Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 103: Đánh đổ cương thi



Đường Nham lùi lại mấy bước, nhưng con cương thi cứ như là đã nhắm đúng anh nên không đi tấn công người khác, tiếp tục tập tễnh đi về phía anh, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, trong miệng phát ra mấy tiếng rên rỉ the thé, động tác cứng nhắc.

Lúc này Đường Nham dứt khoát không tránh nữa, vung ra một roi để thăm dò, roi dài rơi vào người con cương thi, phát ra âm thanh ma sát chát chúa, sau đó trên ngực con cương thi có một vết thương dài màu đen.

Nhưng đối với con cương thi này mà nói, nó đã sớm trở thành một đống thịt thối tùy ý người khác sai khiến, cho nên vết thương do roi da mang lại chỉ khiến bước chân của nó dừng lại một chút mà thôi, không hề ảnh hưởng gì nhiều.

Đường Nham nhìn cảnh này, nhất thời thầm kêu lên một tiếng “toang rồi”, vậy mà roi da của anh cũng không có tác dụng với nó, xem ra cương thi và quỷ hồn có sự khác biệt rõ ràng về bản chất. Vậy thì đành dùng bùa thử xem sao, anh móc ra một lá bùa trừ tà từ trong lòng ngực rồi ném qua, cấp tốc niệm một câu chú cấp cấp như luật lệnh.

Lá bùa phát ra ánh sáng chói mắt và dính chặt vào người con cương thi, lần này con cương thi đó có phản ứng rất dữ dội, vừa xé tấm bùa trên người ra vừa phát ra những tiếng tru tréo thảm thiết. Sau khi ánh sáng trên lá bùa phai đi, biến trở một tờ giấy vụn rơi xuống đất, lòng ngực của con cương thi đã có thêm một lỗ hổng to bằng cái chén.

Nhưng nó vẫn không ngã xuống, và tiếp tục run rẩy tiến về phía trước.

“Bùa chú, vậy mà tên đó cũng biết xài bùa chú.” Sắc mặt tên đạo sĩ thay đổi dữ dội, suýt chút nữa thì nhảy dựng khỏi mặt đất.

“Xem ra lai lịch của thằng nhãi này rất bất phàm, thảo nào lại khó chơi đến vậy.” Người đàn ông mặc vest nói.

“Xem ra đối phương có chuẩn bị mà tới, sư phụ thấy nếu cứ tiếp tục theo tình hình này thì những cương thi còn lại cũng không phải là đối thủ của tên đó. Hay là chúng ta tranh thủ lúc hỗn loạn rút lui trước đã, núi xanh còn đó không lo không có củi đốt.” Tên đạo sĩ nhỏ giọng nói.

“Được, con nghe lời sư phụ.” Người đàn ông mặc vest vội vàng đồng ý, hai người thừa dịp lúc có mấy con cương thi khác bò ra khỏi mặt đất thì chậm rãi rút về phía sau, nương theo sự che chắn của bóng tối mà biến mất khỏi cái sân.

Lúc này, Đường Nham chỉ lo chiến đấu với mấy con cương thi, hoàn toàn không để ý đến động tĩnh của hai người đối diện. Mạnh Mộng và Tô Thiên cũng bị mấy con cương thi bò ra sau đó chặn lối ra nên cũng không chú ý đến hai người kia.

Đường Nham thấy tác dụng của mấy lá bùa tốt hơn một chút so với roi da, bèn cất roi đi, móc ra một xấp giấy bùa. Anh đã chuẩn bị khá là đầy đủ cho trận chiến đấu tối hôm nay, xấp giấy bùa trong tay được xài giống như là không tốn tiền mua, được rắc hết lên người mấy con cương thi.

Vì đòn tấn công của những lá bùa mà mấy sức lực của mấy con cương thi giảm đi đáng kể, dừng lại các đòn tấn công. Tô Thiên dùng quỷ khí huyễn hóa thành trường đao, hung hăng chém vào cổ bọn chúng, đầu của mấy con cương thi lập tức rơi xuống và lăn long lóc trên mặt đất.

Một người và hai quỷ phối hợp với nhau, theo cách này, chẳng mấy chốc là đã tiêu diệt sạch sẽ hết những con cương thi trong sân.

Lúc này Đường Nham mới ngồi xổm xuống, thở hổn hển, trận chiến này khiến anh đủ mệt rồi, trên người cũng dính đầy chất nhầy dơ bẩn, những mùi hôi thối khó ngửi thỉnh thoảng truyền đến chóp mũi khiến anh nôn nao muốn ói.

“Hỏng rồi, hai tên đó biến mất rồi.” Sau khi giải quyết xong con cương thi cuối cùng, Tô Thiên đưa mắt nhìn về vị trí mà người đàn ông mặc vest và tên đạo sĩ kia đứng lúc trước thì phát hiện ra nơi đó đã không còn một bóng người.

