Sổ Tay Cưng Chiều Bệ Hạ Nhỏ

Chương 1: Xuyên không



"Các vị khán giả thân mến, chào buổi trưa, hoan nghênh đến với "Đại giảng đường lịch sử" ngày hôm nay"

"Hôm nay, Trương giáo sư sẽ kể cho chúng ta nghe về vị Hoàng đế cuối cùng của Lương quốc cổ, cũng là vị hoàng đế ba tuổi có một không hai trong lịch sử-Dung Dung tiểu bệ hạ"

"Chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh giáo sư Trương"

Phòng tiếp khách đồn công an khu vực Đào Nguyên.

Tổng cộng có 4 người gồm ba già một trẻ, xếp thành một hàng ngồi trước TV, nghe theo lời của người dẫn chương trình, vỗ tay hoan hô.

Hoan nghênh, hoan nghênh!

Nhiệt liệt hoan nghênh!

Đúng lúc này, hai viên cảnh sát đi ngang qua phòng tiếp khách liền quay đầu nhìn thoáng qua.

Một viên sát cảnh nghi ngờ hỏi: "Ba ông lão cùng với đứa trẻ kia là ai?"

"Là ông cháu sống ở trên núi" Người đồng nghiệp trả lời: "Anh cũng biết rồi đấy, chỗ chúng tôi là vùng núi đang khai phá trên núi vẫn còn rất nhiều người không có hộ khẩu sinh sống."

Mấy hôm trước họ chạy xuống núi đi vào trung tâm thành phố suýt chút nữa bị tai nạn. Cũng may cảnh sát giao thông đã kịp thời giữ họ lại, sau đó gọi điện thoại để chúng tôi đến đón đi."

"Vì không có hộ khẩu nên không có chỗ ở, tạm thời sống trong sở."

"Ồ" Viên cảnh sát nhìn thoáng qua lần nữa đột nhiên nhận ra: "Thảo nào họ trông giống người cổ đại, để tóc dài, mặc quần áo cũng..."

Ba ông lão mặc quần áo cổ trang nhẹ nhàng, xắn tay áo, tóc búi cao.

Rất giống người trên núi di dân.

Ở chính giữa là đứa trẻ mặc quần áo hiện đại, áo phông trắng in hình con vịt vàng, quần dài màu đen, đơn giản mà đáng yêu.

Nhưng mà tóc cũng để dài, buộc thành một bím nhỏ trên đỉnh đầu.

Đồng nghiệp lại nói: "Đứa bé đó tên là Dung Dung, năm nay nó mới ba tuổi, hiện tại nó là cục cưng của cả cục đấy. Các nữ cảnh sát rất thích nó, ngày nào cũng cho nó đồ ăn vặt."

Hai viên cảnh sát vừa đi vừa nói chuyện.

***

Ở phòng tiếp khách, ba già một trẻ đang chuyên chú xem "Đại giảng đường lịch sử"

Trên TV, Giáo sư Trương đang giới thiệu vị hoàng đế cuối cùng của Lương quốc cổ đại.

"Hoàng đế cuối cùng của Lương quốc cổ được gọi là "tiểu bệ hạ Dung Dung"."

"Có thể mọi người đang rất nghi ngờ tại sao các Hoàng đế khác đều gọi là Thần Vũ, Văn Thành, tại sao vị Hoàng đế này lại được gọi là "Dung Dung", một cái tên rất là kỳ lạ?"

"Đây có phải như cuộc đời thong dong, êm đềm* của tiểu bệ hạ"

(*Tác giả dùng 从容容 - Tụng Dung Dung: Không vội vã, êm đềm, thong dong)

Trước TV, bạn nhỏ Dung Dung đong đưa chân qua lại: "Bởi vì tên Dung Dung nghe rất hay nha."

Chẳng kỳ quái chút nào cả.

Ngay lúc này, trên TV xuất hiện một bức chân dung.

