Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 110: Quỷ hồn tử mẫu



“Tôi đảm bảo sẽ không có lần sau.” Đường Nham vội vàng nói.

“Vâng, em tin tưởng anh, vào đi.” Lưu Tiểu Nhiên hài lòng nhường cửa.

Hai người cùng ăn cơm tối xong, rồi cả hai ngồi tựa sát ở trong phòng khách xem phim, hưởng thụ quãng thời gian ấm áp giữa hai người.

Sau đó tiệc vui chóng tàn, còn chưa xem xong một bộ phim, điện thoại của Đường Nham kích động kêu lêu mãnh liệt, anh móc ra nhìn, trên màn hình hiển thị một dãy số quen thuộc, phía tên ghi lên là Mạc Tiểu Mộc.

Ơ, sao cô ta lại gọi điện thoại cho mình chứ, không phải rất lâu cũng không gặp mặt rồi à, chẳng lẽ là cô ta tra ra là mình báo án vụ biệt thự, sau đó đến đây dẫn binh hỏi tội à. Trong lòng Đường Nham do dự một lúc lâu, tính toán đủ loại khả năng, nghĩ nếu như mình không nhận điện thoại, rất có thể cô ta sẽ tìm đến cửa, liền nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Này, là Đường Nham à.” ở một đầu điện thoại khác, dường như Mạc Tiểu Mộc đang rất căng thẳng, trong giọng nói đều mang theo run rẩy, giống như vừa trải qua chuyện gì đáng sợ vậy.

Đây đúng là làm cho Đường Nham khá bất ngờ, trong ấn tượng của anh, cô gái kia như nữ hán tử không sợ trời không sợ đất, lại còn có thể có lúc yếu mềm như thế, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc.

“Là tôi, cô có chuyện gì sao.” Đường Nham hỏi.

“Có, có việc, trong điện thoại tôi không thể nói rõ được, anh có thể tới nhà tôi một chuyến không?” sau khi nghe Đường Nham nói xong, mũi Mạc Tiểu Mộc đau xót, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Nghe được trong loa truyền tới tiếng khóc lóc yếu ớt, Đường Nham nhất thời có một dự cảm xấu, anh liền vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, cô nói trước một tiếng đi.”

“Tôi, hình như tôi gặp quỷ!” giọng nói của Mạc Tiểu Mộc run rẩy, dường như dáng vẻ rất sợ sệt.

“Cái gì?” Đường Nham kêu lên sợ hãi.

“Là thật, trong điện thoại không nói rõ được, anh tới nhà tôi một chuyến đi, tôi thật sự rất sợ hãi, sợ hãi đến nỗi cũng không dám ra khỏi cửa, hu hu hu.” Mạc Tiểu Mộc nói qua nói lại cũng không nhịn được mà khóc rống lên.

“Có thể, trước tiên cô đừng nôn nóng, gửi địa chỉ sang đây, tôi lập tức đi ngay” Đường Nham nói qua, vội vã từ sô pha đứng dậy, tiếng khóc của Mạc Tiểu Mộc làm lòng anh không yên.

“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?” Lưu Tiểu Nhiên ở bên cạnh mắt thấy hết tất cả hỏi.

“Em còn nhớ Mạc Tiểu Mộc kia lần trước quen ở trong bệnh viện không, là cô ta gọi điện thoại cho tôi, nói là trong nhà xảy ra chút chuyện bất ngờ, bảo tôi qua giúp một chút.” Đường Nham giải thích.

“Cô ta gặp chuyện bất trắc có thể tìm cảnh sát mà, tại sao lại phải gọi điện thoại cho anh?” Lưu Tiểu Nhiên có chút mất hứng hỏi.

“Nghe cô ta kể giống như là chuyện ma quái, khóc rất kịch liệt, đoán chừng là sự thật, tôi phải mau chóng tới xem.” Đường Nham từ trên ghế sô pha cầm lấy áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài cửa.

Vừa nghe đến chữ “quỷ” này, liền làm cho lòng Lưu Tiểu Nhiên sợ hãi nhảy lên một cái, cảm giác sự sợ hãi ấy cô đã từng trải qua một lần, cũng không dám nghĩ nhiều hơn nữa, cho nên đối với tình hình của Mạc Tiểu Mộc, cô cũng hơi cảm động lây.

Bởi vậy, cô cũng không ngăn cản Đường Nham nữa, còn căn dặn anh nhất định phải chắc chắn rằng mạng sống của Mạc Tiểu Mộc được an toàn.

“Em yên tâm đi, tự mình tôi sẽ quan sát, em ở nhà một mình cũng đừng sợ sệt nha, khắp phòng đều dán đầy bùa chú rồi, tuyệt đối sẽ không có quỷ hồn nào dám lên cửa nữa, chờ tôi xử lý xong chuyện của cô ta sẽ nhanh chóng trở về với em.” Đường Nham kéo tay Lưu Tiểu Nhiên qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như ánh trăng non.

