Sổ Tay Sinh Tồn Của Tinh Linh

Chương 9: Báo cáo



Kết thúc bữa ăn có thể coi như là tiệc chiêu đãi khách và chủ nhà.

Khi xuyên tới đây thời gian của thế giới lúc đó là 6 giờ sáng, lẽ ra đó là thời gian nghỉ ngơi của Luvita nhưng cậu lại lén tiến vào trò chơi, mặc dù chỉ ngây người một lúc thế mà lại thay đổi hoàn toàn giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi thường ngày của cậu.

Bây giờ ăn uống no nê xong, Luvita đã hoàn toàn thư giãn, mặc dù cơ thể vẫn còn sung sức nhưng thói quen làm việc và nghỉ ngơi vẫn còn trong tiềm thức khiến cậu cảm thấy mơ màng buồn ngủ.

Gina chỉ huy nhóm người hầu thu dọn bộ đồ ăn trên bàn, Lekdimon ngay lập tức phản ứng lại khi nhìn thấy vẻ mặt uể oải và đôi mắt hận không thể nhắm lại của Tinh Linh bên cạnh.

“Hôm nay đã xảy ra không ít chuyện, cậu cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi.”

Mỗi khi đối mặt với Luvita Lekdimon luôn phá lệ kiên nhẫn và ôn nhu, tuy rằng bản thân Tinh Linh cũng không phân biệt được quá nhiều —— cậu cơ bản cũng chỉ gặp qua một loại này của Ma Vương tóc đen, à, ngoại trừ lúc cậu được cứu ra —— nhưng những ma vật quen thuộc với tính tình của Lekdimon lại biết rất rõ, vẻ mặt thờ ơ này, giọng điệu ổn định này, tất cả điều này đều thể hiện rõ tâm trạng bệ hạ của bọn họ lúc này đang rất tốt.

Lơ mơ khiến đầu óc của cậu không linh hoạt, với lại bây giờ cũng không có việc gì cần phải làm nên Luvita tất nhiên sẽ không từ chối ý tốt của Ma Vương.

Cậu lấy lại tinh thần rồi theo sau Ma Vương rời đi, đi qua hành lang hình vòng cung rồi đến cầu thang đi lên, leo lên trên mãi cuối cùng đi đến tầng cao nhất.

Khác với sáu tầng bên dưới, tầng này là khu vực cá nhân dành riêng cho Ma Vương, ngày thường chỉ có nhóm ác ma phụ trách quét dọn hàng ngày mới có thể tới đây.

Tẩm điện của Ma Vương chính là ở nơi này.

Phong cách của đỉnh tháp cũng không khác mấy với các tầng khác, nhưng ở đối diện cánh cửa phòng ngủ tinh xảo và sang trọng kia lại có một cánh cửa có khắc hoa văn màu bạch kim với phong cách tương tự.

Khi nhìn thấy cánh cửa kia Luvita ngay lập tức biết bên trong là nơi nào.

Lekdimon bước lên đẩy cánh cửa có phong cách hoàn toàn dựa theo thẩm mỹ của Tinh Linh ra, để lộ căn phòng quen thuộc bên trong.

Mỗi lần bị bắt cóc thì Luvita đều tỉnh lại ở trong căn phòng này, cho nên tuy rằng thời gian “ở lại” chỗ này thực sự rất ngắn, nhưng Luvita đã rất quen thuộc với mỗi một góc cạnh ở bên trong —— có lần cậu cũng đã nghĩ đến việc tự cứu mình, đáng tiếc là Đại Ma Đạo Sư mà không có ma lực thì thân thể chỉ là một thứ bỏ đi.

Đây là căn phòng duy nhất có hơi thở tự nhiên trong toàn bộ Ma Đài, ngay cả vách tường đều được sơn thành màu trắng, dây đằng màu xanh leo lên trên tường ở giữa còn nở ra từng đóa hoa tường vi màu trắng hoặc màu hồng.

Ánh sáng tràn vào từ cửa sổ chiếu lên tường tạo thành ba tia sáng song song thật lớn. Cửa sổ có thể đẩy được ra bên ngoài nhưng trên khung cửa sổ có vòng bảo hộ đặc chế nên đã hoàn toàn ngăn chặn khả năng ra vào từ nơi này.

Vì không để cho Luvita chạy trốn mà Lekdimon cũng đã tiêu tốn không ít tâm tư.

Lekdimon không tiến lên phía trước, hắn đứng ở cửa ý bảo Tinh Linh đi vào: “Nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Hắn dừng một chút, lại nói một câu: “Có chuyện gì thì gọi ta.”

Luvita gật gật đầu, chờ khi Ma Vương đóng cửa lại cậu mới bước nhanh đến chiếc giường lớn mềm mại có hai lớp rèm vàng bên ngoài và trắng bên trong rồi ném mình vào trong đó.

“Ahh ~”

Cậu thở dài một tiếng đầy thỏa mãn, Luvita cảm thấy cả người mình đã sống lại.

