Sổ Tay Sinh Tồn Trong Chốn Hậu Cung Toàn Bàn Tay Vàng

Chương 5



11.

Chúng ta trở về Phượng Loan cung.

Quý phi tò mò không chịu được: “Liên Nghi, chiêu vừa rồi mà ngươi dùng là cái gì? Còn có Ảnh vệ, đó là ám vệ của Hoàng Thượng đúng không, ngươi vậy mà cũng có thể sai khiến sao?”

Ta không trả lời mà là nhìn về phía Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn có ý cười, chủ động thay Quý phi giải thích nghi hoặc.

“Ảnh vệ chỉ trung thành với mỗi mình Hoàng Thượng, được Nguyên Hoàng khai quốc thành lập. Tổ tiên lúc đó có tình cảm sâu nặng với Hoàng Hậu nên đã tặng Long Ảnh ngọc bội cho Hoàng Hậu, Hoàng Hậu có ngọc bội có thể khiến Ảnh vệ nhận chủ.”

Quý phi trừng lớn đôi mắt: “Vậy ngọc bội này……”

Hoàng Hậu đạm nhiên: “Ngọc bội vốn chính là vật của đế hoàng, muốn tặng cho người nào là tâm nguyện của bọn họ chứ không nhất định phải là Hoàng Hậu.”

Quý phi bừng tỉnh đại ngộ.

Sau đó, nàng ấy lại hỏi: “Vậy Liên Nghi ném ngọc bội kia đi, lỡ Ảnh vệ lấy đưa cho người khác thì sao?”

Ta: “……”

Hoàng Hậu: “……”

“Ảnh vệ cực kỳ trung thành và tận tâm, nếu bất trung cũng sẽ không chỉ dựa vào ngọc bội để có thể thuyết phục, đợi bên phía Ảnh vệ xác nhận được ngọc bội là thật hay giả xong sẽ trả ngọc bội lại.” Hoàng Hậu giải thích.

Quý phi gật gật đầu.

Nàng ấy tựa hồ còn rất nhiều câu hỏi, nhưng ta không có tâm tình nghe.

Cho nên, ta trực tiếp lên tiếng ngắt lời.

“Hoàng Hậu nương nương, ta biết người trọng sinh.” Ta lựa chọn đi thẳng vào vấn đề.

Hoàng Hậu sửng sốt.

Quý phi khiếp sợ: “Trọng sinh? Ông trời ơi, vậy cũng quá tuyệt……”

“Còn người là xuyên không.” Ta trực tiếp nhìn về phía Quý phi, cắt ngang câu nói kế tiếp của nàng ấy.

Quý phi trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.

Bây giờ đổi thành Hoàng Hậu chấn kinh rồi.

“Xuyên không?” Hoàng Hậu khiếp sợ.

Ta “ừm” một tiếng và nói: “Còn có chuyện càng kỳ quái hơn, Hoàng Thượng của mấy người, có thuật đọc tâm.”

Hoàng Hậu: “?”

Quý phi: “?”

“Là thuật đọc tâm trong tưởng tượng của ta sao?” Quý phi thật cẩn thận hỏi.

“Ừm, cho nên, hắn đã sớm biết thân phận của mấy người.” Ta bán đứng Tần Quân một cách sạch sẽ.

Quý phi và Hoàng Hậu đồng thời trầm mặc.

“Ta nói chuyện này cho mấy người biết cũng để chứng tỏ thành ý của ta.” Nói xong, ta nhìn về phía Hoàng Hậu, “Nương nương, ta muốn biết kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Hoàng Hậu không mở miệng ngay lập tức.

Ta nói với nàng ấy: “Hoàng Thượng là loại người gì, ta hiểu rõ, hắn sẽ không tìm thế thân, cũng sẽ không vì thế thân mà làm tổn hại đến ích lợi của người.”

