Sổ Tay Hình Sự

Quyển 3 - Chương 65



Từ mười giờ đã bắt đầu có sấm chớp ngoài cửa sổ, chắc chắn đây sẽ là một đêm không yên ả tại thành phố này.

Lục Tuấn Trì ngồi trước bàn sắp xếp lại hồ sơ họ điều tra được ban ngày.

Đến lúc này, cuối cùng những vụ án ngoài ý muốn kia đã tạo thành một vòng tròn khép kín, ngoài hung thu sát hại Trang Tuyết Y – mẹ Liễu Mộng Oánh vẫn chưa tìm thấy, họ đã từng bước xác định nghi phạm của những vụ án khác.

Tiếp theo, nếu có khẩu cung việc điều tra của họ sẽ có điểm đột phá.

Cuối cùng họ đã phát hiện bí ẩn của vụ án đan xen phức tạp này, dù kết cấu vụ án khác với những gì họ nghĩ nhưng với những nạn nhân, hung thủ đang ẩn náu…

Chắc chắn đây là một án lớn tại Hoa Đô trong những năm gần đây.

Họ chỉ cần lần theo những manh mối này thì nhất định có thể tìm ra người đứng sau.

Điều tra đến giờ phút này, cuối cùng Lục Tuấn Trì cũng có thể thở phào.

Hắn ngoảnh đầu qua nhìn Tô Hồi đang ngồi trên sô pha. Tô Hồi ôm Aristoteles trong lòng, lồng ngón tay vào bộ lông mềm mại của nó, thỉnh thoảng lại vuốt ve vài lần. Aristoteles thoải mái híp mắt còn Tô Hồi chăm chú nhìn tấm tranh ghép trước mắt.

Từ góc độ này hắn thấy được cần cổ thon dài của Tô Hồi, làn da trắng trẻo, anh hơi cúi đầu, thoạt trông vô cùng mềm mại nhưng cũng rất lạnh lùng.

Tô Hồi ghép thêm hai miếng, bỗng nhiên ho vài tiếng, Lục Tuấn Trì lập tức lo lắng, quay lại hỏi anh: “Anh uống thuốc chưa?”

Tô Hồi đáp: “Uống rồi.”

Nhưng anh cũng biết rõ những thứ thuốc đó chỉ chữa được phần ngọn. Cứ đến ngày mưa, anh sẽ thấy ngực mình bức bối, tựa như có tảng đá đè nặng trong cơ thể.

Lục Tuấn Trì đứng dậy pha một cốc cà phê hòa tan cho mình, tiện thể hâm nóng một cốc sữa cho Tô Hồi, hắn hỏi anh: “Hình như anh rất thích ghép hình.”

Tô Hồi cúi đầu, tay vẫn cầm mảnh ghép, “Tôi đang thử ghép lại bức tranh này.”

Ghép hình là Dương Vũ Tình đề nghị anh làm, mỗi khi hoàn thành một bức tranh, anh sẽ cảm thấy dường như thế giới của mình hoàn chỉnh hơn một chút.

Lục Tuấn Trì nhìn xuống, bức tranh Tô Hồi đang ghép khác hẳn tranh ghép thông thường, mỗi miếng ghép đều rất nhỏ, hình dạng lại gần giống nhau, các mảnh ghép đều không có hình ảnh mà chỉ thuần một sắc trắng.

Hắn không khỏi tò mò, “Lần này anh ghép tranh gì thế?”

Hắn từng thấy rất nhiều tranh ghép, có các bức danh họa, tranh vẽ hoạt hình, lần trước hắn còn thấy Tô Hồi ghép một bức tranh hình mặt trăng rất lớn nhưng chưa từng thấy loại này.

Những mảnh ghép rời rạc xếp cùng nhau như một trận tuyết rơi trên bàn. Ánh đèn chiếu lên bức tranh, ánh sáng phản chiếu lại khiến gương mặt tuấn tú của Tô Hồi càng trắng hơn.