“Sao cơ?” Đường Nham nhanh chóng đứng dậy nhìn xung quanh sân, quả nhiên là không thấy bóng dáng hai người kia đâu.

“Khốn kiếp, nhất thời không chú ý đã để bọn họ chạy thoát. Giờ phải làm sao đây, nhất định không được để bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu cô gái bị hại nữa đây.” Tô Thiên căm hận nói.

“Tối lửa tắt đèn thế này, không biết bọn họ đã đi được bao lâu, chúng ta có muốn tìm cũng không biết phương hướng nào mà lần.” Đường Nham thở dài bất lực.

“Lẽ nào cứ bỏ qua cho bọn họ như vậy sao?” Tô Thiên trừng mắt nhìn Đường Nham rồi trầm mặt nói.

Đường Nham định mở miệng thì Mạnh Mộng ở bên cạnh đã cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.

“Ê, hai người nhìn xem, sao mà quần áo trên những cái xác này lại có cảm giác quen thuộc không thể tả vậy chứ.”

“Vậy sao?” Đường Nham sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía mấy thi thể cụt tay què chân đang nằm trên mặt đất, quần áo trên người bọn chúng đơn nhiên là đã rách vụn bất kham, vô cùng bẩn thỉu, hoàn toàn không thể nhìn ra được bộ dáng ban đầu.

“Đã biến thành thế này rồi mà cô vẫn có thể thấy quen thuộc ư, sao tôi cứ thấy nó chẳng khác nào một đống giẻ rách vậy cà.” Đường Nham nói một cách khó tin.

Tô Thiên cũng bắt đầu quan sát cẩn thận quần áo trên thi thể, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, sau đó nói một cách không chắc chắn: “Ừm, tôi cũng thấy là hình như đã nhìn thấy mấy bộ quần áo này ở đâu đó rồi.”

Rốt cuộc là ở đâu nhỉ? Tô Thiên lướt qua ký ức trong đầu mình một lượt, cảm giác chắc là mới đây không lâu, đột nhiên, một cảnh tượng xuất hiện trước mắt cô, dường như cô đã nghĩ ra điều gì đó liền xoay người chạy vọt xuống tầng hầm.

Mạnh Mộng và Đường Nham nhìn nhau, trong lòng đều vô cùng khó hiểu, không biết Tô Thiên định làm gì nên cũng vội chạy theo, vừa bước vào cửa tầng hầm thì nhìn thấy Tô Thiên đang đứng ngây ngốc trước một bức tường dán đầy ảnh.

“Những thi thể đó chắc là những cô gái trên mấy bức ảnh này nhỉ.”

Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Thiên lẩm bẩm, tựa như đang nói chuyện với chính mình, cũng tựa như đang giải thích với Đường Nham và Mạnh Mộng.

Nghe vậy, Đường Nham nhìn theo tầm mắt của cô, quả nhiên là phát hiện quần áo của mấy cô gái trong ảnh quả thực có phần giống với đống giẻ rách trong sân.

“Cái đệch, vừa nãy tôi mắng hai tên đó không phải người, xem ra là còn hơi nhẹ, giết con gái nhà người ta xong còn điên cuồng mất trí chế luyện thân thể của người ta thành tà vật lợi hại như vây, tâm can của hai tên đó chắc là toàn màu đen toàn tập rồi.” Đường Nham tức giận nói.

“Chửi miệng như vậy thôi thì có ích gì, tôi muốn báo thù mà ngay cả người cũng không tìm thấy.” Tô Thiên lạnh lùng nói.

“Ngược lại thì tôi có một cách.” Đường Nham nói.

“Cách gì?” Tô Thiên ngước nhìn Đường Nham và hỏi.

“Có rất nhiều xác chết ở đây, chúng ta vẫn nên gọi cảnh sát đến xử lý, bọn họ nhìn thấy hiện trường nhất định sẽ liên lạc với chủ nhân của ngôi biệt thự. Nếu nhất thời không có cách nào tìm được, thì cũng có cách điều tra hành tung của tên đàn ông mặc vest. Chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi diễn biến là được rồi.” Đường Nham giải thích.

“Hình như cũng có lý, năng lực xử lý vụ án của chúng ta đơn nhiên là không thể sánh với công an, công an muốn tìm người nhất định rất dễ dàng, vậy thì cứ làm theo lời anh nói đi.” Tô Thiên suy nghĩ một chút thì đồng ý với cách nói của Đường Nham.

“Được rồi, vậy chúng ta về trước đi, hiện trường ở đây giao lại cho cảnh sát xử lý là được rồi.” Đường Nham dứt khoát nói.

Sau đó, anh dẫn hai nô lệ quỷ đi ra khỏi biệt thự, đi dọc theo con đường núi ra đến đường quốc lộ. Ở cái nơi hoang vắng này căn bản là không có người, Đường Nham đi bộ trên đường quốc lộ hơn hai tiếng đồng hồ mới gặp được một chiếc xe khách đi ngang qua, đồng ý cho anh lên xe và chở anh về thành phố.