Sổ Tay Sinh Tồn Trong Chốn Hậu Cung Toàn Bàn Tay Vàng

Chương 7



16.

Hệ thống đúng thật là một thứ tốt.

Hiền phi táng gia bại sản, nói là xài hết tất cả tích phân để đổi ra một viên thuốc giải độc vạn năng.

Ta nhìn nàng ấy trống rỗng biến ra.

Lường trước nàng ấy cũng không dám làm bậy gì, huống chi, nếu thật sự xảy ra chuyện, cùng lắm thì sẽ là Thục phi thứ 2.

Vì thế, ta trực tiếp tới Càn Thanh cung, dưới sự hung dữ của Tần Quân trực tiếp nhét viên thuốc giải độc vào trong miệng hắn.

Công dụng của viên thuốc giải độc phát tán rất nhanh.

Một con cổ trùng trực tiếp bò ra khỏi cơ thể Tần Quân, ta nhanh chóng quyết định dùng một kiếm chém cổ trùng nát nhừ.

Là nát nhừ đúng như sự thật.

Tần Quân mới vừa khôi phục ý thức thì liền thấy được bộ dáng ra tay độc ác này của ta, hắn không khỏi nuốt nước miếng một cái, sau đó yếu đuối gọi tên ta: “Liên Nghi.”

Ta quay đầu nhìn về phía hắn.

Nhìn thấy thần sắc của hắn, ta liền biết được hắn đã khôi phục ý thức.

Ta cũng coi như là hung hăng nhẹ nhàng thở ra.

Mà Tần Quân lại nhanh chóng tiến lên cầm khăn lau tay cho ta: “Liên Nghi, đừng làm bẩn tay của nàng.”

Ta vô ngữ nhìn hắn và đáp: “Dơ chính là kiếm của ta.”

Tần Quân: “……”

Tần Quân nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta đây chùi kiếm cho nàng vậy.”

Nói xong, hắn liền ngồi xổm người xuống.

Ngồi xổm chùi kiếm cho ta……

Mà đang lúc Tần Quân thay ta chùi kiếm thì 3 người nhóm Hoàng Hậu lần lượt đến.

Hoàng Hậu và Quý phi tới trước.

Tần Quân không chút gánh nặng tâm lý, hắn vừa chùi kiếm vừa đáp lời 2 người nàng ấy: “Chuyện lần này, Hoàng Hậu và Quý phi cũng đã vất vả.”

Hoàng Hậu cùng Quý phi dùng vẻ mặt chết lặng nhìn Tần Quân chùi kiếm cho ta.

Sau đó, Hiền phi cũng tới.

Tần Quân còn có chút kinh ngạc: “Hiền phi cũng tới đó à.”

Hiền phi nhìn bộ dáng ngồi xổm của Tần Quân, khuôn mặt cứng đờ.

Ta có lòng tốt nhắc nhở một câu: “Ta lấy được thuốc giải độc từ chỗ Hiền phi đó, chờ lát nữa chàng tăng điểm hảo cảm cho người ta đi.”

Tần Quân nghe vậy bèn lập tức gật đầu, vui mừng nhìn Hiền phi: “Hiền phi, ngươi đây là đại công thần.”

Còn Hiền phi thì tỏ vẻ mặt hết nói nỗi.

“Ta dỗ người lâu như vậy, người chỉ tặng có 10 điểm hảo cảm, ta cho người một viên thuốc giải độc, người liền + 50 điểm hảo cảm cho ta?” Hiền phi lên án.

Tần Quân nói: “Vậy có được điểm hảo cảm chẳng phải là tốt sao.”

Hiền phi: “……”

17.

Xong việc, 5 người chúng ta ngồi xuống và tâm sự.

Hiền phi than vãn ta muốn viên thuốc giải độc lại còn lấy kiếm để trên cổ nàng ấy.

Tần Quân đáp: “Không sao đâu, số lần nàng ấy kề kiếm ở trên cổ ta không đạt 100 thì cũng khoảng 70 - 80 lần đó.”

Mọi người khiếp sợ.

Quý phi cảm khái: “Ta cảm giác giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra cả, tất cả đều đã qua.”

Tần Quân đáp: “Bình thường thôi, Liên Nghi làm việc trước nay đều là dùng vũ lực trấn áp, kéo dài thêm một ngày cũng là lãng phí mạng sống, ngươi không thể dùng tư duy của người bình thường để suy nghĩ về nàng ấy.”