Một đứa trẻ ngồi trên ghế, mặc lễ phục của hoàng đế, gương mặt tròn tròn đầy phúc khí*, trang nghiêm không phù hợp với lứa tuổi.

Bạn nhỏ Dung Dung đang ngồi trước TV: há to miệng.

A?

Bức tranh này...quá, khó, nhìn, rồi!

Đây không phải là bé mà!

Ba người ông bên cạnh an ủi cậu: "Tiểu bệ hạ, không vấn đề, không có vấn đề gì đâu, tranh chân dung chính là như vậy đó."

Dung Dung rất đáng thương: "Có vấn đề, với cháu* nó rất có vấn đề đấy..."

"Tiểu bệ hạ Dung Dung vốn là tiểu Hoàng tử không được thương yêu ở Lương quốc cổ đại, vừa mới sinh ra đã bị lão Hoàng đế đưa tới đạo quan của hoàng gia."

"Khi Dung Dung được 3 tuổi, địch quốc tấn công vào Lương quốc, Lương quốc liên tiếp bị đánh bại, đất nước sắp bị diệt vong. Ngay lúc này, lão hoàng đế nhớ tới Dung Dung đang ở đạo quan, sai người tới bắt cậu xuống núi mang về, ép cậu phải lên ngôi vua sau đó bỏ trốn."

"Dung Dung rõ ràng chính là kẻ chết thay, lành ít dữ nhiều. Vào thời điểm ấy có rất nhiều người chạy trốn cùng với lão Hoàng đế, chỉ có 3 đại thần còn ở lại."

Bức chân dung trên TV cuối cùng cũng thay đổi.

Lần này là một vị đại tướng quân râu ria xồm xoàm, trên thân mặc áo giáp, tay cầm vũ khí.

Trông như Môn thần*

(*和门神-Môn thần: (Tranh hộ pháp dán trên cánh cửa) - Hình ảnh xem bên dưới)

Ba già một trẻ nhìn nhau trước TV.

Dung Dung vui vẻ nói: "Ngụy tướng quân gia gia, đây là ngài đó."

Giáo sư trên TV tiếp tục giới thiệu...

"Vị này chính là Hộ quốc đại tướng quân của tiểu bệ hạ Dung Dung, Ngụy tướng quân - Ngụy Bình Dã."

"Ngụy Bình Dã năm hai mươi tuổi đã ra chiến trường, chiến công hiển hách. Nhưng cũng vì công cao chấn chủ. Mấy năm sau, hắn đã bị lão Hoàng đế gọi về từ trên chiến trường, về quê mổ lợn. Khi muốn đánh trận, lão Hoàng đế vội vàng gọi hắn về, nhưng đã quá muộn rồi."

"Bình Dã Bình Dã, tính tình rất hoang dã*. Hắn tuyệt đối không bao giờ bỏ trốn cùng với lão Hoàng đế, liền ở lại đồng hành cùng tiểu bệ hạ Dung Dung."

(*Ở đây tác giả chơi chữ 平野平野,脾气很野 - Bình Dã Bình Dã Tì Khí Khấn Dã: Dã trong tên Ngụy Bình Dã là hoang dã, ngang tàng.)

"Nhưng vẫn còn một giả thuyết khác cho rằng Ngụy Bình Dã đắc tội với lạo Hoàng đế, vậy nên lão Hoàng đế để hắn ở lại chịu chết."

Ngụy Bình Dã ở trước TV cả người một thân đồ đen tay áo bó chặt, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt như chim ưng cũng để râu nhưng không quá lố như bức chân dung trên TV.

Ngụy Bình Dã trên bức chân dung: Râu xồm.

Ngụy Bình Dã trên thực tế: Bộ râu rất đẹp.

Ngụy Bình Dã nhìn bức chân dung trên TV, đôi mắt như bốc hỏa: "Ông đây phải khiến bức họa kia biến mất."

