Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 106: Bóng đen trên tường



“Ồ, có chút phiền phức, ở đây có một vị khách không mời mà đến.” Đường Nham thở dài một hơi nói.

“Vị khách không mời mà đến là cái gì?” Ông Triệu nghi ngờ hỏi với vẻ mặt sửng sốt.

“Một con quỷ.” Đường Nham nhìn ông, bình tĩnh nói.

Nghe xong câu này, mặt ông Triệu biến sắc, kinh hãi hét lên.

“Cậu nói cái gì Quỷ Hồn, sao có thể như vậy được?”

“Đó là sự thật. Mặc dù tôi không tận mắt nhìn thấy nó, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Vừa rồi, tôi đã nhìn lướt qua cấu trúc của chỗ này. Phong thuỷ của nó khá hợp lý. Thiết nghĩ, lúc ông xây dựng chỗ này cũng từng mời chuyên gia đến xem qua. Tôi đã thấy rồi, nguyên nhân khiến ông gặp phải xui xẻo là do Quỷ Hồn ẩn mình trong bóng tối, không khí xung quanh tràn ngập ẩn chứa bao nỗi oan ức và ma khí. Con người ở lại môi trường này vì một thời gian dài, những suy nghĩ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, quá nhiều âm khí cũng sẽ thay đổi vận may ban đầu một người.” Đường Nham giải thích một cách nghiêm túc.

“Vậy thì, tôi phải làm sao bây giờ?” Ông Triệu đầy lo lắng hỏi lại sau khi nghe những gì Đường Nham nói.

“Tóm lại, trước tiên phải bắt được nó, nhưng hiện tại rắc rối là không biết nó trốn ở đâu nên phải tìm cách dẫn dụ nó ra.” Đường Nham nói.

“Vậy thì trăm sự nhờ cậu.” Ông Triệu vừa nói vừa nhìn Đường Nham. Sự hoảng loạn ban đầu qua đi, lòng ông ta lắng lại một chút và bắt đầu nghĩ về những gì Đường Nham đã nói. Một là vì ông ta đã từng gặp qua rất nhiều loại người khác nhau, nhiều năm dạn dày kinh nghiệm thành bản năng, thứ hai, bởi vì ma ma dù sao cũng là thứ tồn tại trong truyền thuyết, ông ta chưa từng nhìn thấy tận mắt, thoạt nghe những lời kinh ngạc như vậy, không khỏi có chút nghi ngờ.

Sau khi Đường Nham gật đầu đồng ý, anh định thử biện pháp hút dẫn mạnh mộng lần trước, vì vậy anh lấy hương và nến trong ba lô ra, thắp lên rồi đặt xuống đất, hy vọng sẽ dụ được con ma kia ra ngoài.

Nhưng mà, kết quả lần này khiến anh vô cùng thất vọng, mười phút sau, cả một khoảng không gian tràn ngập mùi hương, nhưng bóng ma vẫn yên lặng, không một chút động tĩnh hay manh mối.

“Tô Thiên, cố gắng giải phóng sức mạnh của mình, gây áp lực, xem xem liệu cô có thể đuổi con quỷ ra ngoài không.” Đường Nham đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng bèn nhanh chóng nói với Tô Thiên, nếu rượu mời đã không muốn uống thì hãy thử cảm giác uống rượu phạt đi.

Tô Thiên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó huy động sức mạnh trong cơ thể, bắt đầu tản ra một chút, ép chặt không gian chung quanh.

Đường Nham thì khá hơn một chút, người mặc đồ đen và ông Triệu bên cạnh đều không thoải mái chút nào.

Ngay khi Tô Thiên phát ra sức mạnh, trên mặt bọn họ lập tức cảm thấy một luồng áp lực, tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt, giống như sắp bóp chết một người. Nhiệt độ xung quanh giảm mạnh và trở nên ảm đạm. Sau khi cầm cự không được nữa, chỉ trong vòng một phút đồng hồ, mấy người nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi cổng, lúc này mới nhận ra áp lực trên người đột nhiên biến mất.

Sắc mặt ông Triệu vô cùng khó coi, cảm giác cũng khó chịu, có phần tin lời Đường Nham nói, tình huống vừa rồi nhất định không phải ngẫu nhiên xảy ra. Giữa người và ma có khoảng cách lớn như vậy sao? Ông ta còn không thể ở lại đó. Đường Nham kia chẳng phải cũng là người thường sao? Tại sao anh ta không sao chứ? Cho đến khi ông định thần lại được, sau đó anh ấy quay người trở lại sân quyền anh.

