Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 81: Quả nhiên là âm mưu



Sở dĩ Vu Lệ Lệ có thể chiếm vị trí bên cạnh Trương Thiên Minh được gái đẹp vây quanh là vì cô ta biết xem xét thời thế, có mắt nhìn sắc sảo, biết lúc nào nên nói gì, lúc nào nên làm gì. Cô ta cố gắng thể hiện mình không giống người khác, mới có thể khiến hai mắt đàn ông tỏa sáng.

Hai người lái xe đến một nhà hàng gần nhà, chọn phòng nhỏ, gọi một bàn đồ ăn. Họ vừa ăn được vài miếng thì điện thoại của Vu Lệ Lệ đổ chuông.

Miệng cô ta lẩm bẩm ai lại biết tìm thời điểm thế, gọi điện thoại cho mình đúng lúc ăn cơm, nhưng tay lại nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra. Cô ta nhìn giao diện cuộc gọi, trên mặt lập tức lướt qua vẻ ý vị không rõ ràng. Cô ta giả vờ rất xin lỗi rồi đứng dậy nói: “Bạn thân em gọi, gần đây nó cãi nhau với bạn trai, chắc là không vui nên tìm em kể khổ đây. Em ra ngoài nói vài câu với nó, anh ăn trước đi nha!”

“Ừm, không sao, em đi nói chuyện của em đi.” Trương Thiên Minh gắp một đũa thịt cá bỏ vào trong miệng, thản nhiên nói.

Lúc này Vu Lệ Lệ mới cầm điện thoại ra khỏi phòng.

Chờ sau khi bóng dáng của cô ta biến mất, Trương Thiên Minh lập tức gọi Mạnh Mộng vẫn luôn đi theo bên cạnh bọn họ qua.

“Cô cũng ra ngoài đi, nghe xem cô ấy đang gọi điện thoại với ai, nói chuyện gì?”

Bởi vì Trương Thiên Minh có khúc mắc trong lòng, cho nên ông ta rất nhạy cảm với chuyện của Vu Lệ Lệ. Lúc cô ta xem điện thoại luôn dùng ánh mắt còn lại để liếc trộm, vẻ mặt kỳ lạ đã xóa sạch kia của cô ta cũng không thể xem nhẹ. Theo những gì ông ta thấy, người ở đầu bên kia điện thoại tuyệt đối không chỉ đơn giản là bạn thân.

“Vâng, thưa ông.”

Mạnh Mộng nói xong thì xoay người đi theo ra ngoài.

Vu Lệ Lệ bước trên giày cao gót, đi rất nhanh. Sau khi đến một lối đi vắng vẻ không có ai, cô ta mới bắt điện thoại.

“A lô! Lệ Lệ à, chuyện dự án hợp tác thu mua đến đâu rồi?” Giọng của một người đàn ông truyền ra từ trong loa. Nếu Đường Nham có ở đây lúc này nhất định sẽ cảm thấy hết sức quen thuộc.

“Vẫn chưa có manh mối. Trước đây hình như ông ta rất có hứng thú, nói là muốn thử xem, tôi thấy ông ta còn lấy ra cả phương án cơ. Nhưng hôm nay không biết xảy ra chuyện gì mà lúc tôi hỏi, ông ta lại nói gì mà cấp cao trong công ty không đồng ý để gạt tôi. Có phải kế hoạch của chúng ta bại lộ rồi không?” Vu Lệ Lệ nói với giọng lo lắng.

“Ở mặt ngoài thì cuộc làm ăn này với ông ta mà nói có trăm lợi chứ chẳng hại, sao lại tuỳ tiện từ chối được? Với lại chúng ta đã bố trí lâu như vậy nên muốn bắt được sơ hở cũng không dễ dàng đâu. Cô đừng lo bò trắng răng khéo lại đi nhầm bước. Cô ở cùng ông ta lâu như thế, không phải nói đã giải quyết ông ta được rồi ư? Sao chuyện vẫn không có manh mối? Này, cô sẽ không thật sự nhìn trúng ông chủ có tiền đó đấy chứ, muốn phản bội tôi à?” Người đàn ông bên kia điện thoại đổi giọng, lạnh lùng nói.

“Không đâu không đâu, vinh hoa phú quý sau này của tôi đều nằm trong tay anh, tôi nào dám làm ra chuyện đó chứ!” Vu Lệ Lệ vội vàng làm sáng tỏ.

“Không làm là được, nếu không tôi chắc chắn sẽ khiến cô chết rất khó coi đấy. Được rồi, cô phải tăng tốc tiến trình lên. Dự án thu mua sắp đến cuối kì rồi, không thể kéo dài nữa, giải quyết sớm cô cũng được giải thoát sớm hơn.” Người đàn ông trầm giọng dặn dò.

“Vâng, vâng, tôi biết rồi.”

Vu Lệ Lệ cuống quít đồng ý. Đợi bên kia cúp điện thoại, cô ta mới dời điện thoại ra khỏi tai. Cô ta giậm mạnh chân xuống đất, oán hận nói: “Chỉ biết ép tôi, chuyện này đâu có dễ làm như vậy. Toàn là một đám đàn ông xấu xa, không có một ai tốt, nếu không phải vì khoản tiền kia thì bà đây sẽ không chịu cái khổ này!”