Tô Hồi cầm một miếng ghép màu trắng lên ướm thử, ghép lại với nhau, mảng tranh ghép màu trắng lại rộng thêm một chút.

“Đây là địa ngục thuần trắng.”

Lần đầu tiên Lục Tuấn Trì nghe đến địa ngục màu trắng, bối cảnh thoạt trông rất đẹp nhưng lại vô cùng tàn khốc.

Chỉ nghe tên cũng đủ để người ta biết, bức tranh này khó ghép đến mức nào.

Nếu không đủ kiên nhẫn, sẽ bị nó hành hạ đến phát cuồng, thậm chí là phát điên.

Lục Tuấn Trì hỏi: “Sao anh lại mua cái này?”

Tô Hồi đáp: “Vì nó đủ khó.”

Những bức tranh khác anh cũng đã ghép rồi, lần nào cũng hoàn thành rất nhanh, anh muốn mua một bộ khó hơn một chút, dần dần ghép lại, tựa như thu thập những ký ức hỗn loạn của anh.

Bức tranh “Địa ngục thuần trắng” mà anh mua là loại 1000 miếng, từ khi vụ án này bắt đầu, mỗi ngày anh đều ghép một chút, đến lúc này đã được một tuần rồi. Hiện giờ chỉ còn một khoảng cỡ một phần tám bức tranh nữa.

Anh cố gắng nhớ hình dạng của từng miếng ghép, sau đó kiên nhẫn ướm thử hết lần này tới lần khác.

Trong mắt Tô Hồi, bức tranh ghép màu trắng phức tạp này như có sinh mạng và linh hồn.

Lục Tuấn Trì càng thấy tò mò, “Không có màu sắc, không có hình vẽ, anh phân biệt bằng cách nào? Chỉ dựa vào hình dáng thôi sao?”

Nhưng trong mắt hắn, hình dáng của những miếng ghép này đều rất giống nhau, thoạt trông gần như là y hệt nhau, không có điểm nào khác biệt.

Tô Hồi nói: “Khác nhau mà, bức này có tổng cộng bảy dạng hình dáng cơ bản, mỗi mảnh ghép đều khác nhau.”

Lục Tuấn Trì lại hỏi: “Lỡ như ghép sai một miếng, không phải phải ghép lại từ đầu sao?”

Tô Hồi vẫn không dừng tay, “Dù có ghép thế nào, chỉ có một mảnh ghép duy nhất đúng với mỗi một vị trí. Nó là độc nhất vô nhị. Có thể trước khi ghép, anh không biết nó nằm ở đâu nhưng một khi đặt vào rồi anh sẽ biết, đó là vị trí của nó.”

Anh dừng lại một lát, nói tiếp: “Tựa như sự thật của những vụ án kia, nhìn qua sẽ thấy có vô số khả năng nhưng thật ra những gì thực sự xảy ra trong quá khứ, chỉ có một.”

Nói tới đây, Tô Hồi nhớ lại vụ án trước mắt.

Khi ghép từng mảnh ghép, anh cũng không để não mình rảnh rỗi mà suy nghĩ về vụ án này.

Điều tra đến lúc này, anh cảm giác không lâu nữa họ sẽ vén màn sự thật nhưng Tô Hồi lại thấy mê mang, vẫn có những vấn đề anh chưa nghĩ ra, vụ án này vẫn có vẻ rất kỳ lạ.

Anh cảm giác, có lẽ mọi chuyện không hề đơn giản như bề ngoài…

Lục Tuấn Trì nghe Tô Hồi nói, có chút cảm giác rất vi diệu xuất hiện trong lòng hắn, “Mỗi vụ án chỉ ẩn giấu một sự thật trong đó. Cũng có người từng nói với tôi như vậy.”

Tô Hồi nói: “Vậy à, vậy chắc chắn người đó rất giỏi.”

Lục Tuấn Trì đổi chủ đề, nhắc nhở anh: “Sữa của anh sắp lạnh rồi.”

Lúc này Tô Hồi mới dừng tay, cầm cốc lên uống một hơi, lúc này sữa không nóng không lạnh, độ ấm vừa phải.

