũng đang treo trên giá hết sức gọn gàng, chỉ có người là chẳng thấy đâu.

Hành lý đồ đạc đều còn để đây, mở ra xem thử, toàn hàng đắt tiền, thế cũng tức là, người thương buôn ấy tuyệt đối không thể vì không trả nổi tiền phòng mà bỏ trốn được.

Nếu cửa được khoá từ bên trong, thì tuyệt đối không thể chuồn ra qua lối cửa được. Trong phòng có một bên cửa sổ không có khóa, lẽ nào là rời đi theo đường này?

Nhưng khi cả đám châu đầu vào ô cửa sổ coi thử, phía dưới khéo sao lại là chuồng ngựa, nóc chuồng chỉ lợp một lớp rơm rạ mỏng te, nếu nhảy từ đây xuống, đời nào lại chẳng đạp thủng một lỗ to?

Thế này thật là đáng nghi ngại.

Mặc dù Quý Quân cũng thấy chuyện người khách thương mất tích tương đối ly kỳ, song với người không quen biết, anh cũng chẳng thấy xót thương gì cho cam.

Vậy nhưng vẫn còn một người mất tích nữa, khiến anh thấp thỏm không thôi.

Tam Đồng.

-Hết chương 18-