Kết quả, vừa mới vào cửa thì cảm giác áp lực một lần nữa trở lại. So với vừa rồi thì khó chịu hơn một ít, ngay cả cố gắng đi khỏi đó cũng không được. Ông Triệu bất đắc dĩ đành phải ôm bộ mặt u ám đi ra, nhìn sân đấu quyền anh ngầm mà không ngừng dạo bước. Suy đoán Đường Nham làm gì bên trong đó, ông ta vốn vào xem nhưng bây giờ xem ra bị bỏ lỡ mất rồi.

Quay về tình hình trong phòng, Tô Thiên đang không ngừng tăng sức chuyển lực lượng quỷ khí ra ngoài. Đường Nham nhìn chằm chằm bốn phía không chớp mắt, nhìn xem chỗ này có gì đặc biệt không.

Phải nói rằng, con quỷ này có sức mạnh rất lớn, không biết đã tu luyện bao lâu mà lại có thể sức chịu đựng như vậy, không bị nến hương cám dỗ, cũng không sợ lực lượng khủng bố ép buộc.

Từ khi Tô Thiên hấp thu sức mạnh của nghĩa trang nhà họ Trương, thực lực của cô đột nhiên tăng lên cấp tám quỷ hầu, không cần nói đến năng lực vốn có của cô, căn bản sẽ không gặp phải đối thủ.

Vì vậy một lúc sau, chính Quỷ Hồn đang ẩn nấp bị áp lực quá lớn, không chịu nổi nữa, đành phải hiện nguyên hình.

Một bóng đen xuất hiện trên bức tường cong.

“Các người là ai, tại sao lại ép tôi ra mặt?” Bóng đen run lên vài cái, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

“Đương nhiên là người tới bắt cô rồi. Cô ở đây lâu sẽ gây ảnh hưởng đến vận tài ban đầu của võ đài quyền anh. Điều này sẽ thay đổi rất nhiều thứ. Vì vậy, lần này tôi đến đây, nhất định phải khiến cô rời khỏi đây.” Đường Nham nói.

“Anh không biết tự lượng sức mình, anh là cái gì mà đòi bắt tôi.” Bóng đen giễu cợt nói tiếp.

“Hì hì, tôi là cái gì, cô sẽ biết sớm thôi.” Đường Nham chế nhạo, lấy ra chiếc roi da nhỏ trên tay, đi về phía bóng người trên tường.

“Hừ, đúng là đàn ông nào cũng hôi hám khó chịu.” Bóng đen nhìn thấy Đường Nham từng bước tới gần, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt nên bắt đầu tính kế chạy tiếp.

Ngay từ khi nó bị ép ra, nó đã cảm nhận được năng lượng ma quái hùng vĩ và mạnh mẽ trên người Tô Thiên, vì vậy nó biết rằng nó sẽ không bao giờ là đối thủ của bọn họ, nhưng nó không hề nhượng bộ.

Lần này Đường Nham không đáp lại mà trực tiếp giơ roi nhỏ quất vào bóng đen trên tường.

“Á!”

Một tiếng hét chói tai vang lên khắp sân đấm bốc trống không. Sau đó, Đường Nham nhìn một cô gái với thân hình cân đối đầy đặn ngã ra khỏi bức tường, một tay ôm lấy ngực anh, trên đó xuất hiện một hàng dài vết thương. Hã𝒚 tì𝐦 đọc tra𝒏g chí𝒏h ở # ТRU𝘔Т RU𝖸ỆN.𝑽N #

“Giờ thì cô đã biết tôi lợi hại như thế nào rồi đấy.” Đường Nham không hề mảy may thương hoa tiếc ngọc, cho dù cô gái trước ngã xuống trông khá dễ thương.

“Khốn kiếp, tôi sẽ không tha cho các người đâu.” Cô gái nhìn lên, khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt đầy vẻ căm phẫn.

Nhưng ánh mắt của Đường Nham lại bị cổ của cô ta thu hút, vết máu hiện ra ở đó, anh biết chỉ có ma treo cổ và ma bị bóp cổ mới xuất hiện trong tình huống này.

Chẳng lẽ cô gái này không phải tự nhiên chết mà là bị sát hại, chẳng trách saO ân oán sâu đậm đến như vậy.

“Cô bị người ta giết hại phải không? Có muốn tôi tìm ra kẻ đó cho cô không, nhưng với điều kiện là cô phải nghe lời tôi và đi theo tôi.” Đường Nham bắt đầu dịu dàng đưa tay cho cô nắm, dỗ dành cô gái nhỏ vào tay mình. Mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều, chí ít nó có thể cứu vãn một cuộc chiến.

“Đừng gạt tôi, tôi chẳng tin mấy chuyện ma quỷ của anh đâu!” Ánh mắt của cô gái tràn ngập nỗi oán hận.