Sổ Tay Cưng Chiều Bệ Hạ Nhỏ

Chương 9: Thứ Thứ



Edit: Lai Nhật Phương Trường

Dung Dung nhỏ đáng thương cùng ba người ông dựa vào cửa sắt đau lòng không nỡ chia xa.

"Ông ơi..."

"Ông đảm bảo nhất định sẽ đến đón Dung Dung, ông hứa."

Dung Dung khóc đến mức không thở nổi, các ông quỳ một gối trước mặt cậu, đau lòng lau nước mắt giúp cậu.

Vệ Bình Dã giơ tay phải lên rút một con dao găm từ trong giày ra: "Ông thề!"

Uống máu ăn thề!

Hai người ông khác vội vàng đè hắn lại: "Lão Ngụy, câm miệng, có người ngoài ở đây."

——Cảnh sát Tiểu Lưu, cô giáo Ôn của cô nhi viện còn có bảo vệ.

Dung Dung nhìn các ông đột nhiên nín khóc bật cười thổi ra một cái bong bóng nước mũi.

Thành công công lấy khăn tay ra lau cho cậu: "Tiểu bệ hạ mau vào đi, những bạn nhỏ khác đang chờ tiểu bệ hạ, không thể để các bạn đợi lâu."

"Vâng." Dung Dung gật đầu, sụt sịt, nhỏ giọng nói: "Vậy ông nhất định phải tới đón cháu....

"Tới đón, nhất định ông sẽ đến đón tiểu bệ hạ."

"Không phải đến đón tiểu bệ hạ, mà là tới đón cháu." Dung Dung nôn nóng đến mức dậm chân "Là đón Dung Dung."

"Được, được, được. Đón Dung Dung, đến đón Dung Dung đi, ông sẽ không quên."

Các ông dỗ dành một lúc.

Dung Dung một tay kéo chiếc vali nhỏ của mình, tay kia được cô Ôn dìu nắm đi vào trong cứ vài bước lại lưu luyến quay đầu nhìn lại.

Mỗi lần quay đầu lại, cậu đều có thể nhìn thấy ba ông đứng phía sau, ôn hòa ân cần vẫy tay với cậu.

Các ông nhìn theo cậu đi vào, khi cậu đi xa không còn thấy người nữa, hốc mắt mới lặng lẽ đỏ lên.

Bề ngoài các ông:

Thân kinh bách chiến, kiên cường dũng cảm, nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi.

Không có bất cứ thứ gì có thể thương tổn ta.

____Dung Dung vào trong cô nhi viện.

Đầu mèo rơi lệ.jpg

Trên thực tế các ông kiểu: Huhuhu, Dung Dung, bảo bối nhỏ của ông, ông không nỡ xa cháu đâu!

Mãnh hổ rơi lệ x3

Một lúc sau, cảnh sát Tiểu Lưu mới dám hỏi họ: "Các ông của Dung Dung, một lát nữa có cuộc phỏng vấn..."

Các ông đứng lên: "Đi trước dẫn đường đi.!"

"Được ạ". Cảnh sát Tiểu Lưu dừng lại, quay người lại đưa tay về phía Vệ Bình Dã "Ông Vệ, quản chế các loại dao kéo, đưa nó cho cháu đi."

Tay cầm dao găm của Ngụy Bình Dã khẽ run: "Ta không làm người khác bị thương, chẳng lẽ tự cắt mình một cái cũng không được sao?"

"Không được ạ."

***

Toàn bộ thành phố Đào Viên là một vùng núi mới được khai phá, cô nhi viện Tiểu Âu Miêu cũng mới được xây dựng, các tòa nhà và cơ sở vật chất đều còn mới.

Cô Ôn nắm tay Dung Dung dắt cậu đi qua những tòa nhà rực rỡ màu sắc và sân thể dục rộng lớn.

Trên sân chơi có tiếng nhạc đang được phát, mười mấy bạn nhỏ đang chơi đùa.

Dung Dung nhìn thoáng qua, cảm thấy thật là kỳ diệu, cậu mới chỉ được nhìn thấy cảnh tượng như vậy trên TV.

Cô Ôn dắt cậu đi vào một ngôi nhà nhỏ màu xanh có vẽ hình mặt trăng.

Bước vào cửa là một dãy tủ cùng kệ đầy màu sắc rực rỡ dựa sát vào tường.

Cô Ôn mở một chiếc tủ nhỏ có dán ảnh của Dung Dung, dịu dàng nói với cậu: "Đây là ngăn tủ nhỏ của Dung Dung. Dung Dung có thể để quần áo của mình vào trong này, còn bên trên là để đồ dùng hàng ngày, Dung Dung có thể đem bàn chải đánh răng nhỏ và cốc nhỏ của mình để ở đây."

