Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 127: Trừng phạt anh ta



Trên phật châu có một luồng ánh sáng màu vàng, lập tức đánh nát bấy quỷ khí trên người Tôn Cường.

Tôn Cường như thấy quỷ, đương nhiên anh ta thấy quỷ thật, luống cuống tay chân bò dậy từ dưới đất, run rẩy lùi lại vài bước.

“Cái…Cái gì?”

Cảnh tượng kia dọa anh ta sợ nhưng bây giờ dáng vẻ Tô Thiên là cô gái trẻ tuổi bình thường cho nên anh ta không biết đứng trước mặt mình là một con nữ quỷ mà tưởng cô dùng thuật che mắt gì.

“Ừm, lai lịch chuỗi phật châu này bất phàm đó.” Tô Thiên thấy quỷ khí của mình bị ánh sáng màu vàng đánh tan, lông mày cau lại, ngạc nhiên mà nói.

“Thảo nào trên người người này có ánh sáng vàng lờ mờ ẩn hiện. Thì ra là vì chuỗi phật châu này, vậy mà lại có thể đánh tan quỷ khí của cô, sức mạnh không thể khinh thường.” Đường Nham như có điều suy nghĩ nói.

Mắt Tôn Cường rơi vào người Tô Thiên. Tuy anh ta không biết thân phận người phụ nữ này nhưng vừa rồi lúc đánh nhau có thể nhận ra rằng cô chắc chắn là nhân vật lợi hại, mình đã xác định vững chắc không phải là đối thủ, chờ lát nữa sẽ hỏng việc. Bây giờ ba mươi sáu kế chỉ có chạy là thượng sách.

Tôn Cường nảy ra suy nghĩ này, vội vàng xoay người co cẳng chạy, định đi theo đường cũ về. Anh ta bò vào từ cửa sổ lầu hai, chỗ đó vô cùng bí mật. Hôm nay lúc anh ta tan làm đã đặc biệt không khóa khóa chống trộm cho nên mới có thể thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào cửa hàng.

“Không thể để anh ta chạy.” Đường Nham kêu lớn với Tô Thiên.

Tô Thiên chợt lách người bay tới giữa không trung, nhẹ nhàng nhảy một cái ngăn Tôn Cường, chặn đường đi của anh ta.

“Mau tránh ra, nếu không cũng đừng trách tôi không khách sáo.” Tôn Cường thấy mình bị chặn lại, trong lòng sợ hãi không thôi, vội vàng lấy một con dao gọt trái cây trong ngực ra, khua trước mặt, giả vờ hung ác nói.

“A, tôi lại muốn xem thử anh không khách sáo thế nào.” Tô Thiên khoanh hai tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung nói.”

“Cô…Rượu mời không muốn uống lại thích uống rượu phạt.” Thái độ bình tĩnh tự nhiên của đối phương khiến Tôn Cường càng hoảng loạn thêm. Vẻ hung ác tàn nhẫn lóe lên trong mắt anh ta, vậy mà giơ dao gọt trái cây ra vọt về phía Tô Thiên thật. Cô đã muốn chết thì tôi sẽ thành toàn cho cô.

Tô Thiên nghiêng người một cái tránh được, sau đó vẫy tay, giữa ngón tay tản ra một luồng hắc khí, huyễn hóa thành đao nhọn sắc bén chặn đánh con dao gọt trái cây trong tay Tôn Cường.

Hai vũ khí chất liệu khác nhau phát ra tiếng va chạm trong không trung. Lực đánh vào khổng lồ chấn cho cổ tay Tôn Cường đau nhức, tay mềm rũ, con dao gọt trái cây theo tiếng mà đi, rơi xuống đất.

Tô Thiên thì tung ra một đá gọn gàng, một chân đạp anh ta bay ra ngoài.

Vì hấp thu nhiều sức mạnh nên bây giờ sức mạnh của Tô Thiên đã tiến hóa tới trạng thái đỉnh cao, tùy tiện đá một đá cũng ẩn chứa sức mạnh không thể khinh thường. Dù Tôn Cường là một người thân cao một mét tasm cũng bị đá thẳng ra xa, đập bịch một cái lên tường.

Cơ thể Tôn Cường run rẩy dữ dội, giật một cái rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Tô Thiên chậm rãi cất bước đi tới, đứng nhìn anh ta từ trên cao xuống, nói: “Bây giờ còn không khách sáo với tôi không?”

“Cô…Cô là thứ quái vật gì?” Tôn Cường nhìn bóng dáng xinh đẹp yểu điệu trước mặt, bỗng cảm thấy cô còn dọa người hơn quái vật dương nanh múa vuốt trên phim truyền hình.

“A phì, anh mới là quái vật đó. Anh là tên súc sinh đáng róc xương lóc thịt.” Tô Thiên gắt gỏng, khinh bỉ nói.

“Súc sinh còn tốt hơn anh ta.” Thấy hung thủ sát hại mình quỳ rạp trên đất như một con chó, mắt lộ ra hoảng sợ, Tiểu Lan lập tức cảm thấy trong lòng sung sướng không thôi.

