[SỐ NHỌ] Vận Rủi Đeo Đuổi Tám Kiếp

Chương 6



Thương cho anh Quý hết chuyện này tới chuyện kia.
Quý Quân bỗng thấy thật buồn cười, nhưng rồi anh lập tức hết cười nổi.

Đám đàn em bên kia đồng loạt nhìn chòng chọc vào anh, ánh mắt ấy, có khác chi mấy con dao đâu.

Tên đầu lĩnh khoát tay, bảo: “Đêm qua cửa bị khóa cứng ngắc, cửa sổ thì nhỏ hẹp, chúng ta canh gác cả đêm không chút lơ là, hắn làm gì có cách tuồn đồ ra ngoài chứ.”

Gã lườm Quý Quân muốn tóe khói, “Nếu hắn có bản lĩnh bực này, thì bây giờ đã chẳng bị nhốt ở đây kì kèo mặc cả với chúng ta rồi.”

Ôi anh thủ lĩnh ơi anh thật là sáng suốt, hèn chi đến bản mặt cắt không còn hột máu* của anh mà tôi còn thấy bô trai quá chừng nè! <code>*Ở đây bản gốc dùng khí huyết lưỡng hư, tức vừa không có sức sống vừa thiếu máu nhợt nhạt, mà để vậy thì câu nó hết vui nên mình đổi lại:))</code>“Nhưng dù gì hắn cũng không tránh khỏi can hệ!” Một gã khác lên tiếng, tướng mạo xấu ma chê quỷ hờn, một vết sẹo dữ dằn vắt ngang cả khuôn mặt, mỗi lần gã nói chuyện là miếng sẹo thịt đỏ au lại lòi ra, làm Quý Quân sợ đến nỗi liên tục né xa, để rồi bị tên đầu lĩnh túm được cánh tay kéo lại. Ngó gã nhỏ con vậy thôi, chứ lực tay như một cái cùm vậy, Quý Quân hoàn toàn chẳng cục cựa gì được.

Lúc bấy giờ hai mắt tên đầu lĩnh cũng sáng rực như ánh đuốc: “Tối qua, có xảy ra chuyện lạ gì không?”

Chuyện lạ? Gì chứ cái này thì hổng thiếu đâu à nha, chẳng thà anh hỏi tối qua có chuyện gì bình thường xảy ra không còn hơn.

Quý Quân tằng hắng, bắt đầu kể lại mọi chuyện, đến đoạn anh phát hiện ra cái xác nữ kia kỳ thực vẫn còn sống, tên đầu lĩnh liền ngắt lời.

“Còn sống?”

Quý Quân gật đầu.

Tên đầu lĩnh nghĩ ngợi một hồi: “Mày có dám chắc người nằm trên giường khi ấy là cô ta?” Gã trỏ về phía thi thể.

Nghe gã hỏi vậy, Quý Quân cũng bắt đầu thấy hơi ngờ ngợ.

Trước nhất, mặc dù khi đó không gian tối om, nhưng anh nhớ mang máng người nằm trên giường không hề đội mão phượng. Kế nữa là, khi anh rúc trong chăn cùng với người nọ, hình như có cảm giác chiều cao cả hai xấp xỉ nhau, còn cái xác nằm dưới đất kia, lùn hơn anh cả khúc cơ mà.

Tên đầu lĩnh thấy anh lắc đầu, bèn đứng dậy lật khăn trải giường lên, lại quan sát dưới gầm giường, lần mò một hồi, rụt tay về.

Quý Quân cũng chen lên coi thử, trong tay gã là một hạt trân châu.

“Chuyến này bị chơi chiêu rồi.” Tay đầu lĩnh nói, “Lúc chúng ta đi đón người về, đã có kẻ lẻn vào nhét thi thể xuống gầm giường, rồi tự mình nằm lên giường, kẻ đó biết tỏng bọn ta cũng kiêng kỵ mấy chuyện cõi âm này, sẽ không dám kiểm tra kỹ lưỡng, chỉ khóa chặt cửa lại rồi canh gác xung quanh mà thôi. Sau đấy, đoan chắc là hắn,” Gã chỉ chỉ về phía Quý Quân, “đã bị tên đó chuốc thuốc, nên mới ngủ tít thò lò, nhờ vậy mà đủ thời gian cho tên đó gom châu báu tẩu thoát.”