"Vâng ạ." Dung Dung ngoan ngoãn đem vali nhỏ cùng cặp sách của mình bỏ vào "Cảm ơn cô ạ."

Cô Ôn dẫn cậu vào một cánh cửa khác, không gian bên trong còn rộng hơn nữa.

Bên trong có hơn chục chiếc giường nhỏ được xếp thành hàng, cứ hai chiếc giường nhỏ kê sát nhau tạo thành một nhóm.

Chiếc giường nhỏ được phủ một tấm khăn trải giường có hoa văn thuyền buồm màu xanh lam, gối và chăn cũng có hoa văn như vậy.

Nó giống y như trường mẫu giáo trong phim hoạt hình.

Dung Dung chớp chớp mắt, nước mắt gần như khô hết luôn rồi.

"Đây là giường nhỏ của Dung Dung, giường nhỏ bên cạnh là của Cà Tím. Từ hôm nay trở đi, con và Cà Tím là bạn hợp tác cùng nhau sinh hoạt nhé. Cà Tím ở đây đã lâu, nếu con có chuyện gì có thể nhờ bạn ấy giúp đỡ, cũng có thể để bạn ấy đến tìm cô giúp đỡ."

Dung Dung cái hiểu cái không gật gật đầu: "Vâng ạ___"

"Các bạn nhỏ bây giờ đều đang chơi ở sân chơi, cô giúp con mặc áo khoác vào trước, sau đó dẫn con ra sân chơi giới thiệu với mọi người có được không?"

Dung Dung kéo dài âm: "Đượcccc ạ___"

"Vậy bây giờ Dung Dung còn vấn đề gì nữa không?"

Dung Dung nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút: "Cô ơi, 'cà tím' và 'cà chua' có giống nhau không ạ?"

"À... nó đều là rau cả." Cô Ôn bị câu hỏi làm cho nghẹn lại, nhưng bằng kinh nghiệm giáo dục phong phú của mình cô đã nhanh chóng nhận ra, "Cà tím mà cô vừa nói không phải là rau, mà là tên của một bạn nhỏ khác."

Dung Dung chớp đôi mắt đen láy nhìn cô Ôn.

Cô Ôn thử thăm dò hỏi cậu: "Dung Dung, con nghe có hiểu không?"

Dung Dung thành thật mà lắc đầu.

"Được rồi, về sau con sẽ biết, trước tiên mặc quần áo đã."

Cô Ôn giúp Dung Dung mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu xanh da trời.

Đây là quần áo đồng phục của cô nhi viện, mặc áo khoác bên ngoài sẽ không làm bẩn quần áo bên trong, vải cũng dễ giặt sạch.

"Quần áo có thêu tên Dung Dung, Dung Dung nhất định phải nhớ kỹ, đừng lấy nhầm quần áo của bạn nhỏ khác." Cô Ôn nhìn vẻ mặt ngây thơ của cậu, lại hỏi thêm một câu: "Dung Dung có biết tên của mình không?"

"Biết ạ!" Dung Dung chỉ vào hai chữ "Dung Dung" trong quần áo, từ trên xuống dưới, "Bên trên là Dung Dung đội mũ, phía dưới là đôi mắt của Dung Dung, đường thật dài phía dưới nữa là tóc của Dung Dung, cuối cùng chính là miệng Dung Dung."*

(Tên của Dung Dung bằng tiếng Trung: 容容)

Tiểu bệ hạ há to miệng cùng chữ "Dung" giống nhau như đúc.

Phương pháp tách chữ của tiểu bệ hạ thật là hình tượng.

Cô Ôn gật đầu: "Con nhận ra là tốt rồi, hiện tại cô dẫn con đi sân chơi nhé."

 
***

Trên sân chơi đang phát nhạc vui vẻ, hàng chục bạn nhỏ mặc áo khoác xanh đang chơi đùa trên sân chơi.

Một cô giáo khác họ Vương khác đang trông nom bọn họ.

Cô Ôn dẫn Dung Dung đi tới phía bên này, các bạn nhỏ nhỏ rất nhanh đã chú ý tới, xúm lại nhỏ giọng thảo luận.

"Cô Ôn mang theo một bạn nhỏ lại đây."

"Tớ đoán cậu ấy nhỏ nhất, là em trai nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhất."

Cô Ôn đưa Dung Dung tới nơi các bạn nhỏ đang tụ tập lại.

