Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăm Sóc Quái Vật

Chương 13: Đỏ



Phương Dung cắt một miếng trái cây, đưa đến miệng của bé quái vật kia, có lẽ là ngửi thấy vị ngọt, cái mũi nhỏ hít hít, vươn đầu lưỡi hồng liếm một cái, bộ dáng vô cùng đáng yêu, giống như Phương Hoa ngày bé vậy.

Phương Dung bị nó chọc cười, nhịn không được cười ra tiếng, hắn bưng mâm lên, chuẩn bị đi ép trái cây thành nước cho nó uống.

Vừa mới đến phòng nghỉ, điện thoại bỗng nhiên vang lên, trong không gian ba chiều hình ảnh nửa thân trên của Mạnh Tu Viễn hiện ra.

“Phương Dung, tôi tìm anh có việc gấp, anh mau nhận điện thoại nhanh.” Mạnh Tu Viễn thoạt nhìn rất gấp gáp.

Phương Dung giơ cánh tay lên, nhấn vào nút nhận cuộc gọi.

Khuôn mặt của Mạnh Tu Viễn càng thêm rõ ràng, vẻ mặt mỏi mệt, “Phương Dung, tôi nghe nói sinh hoạt hằng ngày của Phương Hoa đều do anh chăm sóc, anh còn nhớ lúc còn nhỏ Phương Hoa có gì khác biệt không?”

Phương Dung nhíu mày, hắn chỉ nghĩ đến một việc, Phương Hoa đã ăn sạch anh chị em ruột thịt của nó, “Lần trước tôi có nói với anh, nó ăn anh chị em của nó.”

“Không phải việc này.” Mạnh Tu Viễn lắc đầu, “Tôi nói là chuyện lúc bình thường, so với ‘thành phẩm' thí nghiệm khác có gì khác nhau?”

Phương Dung cẩn thận nghĩ lại, “Nó rất ngoan, còn dễ nuôi, cái gì cũng ăn thì có tính là khác biệt không?”

“Mặc kệ là đồ ăn thuộc tính Hoả hay Thủy đều ăn sao?” Khi hắn nói đến việc này, giống như đúng trọng điểm, sắc mặt Mạnh Tu Viễn ngưng trọng.

“Phải.” Phương Dung nghi hoặc, “Có chuyện gì sao? Là vấn đề nghiêm trọng?”

“Có, là vấn đề lớn.” Mạnh Tu Viễn đội mũ của quân đội vào, vội vã đi ra ngoài, “Cậu ấy có dị năng nhiều thuộc tính, chúng tôi đối phó cậu ấy càng ngày càng cố sức.”

Phương Dung trong lòng không thoải mái, “Không phải đã nói với tôi thả lỏng cho nó một chút sao?”

Mạnh Tu Viễn thở dài, “Tôi đã làm rồi, nhưng không có hiệu quả, cậu ấy lại giết người, lần này vụ việc rất lớn, không thể nhân nhượng nữa, Phương Dung, đây là cơ hội cuối cùng của cậu ấy, nếu vẫn không bỏ ác theo thiện, chỉ sợ phía trên thật sự muốn bỏ mặt cậu ta thật đấy.”

Phương Dung trong lòng kinh hoảng, “Không còn cách nào khác sao?”

“Có. Cậu ấy bây giờ có hai con đường, một là bỏ ác theo thiện, vào quân đội, hai là rời khỏi phi thuyền, tự mình gia nhập vào thế giới Thú Nhân.” Mạnh Tu Viễn lộ vẻ khó xử, “Đây đã là sự cố gắng lớn nhất của tôi.”

Hơi thở Phương Dung cứng lại, buông cánh tay đầy tiếc nuối, “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn.” Hình ảnh trên không gian ba chiều tối sầm, điện thoại đã cắt đứt, Mạnh Tu Viễn hiển nhiên cũng rất bận.

Phương Dung vốn còn có tâm trạng nuôi nấng 'thành phẩm' thí nghiệm nhỏ kia, nhưng hiện tại một chút vui vẻ cũng không có, hắn chỉ muốn chạy nhanh đi gặp Phương Hoa.

Nhưng hắn phải gặp Phương Hoa như thế nào? Nói với nó cái gì đây?

Hắn và Phương Hoa đã không còn giữ liên lạc.

Phương Dung ngồi trên giường, trong đầu trống rỗng, không biết bây giờ nên làm gì?

Hắn duy trì trạng thái này đi làm, không để ý kĩ nên thiếu chút nữa bỏ sai đồ ăn, khiến cho quản lí nổi giận, may mắn kịp thời phát hiện.

Rất nhanh sắc trời đã tối, tới giờ tan làm, hắn ngồi vào xe chuyên dụng dùng để di chuyển do quốc gia quy định, đi một đoạn đường ngắn mới nhớ ra không cần đi xe, nhà hắn ở khu phố bên cạnh công ty, may mắn chưa đi xa, hiện tại quay đầu còn kịp.

Hắn xuống xe ở trạm kế tiếp, đi ngược lại để về nhà.

Đèn đường âm u, trời đang mưa rào, hắn đi trên đường, đột nhiên cảm giác có một luồng khí lạnh, không phải cái lạnh do thời tiết mang lại, hơn nữa lúc nãy ở trong WC cũng có cảm giác sau lưng chợt lạnh, giống như có thứ gì đó nhìn chằm chằm hắn.

Phương Dung nhớ tới gần đây thời sự luôn đưa tin về việc xảy ra vụ án kinh khủng ở khu vực này, hung thủ tàn nhẫn không có tính người, không chỉ ăn thịt người còn đem máu đổ ra ngoài đường để mọi người cùng chiêm ngưỡng, nhịn không được bước nhanh hơn.

Hắn thường xuyên dùng khóe mắt liếc nhìn phía sau, phát hiện quả nhiên có người bám theo hắn, người nọ che giấu rất kĩ, mỗi lần hắn quay đầu đột ngột đều không phát hiện bóng người, nhưng trên mặt đất cứ lấp ló bóng dáng đã bán đứng tên kia.

Phương Dung càng sợ hãi, không dám kinh động người phía sau, chỉ có thể lén đi nhanh hơn, gọi điện thoại cho Mạnh Tu Viễn, bây giờ chỉ có anh ta có thể giúp hắn, trên thực tế hắn cũng chỉ quen biết mỗi Mạnh Tu Viễn.

Điện thoại vang từng hồi, chậm chạp không có người nhận, mồ hôi trên đầu Phương Dung chảy ròng.

Mau nhận điện thoại đi, làm ơn!

Nhưng điện thoại giống như muốn tạo phản, trong điện thoại vang lên câu nói, người gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng!

Việc này làm hắn càng thêm sợ hãi, hiện tại là năm 2180, mỗi tấc đất đều được phủ sóng cả, không thể có nơi chưa có sóng, nếu vậy thì chỉ có một khả năng, người phía sau hắn là người dị năng, chỉ có người dị năng điều khiển từ trường có thể ảnh hưởng tới sóng tín hiệu.

Lòng hắn hoảng loạn như tơ vò, cảm thấy hít thở khó khăn, hiện tại trời vừa chập tối, bình thường lúc này là thời điểm đông người nhất, nhưng hôm nay không biết vì sao lại vắng lặng cực kì.

Phương Dung chạy nhanh, hắn thấy phía trước có tiệm cà phê, bên trong có người cười nói vui vẻ, chỉ cần có thể đi tới đó sẽ an toàn.

Rất gần, cách tiệm cà phê cỡ 100 mét hắn đột nhiên lao nhanh, chạy thẳng vào tiệm cà phê, bởi vì chạy quá gấp nên thiếu chút nữa đụng vào người khác, đó là một giống cái, mắng hắn một câu đồ tâm thần liền đi.

“An toàn!” Phương Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không ngại người nọ mắng hắn, thậm chí còn cảm thấy thân thiết.

Hắn tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, nhân viên cửa hàng săn sóc bưng cho hắn một ly cà phê, hắn cầm ly cà phê, trên tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, làm lòng hắn cảm thấy an tâm rất nhiều.

Bên ngoài còn đang mưa nhỏ, tí tách rơi, Phương Dung nghiêng đầu nhìn, nơi hắn vừa đi qua giống như bị nguyền rủa, khác biệt so với bốn phía xung quanh, trên phố đang giờ tan tầm nên cực kì náo nhiệt, chỉ có con đường kia lạnh lẽo, âm u.

“Đoạn đường kia xảy ra chuyện gì vậy? Sao nó vắng vẻ quá?” Phương Dung nhịn không được hỏi.

Chủ quán là người nhiệt tình giải thích, “Chắc anh không biết, hai ngày trước chỗ đó xảy ra án mạng chết một người.”

Phương Dung trong lòng hoảng sợ, tay bắt đầu không chịu khống chế run lên.

Hắn bên này lo lắng đề phòng, Phương Hoa bên kia đang đi chậm rãi trong màn mưa.

Chiếc váy đỏ tươi ướt đẫm, dính sát vào người, theo bước chân nó như ẩn như hiện, nó ngẩng đầu nhìn bầu trời, lông mi thật dài nặng hơi nước, có một loại nét đẹp mông lung.

Có lẽ do tính trẻ con còn chưa hết, nó ngồi trên băng ghế ở đường cái, chân lắc qua lắc lại, ánh đèn tối tăm chiếu xuống, thân hình gầy ốm bị mưa xối ướt đẫm, quần áo mỏng manh lộ da thịt, ngực trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, vô cùng quyến rũ.

Nhìn bộ dáng này của nó, người khác chỉ tưởng trẻ vị thành niên đi lạc không tìm thấy đường về nhà, vẫn còn là trẻ con, là lúc cần người quan tâm nhất, đương nhiên cũng có một ít người tồn tại tâm tư khác.

Ví dụ như Trương Hàn, gã là người mê rượu, không lo kiếm tiền, ngay cả tiền phòng thân cũng không có, sống cô đơn hơn nửa đời, chợt nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, nhịn không được quay đầu lại nhìn lần nữa, quay đầu rồi lại quay đầu, phát hiện đúng là có người thật, to gan đi tới.

“Em gái à, sao em lại ở đây một mình thế?” Gã tham lam nhìn chằm chằm Phương Hoa.

Gương mặt của Phương Hoa khó phân biệt nam nữ, nhìn cực kỳ hấp dẫn người khác, nếu chỉ nhìn sơ qua thật sự rất giống một cô gái nhỏ.

Đương nhiên, gã không được đáp lại, nhưng Trương Hàn chưa từ bỏ ý định, gã đi về phía trước, “Sao em không trả lời anh? Anh là người tốt mà.”

Gã thấu tình đạt lý nói, “Nhà em ở đâu? Trời đang mưa, anh đưa em về nhé?”

Vẫn như cũ không ai đáp lại.

Trương Hàn thất vọng, trong lòng bực bội, “Mẹ mày, con đàn bà đĩ điếm, tự cho mình lớn lên đẹp là ghê gớm lắm sao.”

Gã giật mạnh quần áo của Phương Hoa, muốn kéo nó tới góc vắng, nhưng lại gặp vấn đề, Phương Hoa ngồi im giống như pho tượng không nhúc nhích, Trương Hàn kéo không nổi.

“Tao không tin có tà đạo.” Gã đột nhiên vén tay áo, đôi tay dồn sức kéo Phương Hoa, Phương Hoa vẫn như cũ ngồi im, nhẹ nhàng đong đưa hai chân, bộ dáng rất vui vẻ.

Sự tồn tại của Trương Hàn không ảnh hưởng đến nó, hai mắt nhìn gã như nhìn một con kiến.

“Mày có đi hay không?” Trương Hàn nổi giận, cố sức lôi kéo nó đi.

Ngoài ý muốn lần này gã rốt cuộc thành công, Phương Hoa bị hắn vác lên vai, nhưng nó rất bình tĩnh.

Trương Hàn quẹo vào góc vắng, trước khi vào còn không quên nhìn ngó khắp nơi, quá tốt, nơi này không có người.

Một phút sau……

Trong góc phố yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, Phương Hoa thờ ơ như cũ, nó lau máu nhiễm trên váy đỏ, tìm bờ sông rửa sạch.

Chiếc váy như bị phai màu, càng rửa càng ra màu máu, toàn bộ mặt hồ đều nhiễm màu đỏ, gương mặt của nó giờ đây nhìn rất đáng sợ.