Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"

Chương 52: Chó cùng rứt giậu



Phòng thẩm vấn của Sở cảnh sát khu Hạ.

Hôm nay đã là ngày thứ năm kể từ khi Chu Hà Quang bị tạm giam. Ông ta ngồi trên chiếc ghế sát tường, khuôn mặt lạnh như băng không cảm xúc, nhìn vẻ ngoài bình thản như đang dự cuộc họp bàn công việc chứ không phải là nghi phạm chủ mưu giết người. Nhưng đó chỉ là cảm giác khi không có người chú ý đến vẻ thâm quầng sâu dưới mi mắt của ông ta. Hẳn là mấy hôm nay, ông ta cũng đã rất bồn chồn mất ngủ rồi.

Người chị trên danh nghĩa Chu Xuân Mai của ông ta thì đã phủi sạch mối liên can với chuyện này rất nhanh, đẩy tất cả tội lỗi lên đầu ông ta. Nhưng bà ta cũng là người khôn khéo, khai nhận rằng chỉ biết ông ta có dự định trừ khử vợ chồng của Hàn Lập, còn thực tế có làm hay không thì bà ta không biết.

Tần Tranh đẩy cửa bước vào. Chu Hà Quang nghe thấy tiếng động liền ngước lên nhìn. Trực giác khiến cả người ông ta căng lên, huy động toàn bộ sự cảnh giác để dè chừng người cảnh sát trẻ này.

Trong những buổi thẩm vấn trước, anh ta chỉ im lặng quan sát, phớt lờ hoàn toàn sự lì lợm và mọi yêu cầu vô lý của ông ta. Ông ta tỏ ra bất cần chỉ nhằm mục đích chọc cảnh sát nổi giận hành hung rồi có cớ cho luật sư bảo lãnh.

Nhưng người cảnh sát trẻ được gọi là đội trưởng Tần này lại thi gan với ông ta.

Ông ta không nói? Anh ta sẽ cho ông ta ngồi một mình không đoái hoài đến, bản thân thì ngồi đường hoàng lật hồ sơ mấy vụ án khác trước mặt ông ta.

Ông ta không ăn? Anh ta sẽ tiện thể bảo nhân viên khỏi đưa nước uống luôn, chỉ đến khi ông ta chịu hết nổi, đòi hỏi năm lần bảy lượt mới đem đến cho ông ta một chai nước lọc và một tô cháo loãng, còn tỏ vẻ chăm sóc nói với ông ta:

- Ông Chu đã không ăn uống suốt hơn 24 giờ rồi, không thích hợp ăn sơn hào hải vị cho lắm. Bây giờ cứ dùng tạm hai bữa cháo loãng trước để điều chỉnh tiêu hóa đã.

Hôm nay đã là ngày thứ hai mà Chu Hà Quang phải ăn cháo trắng, cảm giác đói lả giữa đêm lạnh lẽo qua mấy mươi năm ăn ngon mặc ấm mới xuất hiện trở lại giày vò ông ta, đã hai đêm ông ta không thể ngủ, chỉ có thể cuộn mình ôm chiếc bụng đói chờ đến hừng đông.

Chu Hà Quang nhìn anh ta bước đến bên bàn, kéo chiếc ghế ngồi xuống với một tư thế lười nhác lại thoải mái. Mùi bánh mì thịt nướng vương lại trên quần áo anh ta khiến chiếc bụng rỗng của ông ta sôi lên sùng sục. Cái vẻ thoải mái này lại khiến sự nôn nóng của ông ta vượt lên một tầm cao mới.

Tần Tranh nở một nụ cười nhìn về phía ông ta, hỏi với vẻ quan tâm không thể bắt bẻ:

- Chào ông Chu, tối hôm qua ông ngủ có ngon không?

Chu Hà Quang nhìn anh, mím môi hừ lạnh:

- Anh cũng đừng có giở mấy thủ đoạn trẻ con này với tôi. Tôi cũng không phải là người chưa từng chịu qua cực khổ. Nếu các anh đã không có bất kỳ bằng chứng hữu hiệu nào khác, ngày mai luật sư của tôi sẽ đến làm thủ tục bảo lãnh. Tôi là người làm ăn, một ngày bận trăm công ngàn việc, không có thời gian cùng mấy anh chơi trò dọa nạt này.

- Ấy, ông Chu đừng tức giận. Dầu gì cũng có tuổi rồi, tức giận sẽ làm những nếp nhăn trện mặt hiện ra nhiều hơn, ảnh hưởng đến phong độ ông chủ lớn của ông. Chúng tôi cũng không có thời gian để làm chuyện không có ý nghĩa làm gì. Hôm nay muốn gặp ông sớm như vậy, cũng là có một thứ muốn ông xem qua, thử xem ông Chu đây có thay đổi ý định mà nhớ ra chuyện gì hay không. Ông nhìn xem, vì gấp đến gặp ông mà giờ này tôi vẫn chưa ăn sáng đây này!

