Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 123: Mặt người quỷ dị



Không ai nghe à? Tám mươi phần trăm là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi. Dù trong nhà xảy ra chuyện lớn gì cũng không thể không liên lạc được. Trong lòng Đường Nham nhất thời có dự cảm xấu.

“Tôi nhìn chiếc xe này thấy rất thích, có thể mở cửa xe cho tôi nhìn xem kết cấu bên trong như thế nào không?” Đường Nham hỏi dò.

“Đương nhiên có thể ạ.” Em gái bán hàng cười sắp thành đóa hoa, vội vàng lấy chìa khóa xe mở cửa chỗ ghế lái ra.

“Anh xem bên trong này, ghế ngồi bằng da thật, sắp xếp cũng tiện lợi nhất, hoàn toàn thoải mái lại an toàn.”

“Ừm, đúng là không tệ.” Đường Nham qua loa một câu, mắt lại quét tới quét lui trong xe. Không khí xung quanh chiếc xe này không đúng, hắc khí cũng nồng đậm hơn chỗ khác, chắc chắn có vấn đề gì, phải nhân cơ hội này tìm ra mới được.

Ngay lúc mắt Đường Nham chuyển qua chỗ ngồi hàng sau thì bỗng xuất hiện một khuôn mặtt rắng bệch, hai mắt trống rỗng vô thần, vẻ mặt dại ra. Lúc đối mắt với Đường Nham thì đôi môi đỏ như đang nhỏ máu tách ra thành một nụ cười kỳ lạ.

“Á.” Đường Nham bị tình hình bất thình lình làm cho giật mình, không kiềm được mà kêu thành tiếng.

“Anh sao thế, xảy ra chuyện gì ạ?” Em gái bán hàng bị tiếng kêu của Đường Nham làm cho run rẩy, ngạc nhiên hỏi.

“À, không sao không sao, hoa mắt thôi.” Đường Nham cười xấu hổ rồi nhìn vào trong xe tiếp thì gương mặt đó đã biến mất.

Nếu anh đoán không sai thì trong xe này có một quỷ hồn có thể tụ hình không tiêu tan, nhất định là có oán khí rất mạnh, là người chết oan chết uổng. Không biết thân phận trong đời thực của cô ta là gì, chuyện này muốn tra cũng không tra được. Thảo nào trong cửa hàng ẩn chứa nhiểu hắc khí như vậy, có lẽ đều là tản ra từ trên người con quỷ này.

“Đúng rồi, cô có ảnh chụp của cô bé Tiểu Lan kia không?” Đường Nham bỗng hỏi.

“Có, từng chụp ảnh chung với cô ta một lần. Anh hỏi cái này làm gì?” Em gái bán hàng nghi ngờ nói. Sao người đàn ông này vẫn hỏi chuyện Tiểu Lan không ngừng? Chẳng lẽ trước kia họ quen nhau à?

“Không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, thuận tiện xem ảnh chụp thôi. Yên tâm đi, tôi tuyệt đối không phải là người xấu.” Đường Nham mỉm cười.

“Vậy được.”

Em gái bán hàng suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Chỉ xem hình thôi, sẽ không có vấn đề gì nên cô ta lấy điện thoại từ trong túi ra, mở khóa tìm kiếm một lúc rồi đưa màn hình tới trước mặt Đường Nham, chỉ vào một cô gái trên đó nói: “Đây là Tiểu Lan.”

Đường Nham ngẩng đầu nhìn sang. Đó là ảnh một cô gái xinh đẹp, mỉm cười đứng trước một chiếc xe hơi, mặc đồ công sở màu đen bao bọc quanh dáng người hoàn mỹ linh lung hấp dẫn của cô ta. Mái tóc dài đen nhánh rủ xuống trên vai, mắt cười cong cong trong sáng động lòng người.

Đây…Đây chẳng phải con quỷ mình thấy trong xe đó à? Tim Đường Nham đập thình thịch. Tuy sắc mặt con quỷ kia tái nhợt đáng sợ nhưng vẫn có thể nhận ra vài phần đường nét. Dự cảm xấu đã ứng nghiệm, xem ra Tiểu Lan kia không phải vì trong nhà có việc mới bỗng nhiên mất tích mà là bị người hại chết, hồn phách của cô ta còn sót lại đây chứng tỏ đây chính là hiện trường đầu tiên của vụ án.

Về phần hung thủ à? Trong đầu Đường Nham hiện lên người bảo vệ kỳ lạ vừa rồi. Quỷ khí quấn quanh người anh ta, chueyẹn hày hoàn toàn không thoát được liên quan tới anh ta.

Ngay lúc Đường Nham đang nghi ngờ thì lại có một người đàn ông bước vào cửa hàng, vóc người không cao không thấp, đi giày tây, đeo kính gọng vàng khiến người ta có cảm giác hết sức thoải mái.