Lục Tuấn Trì yên lặng nhìn Tô Hồi, ở chung càng lâu Lục Tuấn Trì càng hiểu Tô Hồi, khi không nói chuyện, anh tựa như một ngọn núi băng không thể lại gần, khiến người khác cảm thấy cô độc.

Trong cuộc sống thường ngày, anh như một cốc nước ấm không pha tạp thứ gì khác, anh lười biếng, lơ đãng, đặt vào đâu cũng sống được…

Nhưng khi tập trung vào công việc, khi phân tích vụ án, đối mặt với những tội ác kia, anh sẽ bộc lộ tài hoa, rực rỡ chói mắt, tựa như một thanh kiếm sắc bén, ánh sáng phản chiếu trên thân kiếm khiến người ta không thể dời mắt.

Những lúc như vậy, anh khiến hắn nhớ đến cậu mình và cả người kia nữa… 

Tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ, cắt ngang suy nghĩ của Lục Tuấn Trì, hắn quay sang nhìn ban công, “Hình như càng lúc mưa càng lớn.”

Tô Hồi “ừ” một tiếng, nói: “Dự báo thời tiết nói đêm nay và sáng mai đều có mưa.” Anh chợt nhớ ra gì đó, “Cái ô kia của anh tốt lắm, anh mua ở đâu thế?”

Lần trước trời đổ mưa, Lục Tuấn Trì qua đón anh, khi đó hắn che cho anh bằng một chiếc ô cầm tay, chiếc ô Lục Tuấn Trì cầm màu xanh đen, gọng ô là kim loại màu xám bạc, chất lượng rất tốt.

Anh còn nhớ tán ô đó rất lớn, rất chắc chắn nhưng khi cầm lại rất nhẹ, trong cơn mưa, một chiếc ô như vậy lại khiến anh cảm thấy an toàn đến lạ.

Lục Tuấn Trì đứng dậy lấy hai chiếc ô, đặt một chiếc vào cặp của mình, chiếc còn lại để lên bàn, “Nếu anh thích, tôi có thể tặng anh một chiếc.”

Tô Hồi nheo mắt, ngẩng đầu hỏi: “Anh có hai chiếc ô giống nhau?”

Lục Tuấn Trì nhìn chiếc ô trong tay, “Đúng vậy, một chiếc là mẹ tôi mua cho khi ra nước ngoài, một chiếc là tôi đặt mua.”

Tô Hồi tò mò hỏi: “Sao anh lại mua hai chiếc?”

Lục Tuấn Trì nhìn chiếc ô trên bàn, nghe mưa rơi ngoài cửa sổ, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng, “Trước đây tôi có một đồng nghiệp, lúc nào anh ấy cũng quên mang ô. Có lần nọ tôi nghe anh ấy nói không mang ô, bèn cho mượn, vốn dĩ tôi tính chờ đội trưởng về có thể mượn của anh ấy nhưng lại có việc cần đi gấp, phải đội mưa đi. Sau đó đồng nghiệp kia biết chuyện, xin lỗi rối rít. Tôi sợ anh ấy không dám mượn ô nữa, mỗi lần ra ngoài đều mang thêm một chiếc, tiện cho anh ấy mượn.”

Tô Hồi cầm miếng ghép, nói: “Đồng nghiệp này của anh trí nhớ kém quá, sao không tự nhớ mang ô mà cứ mượn của anh thế?”

Lục Tuấn Trì nói: “Thật ra tôi muốn tặng anh ấy nhưng sợ tôi tặng xong anh ấy lại càng hay quên mang.” Hắn dừng lại một lát, bổ sung: “Hơn nữa mỗi khi trời mưa, anh ấy đều nói chuyện với tôi, khi trời nắng sẽ đến trả lại.”

“Anh thích người đó à?” Tô Hồi lơ đãng nói, anh cầm một miếng ghép tìm mãi cũng không thấy chỗ ghép, anh nhíu mày nhìn bức tranh, “Nếu anh tặng tôi rồi, lỡ như đồng nghiệp của anh lại mượn ô…”

Lục Tuấn Trì dừng một lát, nhìn anh, “Giờ không cần nữa rồi… Người đó, đã không còn ở đây nữa.”