Chu Hà Quang nhìn viên cảnh sát đang trợn mắt nói dối trước mặt, lồng ngực tức giận phập phồng lên xuống. Có thể vô liêm sỉ hơn nữa sao? Anh không ăn thì cái mùi thơm chết tiệt kia bay ra từ người của tôi chắc?

Tần Tranh mở chiếc máy tính trên bàn, xoay màn hình về phía Chu Hà Quang, sau nó rút một chiếc USB từ trong túi ra cắm vào, xoay người hỏi ông:

- Ông Chu có thích xem phim truyền hình không? Tôi đề cử với ông bộ phim tâm lý xã hội tình cảm lâm li bi đát này, quả thực là có đủ trò cười trên thế gian, tiểu nhân ngụy quân tử, người đàn bà tâm cơ rắn rết gì có đủ hết. Không hay không tính tiền nha!

Lời anh ta vừa dứt, màn hình xuất hiện một đoạn video, khung cảnh rất quen thuộc khiến Chu Hà Quang giật mình. Đó chính là căn phòng bệnh cao cấp mà chủ tịch Hàn đã ở trong những ngày cuối đời.

Trong màn hình, Chu Hà Quang thấy rõ ràng hình ảnh mình đang từ từ bước tới ngồi xuống bên giường, lúc ông Hàn tỉnh lại, đoạn đối thoại đầu tiên,... Góc quay sắc nét, hình ảnh rõ ràng, nhìn góc độ hẳn là chiếc camera này được đặt ở vị trí bình hoa đặt trên kệ treo tường.

Tần Tranh ấn nút ngừng, nhìn về phía Chu Hà Quang mỉm cười ranh mãnh:

- Cần xem tiếp nữa không?

Trải qua giây phút bất ngờ ban đầu, lúc này khuôn mặt Chu Hà Quang vẫn không cảm xúc, nhưng đôi tay siết chặt nhau để trên đùi đã bán đứng ông ta.

Qua một hồi đầu óc xoay chuyển, ông ta đã nghĩ ra cách phản biện.

- Anh có xem tiếp thì cũng có ích gì? Đó chỉ là lời nói lúc tức giận của tôi, chỉ để tôi chọc tức anh rể và chị của tôi thôi. Chỉ là lời nói trong lúc tức giận, tôi cũng đâu có làm, sao có thể xem như bằng chứng buộc tội tôi được.

Chu Hà Quang âm thầm cảm thấy may mắn, may là lúc ấy chủ tịch Hàn tự nhiên chết đi, nếu như là lúc ấy ông ta ra tay thì bây giờ chắc đã chính thức mặc áo tù ăn cơm nhà nước rồi.

Không khó để nghĩ xem ai đã đặt camera thu được đoạn phim này. Nhất định là thằng nhãi ranh Cố Đình Lập kia, tiếp xúc bao lâu khiến ông ta cũng nhận ra đối thủ của mình cũng rất thông minh và thủ đoạn.

Tần Tranh gật gù trước lời xảo biện kia của Chu Hà Quang, anh tắt màn hình, lấy lại chiếc USB, nhìn Chu Hà Quang nói rất chân thành:

- Chúng tôi cũng đâu có định dùng nó để buộc tội ông, chỉ muốn cho ông biết, vì đoạn video này nên ông được xếp vào diện nghi phạm số một rồi, sẽ không được bảo lãnh nữa. Chờ chúng tôi tìm được người tên Lê Thành đã nhận tiền mà lúc đó ông chuyển, tất cả sẽ rõ ràng. Tạm thời ông chủ Chu cứ yên tâm an dưỡng trong phòng giam đi, tôi nghĩ sẽ rất nhanh thôi, người của chúng tôi đã tra được quê quán rồi.

Anh nói xong, không nhìn đến ánh mắt biến thành hung ác của Chu Hà Quang, gấp laptop lại rồi đi ra ngoài. Chu Hà Quang gọi với theo.

- Tôi muốn gặp luật sư của tôi, ngay hôm nay.

Tần Tranh nhướng mắt nở một nụ cười hài lòng, sau đó rất nhanh thu lại, lúc đối diện Chu Hà Quang đã là bộ mặt bất ngờ.

- Gặp luật sư? Vậy ông chờ chúng tôi báo lại với cấp trên đã. Sắp tới giờ cơm rồi, trời càng lạnh tôi lại càng thấy đói. Chúc ông Chu ngon miệng!

Chu Hà Quang lúc này đâu còn tâm trạng nghĩ tới ăn uống, trầm mặt xuống lặp lại.

- Tôi muốn gặp luật sư!

Tần Tranh thở dài ra vẻ chịu hết nổi.

- Thôi được, tôi sẽ gắng sắp xếp sớm cho ông.

Nói xong, anh bước nhanh ra khỏi phòng. Còn rất nhiều việc phải chuẩn bị, con chó bị dồn đến đường cùng kia có lẽ muốn rứt giậu rồi.