Lekdimon vì cậu mà đã tỉ mỉ chuẩn bị mỗi thứ trong phòng đều là đồ tốt nhất, ví dụ như chiếc giường và tấm chăn bên trên này mặc dù không biết là được làm bằng vật liệu gì nhưng cái xúc cảm mềm mại thoải mái này gần như có thể khiến Luvita nằm mãi không thôi.

Mỗi một lần cậu được cứu đi thì luyến tiếc nhất chính là chiếc giường này, nếu không phải ngại thân phận của cậu thì cậu hận không thể trực tiếp đóng gói chiếc giường này mang đi.

Lần nào cũng vậy, mỗi lần đều chỉ có thể giữ hình tượng chờ người tới cứu, cậu không có lần nào mà thật sự ngủ qua chiếc giường này cả, hiện giờ cuối cùng cũng được hoàn thành ước nguyện rồi!

Cũng may thay, mặc dù bên ngoài là vùng sa mạt khốc liệt nhưng vì Ám Hắc Chi Mạc đã bao trùm nơi này nên nhiệt độ đã được giảm xuống đáng kể, và Ma Đài còn có ma pháp trận điều chỉnh nhiệt độ nữa nên Luvita căn bản không cần lo lắng ngủ ở đây có thể quá nóng hay không.

Nằm trên giường một lúc, Luvita vùng vẫy đứng dậy đi vào phòng tắm, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt chải đầu xong rồi sau đó thả mình vào trong ổ chăn ấm áp êm ái.

Giường bệnh trong phòng đơn và khoang trò chơi kia căn bản không thể so sánh với chiếc giường này, chỉ chốc lát sau Luvita đã chiềm vào giấc ngủ.

Mà sau khi Lekdimon đưa Luvita vào phòng hắn đứng ngoài cửa trong chốc lát mới xoay người rời đi.

Tuy nhiên hắn cũng không có về phòng của mình nghỉ ngơi, mà gọi một tiếng: “Gina.”

“Bệ hạ.”

Thân ảnh Gina đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lekdimon, cô cúi đầu, kéo váy, cung kính quỳ gối hành lễ.

“Phái hai người canh giữ ở cửa, chờ khi Luvita tỉnh lại thì phụ trách chiếu cố cậu ấy, trừ phi rời khỏi Ma Đài thì không cần hạn chế hành động của cậu ấy.”

Dù sao hiện tại đã thay đổi một thế giới mới thì bọn họ không còn là trận doanh đối địch nữa, đương nhiên cũng không cần phải kiêng dè điều gì.

Tuy nhiên, có một số nơi ở Ma Đài sẽ khiến Tinh Linh không thích ứng được, vì thế vẫn cần tránh đi một chút.

Cho nên Lekdimon lại nói: “Chờ cậu ấy tỉnh lại thì nhanh chóng nói cho ta biết.”

“Vâng, bệ hạ.”

Gina lại đợi trong chốc lát, khi xác định chủ nhân không có mệnh lệnh nào khác thì lúc này mới khom người rời đi thực hiện mệnh lệnh của hắn.

Với trình độ coi trọng của bệ hạ đối với Tinh Linh, người được chọn làm việc này cần phải suy xét cẩn thận mới được.

Sau đó Lekdimon cũng không có đi nghỉ ngơi, hắn xoay người đi xuống tháp cao, đi vào thư phòng ở tầng sáu, đây là nơi mà hắn làm việc thường ngày.

Đừng tưởng rằng thân là Ma Vương mà Lekdimon không cần phải làm việc.

Các chủng tộc hắc ám sống trong lãnh địa của bảy vị vua ở Ma giới rất phúc tạp, các ma vật phần lớn đều hiếu chiến, quan hệ giữa các chủng tộc khác nhau cũng không hòa hợp, có Ma Vương và ma vật cấp cao quản lý thì các ma vật cấp thấp cũng không dám gây chuyện, nhưng một số xích mích nhỏ vẫn phải có thì lúc này cần phải có nhóm cấp cao giải quyết.

Tuy nhiên cấp độ xích mích này bình thường sẽ không được bày ra trước mặt Ma Vương, các ma vật cấp cao có thể tự mình giải quyết, Ma Vương sẽ quan tâm hơn đến việc quyết định phương hướng phát triển lãnh địa và xử lí các mối quan hệ giữa các vị vua khác của Ma Giới.

Hiện giờ xuyên đến đây, so với Luvita thì Lekdimon có thể nói là đã tổn thất nặng nề.

Đừng nhìn hắn vẫn còn có Ma Đài mà lầm, trên thực tế Lekdimon đã bị mất toàn bộ lãnh địa ở Ma giới của mình, đơn giản là do Lekdimon luôn chìm vào giấc ngủ nên bảy ma tướng và quân đội của hắn đều lưu lại bên trong Ma Đài.

