Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"

Chương 61: Cô ấy có chồng rồi!



Ngày hôm sau, toàn bộ nhân viên tòa nhà Trung Thiên lại được một phen há hốc mồm.

Văn bản từ tầng hai mươi bảy đưa ra thông báo rằng: Bởi vì tình trạng sức khỏe đặc thù, hiện tại tổng giám đốc không thích nghe tiếng giày cao gót khua trên sàn nhà, dù là nhỏ nhất.Thế nhưng cũng không thể vì vậy mà tước đi nhu cầu làm đẹp chính đáng của toàn bộ nhân viên nữ. Vì thế, toàn bộ khuôn viên tầng hai mươi bảy và hành lang trong tòa nhà sẽ được lót thảm dày để hạn chế tiếng ồn, tránh ảnh hưởng đến sức khỏe của sếp tổng.

Chỉ cần không đưa ra quy định cấm mang giày cao gót thì đương nhiên quyết định này được ủng hộ nhiệt liệt rồi. Đi trên sàn nhà êm như nhung cũng hạn chế những tai nạn trơn trượt, cớ sao lại phải phản đối?

Mà có ý kiến cũng chẳng tác dụng gì. Bởi vì, toàn bộ nhân viên của Trung Thiên đều thừa nhận lần bị thương này đã làm sếp tổng thay đổi hơn trước. Hồi trước chỉ lạnh nhạt vô tình, bây giờ lại có thêm tính khó chiều.

Đầu bếp trong nhà ăn đã được tăng cường thêm mấy người chỉ để thỏa mãn khẩu vị thất thường của tổng giám đốc. Hôm nào có món gì còn dư không đụng đũa mang xuống bếp thì hôm sau và về sau nó sẽ không còn cơ hội xuất hiện trong thực đơn nữa.

Mọi người trong phòng bếp ở nhà ăn đều cảm thán: Dạo này khẩu vị của sếp tổng thật sự nặng, "nặng" theo nghĩa đen luôn. Bất cứ món gì mang vị mặn ngọt chua cay cực mạnh đều được chào đón nồng nhiệt. Ngược lại mấy món thanh đạm lại bị bỏ sau đầu, khẩu vị sếp dường như không lành mạnh cho lắm. Đầu bếp nữ trong nhóm còn nhiều lần nói đùa, bị thương ở đầu thế mà khiến khẩu vị sếp giống như mấy phụ nữ mang thai ấy. Nhưng thôi cứ chiều người bị thương trước đã, huống chi đây lại là người trả lương cho mình.

Hàn Lâm buông đũa thở dài thỏa mãn. Hôm nay món sườn xào chua ngọt này quá ngon đi, cô đã ăn hết chén cơm thứ hai vẫn còn thòm thèm. Nhìn sang ông chủ bên cạnh, Cố Đình Lập vẫn đang ăn rất nhẩn nha, lựa lựa chọn chọn với bộ dạng khó chiều rõ mồn một.

Cô đột nhiên ngáp dài rồi đứng dậy đi súc miệng, anh liếc nhìn chén cơm rỗng trên bàn và dáng vẻ lười biếng kia nhưng không nói gì. Lát sau, giọng nói mang theo hương bạc hà thanh mát vang lên bên tai:

- Tổng giám đốc, em có thể mượn phòng nghỉ dùng một lát không?

Anh bị đánh úp giật mình quay lại, nhận ra Hàn Lâm đã đến sau lưng mình tự lúc nào rồi. Chỉ trách nhân viên phía dưới quan tâm sức khỏe ông chủ thái quá đã trải thêm hẳn một lớp thảm dày, chạy nhảy trên đó cũng không gây ra tiếng động lớn.

Lúc này Hàn Lâm đang khuỵu gối khom lưng nói chuyện với anh, chiếc cúc áo sơ mi trên cùng mở ra hờ hững, khuôn mặt vừa rửa sạch còn vương chút bọt nước tươi mát vô cùng, giọng nói lại mềm lại ngọt.

Ngày nào cô cũng hỏi, mỗi một lần lại biến đổi phương pháp và thái độ khi hỏi. Cố Đình Lập vô thức nuốt xuống ngụm cơm đang chẹn cổ, hắng giọng:

- Tùy em.

Đạt được ý đồ, thư ký Hàn cười khẽ vào tai anh:

- Ưm... cảm ơn, tổng giám đốc!

Nói xong, cô xoay người nhanh chóng bỏ anh ở lại với một bàn thức ăn ê hề. Xem ra hôm nay anh lại mang tiếng khó chiều chuộng một lần nữa rồi.

Chăn ấm nệm êm khiến buổi trưa của thư ký Hàn trở nên dễ chịu vô cùng, thế nên buổi chiều cô ấy rất có tự giác đền đáp, liên tục mang cà phê mình pha và hồ sơ vào cho sếp tổng ký duyệt, lúc rảnh rỗi lại ngồi một góc nhìn anh xử lý công việc rồi nở nụ cười không rõ hàm ý.