Ta mắt lạnh quét qua đó.

Tần Quân ngay lập tức sửa miệng: “Đây là chỗ độc đáo của Liên Nghi chúng ta, giải quyết hết tất cả vấn đề bằng cách thức hoàn mỹ nhất trong một thời gian ngắn.”

Quý phi một lời khó nói hết: “Hoàng Thượng, người cũng quá hèn nhát.”

Tần Quân trừng nàng ấy: “Một kẻ đoạt thân thể của người khác như ngươi cũng đừng có nói chuyện.”

Quý phi: “……”

Quý phi quay đầu, đáng thương nhìn ta: “Liên Nghi, hắn bắt nạt ta.”

Ta nhìn về phía Tần Quân, giọng điệu bất mãn: “Chàng so đo với nàng ấy làm cái gì? Đó cũng không phải chuyện nàng ấy muốn.”

Tần Quân mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt như phải chịu một nỗi oan uổng to lớn.

Quý phi lập tức cười haha nói: “Hoàng Thượng, người chính là kẻ hèn nhát.”

Tần Quân: “……”

Thấy Tần Quân và Quý phi trò chuyện với nhau, ta cười cười, thừa dịp mọi người không chú ý bèn rời khỏi Càn Thanh cung.

Chỉ là ta vừa mới đi ra ngoài thì Tần Quân liền đuổi theo.

“Còn muốn chạy sao?” Tần Quân đứng yên bên cạnh ta.

Ta nghiêng đầu nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt và cười cười: “Chàng biết mà, con người ta yêu nhất sự tự do, hoàng cung cho dù tốt chẳng qua cũng chỉ là một chiếc lồng giam to lớn mà thôi.”

Tần Quân trầm mặc.

Hồi lâu sau, hắn mới mở miệng: “Lúc Hoàng Hậu bày mưu muốn lừa nàng quay về ấy, ta vốn dĩ có thể ngăn cản.”

“Nhưng chàng không làm.” Ta đáp.

Tần Quân gật gật đầu: “Đúng vậy, biết được chuyện nàng sau này sẽ ch** từ chỗ Hoàng Hậu, ta liền muốn giữ nàng ở bên cạnh ta, Liên Nghi, ta thật sự rất sợ lúc nàng xảy ra chuyện mà ta lại không thể biết, ngay cả tin tức cuối cùng của nàng đều phải thông qua tầng tầng lớp lớp tin tức và mất nhiều thời gian mới có thể đưa đến trước mặt ta.”

Hắn tự giễu: “Ta chỉ sợ không kịp tham dự lễ thất đầu* của nàng.”

(*) Lễ thất đầu: cúng 7 ngày.

Ta hỏi hắn: “Vậy hiện tại thì sao?”

Tần Quân khẽ thở dài: “Liên Nghi, nàng biết mà, ta vĩnh viễn đều không thể cưỡng ép nàng.”

Ta nở nụ cười.

Tần Quân cười khổ, duỗi tay che khuất đôi mắt ta: “Liên Nghi, nàng đừng cười.”

Ta muốn kéo tay hắn ra, nhưng sau khi nghe được lời hắn nói liền dừng động tác.

“Ta sợ ta luyến tiếc.”

Ta không cử động, để hắn dùng tay che đôi mắt ta, cũng mặc hắn cuối cùng ôm ta vào trong lòng ngực.

Tần Quân……

Ta khẽ thở dài ở trong lòng.

18.

Thục phi và Diệp gia bị Tần Quân định tội.

Thủ lĩnh không ngốc đến nỗi giết người thật.

Khi cả nhà Diệp gia bị xử trảm, Hoàng Hậu tự mình tới pháp trường.

Sau khi trở về từ pháp trường, cả người Hoàng Hậu đều trở nên thoải mái, trên mặt nàng ấy thêm chút ý cười, không còn mang vẻ trầm trọng nữa, giống một tiểu cô nương.

Nàng ấy tới tìm ta trước.

Nàng ấy hỏi ta: “Liên Nghi, nếu Hoàng Thượng hiện tại có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, ngươi sẽ lưu lại chứ?”

Ta sửng sốt một chút: “Cái gì?”