Nhưng cứ như vậy mất đi nguồn cung cấp ở lãnh địa, lại ở trong một thế giới hoang vu như vậy thì vật tư dự trữ của bọn họ chỉ có thể sẽ dần bị cạn kiệt.

“…… Tuy rằng nhóm tộc bất tử có thể không cần bất cứ đồ ăn gì, nhưng đồ ăn của các ma vật khác lại là một vấn đề lớn, dựa vào vật tư dự trữ của Ma Đài hiện giờ thì nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì được bốn tháng.”

Ansetloc đã chờ ở trong thư phòng từ lâu nên ngay khi Lekdimon đến thì gã bắt đầu báo cáo.

Lương thực dữ trữ có thể duy trì được bốn tháng là do cuộc chiến trận doanh, nếu không phải bởi vì muốn khai chiến thì tình trạng bình thường ở Ma Đài chỉ cần dự trữ lương thực trong vòng một tuần, dù sao thì ngay cả khi ma pháp trận có thể bảo quản lương thực còn tươi mới nhưng mọi người cũng không muốn ăn thịt đã được bảo quản mấy tháng hoặc lâu hơn.

Mà đối với các ma vật cấp cao về cơ bản chúng chỉ ăn những nguyên liệu tươi được cung cấp trong ngày hôm đó.

Tuy rằng khẩu vị của hai bên cũng không có gì khác nhau nhưng đối với các ma vật cấp cao có được danh hiệu quý tộc mà nói thì cầu kỳ bắt bẻ là không thể thiếu.

“Bốn tháng sao……” Lekdimon hai tay chống cằm ngồi ở sau bàn làm việc: “Thời gian cũng đủ để chúng ta tìm kiếm được nguồn cung cấp lương thực mới, điều này tạm thời có thể không cần lo.”

Ansetloc tiếp tục báo cáo: “Ngoài ra còn có vấn đề về sa mạc xung quanh Ma Đài, sa mạt nơi này là những cồn cát vô định hình bị chịu ảnh hưởng của hướng gió nên những cồn cát này đều có thể thay đổi bất cứ lúc nào, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Ma Đài mà một bộ phận cồn cát di chuyển bị hạn chế.”

Tầng một mà Turklo đóng giữ là toàn bộ tuyến phòng thủ ban đầu của Ma Đài, khác với các lâu đài khác, bên ngoài tầng một của Ma Đài là bức tường thành cao ba mươi mét, vốn còn có một con sông đào bảo vệ thành nhưng hiện giờ Ma Đài di chuyển, con sông đào bảo vệ thành này không có đến cùng nên toàn bộ Ma Đài đã hoàn toàn bị bao quanh bởi cát vàng.

“Turklo đưa tin đến, trong vòng hai giờ sau khi chúng ta đến nơi này cồn cát bên trái ở tầng một Ma Đài đã cao hơn 0.49 mét so với ban đầu.”

“Thuộc hạ đã dùng Farichlar để dự đoán trước hướng gió, báo cáo cho thấy hướng gió sẽ thay đổi sau đêm nay.”

Ngoài trừ đam mê về ma pháp hắc ám vu yêu Farichlar thích nhất chính là thuật luyện kim, các vật phẩm hiếm lạ cổ quái nhiều không kể xiết, nhiều khi cần đến một công cụ nào đó đi tìm hắn ta thì đều có thể tìm được.

Lekdimon suy nghĩ một chút rồi nói: “Có phướng án để giải quyết đống cát đó không?”

“Thuộc hạ vô năng, tạm thời chỉ nghĩ đến phái người đúng giờ tới dọn sạch nó.”

Trên thực tế Ansetloc đã nghĩ được biện pháp, nhưng người có thể ra tay giải quyết chỉ có một, mà vị kia bị bệ hạ của bọn họ trông giữ nghiêm ngặt, bây giờ nếu muốn nhờ cậu ra tay hỗ trợ thì phải cần bệ hạ ra mặt.

Vì thế huyết tộc ưu nhã cũng không nói nhiều.

Lekdimon rốt cuộc có biết ý tưởng trong lòng huyết tộc hay không thì chỉ có chính hắn mới rõ, lúc này Ma Vương chỉ gật đầu, tạm thời gác lại vấn đề này, sau đó lại hỏi tình trạng của các ma vật trong Ma Đài một chút.

Mặc dù bị di chuyển bất ngờ, lại ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy nhưng các ma vật đã rất nhanh đã bình tĩnh lại khi thấy Ám Hắc Chi Mạc khởi động, sau đó từ trong miệng nhóm cấp cao biết được bệ hạ đã tỉnh và không có dự định lại ngủ say lần nữa, chỉ điều này thôi là cũng đủ khiến tất cả ma vật nhảy nhót hoan hô.

Chúng nó tin chắc rằng chỉ cần có bệ hạ ở đây thì dù có ở bất kể nơi đâu, Ma Đài đều là nơi an toàn nhất.