Thoại Sơn nhìn thấy nụ cười kia, không khống chế được nổi da gà toàn thân, cảm thấy bất an thay cho ông chủ mình.

Buổi tối chiều sếp có cuộc họp với khách hàng ở phòng hội nghị, lúc quay về lướt mắt qua bàn của ai đó, phát hiện ghế bàn trống trơn. Thoại Sơn nhìn vẻ mặt bất ngờ của ông chủ, vội vàng giải thích.

- Cô Hàn có bạn đến tìm, nói muốn hẹn cô ấy ăn tối. Tôi đã sai tài xế đưa hai người tới chỗ hẹn, nếu anh cần đi công việc thì tôi sẽ gọi tài xế về ngay.

- Không cần. Đưa chìa khóa chiếc xe còn lại cho tôi.

Cầm lấy chìa khóa xe, Cố Đình Lập rời khỏi văn phòng với những bước chân nhanh nhẹn, hoàn toàn không nhìn ra anh chính là người đàn ông suốt ngày than váng đầu chóng mặt mấy hôm nay.

Ngồi trên ghế lái, anh bấm điện thoại, đợi bên kia trả lời thì chỉ hỏi ngắn gọn:

- Ở đâu?

Nghe xong câu trả lời, mặt anh đen lại, đạp ga rời khỏi bãi đỗ.

Trong một quán bar kiểu yên tĩnh, Hàn Lâm ngồi cạnh Sở Nhiên, ôm lấy vai cô ấy thì thầm. Vừa nói dứt câu, Sở Nhiên đã buột miệng mắng khẽ:

- Thật là đê tiện mà. Lần này cậu đừng có mềm lòng nữa, đá cô ả đi xa chừng nào tốt chừng ấy. Tốt bụng phải tùy người tùy chỗ, dùng lòng thương người của cậu mà thương chính mình trước ấy. Cậu không nghe lời tớ lần này thì sau này đừng có khóc nhé, thỏ mít ướt!

- Không được gọi tớ bằng biệt danh sến sẩm đó nữa, nếu không tớ sẽ nghỉ chơi với cậu luôn.

- Ấy, đừng giận. Tớ lỡ lời mà, hôn cậu xin lỗi nhé?

Nói xong lại nhào tới ôm chầm lấy Hàn Lâm, cô ấy cười nắc nẻ rồi vỗ nhẹ lên má Sở Nhiên:

- Không đứng đắn! Nói đi, hôm nay hẹn tớ có chuyện gì?

- Nhớ cậu, không được sao? Chủ yếu là xem xem tình hình con nuôi của tớ thế nào rồi. Xem ra gần đây cậu được chăm sóc no đủ nhỉ, sắp biến thành hai cằm rồi kìa!

- Cậu mới hai cằm ấy.

- Ừ ừ, thì mình hai cằm, được chưa? Ngồi với tớ một lát, người tớ hẹn sắp đến rồi.

Thì ra hôm nay cô ấy hẹn tổng biên tập ở tòa soạn cũ để nhờ hỏi thăm một việc. Chẳng là hôm bị Chu Hà Quang bắt cóc, hình như có một người cảnh sát vì cứu cô ấy mà bị thương, chảy rất nhiều máu. Sở Nhiên muốn giáp mặt để cảm ơn và thăm hỏi sức khỏe người cảnh sát đó, nhưng mãi mà không tra ra manh mối gì cả, ngay đến các bệnh viện cũng nhờ người tìm hiểu mà không thấy bất kỳ ca bệnh nào liên quan đến cảnh sát làm nhiệm vụ hôm ấy cả.

Một người đàn ông cao ráo dễ nhìn bước vào cửa, đưa mắt tìm kiếm. Sở Nhiên vẫy tay, anh ta nở nụ cười rồi bước tới.

Sở Nhiên đưa tay giới thiệu ngắn gọn:

- Lục Nam - Hàn Lâm.

Người đàn ông tựa trên ghế gật đầu nhìn Hàn Lâm:

- Cô là cô bạn thân xinh đẹp của Nhiên Nhiên phải không? Trước giờ tôi cứ tưởng cô ấy bốc phét không thôi. Thế này vậy, bạn của cô ấy thì cũng coi như bạn tôi. Để lại số điện thoại rồi chúng ta từ từ trò chuyện nhiều hơn, nhé.

Hàn Lâm vui vẻ đáp lại, đưa tay vào túi lấy điện thoại ra, chưa kịp bấm thì một bàn tay thon dài cứng cáp đã tóm lấy nó. Bên tai vang lên một giọng nói lạnh nhạt:

- Cô ấy có chồng rồi!