Sổ Tay Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Chương 3: Cậu ấm nhà giàu và cô gái nghèo [3]



Khi Tô Lê tìm được Tống Phong Nam, Tống Phong Nam đang đi shopping với người đẹp thon thả quyến rũ.

"Anh ta cũng biết chọn đấy." Tô Lê tập trung cái nhìn vào người đẹp kia, dáng dấp này, gương mặt này, cực phẩm à nha.

"... Ký chủ không phải cong đấy chứ? Sao lại thích ngắm người đẹp như vậy?" 2333 cạn lời, nói chuyện cũng không vòng vo.

"Ai ai cũng yêu cái đẹp thôi, trai xinh gái đẹp càng nhìn càng thích, đâu cần để ý chuyện giới tính. Với lại, Tống Phong Nam trông cũng được đấy..."

"..." Ký chủ ham mê cái đẹp, tuôi phải mần sao đây, online chờ giải đáp, gấp gấp.

Tô Lê mặc kệ 2333, cô vén mấy lọn tóc dài, bình tĩnh bước vào cửa hàng. Cô nhân viên xinh tươi ngọt ngào lập tức đi tới chào đón.

"Dạ chào chị, chị có yêu cầu gì không ạ?"

Tô Lê nở nụ cười ôn hòa: "Tôi chỉ tùy ý xem thôi, bộ kia đi, tôi muốn thử xem." Cô hơi hất cằm, vừa khéo chỉ ngay bộ váy mà người đẹp kia chọn.

"Chị ơi, chị đợi một lát xem có kiểu nào chị thích nữa không ạ, em đi lấy size váy thích hợp cho chị nha." Kiểu váy kia đẹp thật, vừa khéo được hai người đẹp chọn trúng, nhân viên cửa hàng vui mừng quá đỗi.

"Ký chủ muốn đấu trực tiếp với người đẹp kia sao?" Tuy giọng của 2333 có vẻ cứng nhắc kiểu máy móc, nhưng Tô Lê lại nghe ra sự hưng phấn của nó. AI nhà cô thăng cấp hả giời?

"Ta chỉ cảm thấy mình mặc bộ đó đẹp hơn." Tô Lê nhếch mép, chiếc váy kia nhạt màu, phong cách tươi tắn trẻ trung; mà người đẹp nọ lại trang điểm đậm đà sắc sảo, dù đẹp đến đâu mặc vào cũng ố dề.

Tô Lê cầm chiếc váy mà nhân viên cửa hàng đưa cho rồi đi vào phòng thử đồ. Nghĩ kỹ thì, nhan sắc của An Bạch Nguyệt rất đúng gout cô, khuôn mặt đẹp như tranh, ngũ quan xinh xắn, nhất là đôi mắt hoa đào long lanh; mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều như câu mất hồn người ta. Chẳng qua tính cách của nguyên chủ quá hướng nội, lại mang khí chất ưu tư, thành ra dung nhan có tươi đẹp cách mấy cũng bị che mờ. Tô Lê thì khác; trước khi được hệ thống AI lựa chọn, cô là Ảnh hậu hô mưa gọi gió trong giới giải trí; ở cái nơi chỉ kiếm ăn dựa vào nhan sắc ấy, cô đã quen với việc trưng ra vẻ đẹp rực rỡ nhất của mình. Cô ở nơi nào, thì tại nơi đó, sắc đẹp của cô phải được tôn lên hàng đầu.

Tô Lê thay đồ xong, nở nụ cười rạng rỡ trước gương.

"OOC tầm nhiêu?"

"6%." 2333 nói.

"Tốt." Tô Lê lại ngắm mình trong gương mấy lần, sau đó mở cửa phòng thử đồ.

"Em yêu, em đẹp thật đấy." Tống Phong Nam ôm người đẹp vừa thay quần áo, ánh mắt anh ta vô tình nhìn thoáng qua người nào đó vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, bỗng chốc sững sờ.

Thanh nhã duyên dáng, xinh đẹp tuyệt trần. Trong đầu anh ta nảy ra mấy từ này.

"Phong Nam?" Ninh Phỉ cảm nhận được điều gì đó, khẽ gọi Tống Phong Nam. Cô ta đột nhiên quay phắt lại, thấy một cô gái mặc kiểu váy giống y như mình, đang sửa sang lại làn váy trước gương; đồng thời nhìn thấy Tống Phong Nam ngắm người ta không chớp mắt, thế là trong lòng cô ta khó chịu với Tô Lê.

"Phong Nam?" Ninh Phỉ huơ huơ tay trước mặt Tống Phong Nam, sau đó xáp cả người lại gần anh ta, nũng nịu nói: "Phong Nam, em thấy cái đầm này không hợp với em, anh chọn giúp em bộ khác được không?"

Tống Phong Nam lấy lại tinh thần, nhìn người đẹp trong lòng, anh ta tự dưng đâm ra chán: "Tự em chọn đi, mua bao nhiêu bộ cũng được."

"Phong Nam, vậy anh thấy cái đầm dài màu đỏ kia đẹp không? Có hợp để mặc đi dự tiệc rượu với anh không?"

Tống Phong Nam nhếch mép, nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, sau đó đưa cho cô ta cái thẻ: "Tiệc rượu đó em không cần tới đâu. Cái này cho em, quét xong coi như chúng ta thanh toán xong xuôi."

"Phong Nam đừng mà... Em yêu anh, em không thể rời khỏi anh..." Ninh Phỉ bị biến cố này làm cho sốc ngang, cô ta lập tức nhào vào lòng Tống Phong Nam, vẻ mặt hoảng loạn đau đớn, khiến người ta không khỏi xót thương.

Nhưng Tống Phong Nam không mảy may dao động, anh ta vuốt ve mái tóc Ninh Phỉ, nói nhỏ: "Chơi qua đường thôi mà, bây giờ hết phim rồi, tiền phí tôi cũng trả cho em, em còn muốn như nào nữa?"

Ninh Phỉ đã sớm biết anh ta là loại người gì, cô ta dây dưa một chốc, thấy đối phương không lay chuyển được, đành nhận cái thẻ, sau đó cầm túi xách lên, xoay người bỏ đi.

"Đúng là trai đểu, em gái xinh thế mà nói bỏ mà bỏ." Tô Lê được xem hài miễn phí một hồi, không khỏi vui sướng, ngay cả ánh mắt trợn trừng của người đẹp dành cho cô trước khi bỏ đi, cô cũng mặc kệ.