Gã giơ viên trân châu trong tay lên: “Thứ này hẳn là được nạm vào mão phượng, lúc bị giấu dưới gầm giường cùng thi thể đã rơi ra.”

Nghe cũng hợp lý phết, có điều cứ nghĩ tới cảnh bên dưới cái giường mình đã nằm cả đêm là một cái xác đội mão quàng khăn, Quý Quân lập tức ớn lạnh sống lưng, bao tử nhờn nhợn muốn nôn hết cả ra.

Cơ mà, nghĩ lại thì, xác chết dưới gầm giường, kiểu gì cũng tốt hơn xác chết cùng chung chăn gối cả trăm lần, Quý Quân cuống quýt nghĩ sang chuyện khác, thế thì cái thứ nửa đêm sờ đầu mình, rốt cục là gì nhỉ?

Tên đầu lĩnh để ý thấy Quý Quân đang đăm chiêu, mới hỏi: “Mày đang nghĩ gì đấy?”

“Hơ, tôi nghĩ là,” Quý Quân vừa mở miệng đã chuyển luôn đề tài, “Nếu đã là vậy, tại sao hắn phải chặt đầu cái xác này chứ?”

Tên đầu lĩnh hầm hừ: “Đêm động phòng của đám cưới âm dương, người âm nhất định sẽ sống lại.” Gã chưa nói hết, Quý Quân đã hiểu rồi, tay đầu lĩnh này thật ác độc mà, bắt người sống tới cho cương thi cắn chết tươi!

Một tay đàn em hỏi: “Vậy, kẻ đó đưa đồ ra ngoài bằng cách nào? Nhiều món như vậy. Hơn nữa cửa vẫn luôn khóa kín, cái ổ khóa đó còn được đại ca đặc biệt chế tạo mà, hắn ta trốn đường nào?”

Tên đầu lĩnh gõ gõ tẩu thuốc, rồi chợt ngoái đầu lại ra lệnh: “Nguy rồi, tụi bây ba đứa một nhóm, mau chóng tập hợp tất cả người lại đây!”

Không bao lâu sau, mọi người đều tề tựu tại phòng tân hôn, một tên đàn em nói: “Đại ca, thiếu hai người. Mãn tử với Hầu nhi biến đâu mất rồi, lẽ nào là tụi nó ăn cắp?”

Tên đầu lĩnh nheo mắt: “Chắc chắn là vậy rồi. Tao hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm nay, không ngờ lúc này lại ngã một cú đau điếng.” Gã rít một hơi thuốc, trầm ngâm, đám đàn em cũng lặng thinh. Quý Quân trái lại thấy tò mò vô cùng, chỉ ước gì gã hãy kể tiếp.

May thay tên đầu lĩnh đã tiếp tục nói: “Mấy đứa đều là người trong nghề nên chắc cũng biết, ổ khóa của tao lai lịch không tầm thường, tuyệt đối không đời nào có thể bị phá dễ dàng trong âm thầm lặng lẽ như vậy được. Mà thậm chí cho dù có bị bẻ khóa rồi, cũng chẳng có cách nào ráp lại nguyên vẹn như cũ được, nên kẻ đó thật sự chẳng thể rời khỏi đây.” ꜱλɳꜱɧɩɾɩʐ.ωσɾɖρɾɛꜱꜱ.ͼσɰ

Quý Quân nhớ ra hồi tối có hai bóng người tự do ra vào, có khi nào, đó không phải là người?

“Nhưng mà—” Tay đàn em tính nói gì đó, đã bị tên đầu lĩnh gạt phắt đi, “Nếu thằng trộm là người của ta, nó có thể giấu đồ trong phòng, hẳn là đằng sau cửa, đến khi chúng ta đẩy cửa vào, tất cả đều tập trung chỗ cái xác kia, nó liền điềm nhiên chuồn ra từ cửa chính, sau đó trà trộn vào giữa đám đông là xong.”