Hoàng Hậu nghe vậy bèn cười nhẹ một tiếng: “Nhưng đó đúng thật là những gì mà ta đã trải qua ở kiếp trước, ngươi bảo ta phải tin như thế nào?”

“Nếu hắn là người như vậy thì đã sớm phế người vào năm hắn đăng cơ ấy.” Ta nói.

Hoàng Hậu sửng sốt.

“Năm đó, trước khi tiên đế băng hà đã để lại hai đạo chiếu thư, một là truyền ngôi cho Tần Quân, một cái khác là phong người làm hậu. Trước khi đăng cơ, Tần Quân có tới tìm ta, hắn muốn cho ta tiến cung, nhưng ta từ chối.”

Ta nhìn về phía Hoàng Hậu và nói: “Ta cũng không có ý bất kính với nương nương, chỉ là nguyên tắc cá nhân của ta mà thôi.”

“Ta nói với hắn, ta không làm thiếp, cũng sẽ không dùng chung phu quân với người khác.”

Hoàng Hậu sửng sốt.

“Nương nương có biết Tần Quân lúc ấy đã nói gì không?” Ta hỏi nàng ấy.

Hoàng Hậu lắc lắc đầu, sau đó lại mở miệng hỏi ta: “Hắn nói gì?”

“Hắn nói, cả nhà nương nương đã giúp đỡ hắn rất nhiều, ý chỉ phong hậu đã ban ra, nếu hắn hiện tại sửa đổi thì sẽ gây tổn thương đến nương nương và người thân của nương nương. Đạo ý chỉ kia, hắn không thể kháng cự. Cho nên, ta rời đi.”

Hoàng Hậu ngơ ngác nhìn ta, cũng không biết nên nói cái gì.

“Lúc ấy, nương nương còn chưa làm chủ Đông Cung, hắn đã quan tâm nương nương, sau này sao có thể bởi vì một Diệp Thục Lan thấp hèn mà thương tổn nương nương?”

Ta lại hỏi lần cuối cùng: “Nương nương, kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Hậu nhìn ta và nói: “Trước đó thì không, nhưng nếu ngươi ch** rồi thì sao?”

Ta sửng sốt.

“Ta…… ch** rồi?”

12.

“Vào năm Cảnh Nghi thứ 5, ngoài cung truyền đến tin ngươi ch**.”

Hoàng Hậu nhìn ta, nói một cách nghiêm túc: “Ngươi bởi vì bất ngờ gặp lũ quét nên bị chôn vùi trong đó, thế nên ch**, sau khi tin ngươi ch** truyền đến, Hoàng Thượng không ăn không ngủ 10 ngày, ai cũng không khuyên được.”

“Cho đến khi Thục phi đi khuyên Hoàng Thượng.”

Hoàng Hậu cười khổ: “Từ lúc ấy trở đi, Thục phi liền trở thành người trên đầu quả tim của Hoàng Thượng, bất cứ thứ gì mà nàng ta muốn, Hoàng Thượng sẽ không chút do dự cho đi, kể cả hậu vị của ta.”

“Liên Nghi, lúc ngươi còn sống, Hoàng Thượng sẽ không điên, nhưng nếu ngươi ch** rồi thì sao? Người ch** đã khuất, hắn cũng chỉ có thể tóm lấy người ở trước mắt, thay vì nói là Thục phi, chẳng bằng nói là đang đền bù cho ngươi. Như vậy cũng có thể hiểu được.”

Ta không ngờ rằng ta của kiếp trước sẽ có kết cục như vậy.

Nhưng sau một lúc ngơ ngác, ta lắc lắc đầu.

“Sẽ không, nương nương, Hoàng Thượng không phải là người như vậy, hắn sẽ không làm như vậy. Nếu người không tin, vậy chuyện hôm nay phải giải thích như thế nào?” Ta nói.

Hoàng Hậu sửng sốt.

Quý phi thấy thế vội mở miệng: “Ta tuy không hiểu biết Hoàng Thượng lắm, nhưng ta cũng cảm thấy có vấn đề.”