“Quản lý, anh đã tới rồi.” Em gái bán hàng vừa nhìn thấy người đàn ông kia thì vội vàng chào hỏi.

“Ừ, Tiểu Nhã à. Hôm nay lại không có khách hả?” Người đàn ông liếc cửa hàng vắng ngắt, cau mày nói.

“Ừm, có điều anh đây rất thích chiếc xe mới này của chúng ta.” Tiểu Nhã vươn tay chỉ Đường Nham, nói.

Lúc này người đàn ông dời mắt qua, đầu tiên là đặt trên mặt Lưu Tiểu Nhiên, trong mắt chợt lóe lên sự ngạc nhiên, sau đó mới nhìn về phía Đường Nham, mỉm cười nói: “Anh đúng là rất tinh mắt. Đây là chiếc xe hơi mới nhất của cửa ahfng chúng tôi, tueyẹt đối đáng giá. hơn nữa bây giờ vốn không thể tìm được cái giá này ở cửa hàng khác đâu. Anh đừng để mất đi cơ hội lần này.”

“Đó là đương nhiên.” Dường Nham cũng nở nụ cười mỉm. Quản lý tới đây à? Vậy giao chuyện này cho anh ta xử lý đi.

“Anh là quản lý ở đây à?”

“Vâng, xin chào anh, tôi họ Lưu.” Quản lý Lưu cười vươn tay ra. Cửa hàng đã lâu không có khách tới cho nên anh ta mới đặc biệt nhiệt tình, cố gắng muốn thúc đẩy cuộc mua bán này.

“Quản lý Lưu, tôi muốn nói chuyện này với anh, tuy hơi đường đột nhưng mong anh có thể tin tưởng lời tôi nói.” Đường Nham nói.

“Chuyện gì ạ?” Quản lý Lưu ngạc nhiên hỏi, lơ đãng liếc Tiểu Nhã một cái. Chẳng lẽ cô nhóc này nói lời gì làm mích lòng khách rồi à?

“Gần đây việc làm ăn của cửa hàng anh không tốt đúng không?” Đường Nham hỏi.

“Đúng vậy, cũng không biết là chuyện gì xảy ra mà không có khách vào cửa. Dù vào thì không được mấy phút lại xoay người muốn đi.” Vẻ mặt quản lý Lưu đầy đau khổ nói. Anh ta cũng đã buồn bã thật lâu về chuyện này.

“Tôi có cách có thể giải quyết gúp anh, muốn nghe một chút không?” Đường Nham mỉm cười nói.

“À, cách gì, nói nghe một chút.” Quản lý Lưu tò mò nói.

“Không giấu gì anh, thực ra tôi là thầy phong thủy, bình thường xem phong thủy giúp người để kiếm sống. Vừa rồi tôi cũng đã cảm nhận được khí vận trong cửa hàng anh cực kỳ không đúng lúc ở ngoài cửa hàng. tôi vào xem thì quả nhiên phát hiện vấn đề. Cách kết cấu xếp đặt này vốn rất chiêu tài, nói cách khác việc làm ăn trong cửa hành anh vẫn rất tốt nhưng bây giờ phong thủy trong cửa hàng bị lẫn khí bẩn, kết cấu tụ tài bị phá vỡ cho nên việc làm ăn mới ế ẩm. Mà việc mất khách chỉ xảy ra vào thời gian gần đây. Chỉ có trừ sạch khí bẩn này thì việc làm ăn trong cửa hàng mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.” Đường Nham thong thả ung dung giải thích.

“Phong thủy bị lẫn khí bẩn? Đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi. Anh đang nói đùa với tôi à?” Quản lý Lưu cười nhạt. Anh ta tin loại chuyện ma quỷ này mới là lạ.

“Anh…Anh…Anh, vốn tôi tưởng anh tới muốn mua xe thật, không ngờ lại là thần côn. Bây giờ đã là xã hội gì còn nhắc tới chuyện phong thủy này? Có phải muốn cố ý lừa tiền không? Tôi nói cho anh biết chúng tôi không ngốc đâu. Nếu bây giờ anh đi ra ngoài thì chuyện này coi như xong. Nếu không tôi sẽ gọi điẹn báo cảnh sát tới.” Tiểu Nhã vừa nghe những lời này của Đường Nham lập tức nổi giận, nói với sắc mặt không vui.

Uổng công cô ta lãng phí nhiều thời gian trên người người đàn ông này như vậy. Ai nghĩ người ta lại có thể ý của Túy Ông không phải ở rượu. Việc làm ăn của cửa hàng đã đủ xui xẻo, anh vậy mà lại muốn đục nước béo cò, thực sự là đồ cặn bã. Loại phần tử cặn bã này sao lại có thể sống tốt trên đời này chứ.