"Các bạn nhỏ, đây là Dung Dung là bạn nhỏ mới tới, sau này bạn ấy sẽ cùng chúng ta sống ở đây, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào."

Dung Dung còn có một chút không quen mặc áo khoác, thẹn thùng nắm nắm vạt áo: "Xin chào mọi người, tớ là Dung Dung."

Các bạn nhỏ nhao nhao giơ tay lên.

"Cô ơi, bạn ấy mấy tuổi?"

"Cô ơi, cậu ấy là em trai nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhất sao?"

"Đợi một chút các con có thể tự mình hỏi Dung Dung. Cô Ôn vẫy vẫy tay về phía một cậu bé tương đối cao lớn, "Cà tím, con và Dung Dung sẽ kết thành bạn hợp tác cùng nhau sinh hoạt. Con hãy giúp Dung Dung thích ứng với sinh hoạt ở đây một chút nhé."

Cà Tím lớn hơn một chút so với những người khác, cao cao gầy gầy, ngày nào cũng nô đùa ở sân chơi vậy nen da có chút đen, nhìn qua trông "thành thục ổn trọng", đương nhiên là khi đem so với nhóm đậu nhỏ kia.

Tương tự, cậu cũng mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam, chỉ là trước ngực có khâu một miếng dán cà tím màu tím.

Dung Dung nghiêng nghiêng đầu, wow, cà tím thật sự trông rất giống cà tím nha.

Cậu hô to một tiếng: "Anh Cà Tím."

Cà Tím nắm lấy tay cậu: "Chào Dung Dung."

Cô Ôn cười nói: "Được rồi, Dung Dung còn chưa ăn lót dạ, Cà Tím dạy Dung Dung rửa tay, cô đi chuẩn bị chút đồ ăn lót dạ, được không?"

"Được ạ___"

Theo lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của cô nhi viện, lúc 9h các bạn nhỏ tập thể dục, nghỉ ngơi một lúc rồi ăn lót dạ.

Vốn dĩ thời điểm Dung Dung đến vừa đúng lúc là thời gian ăn lót dạ.

Chỉ là cậu khóc ở cổng cả tiếng đồng hồ, cứ như vậy liền bỏ lỡ.

Cô giáo hiện tại bù lại cho cậu.

Cô giáo chỉ nhờ Cà Tím dạy Dung Dung rửa tay, chỉ một người dạy.

Nhưng những bạn nhỏ nhiệt tình vây quanh Dung Dung thành dạy tập thể.

"Dung Dung, đây là chậu rửa mặt, cậu là số mười hai."

"Dung Dung, xoay vòi như thế này sẽ to ra, như thế này sẽ nhỏ lại."

"Dung Dung, rửa tay chính là....là đem tay rửa một chút."

Dung Dung nghiêm túc trả lời: "Tớ biết rồi, cảm ơn cậu."

Sau khi Dung Dung rửa tay xong, cậu ngồi trên bậc thềm cạnh sân chơi.

Cô Ôn đem bánh bao nhân đậu và sữa trẻ em đưa cho cậu, dặn dò nói: "Dung Dung, sau khi ăn lót dạ xong, con phải nghỉ ngơi mười phút rồi mới có thể đi chơi nhé."

Dung Dung vừa mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện, những bạn nhỏ khác đã thay cậu đồng ý: "Vâng ạ!"

Bọn họ giúp Dung Dung xé mở túi bánh bao, cắm ống hút sữa vào: "Dung Dung, đây là bánh mì cùng sữa, ăn rất ngon."

Dung Dung: "...... Tớ biết rồi."

Cậu lại không phải tiểu ngu ngốc.

Thời khắc sáng chói của tiểu bệ hạ khi tới hiện đại, bị mấy bạn nhỏ cùng tuổi vây quanh ăn loat dạ.

Dung Dung ăn chậm rãi. Các bạn nhỏ rất hứng thú đối với cậu, tất cả đều vây quanh người cậu đặt câu hỏi cho cậu.

"Dung Dung, cậu tên gì?"

"Dung Dung, cậu là con trai sao?"

"......"

Cà Tím trông có vẻ thành thục hơn ngăn bọn họ lại: "Câu hỏi của các cậu ngu ngốc quá đi? Để tớ giới thiệu cho, Dung Dung, đây là Khoai Tây Chiên, đây là Cà Chua..."

Khoai Tây Chiên cao cao cùng Cà Chua lùn lùn đột nhiên phát hiện: "Dung Dung, cậu đang chảy nước miếng!"

Dung Dung sờ miệng cười ngượng ngùng: "Tớ không có đâu, nhưng khoai tây chiên và sốt cà chua ăn rất ngon."