Hoàng Hậu nhìn về phía Quý phi.

Quý phi vội nói: “Hoàng Hậu nương nương, người xem, Hoàng Thượng hôm nay còn muốn ra tay với Liên Nghi, nếu đúng thật là Hoàng Thượng trong trí nhớ của người, à không đúng, cho dù là Hoàng Thượng lúc bình thường cũng không có khả năng làm như vậy, người lại coi hắn đối với Thục phi……”

Nói đến đây, Quý phi sửng sốt một chút, nhìn về phía ta: “Hoàng Thượng đối xử với Thục phi dường như cũng chẳng biết như thế nào? Hơn nữa, Liên Nghi ngươi vừa nãy sao đột nhiên kích động như vậy?”

Hoàng Hậu cũng nghĩ đến gì đó: “Vòng tay kia?”

“Vòng tay kia rất quan trọng với hắn, là vật sẽ không bao giờ rời khỏi người.” Ta đáp.

Quý phi vỗ bàn: “Vậy đúng rồi, chuyện Hoàng Thượng tặng vòng tay cho Thục phi rất kỳ quái, mà những gì Hoàng Hậu nương nương người kiếp trước nhìn thấy cũng là Hoàng Thượng đột nhiên yêu Thục phi, hiện tại xem ra căn bản không phải thế vấn đề thế thân gì đó mà chính là Thục phi động tay chân với Hoàng Thượng.”

Hoàng Hậu hiển nhiên có chút bị thuyết phục.

“Nhưng Thục phi có thể làm cái gì?” Hoàng Hậu hỏi.

“Thục phi không có năng lực đó, sau lưng nàng ta có người, cho nên, nương nương, ta cần được biết kiếp trước sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Hoàng Hậu thấy thế, nặng nề nhìn ta, lúc này đây, nàng ấy không còn giấu diếm nữa.

13.

Hoàng Hậu nói: “Kỳ thật trước khi tin ngươi ch** được truyền đến, Hoàng Thượng cũng không có chỗ nào cổ quái, đối xử với ta cũng vẫn rất tốt, cho tới sau khi Thục phi khuyên nhủ được Hoàng Thượng.”

Như là nhớ lại những gì kiếp trước đã trải qua, trên khuôn mặt Hoàng Hậu lộ ra vẻ thống khổ.

Mà ta cũng từ trong miệng Hoàng Hậu biết được kết cục của mình ở kiếp trước.

“Ta lúc ấy một lòng chỉ nghĩ bảo vệ người nhà, rất nhiều chuyện ta cũng không chú ý tới, Hoàng Thượng vì nâng đỡ Thục phi mà xử trảm cả tộc ta, trước khi ta ch**, Thục phi đã độc sủng trong hậu cung, gia tộc của Thục phi cũng độc đại thế lực trên triều đình.”

Nói đến đây, chính Hoàng Hậu cũng phản ứng lại không thích hợp.

Tần Quân sao có thể nâng đỡ một gia tộc ngoài lên cao?

“Ta lúc ấy chỉ nghĩ che chở người nhà của ta nên không hề nhận thức được những vấn đề này, Liên Nghi, xin lỗi, ta khả năng không giúp được gì nhiều cho ngươi.” Hoàng Hậu ảo não nói.

Ta lắc lắc đầu: “Vậy là đủ rồi.”

Hoàng Hậu nhìn về phía ta.

“Thục phi chẳng qua chỉ là một con rối, mục đích của bọn họ là triều đình.” Ta ngắt lời nói.

Hoặc là, Tần Quân kể từ lúc ấy đã hoàn toàn chịu sự khống chế của người đứng sau lưng Thục phi, thật sự là dùng thiên tử để ra lệnh cho chư hầu.

“Trước mắt bộ dáng của Hoàng Thượng đã như vậy thì nên xử lý như thế nào?” Hoàng Hậu lại hỏi.