Quý Quân “A!” lên một tiếng.

Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía anh, anh lúng túng lựa lời giải thích: “Tôi mới nhớ ra lúc tỉnh dậy, chỗ bức tường hai bên cánh cửa vẫn còn treo một lớp lụa dày dữ lắm.”

Mà hiện tại, trên tường đã trống huơ trống hoác, làm gì còn tấm lụa nào đâu.

Sau cùng tên đầu lĩnh đưa ra quyết định, ba người một tổ, chia ra các nẻo đường đuổi theo.

Nếu đối phương đã có thể cuỗm đi nhiều ngọc ngà châu báu đến thế, ắt không thể chỉ có hai kẻ gây án được, chắc chắn còn có đồng bọn, nếu lần ra dấu vết phải nhanh chóng thông báo với người trong nhóm, không được tự tiện hành động.

Mặt khác, hiềm nghi nơi Quý Quân vẫn chưa thể giải trừ, anh có khả năng là thành viên của bọn trộm, nên được xếp vào tổ của tên đầu lĩnh với tâm phúc mặt thẹo của gã, ở lại giữ nhà. Chí ít, thế này vẫn đỡ hơn bị cho một đao chết không kịp ngáp.

Tên đầu lĩnh ngồi trên chiếc ghế gỗ lim, hút thuốc trong tẩu, phần lớn thời gian chỉ lim dim mắt chẳng nói gì, mặt thẹo đứng sau lưng gã, mắt long sòng sọc dòm Quý Quân, như thể nhận định rằng anh chính là thằng ăn cắp.

Oan cho Quý Quân quá chừng, rõ ràng anh là thương nhân làm ăn đàng hoàng, tự dưng bị bọn này bắt giữ, còn mém tí nữa mất luôn cả mạng, thế mà giờ đây lại bị lũ đạo tặc này dùng ánh mắt ‘nhãi ranh bày đặt học đòi số má hả con’ để soi xét, thói đời gì thế này không biết!

Một lát sau, chợt nghe trên lầu vang lên tiếng chim hót, mặt thẹo mới vỗ đầu cái bốp: “Chim của em, suýt nữa thì quên mất.”

Lại một hồi sau, mặt thẹo quay lại, trong tay xách một lồng chim, Quý Quân không rành về chim chóc, nên cũng chẳng biết là giống gì, tên đầu lĩnh vừa trêu con chim vừa hỏi: “Con chim này theo mày bao lâu rồi?”

“Gần hai tháng rồi,” Mặt thẹo hậm hực đáp, “Còn sớm hơn cả Mãn tử với Hầu nhi nữa đó, từ đầu em đã thấy hai thằng này láu cá lắm mà.”

“Làm cái nghề này sao mà hiền lành nổi,” Tên đầu lĩnh rít một hơi thuốc, “Suy cho cùng, cũng là nhờ tụi nó nhỏ thó, tay chân linh hoạt, tiện cho việc đào hầm này nọ thôi. Xài được tao mới nhận vào.”

Quý Quân bỗng thấy có gì đó sai sai, anh thường hay khoác lác rằng mình là nam nhi thân cao bảy thước, song trên thực tế cũng không kém là bao, về cơ bản là cao hơn hẳn một cái đầu so với nguyên toán cướp do lão lùn mã tử này cầm đầu. Mà cái người nằm cạnh anh khi ấy, rõ ràng tạng người ngang ngửa với anh mà.

Nói như vậy, nếu có nội gián, cũng tuyệt đối không thể là hai đứa ốm o gầy còm Mãn tử và Hầu nhi theo lời tên đầu lĩnh nói, càng chẳng thể là mấy đứa mới vừa rời đi được.

Trong băng cướp này, chỉ có tay mặt thẹo, là vóc người tương tự anh.

Anh dòm mặt thẹo với ánh mắt nghi ngờ, y cũng dòm lại anh, ánh mắt vốn bặm trợn muốn giết người, bất ngờ chuyển thành hấp háy đầy tinh nghịch, lại còn đá lông nheo với anh nữa cơ.