Hai vị ông khác kéo ông ta lại, Dung Dung dùng tông giọng của "đứa trẻ từng trải" an ủi ông ta: "Ngụy tướng quân gia gia, không vấn đề gì, tranh chân dung chính là như vậy đấy."

Ngụy Bình Dã nghiến chặt hàm răng, giận dữ ngồi trở lại ghế sô pha.

Lúc này bức chân dung trên TV lại được thay đổi.

Lần này là một ông già nhỏ thó mặc bộ quan phục màu đỏ và đầu đội mũ quan.

Trái ngược hoàn toàn với Ngụy Bình Dã "râu xồm", trên cằm ông lão không có mấy râu, trông vô cùng thưa thớt.

Ba già một trẻ lại nhìn nhau.

Tiếp tục trò chơi, đoán xem đây là ai.

Dung Dung nghiêm túc quan sát: "Dương Thái phó*, đây là người."

(*Thái phó: Thái phó là một chức quan thời phong kiến ở Trung Quốc và Việt Nam. Chức quan này có trách nhiệm nuôi nấng vua. Thái phó là thứ nhì trong hàng Tam công thời phong kiến. Nguồn: wikipedia)

"Đây là Thái phó của tiểu bệ hạ Dung Dung, Dương Thái Phó-Dương Biện Chương"

"Tên Dương Biện Chương này chính là cái tên điển hình cho văn nhân trí thức. Năm 18 tuổi Dương Biện Chương trúng Liên Trung Tam Nguyên*là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất của Cổ Lương quốc."

(*Liên Trung Tam Nguyên: Người đỗ đầu, Trạng Nguyên của cả ba kỳ thi Hội, Hương, Đình.)

"Nhưng mà đường làm quan của ông cũng không hề suôn sẻ, bởi vì chủ trương các chính sách đổi mới ông đã bị lão Hoàng đế 8 lần giáng chức, 8 lần tái bổ nhiệm. Lần tái bổ nhiệm cuối cùng cũng không có khả năng xoay chuyển tình thế, cuối cùng ông lựa chọn ở lại bên cạnh tiểu bệ hạ Dung Dung."

Dương Biện Chương trong bức chân dung: Ông già gầy gò khô quắt, đáng thương.

Dương Biện Chương ngồi ngay ngắn trước TV: Cả người mặc đồ trắng, đôi mắt đen nhánh, thần thái sáng láng.

Ống kính tới gần phóng to bức chân dung, đặc tả cận cảnh hình ảnh của "bộ râu thưa thớt".

Dương Biện Chương nhếch khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Không cần thiết phải vậy."

Đem ông vẽ già đi 20 tuổi.

Dung Dung an ủi ông: "Dương Thái phó gia gia, không vấn đề gì, tranh chân dung chính là như vậy đấy."

Các ông: "Tiểu bệ hạ, có vấn đề, rất có vấn đề đấy."

Ngay lúc này, trên TV ống kính di chuyển, hướng về phía giáo sư Trương.

"Vẫn còn một đại thần, có lẽ cũng không thể gọi là đại thần."

"Ông vốn là thái giám làm điểm tâm ở Ngự Thiện phòng, thậm chí ngay cả tên cũng không được ghi chép lại, chỉ biết người khác đều gọi ông là "Thành công công"."

"Thành công công từ nhỏ đã không được giáo dục, dạy dỗ, ở lại bên cạnh tiểu bệ hạ Dung Dung có lẽ đơn giản cũng chỉ là xuất phát từ sự đồng tình. Ở đây chúng tôi cũng sẽ không nói nhiều nữa."

Ở trước TV là một người ông cuối cùng, khuôn mặt sạch sẽ, trên cằm không có chút râu nào.

Ông khép hờ đôi mắt, mỉm cười nói với nhóm đồng liêu*: "Hai vị đại nhân, đừng tranh cãi nữa ta đến bức họa lẫn cái tên đều không có."