Trương Thiên Minh làm trong lĩnh vực kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng là một người cực kỳ người sáng suốt. Muốn gài bẫy dưới mí mắt của ông ta, căn bản không phải chuyện dễ dàng. Chỉ cần cô ta lơ là thì sẽ bị nhìn thấu ngay, cô ta vì cố gắng dẫn dụ ông ta một cách tự nhiên mà tốn không ít công sức.

Sau khi trút ra một trận, lúc này tâm trạng của Vu Lệ Lệ mới tốt hơn. Cô ta lấy gương trang điểm từ trong túi xách ra để sửa lại lớp trang điểm, lúc này mới bước trên giày cao gót nhàn nhã quay lại phòng ăn.

Cô ta không hề hay biết hành động của mình đã rơi vào trong mắt người khác một cách trọn vẹn.

Mạnh Mộng bị hành động liên tiếp của Vu Lệ Lệ làm cho kinh hãi đến ngẩn tò te. Cô ta im lặng cười khổ một tiếng rồi mới quay người trở về.

Sau khi cơm nước xong, Trưowng Thiên Minh lấy cớ có cuộc xã giao nên đưa Vu Lệ Lệ về nhà rồi lái xe rời đi, về một căn nhà khác của mình.

Sau khi vào phòng, ông ta mới hỏi Mạnh Mộng chi tiết về nội dung cuộc gọi của Vu Lệ Lệ.

Thế là Mạnh Mộng kể lại nội dung điện thoại của Vu Lệ Lệ, kể cả hành động cử chỉ bực tức của cô ả sau khi cúp điện thoại một cách sinh động như thật.

Cô ta cảm thấy mình thật sự đã được mở mang kiến thức. Trên đời sao lại có một người phụ nữ lợi hại như thế nhỉ? Có thể thay đổi mấy vẻ mặt cùng lúc, đổi một người thì cách nói cũng không giống nhau, tâm tư kín kẽ đến mức đó.

Mà sau khi Trương Thiên Minh nghe xong thì lập tức cười lạnh một tiếng. Thật đúng là bị vị đạo sĩ kia nói trúng rồi, quả nhiên cô hồng nhan tri kỷ này của mình có tâm hại người. Con đĩ, thật uổng cái công trước đây mình bỏ ra cho cô ta!

Trên điện thoại của Vu Lệ Lệ không có ghi chú, Mạnh Mộng cũng không thể nhớ dãy số, cho nên ông ta không thể xác thực thân phận của kẻ giật dây phía sau. Chẳng qua không cần đoán cũng biết, tuyệt đối không tránh khỏi có liên quan đến công ty trách nhiệm hữu hạn Trung Minh mà Vu Lệ Lệ đã rất đề cử kia, nói không chừng còn là cấp cao của công ty đó nữa.

Nếu không thì sao công ty tư nhân kia lại xuất hiện thường xuyên như vậy?

Mình muốn khiến nhóm người có ý xấu này phải trả giá đắt, thì nhất định phải lấy ra được bằng chứng. Trương Thiên Minh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn kính, trầm tư trong lòng. Xem ra ông ta cần phải tiếp xúc chính diện với những người kia một lần, dự án thu mua như lửa sém lông mày, đối phương chắc chắn sẽ không chờ được mà có hành động, ông ta chỉ cần kiên nhẫn chờ thời cơ là được.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau Vu Lệ Lệ lại nói bóng nói gió về chuyện này, sau đó nhắc đến chuyện của công ty Trung Minh một cách thật tự nhiên. Lần này Trương Thiên Minh tỏ vẻ rất hứng thú, sau khi nghe cô ta nói một loạt chỗ tốt thì ông ta lập tức đập bàn đồng ý chuyện này, còn gọi điện thoại báo thư ký liên hệ với người bên Trung Minh, nói là muốn cùng nhau ăn một bữa cơm.

Người bên công ty Trung Minh chờ ông ta đáp lại đã lâu, vừa nhận được cuộc gọi của thư ký thì vội vàng đồng ý ngay, giống như sợ ông ta đổi ý. Nhóm người hẹn gặp mặt lúc tám giờ tối tại khách sạn Đế Quốc.

Trương Thiên Minh còn cố ý dẫn Vu Lệ Lệ theo, nói cái gì mà cô ta là người hiểu rõ công ty này nhất, lúc đàm phán còn có thể giúp việc.

Vu Lệ Lệ lập tức đồng ý, trong lòng thì kích động không thôi. Cô ta vốn tính là nếu Trương Thiên Minh không dẫn cô ta theo, cô ta sẽ chủ động yêu cầu, trong bữa tiệc có xảy ra chuyện gì thì có cô ta điều hòa hai bên cũng tốt. Chuyện khó khăn lắm mới đi đến bước này, tuyệt đối không thể để dã tràng xe cát.

Trương Thiên Minh nhìn thấy vẻ hưng phấn không cách nào che giấu trên mặt cô ta, ánh mắt ông ta lóe lên vẻ lạnh lùng, sau đó âm thầm giấu một máy ghi âm cỡ nhỏ vào trong túi Vu Lệ Lệ.

Hừ, cô cứ vui mừng một lúc trước đi, đợi đến khi ông đây lấy được bằng chứng thì chỉ có khóc ròng thôi!