“Cái gì? Ai đang nói chuyện?” Tôn Cường bị giọng lạnh như băng thình lình vang lên làm cho giật mình. Đây chắc chắn không phải giọng Tô Thiên và Đường Nham. Chẳng lẽ trong đây còn có người thứ tư tồn tại à? Suy nghĩ này khiến anh ta không rét mà run.

“Anh muốn biết là ai à? Vậy tôi cho anh nhìn một chút là được rồi.” Mắt Tô Thiên tản ra ánh sáng hưng phấn, khẽ vung tay lên, một luồng hắc khí xông thẳng về phía mắt Tôn Cường.

“Á, đau.” Tôn Cường che kín mắt, đau đớn kêu.

Mắt truyền tới cảm giác nhoi nhói như thể có vô số cây kim nhỏ hung hăng đâm vào dây thần kinh trong mắt. Cảm giác này kéo dài vài giây mới biến mất không thây gì nữa, chờ Tôn Cường mở to mắt ra lần nữa thì một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt anh ta.

Dáng người gầy yếu mảnh khảnh, khuôn mặt quen thuộc mà lại xa lạ, hai mắt tràn đầy thì hận căm hờn.

Tôn Cường lập tức trợn to hai mắt như bị sét đánh, run rẩy nói: “Quỷ, quỷ.”

Chất lỏng không rõ rỉ ra từ trong quần anh ta, trong không khí lập tức có mùi khai thoang thoảng tản ra.

Đường Nham nhận ra chuyện gì xảy ra, vội vàng bịt chặt mũi, cạn lời mà nói: “Được rồi, người này bị dọa sợ tới tè ra rồi, lá gan cũng quá nhỏ.”

“Ha ha, khi còn sống anh còn không sợ vậy mà chết đi rồi lại sợ, đúng thật là đủ kỳ lạ.” Vẻ mặt Tô Thiên đầy chán ghét, cười mỉa nói.

Lúc này Tiểu Lan nhìn người đàn ông trước mắt đến sắp phát ói. Cô cũng muốn đi lên đá mạnh anh ta mấy đá nhưng bất đắc dĩ là phật châu trên người đối phương vẫn phát ra ánh sáng màu vàng. Sức mạnh của cô ta quá yếu, vốn không thể tới gần, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Sao anh lại đối xử với tôi như thế? Rốt cuộc tôi đã trêu chọc anh chỗ nào?”

“Ha ha ha ha ha, không phải cả ngày cô cao cao tại thượng à? Không phải cô không coi ai ra gì, trong mắt chỉ thấy kẻ có tiền à? Kết quả còn không phải bị tên quỷ nghèo tôi làm. Cô khoan hãy nói, mùi vị thực sự không tệ. Mỗi khi trời tối tôi đều hồi tưởng lại mùi vị đó.” Qua sự sợ hãi liên tiếp, phòng tuyến tinh thần của Tôn Cường gần như tan vỡ. Bây giờ anh ta hơi có mùi vị bị điên, lời nói ra vừa tuyệt tình vừa tàn nhẫn.

“Súc sinh.” Tô Thiên phản ứng trước tiên, vung tay lên, huyễn hóa thành một loạt kim dài chằng chịt, hung hăng đâm về phía Tôn Cường.

“Á.” Tôn Cường gào ầm lên đầy đau đớn, ngũ quan vặn vẹo cả vào nhau.

“Tô Thiên, đừng giết chết người, nếu không không khai báo được.” Đường Nham cau mày nói. Tuy anh cũng rất ghét người đàn ông này nhưng đương nhiên anh ta sẽ nhận sự trừng phạt nghiêm khắc.

“Yên tâm đi, sẽ không lấy mạng anh ta. Những cây kim này chỉ có thể khiến anh ta đau đớn một trận, sau đó sẽ tan ra nhập vào máu thịt anh ta. Mỗi tối tới giờ này đều sẽ đau tới mức khiến anh ta chết đi sống lại, hơn nữa không uống thuốc châm cứu gì được.” Tô Thiên lạnh lùng nói.

Mẹ kiếp, quả nhiên là độc nhất là lòng dạ đàn bà, ta tay cũng thật nặng. Đường Nham âm thầm khen ngợi Tô Thiên một chút làm tốt lắm. Đối phó với loại súc sinh này phải dùng ít thủ đoạn mới được.

“Bây giờ nên làm gì?” Nhìn người đàn ông đang đau đớn giãy dụa trên đất, Tô Thiên cau mày hỏi.

“Chờ tới ngày mai quản lý Lưu tới thì bảo anh ta gọi điện báo cảnh sát. Nhân chứng vật chứng có đủ, chắc chắn người này chạy không thoát. Dù sao thân phận tôi cũng không tiện, nhỡ may cảnh sát tới thì có vài việc không dễ giải thích.” Đường Nham thản nhiên nói.