“Cảm ơn anh.” Tô Hồi hạ tay xuống, lại có thêm một miếng ghép được xếp vào.

Tiếng mưa rào rào ngoài cửa sổ hòa chung với giọng nói êm tai của Lục Tuấn Trì, Tô Hồi bỗng cảm giác những mảnh ký ức trong đầu mình đang dần chắp nối với nhau trong giọng nói của Lục Tuấn Trì.

Vào một lúc nào đó trong quá khứ, dường như anh cũng từng giơ một chiếc ô như vậy, đứng trước cổng tòa số ba cục thành phố Hoa Đô.

Anh nhớ khi đó mưa rất to, trút rào rào lên tán ô, anh nghiêng ô rất thấp, chắn trước mặt mình, bình tĩnh mà cẩn thận giữ khoảng cách với người khác.

Chiếc ô này là mượn, anh chỉ tiện thể nói một câu, đối phương đã hào phóng cho anh.

Anh còn hỏi, vậy cậu có ô không?

Đối phương nói, anh đừng lo cho tôi, đồng nghiệp trong đội có, lát nữa tôi đi chung với anh ấy, tôi lái xe, chỉ cần đi một quãng ngắn thôi.

Anh vui vẻ bước vào trong mưa, xung quanh đều là những người che ô và mặc áo mưa.

Mưa lớn như vậy mà không che chắn gì, chắc chắn sẽ ướt sũng, anh vô tình ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở đằng xa đang chạy thẳng vào màn mưa, không có ô.

Lừa đảo…

Khi đó, anh mím môi nghĩ.

Không hiểu vì sao ký ức này lại xuất hiện trong đầu anh, hư ảo đến mức Tô Hồi không dám chắc đây là ảo tưởng của anh khi nghe Lục Tuấn Trì nói hay sự thật từng tồn tại.

Mưa to quá, anh không thấy rõ mặt người kia.



Đêm đen chưa từng đằng đẵng như vậy, cô như đang ở vùng cực địa, đối mặt với bóng tối vĩnh hằng, sắc đen dày đặc kia đã nuốt chửng toàn bộ ánh sáng.

Mưa càng lúc càng lớn, Phương Giai Duyệt ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu gối, nước mắt đã khô.

Rõ ràng là mùa hạ, cô lại lạnh đến run rẩy, dường như mọi cảm giác khác đều tan biến, cô chỉ cảm nhận được lạnh lẽo.

Đây là một bến xe công cộng, bảng quảng cáo sau lưng tỏa ra ánh sáng dịu mắt.

Đây là nơi duy nhất dễ thấy, lại có thể tránh mưa mà cô tìm được.

Điện thoại cô đã hết pin rồi, cô không biết liệu có ai đến đón cô không.

Nước đọng lên đường càng lúc càng dày, khi có xe chạy qua, mặt nước rẽ đôi phát ra âm thanh ào ào.

Cô thấy như mình đang ngồi trên một hoang đảo, lẻ loi, bất lực.

Đúng lúc này cô vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy một người cầm chiếc ô màu đen, xuyên qua màn mưa đi về phía cô.

Người nọ mặc một bộ quần áo màu đen.

Anh ta không đeo kính, khí chất lạnh lẽo khác hẳn khi khoác áo bác sĩ vào ban ngày, khiến Phương Giai Duyệt bỗng chốc không nhận ra.

Nhưng khi Phương Giai Duyệt ngẩng đầu lên, anh ta vươn bàn tay đẹp đẽ với cô. Dưới ánh sáng từ bảng quảng cáo, cơ thể anh như được một vầng sáng nhẹ nhàng bao trùm.

Khi ấy, trong mắt Phương Giai Duyệt, anh ta như thiên sứ nơi cõi người, xua tan hết yêu ma quỷ quái trong đêm đen.