Hoàng Hậu là tiểu thư khuê tú nhà thế gia, trong nhà vốn dĩ bồi dưỡng nàng ấy theo khuôn mẫu Hoàng Hậu tương lai, nàng ấy tuy rằng đang hỏi ta nhưng kỳ thật trong lòng đã có chút quyết đoán.

“Trong tay ta có mấy người am hiểu hỏi chuyện, ta sẽ thử đào thông tin từ phía Thục phi trước, về phía triều đình, gia tộc ta còn có chút quyền nói chuyện, trọng thần trong triều cũng có mấy người có thể tin được, ta sẽ bàn bạc với bọn họ, tuyệt đối không thể để Diệp gia hưởng lợi vào lúc này.”

Nói xong, Hoàng Hậu nhìn về phía ta: “Nhưng đây không phải là kế hoạch lâu dài, nếu muốn giải quyết việc này thì phải cứu Hoàng Thượng trước.”

Mà việc này hiển nhiên liền không phải chuyện mà Hoàng Hậu am hiểu.

“Ta muốn tới Diệp gia một chuyến.” Ta mở miệng.

Hoàng Hậu dừng một chút, sau đó gật đầu: “Được, hết thảy cẩn thận.”

Ta gật đầu xong đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ta vừa rời đi, Quý phi cũng nhanh chóng chạy theo: “Liên Nghi, chờ ta với.”

Nàng ấy theo ta rời khỏi Phượng Loan cung.

Quý phi ôm một bụng nghi vấn, nhưng nàng ấy không dám hỏi, chỉ thật cẩn thận nhìn ta.

Ta kỳ thật rất thích nàng ấy.

Có hơi ngốc, nhưng tính tình đơn thuần, luôn có chút tư tưởng kỳ lạ và độc đáo.

“Người muốn hỏi cái gì?” Ta chủ động mở miệng.

Vì đang là ban ngày nên ta không thể tới Diệp gia, trước mắt vẫn có chút thời gian rảnh nói vài câu với nàng ấy, nói chuyện với Quý phi có thể làm ta thoải mái.

Quý phi trông thấy vậy bèn nói: “Đây chính là do ngươi hỏi ta.”

Ta bất đắc dĩ gật gật đầu.

“Sao ngươi lại nói chuyện Hoàng Thượng có thuật đọc tâm cho chúng ta biết? Ngươi không sợ chúng ta tiết lộ ra ngoài sao?” Quý phi hỏi.

Ta bật cười: “Mấy người cũng có nhược điểm ở trong tay chúng ta, vì sao phải lo lắng? Huống chi, Quý phi, người ở trong hậu cung thật sự cảm thấy có thể tránh thoát khỏi tai mắt của Hoàng Thượng để truyền một số tin tức không được cho phép ra ngoài sao?”

Quý phi: “?”

“Không thể sao?” Quý phi khiếp sợ hỏi.

Ta nhướng mi và đáp: “Nếu những Ảnh vệ đó không ch** hết thì chắc là không có khả năng.”

“Đó không giống như trong tầm hiểu biết của ta……” Quý phi có chút mờ mịt.

Ta hơi tò mò: “Trong tầm hiểu biết của người là cái dạng gì?”

Quý phi đáp: “Là hậu phi lục đục với nhau, ngươi hại ta, ta hại ngươi, đấu đá đến nỗi hô mưa gọi gió, còn phải ngụy trang tốt đẹp để lừa gạt sự sủng ái của Hoàng Thượng? Thậm chí còn có thể liên hợp những vai ác khác tạo phản?”

Ta vui vẻ.

“Quý phi của ta ơi, người cảm thấy kẻ có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, tâm cơ mưu lược sẽ như thế nào?”

Quý phi ủy khuất: “Nhưng những gì ta thấy đều là cái dạng đó.”

Ta nở nụ cười.

Tán gẫu với Quý phi một chút, quả nhiên tâm tình tốt hơn nhiều.