(*Đồng liêu: Bạn cùng làm quan với nhau thời xưa)

"Chính ba vị lão thần này đã cùng với tiểu bệ hạ Dung Dung đi tới sự diệt vong của Cổ Lương quốc."

"Tẩm cung của Hoàng đế, một trận hỏa hoạn kỳ lạ, tiểu bệ hạ Dung Dung cùng với ba vị lão thần trở thành người tuẫn táng cùng với Cổ Lương quốc."

"Đừng rời khỏi chúng tôi sẽ trở lại ngay sau quảng cáo. Sữa Miêu Tử, sữa bò thơm ngon!"

Bạn nhỏ Dung Dung ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: "Ông ơi, "tuẫn táng" là gì ạ?"

Dương Biện Chương-Tháầy của tiểu bệ hạ Dung Dung, Dương Thái phó ôn tồn nói: "Tiểu bệ hạ "tuẫn táng" nghĩa là chết cùng đó."

Dung Dung vẫn không hiểu nổi: "Nhưng mà ta cùng các ông vẫn chưa chết nha."

Dương Biện Chương sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: "Cái này gọi là "Trời không tuyệt đường sống của người"."

Dung Dung suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ông ơi, sữa của Miêu Tử có ngon không? Con muốn uống."

"Cái này..." Dương Thái phó học rộng biết nhiều bị câu hỏi của cậu làm cho nghẹn lại.

Ngay giây tiếp theo, Ngụy Tướng Quân-Ngụy Bình Dã bế Dung Dung lên, nhẹ nhàng dỗ dành cậu: " Tiểu bệ hạ, chúng ta không uống cái gì Miêu Tử kia, đấy là cho mèo uống, chúng ta không phải mèo."

Dung Dung suy nghĩ một chút, ngẩng đầu, giơ hai cái tay nhỏ bé lên: "Ông ơi, meo meo meo..."

"..."

Qúa đáng yêu!

Ngụy Bình Dã lặng lẽ đưa Dung Dung cho Thành công công.

Đưa cho ông, tôi chịu không nổi rổi.

***

Tiểu bệ hạ Dung Dung của Cổ Lương quốc có 3 lão thần.

Dung Dung ở đồn cảnh sát hiện đại có 3 người ông.

Dựa theo kích thước của bộ râu sắp xếp...

Râu xồm lớn là Ngụy Bình Dã, Ngụy tướng quân gia gia.

Râu ngắn là Dương Biện Chương, Dương Thái phó gia gia.

Không có râu là Thành công công, Thành gia gia.

Đây không phải trùng hợp, bọn họ là cùng một nhóm người.

Chạng vạng tối ba ngàn năm trước, tẩm cung của Hoàng đế đột nhiên bốc cháy, Dung Dung và các ông bị mắc kẹt trong đám cháy.

Thời khắc mấu chốt, một đạo bạch quang lóe lên, bọn họ xuyên tới hiện đại, là hiện đại ba ngàn năm sau.

Họ rơi xuống con đường ở chính giữa trung tâm thành phố và suýt bị một chiếc ô tô đâm phải.

Cũng may, có cảnh sát giao thông đã kịp thời giữ họ lại và còn giúp họ liên lạc với đồn cảnh sát.

<<Ta là tiểu bệ hạ mang theo các ông xuyên tới hiện đại>>

Chương 1: Nhảy dù ở trung tâm thành phố, ai dám cản ta!

Chương 2: Đều bị bắt lại QAQ

(Cái đoạn này tui cảm thấy giống như kiểu tưởng tượng Dung Dung nếu kể lại chuyện xuyên không của mình, kể được chương 1 thì chương 2 bị bắt về đồn hết rồi.)

Bọn họ bằng cách này đã ở lại đồn cảnh sát, chấp nhận sự soi sáng của thời đại mới...xem TV.