Không ổn rồi! Tiểu bệ hạ từ xã hội phong kiến thích ăn trẻ con!

Sau khi quen biết nhau, Cà Tím lại hỏi cậu: "Dung Dung, chúng ta đều là bạn tốt, cậu có muốn cùng chúng ta kết bạn cùng bọn tớ không?"

Dung Dung gật đầu: "Muốn."

"Vậy cậu có người bạn tốt nào khác không? Cậu có để bạn tốt của cậu gia nhập cùng chúng ta."

Dung Dung lắc đầu: "Tớ không biết."

Các bạn nhỏ không hiểu được: "Sao cậu lại không biết? Cậu có bạn tốt hay không cũng không biết sao?"

Dung Dung giải thích: "Tớ không biết Thứ Thứ có phải là bạn tốt của tớ không."

"'Thứ Thứ' là ai?" Các bạn nhỏ nhiệt tình hỏi: "Cậu có thể nói cùng với bọn tớ, bọn tớ giúp cậu xem cậu ấy có phải là bạn tốt của cậu hay không?"

"Được nha."Dung Dung nói với bọn họ: "Thứ Thứ là một chí tử*."

(Chí tử: đề cập đến con tin được gửi đến kẻ thù hoặc các quốc gia khác trong thời cổ đại, hầu hết trong số họ là hoàng tử hoặc con trai có nguồn gốc quý tộc.)

"Chí tử? Chí tử là cái gì?"

"Chí tử chính là....Tớ cũng không biết, là chính Thứ Thứ tự mình nói vậy."

Chí tử, chính là hai nước đối địch, trong đó một quốc gia gửi Hoàng Tử đưa đến địch quốc, làm con tin.

Dung Dung đang nói đến việc ở cổ đại.

"Thứ Thứ lớn như tớ. Trước kia khi tớ ở trên núi, trên núi chỉ có hai đứa trẻ là tớ và Thứ Thứ, tớ với Thứ Thứ cùng nhau sống ở đó, cùng nhau chơi."

Các bạn nhỏ chắc chắn nói: "Dĩ nhiên là bạn tốt rồi, cậu gọi Thứ Thứ đến đây, chúng ta cho hắn cùng gia nhập."

"Nhưng mà..." Rong Rong do dự nói, "Tớ và Thứ Thứ thường xuyên cãi nhau, còn đánh nhau còn gọi đối phương bằng biệt danh."

Các bạn nhỏ không hẹn mà cùng nhau rơi vào im lặng.

"Cậu ấy gọi tớ là "Mao Dung Dung", tớ gọi cậu ấy là "Mao Thứ Thứ", bọn tớ còn nói rằng nếu bọn tớ không phải hai đứa trẻ duy nhất sống trên núi thì tớ đã tuyệt giao với cậu ấy lâu rồi. Cậu ấy cũng nói y như vậy."

Các bạn nhỏ lật ngược lại phán đoán lúc trước: "Vậy thì các cậu không phải bạn tốt rồi."

Dung Dung cầm sữa cúi đầu: "Tớ cũng nghĩ như vậy, chỉ là..."

Chỉ là nhiều ngày như vậy chưa được thấy Thứ Thứ, cậu có chút nhớ Thứ Thứ.

Cà Tím thấy cậu có vẻ không vui, liền đổi chủ đề: "Dung Dung, để anh giới thiệu những bạn nhỏ khác với em nhé."

Có một số bạn nhỏ không vây lại đây mà ở trên sân chơi chơi đùa.

Cà Tím chỉ vào bọn họ: "Đó là Ngô, kia là Ngân Hạnh..."

Có rất nhiều người, Dung Dung cố gắng hết sức để theo kịp, đem tên ghép với với khuôn mặt của họ từng người một."

Sau khi Cà Tím giới thiệu xong toàn bộ, Dung Dung bỗng nhiên phát hiện ra rằng mình đã bỏ lỡ một người.

Ở hố cát có một cậu bé.

Hắn để tóc dài, quay lưng về phía mọi người, hắn mặc một chiếc áo khoác đồng phục, tay áo xắn lên, dạng chân, cố hết sức dùng nhánh cây đào cát chơi.

Thật kiêu ngạo nha, nhìn như cả người mọc đầy gai nhọn.

Dung Dung lắc lắc đầu, thật quen thuộc nha, cái gai (Thứ)* này.

(Bé Dung bảo bé Thứ như cái gai ý, tên của Thứ cũng là 刺 nghĩa là: giằm, gai, xương.)

______Hết chương 9____

Editor: Cuối cùng bé Thứ cũng lên sàn rồiiiiiii