Lưu Tiểu Nhiên há miệng, muốn nói cái gì rồi lại nuốt xuống, đợi sau khi bóng dáng của Đường Nham biến mất trong tầm mắt, lúc này mới quay đầu trở về nhà.

Lại nói đến Đường Nham ở một bên khác, sau khi ra cửa vội vàng đón một chiếc taxi, bảo tài xế lái đến địa chỉ Mạc Tiểu Mộc gửi đến.

Không qua bao lâu, xe liền dừng trước một tòa cư dân, sau khi Đường Nham thanh toán tiền xe xong, liền trực tiếp đi vào hành lang, sau khi đến căn phòng 302 liền đưa tay gõ cửa phòng một cái.

“Ai, ai vậy?” trong phòng truyền tới một giọng nói mang theo sự hốt hoảng.

“Là tôi, Đường Nham.” Đường Nham trả lời.

Sau đó, cửa đùng một cái bị mở ra, Mạc Tiểu Mộc tóc rối bù mặc áo ngủ, trực tiếp nhào vào lồng ngực của Đường Nham, ôm lấy anh thấp giọng khóc sụt sùi.

“Hu hu hu hu, rốt cục anh cũng đến rồi, tôi sắp bị sợ đến chết rồi.”

“Ầy, đừng có gấp, đi vào trước rồi nói sau đi.” hôm nay, người ở trong ngực phá lệ nhu nhược, tay Đường Nham cứng đờ giữa không trung, lúng túng cũng không biết nên làm gì cho đúng.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Sau khi vào cửa, cảm xúc của Mạc Tiểu Mộc dịu đi một chút, lúc này Đường Nham mới chú ý đến, sắc mặt của cô ta xem ra rất là tiều tụy, dường như rất lâu rồi không được nghỉ ngơi tốt.

“Bây giờ có thể nói một chút cô đã trải qua chuyện gì không?” Đường Nham hỏi.

Mạc Tiểu Mộc gật gật đầu, nhè nhẹ lau sạch vệt nước mắt trên khóe mắt, sau đó nói: “Chính là lần trước, tôi đến hiện trường một vụ án giết người, kết quả sau khi tan tầm về nhà, cũng cảm giác được có chỗ không đúng, dường như có thứ gì đang liên tục nhìn chằm chằm vào tôi, trong nhà thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, tôi còn luôn gặp ác mộng, vừa nhắm mắt, trong đầu liền xuất hiện một hình ảnh máu me, sợ đến nỗi tôi ngủ cũng không được không ngủ cũng không được.”

Đường Nham nhắm mắt lại, chuyển đổi mắt thần thông linh đến, sau đó mới mở mắt ra cẩn thận quan sát Mạc Tiểu Mộc, phát hiện trên người cô ta tản ra từng luồng khí đen, đường nét số mệnh trong phòng số cũng bị quấy nhiễu hỗn độn không thể tả.

“Quả nhiên là cô bị quỷ hồn quấn lấy rồi, làm sao lại xuất hiện chuyện này, có phải là lúc đó cô làm chuyện gì không nên làm rồi không.” Đường Nham cau mày hỏi.

“Tôi cũng không biết, không nhớ rõ, đúng là lúc đó tôi theo quy trình làm việc, cũng không có đụng đến chuyện kì quái gì cả.” Mạc Tiểu Mộc nhớ lại cảnh tượng lúc đó rồi nói.

“Chuyện này quả thật cũng kì quái, oan có đầu nợ có chủ, nó muốn tìm thì cũng phải tìm người hại chết mình, sao lại quấn lấy cô chứ?” Đường Nham nghi hoặc nói.

“Tôi cũng không biết nữa, dù sao anh cũng phải giúp tôi một chút, tôi thật sự không chịu nổi rồi, cứ như vậy mãi, tôi sẽ điên mất” Mạc Tiểu Mộc một phát bắt được cánh tay của Đường Nham, khẩn khoản nói, một dáng vẻ đáng thương, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ làm mưa làm gió trước đó.

“Nếu như tôi đã đến, nhất định sẽ giúp cô giải quyết chuyện này, trước tiên nói một chút về kiểu giết người đi” Đường Nham dịu dàng nói.

“Bây giờ còn đang trong giai đoạn điều tra, tôi chỉ biết, người bị hại kia là phụ nữ có thai, vừa mang thai được ba tháng đã bị người ta sát hại tàn nhẫn, mổ rách bụng, hiện trường khá là khốc liệt, cũng không biết đến cuối cùng có oán hận lớn bao nhiêu, mới có thể làm cho một người mất trí như thế.” Mạc Tiểu Mộc căm phẫn sục sôi nói.

“Lòng người là khó dò nhất, hơn nữa tàn nhẫn cũng là một loại bản tính của con người, không có gì có thể nói, để tôi nghĩ xem, phụ nữ có thai, vậy chính là một thây hai mạng, hồn tử mẫu, oán khí chắc chắn rất mạnh. ” Sắc mặt Đường Nham khó coi nói.