Các chương trình truyền hình mà Dung Dung và các ông thích xem có rất nhiều như "Đại giảng đường lịch sử", "Xe buýt trẻ em", "Tiếp cận khoa học"

Dường như có điều gì đó kỳ lạ đã được truyền tải vào.

Tóm lại, sau khi xem TV vài ngày, bọn họ đã có hiểu biết sơ bộ về thời đại này.

Đây là thời hiện đại, thời đại khoa học.

"Quảng cáo đã kết thúc, chúng ta tiếp tục những điều hấp dẫn tiếp theo, Cổ Lương quốc,..."

Đúng lúc này có người đẩy cửa phòng tiếp khách.

Một nữ cảnh sát trẻ tuổi đứng ở cửa: "Dung Dung, các ông của Dung Dung, đừng xem TV nữa, đi căn tin ăn cơm thôi."

Nữ cảnh sát này họ Lưu được trong sở cử đến để giúp họ xử lý các loại giấy tờ nhân tiện chăm sóc Dung Dung.

Dung Dung từ trên ghế sô pha trượt xuống, chạy ra cửa: "Chị cảnh sát, bọn em đến đây."

Ba người ông cầm điều khiển lên, nhanh chóng tắt TV rồi ra ngoài ăn cơm.

***

Căng tin sở cảnh sát.

Dung Dung và ba người ông ngoan ngoãn đi theo cảnh sát, lấy bộ đồ ăn từ tủ khử trùng đến xếp hàng trước cửa sổ múc đồ ăn.

Các ông lấy đĩa đựng thức ăn còn Dung Dung chỉ lấy cái nồi nhỏ đựng canh bằng inox.

Cậu mới 3 tuổi, dùng cái nồi nhỏ đựng thức ăn là đủ.

Dung Dung ôm nồi nhỏ đựng đồ ăn, đứng xếp hàng lún lút nhón chân lên muốn nhìn xem hôm nay có món gì.

Nhưng mà cậu quá thấp, không nhìn được cái gì.

Ba người ông xếp hàng phía sau nhìn thấy hành động nhỏ của cậu, nhìn nhau mỉm cười.

Sau đó có người vươn tay bế Dung Dung lên: "Nào để ông ôm."

Dung Dung:?

Đột nhiên bay lên.

Dung Dung quay đầu lại bị bộ "râu xồm" lớn của Ngụy Bình Dã đâm vào mặt.

Dung Dung cố hết sức ngả người ra sau, tránh chòm râu: "Cám ơn Ngụy tướng quân gia gia."

Ngụy Bình Dã rất cao lớn, đứng cùng một chỗ với cảnh sát cũng không thua kém chút nào.

Ông không tốn chút sức nào đã ôm được Dung Dung nâng lên cao: "Bây giờ đã nhìn thấy rõ chưa?"

"Con nhìn rõ rồi, cảm ơn ông."

Rất nhanh đã đến lượt bọn họ.

Bọn họ ở đồn cảnh sát vài ngày, đã rất quen thuộc với quá trình lấy cơm ở căng tin.

Dung Dung nép vào ngực Ngụy Bình Dã, đưa nồi nhỏ của mình qua cửa sổ giọng mềm như sữa: "Dì ơi, cho con xin cơm, nhưng mà con chỉ cần một chút thôi, một chút thế này thôi..."

Khoa tay miêu tả.

Dương Thái phó Dương Biện Chương không khỏi nhíu mày nghiêm khắc sửa lại ngôn hành*của tiểu bệ hạ: "Dung Dung không thể xin cơm."

Xin cơm đều là ăn mày.

Dung Dung không hiểu, cậu nghiêng đầu ngẫm nghĩ.

"À... Nhưng hôm nay con không muốn ăn mì, con muốn ăn cơm."

"..."

Hàng ngũ trong căng tin tràn ngập không khí vui vẻ.

"Ôi, bảo bối nhỏ Dung Dung thật là đáng yêu."

----Hết chương 1----

*Môn thần: