Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăm Sóc Quái Vật

Chương 22: Thấy



Phương Dung trầm mặc, hắn không lựa chọn, nhưng giống như lời Mạnh Tu Viễn nói, hắn không có kĩ năng chuyên môn nào đặc biệt, sau này khoa học kỹ thuật phát triển hơn thì công việc sẽ càng khó tìm, đến lúc đó hắn bị sa thải, nửa đời sau liền xong, không có chút bảo đảm nào.

Bây giờ có một cơ hội tốt, hắn có khả năng phát triển, nếu học được kĩ năng nào đó, vậy thì nửa đời sau sẽ được bảo đảm.

Bởi vì đang trong giai đoạn chiến tranh căng thẳng, tham gia quân đội có phúc lợi rất lớn, chỉ cần sống sót thì cả đời sau đều ăn cơm nhà nước, nhưng có một điểm không tốt, tham gia quân đội phải chiến đấu với Thú Nhân bên ngoài, không cẩn thận sẽ bị giết, phúc lợi tốt đến mấy cũng vô dụng.

Hắn tiến thoái lưỡng nan, đường nào cũng không đi được, Mạnh Tu Viễn ép hắn đến ngã tư, chỉ có thể đưa ra một lựa chọn.

Một đường là cùng Phương Hoa gia nhập quân ngũ, tiếp nhận huấn luyện, tương lai ăn mặc không lo, nửa đời sau cũng bảo đảm.

Một ngã là tiếp tục cuộc sống hằng ngày an nhàn này, mười năm sau có khả năng bị lọt vào danh sách sa thải, từ đó về sau chỉ riêng việc ăn uống cũng thành vấn đề, quốc gia sẽ không bỏ công nuôi người vô dụng.

“Vậy, quân đội tuyển chọn người như thế nào?” Phương Dung tâm tư xoay vòng, phân tích tỉ mỉ hai lựa chọn.

Mạnh Tu Viễn cũng không sốt ruột, thảnh thơi trêu đùa bé quái vật, thỉnh thoảng nắm chặt nó một cái, quái vật nhỏ bị đau, thẹn quá hoá giận đuổi theo cắn tay anh ta.

“Nếu tôi tham gia ứng tuyển vào quân đội, ngoại trừ phúc lợi tốt về sau, còn có chỗ tốt nào?”

Mạnh Tu Viễn cười, anh ta đã sớm nhìn ra Phương Dung do dự, biết rõ xác suất thành công rất cao, “Chỗ tốt tự nhiên có rất nhiều.”

Mạnh Tu Viễn từ tốn liệt kê, “Phương Hoa là sự kết hợp hiếm thấy của người dị năng và người dị biến, mà anh chỉ là người thường, nếu muốn bồi dưỡng anh thành đồng đội có thể cùng cậu ấy kề vai chiến đấu, tránh không được phải dùng ngoại lực như dùng dị năng hệ Thủy, cơ giáp, được tham gia khoá huấn luyện sinh tồn miễn phí, anh còn có thể bớt chút thời giờ theo học ở trường quân đội tốt nhất, về sau ra ngoài cầm trong tay một quân hàm đội quân mũi nhọn thì có thể giảm giá 20% các loại chi tiêu của cả nước, thế nào? Đã thay đổi suy nghĩ chưa?”

Phương Dung gật đầu, “Có thể trở nên rất mạnh đúng không?”

Năm 2180 xem trọng người giỏi, không tiền không thực lực thì thua ngay ở vạch xuất phát, Phương Dung đã thua trên vạch xuất phát, không muốn cả tương lai cũng thua.

“Anh nói xem?” Ý cười của Mạnh Tu Viễn càng sâu, thuyết phục được Phương Dung, sự lo lắng trong lòng cũng ít hơn nhiều.

“Tôi phải làm như thế nào?” Phương Dung hạ quyết tâm, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Anh đi cùng tôi tới một nơi.” Hiện tại đã nửa đêm, Mạnh Tu Viễn lại không có một chút mong muốn nghỉ ngơi, anh ta đội mũ lên cùng Phương Dung đem quái vật nhỏ thả lại vào ổ, sau đó đội mưa to rời đi.

Lúc ngồi trên xe, Phương Dung vẫn còn lo lắng, “Tôi đi rồi chúng nó làm sao bây giờ?”

Tuy hắn không nói rõ ràng là đang chỉ là ai, nhưng Mạnh Tu Viễn vẫn hiểu lời hắn nói, “Đừng lo lắng, hậu kỳ sẽ sắp xếp một nhân viên chăm sóc mới.”

“Vậy à.” Phương Dung nghĩ nghĩ, cảm thấy cần đề cử chú Lý, là người hắn đã nói chuyện lần trước khi công ty xảy ra chuyện, cùng chờ ở ngoài cửa với hắn, “Tôi cảm thấy chú Lý không tệ, vừa cẩn thận lại cần mẫn.”

“Chú Lý?”

“Đúng.” Tên cụ thể là gì thì Phương Dung không biết, chỉ biết mọi người đều gọi chú ấy là chú Lý, hắn cũng gọi theo, “Chính là nhân viên chăm sóc sống sát vách phòng tôi.”

Mạnh Tu Viễn đang lái xe, đôi mắt nhìn phía trước, cũng không quay đầu nhìn hắn, “Tôi sẽ tìm người an bài.”

“Ừm.” Lời nói của Mạnh Tu Viễn luôn có sức thuyết phục, Phương Dung bởi vì tính cách hướng nội, có rất ít bạn bè, cũng không quen biết người sắp xếp nhân viên.

“Không cần áp lực tâm lý.” Mạnh Tu Viễn nhìn hắn trong gương, “Cũng không phải đi chịu chết.”

“Ừm.” Phương Dung nhìn phía trước, tâm tư phức tạp.

“Tới rồi.” Xe đột nhiên dừng lại, Mạnh Tu Viễn tháo dây an toàn, “Phương Dung, nếu anh sợ chết, vậy phải nỗ lực học hỏi bản lĩnh, như vậy mới có thể sống sót trên chiến trường. Còn có……” Mạnh Tu Viễn đánh giá Phương Dung, “Tật xấu nhát gan này của anh cũng phải sửa, Phương Hoa không tiếp xúc với người ngoài, anh chính là tấm gương cho cậu ấy, nếu anh luôn nhát gan như vậy, cậu ấy sẽ  học theo anh.”

“Hả?” Phương Dung nhíu mi, “Thật sao?”

“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con biết đào hang, anh nói đi?”

Hai người xuống xe, ở cửa có quân nhân canh gác, Mạnh Tu Viễn tùy tay ném chìa khóa xe cho họ, mang Phương Dung vào quân khu.

“Hoan nghênh gia nhập đội 3507.” Mạnh Tu Viễn làm tư thế mời, “Nơi này khá lớn, bây giờ tôi còn có chút thời gian rảnh nên sẽ giới thiệu cho anh một chút.”

“Được.” Phương Dung gật đầu.

“Đội 3507 không giống với đội quân bình thường, nơi này chia ra 3 chiến đội: chiến đội cơ giáp, chiến đội dị năng và chiến đội dị biến, đương nhiên sẽ có bộ phận hậu cần.

Tôi sắp xếp cho anh vào đội số 1 trong đội quân mũi nhọn, số lượng tương đối ít, nhưng đều là người tài, ở trong đây có thể sẽ ăn chút trái khổ, nhưng nếu vượt qua khổ trong khổ, đó mới là người đứng đầu.” Mạnh Tu Viễn vừa đi, một bên tiếp tục nói, “Giai đoạn trước của huấn luyện anh sẽ không theo kịp, một khi đuổi kịp thì so với các quân nhân ở phân khu khác thực lực sẽ cao hơn.”

Mạnh Tu Viễn nói lời mà Phương Dung muốn nghe nhất, “Bây giờ đi xem Phương Hoa trước, cậu ấy vẫn không chịu phối hợp, chúng tôi rất khó tiếp tục nghiên cứu.”

“Nghiên cứu?” Phương Dung trong lòng nhảy dựng, “Đối với nó có hại không?”

“Không hại, chỉ là lúc thực nghiệm có bị thương, thuận tiện xem thử cậu ấy có loại dị năng nào, tôi hoài nghi so với trong tưởng tượng của chúng ta cậu ấy còn mạnh hơn.” Mạnh Tu Viễn gương mặt trầm trọng, “Nếu không phải anh đưa ra phương pháp bắt được cậu ấy, chỉ sợ tổn thất của đội quân mũi nhọn không ít.”

Khi nói chuyện, hai người đã đi đến trước cửa phòng thí nghiệm, Mạnh Tu Viễn ấn dấu tay, máy quét khởi động, cửa mới đinh một tiếng mở ra.

Bên trong đã có vô số nhân viên nghiên cứu mặc áo khoác trắng đi tới đi lui, nhìn thấy Mạnh Tu Viễn không ai không đứng lại chào, “Thượng tướng!”

Phương Dung lắp bắp kinh hãi, “Anh……”

Mạnh Tu Viễn không chút để ý, “Chỉ là một thân phận mà thôi.” Mạnh Tu Viễn chỉ chỉ phía trước, “Phương Hoa ở đó.”

Phương Dung nhìn qua bên kia, trong một lồng giam pha lê trong suốt Phương Hoa nằm trên giường thực nghiệm, cả người cắm đầy đủ các loại dây ống, vì để tiện nghiên cứu, một mái tóc màu trắng đều bị cạo sạch.

Dù như vậy nhưng gương mặt nó vẫn lộ nét tinh xảo, dưới ánh đèn có loại cảm giác trong suốt hoàn mỹ.

“Phương Hoa.”

Phương Hoa đột nhiên mở mắt ra, cách lồng pha lê nhìn về phía hắn.

Lông mi nó thật dài, trong nháy mắt khi nó mở mắt ra có chút mơ màng, trên người chỉ mặc một chiếc áo blouse trắng lỏng lẻo, ngực mở rộng, vết thương trên ngực đã biến mất, thay vào đó chính là các loại quang não điện từ, gắt gao cắm chặt ở trước ngực nó.

Có lẽ là gặp được người mình muốn gặp, Phương Hoa bắt đầu giãy giụa, trên người nó bị cột bởi băng vải quân dụng, chặt chẽ bó nó trên giường, không thể cử động, hiện tại đột nhiên phát lực, bởi vì sức lực quá lớn, băng vải bị nó giãy giụa lung lay sắp đứt, có thể giây tiếp theo sẽ đứt ngay, mấy nhân viên nghiên cứu chạy qua áp chế cũng áp không nổi nó.

“Em đừng nhúc nhích, anh đi qua ngay.” Phương Dung trong lòng hoảng hốt, lúc trước hắn đã quyết định không quan tâm Phương Hoa, nhưng cẩn thận ngẫm lại nếu không phải hắn sai, Phương Hoa cũng sẽ không đột nhiên mất khống chế.

Phương Hoa an tĩnh lại, một lần nữa nằm im trên giường thực nghiệm, mấy nhân viên nghiên cứu sửa lại kim tiêm bị nó dùng sức giãy giụa làm rớt.

Phương Dung xin giúp đỡ nhìn về phía Mạnh Tu Viễn.

Mạnh Tu Viễn gật gật đầu, “Cho anh một phút.”

Hắn được đồng ý nên thở dài nhẹ nhõm một hơi, dưới sự chỉ dẫn của trợ lí đến phòng bên cạnh thay đồ khử trùng y tế, chủ yếu là sợ lông tóc hoặc mồ hôi của hắn rơi xuống ảnh hưởng thực nghiệm, chỉ cần một chút đồ vật khác thôi cũng sẽ làm thay đổi kết quả nghiên cứu.

Nước sát trùng trong phòng thí nghiệm có mùi rất gay mũi, mũi Phương Hoa lại nhạy cảm, nhất định sẽ rất ghét.

Đáng tiếc hiện tại nó không thể phản kháng, chỉ có thể bị động tiếp thu, bị trói trên giường, khớp xương hoàn toàn không động đậy, chỉ có thể làm vài hành động nhỏ, ngón tay không thành thật chụp lấy Phương Dung.

Phương Dung hiểu ý nó, chạy nhanh qua nắm tay nó, hắn có thể cảm giác được trong nháy mắt Phương Hoa thả lỏng, cơ thể theo bản năng mềm xuống, ánh mắt nhìn hắn như bé con bị ăn hiếp cần được hắn an ủi, dù vậy nó vẫn che giấu rất kĩ, trên mặt không dao động.

“Xin lỗi, ngày đó là anh không tốt.” Phương Dung chủ động xin lỗi, “Nhưng em cũng sai.”

“Dạ.” Phương Hoa nghiêng đầu nhìn hắn, động tác này làm xương quai xanh lộ ra càng thêm rõ ràng, đẹp đẽ nhỏ nhắn, thoạt nhìn yếu ớt không chịu nổi một đòn.

Phương Dung nhịn không được đau lòng, hắn vươn tay, vuốt ve nơi bị hắn dùng gạt tàn thuốc đập bị thương, “Còn đau không?”

Mỗi lần bọn họ gặp lại nhau, Phương Dung đều hỏi nó những câu này, Phương Hoa đã thành thói quen, nó lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh, “Không đau.”

“Là anh khiến em bị bắt tới đây, em ghét anh không?”

Phương Hoa vẫn lắc đầu, “Không ghét.”

Chỉ sợ trong từ điển của nó còn không có từ 'ghét' này.

“Vì sao?”

“Không biết.” Phương Hoa thành thật thừa nhận.

Phương Dung đột nhiên không nói nữa, hắn không nói lời nào, Phương Hoa cũng không chủ động nói chuyện, phòng thí nghiệm lâm vào một trận xấu hổ, chỉ có nhân viên nghiên cứu đi tới đi lui ghi chú số liệu âm thanh.

Mạnh Tu Viễn gõ lồng giam pha lê, nhắc nhở hắn đã đến giờ.

Phương Dung luống cuống một chút, theo bản năng buông tay Phương Hoa ra, nhưng lần này Phương Hoa nắm lấy tay hắn rất chặt, chết cũng không buông.

Hắn giãy vài cái cũng không tách ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Phương Hoa, nếu em phối hợp với bọn họ tiến hành nghiên cứu, xong sớm một chút thì có thể ra ngoài sớm một chút, đến lúc đó em muốn nắm tới khi nào thì nắm tới khi đó, được không?”

Phương Hoa thay đổi suy nghĩ, buông tay hắn, bộ dáng ngoan ngoãn nhìn Phương Dung rời đi.

Phương Dung đi thay bộ đồ khử trùng, từ phòng thí nghiệm đi ra, Mạnh Tu Viễn đang chờ bên ngoài, “Cảm giác thế nào?”

“ Một phút quá ngắn.”

“Hết cách rồi, muốn tạo tình huống anh bị tôi uy hiếp mà, như vậy Phương Hoa mới thỏa hiệp.”

Phương Dung ngoài ý muốn nhìn hắn.

“Nếu uy hiếp không thành thì dùng tình cảm đánh một ván bài vậy.” Mạnh Tu Viễn nhún nhún vai, “Nhưng tôi đoán ngày mai anh có thể nhìn thấy cậu ấy rồi.”

Mạnh Tu Viễn vẫy tay gọi trợ lí tới bên này, “Hôm nay đã khuya, trước mắt dẫn anh đi nghỉ ngơi, giữa trưa ngày mai đưa anh ấy qua đây lại.” Câu đầu tiên là nói với Phương Dung.

“Được.” Phương Dung gật đầu, hắn hiện tại đã thả lỏng hơn so với lúc mới tới, tuy rằng bắt đầu tin tưởng Mạnh Tu Viễn, nhưng luôn có một loại cảm giác tội lỗi, sợ mình hại Phương Hoa, hiện tại phát hiện Phương Hoa không có việc gì trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trước khi đi, hắn nhìn Phương Hoa lần cuối, ánh đèn chiếu lên toàn thân tái nhợt vô lực của nó, làn da trong suốt, phía trên trải dài mạch máu đỏ tươi, tựa như một miếng ngọc không tỳ vết, có một phen phong vị khác lạ.

Phương Hoa thật sự rất hoàn mỹ, là loại nét đẹp thể hiện đúng từ ‘hoàn mỹ’ khiến mọi người yêu thích.