“Ta kiếp trước bị nhốt trong hoàng cung, hiện giờ thù lớn của ta đã được báo, đời này, ta muốn đổi cách sống, đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài.” Hoàng Hậu cười nói với ta, trong mắt nàng ấy tràn ngập niềm khao khát.

Ta bật cười: “Nương nương, ta của khi đó chỉ là tìm một cái cớ mà thôi, ta không quan tâm đến Hậu vị, ta sở dĩ rời đi là bởi vì ta thích sự tự do.”

“Vậy lúc này đây, ngươi nên thích Hoàng Thượng nhiều thêm một chút đi.” Hoàng Hậu nói.

Ta dừng lại.

Hoàng Hậu không phải là người chỉ nói vu vơ.

Mấy ngày sau, Tần Quân liền tới tìm ta, nói với ta dự định của Hoàng Hậu.

Tần Quân tựa hồ chỉ là báo cho ta một tiếng.

Ngày thứ hai, tin tức Hoàng Hậu bị nhiễm bệnh liền truyền ra ngoài.

Nghe nói là bởi vì Thục phi hạ độc trên người Hoàng Hậu, Hoàng Hậu đã không còn nhiều thời gian, Hoàng Hậu khẩn cầu Tần Quân, muốn trở về cố hương ngắm nhìn phong cảnh quê nhà, Tần Quân đáp ứng.

Ngày Hoàng Hậu rời đi, Quý phi đưa cho Hoàng Hậu một đống truyện viết.

“Hoàng Hậu nương nương, đây là truyện do ta viết, đều là về chủ đề trọng sinh, người hãy xem khi rảnh, đọc xong hết thì truyền tin cho ta, ta sẽ gửi truyện mới cho người.” Quý phi lưu luyến không rời lôi kéo tay Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu cười nói được.

Phần lớn thời gian đều là Quý phi lải nhải, cho đến khi gần tới giờ, ta mới lôi Quý phi đi.

Hoàng Hậu cuối cùng trước khi đi còn cười cười với ta: “Liên Nghi, hy vọng ngươi và Hoàng Thượng quãng đời còn lại đều yên vui.”

Hoàng Hậu đi rồi.

Mọi chuyện đã xong.

Ta cũng nên rời đi.

Quý phi lôi kéo ta, nước mắt lưng tròng: “Liên Nghi, sao ngươi cũng muốn đi vậy chứ, ta không nỡ xa ngươi.”

Ta không nói gì.

Tần Quân gượng cười: “Liên Nghi, chờ xong sinh thần ta hẵng đi.”

Ta nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không nỡ từ chối.

Tần Quân đi rồi, Quý phi mới hỏi ta: “Liên Nghi, nếu yêu nhau thì sao phải rời đi?”

Ta hỏi nàng ấy: “Người không muốn rời khỏi hoàng cung sao?”

Quý phi hỏi lại: “Sao ta phải rời khỏi? Có người hầu kẻ hạ, ăn ngon uống tốt, đây quả thực chính là cuộc sống lý tưởng của ta.”

Ta: “……”

“Không chung chí hướng, khó lòng hợp tác.”

Quý phi lại giữ chặt ta và nói: “Vậy nói chuyện khác đi.”

“Chuyện gì?” Ta hỏi.

Quý phi cực kỳ nghiêm túc nói: “Nếu ngươi rời đi, Hoàng Thượng còn phải tiếp tục thủ thân như ngọc, Hoàng Thượng sau này khi về già sẽ không có người chăm sóc, thật đáng thương.”

Ta: “……”

“Kỳ thật, hắn……”

“Liên Nghi, hắn sẽ làm như vậy.” Quý phi nói một cách chắc chắn.

Mà ta cũng không biết nên nói cái gì.

Tần Quân chỉ là làm theo lời sư tổ ta nói mà thôi, hắn thân là hoàng đế, có rất nhiều người muốn chăm sóc hắn khi về già.

Nhưng mà, ta giống như có chút dao động.

Đặc biệt là khi nhìn đến Tần Quân sinh bệnh.

Đại thái giám oán giận với ta: “Cô nương, mấy ngày nay Hoàng Thượng bận xử lý chính vụ cả ngày lẫn đêm, cũng không chịu nghỉ ngơi cho tốt.”

Tần Quân ở bên cạnh bất đắc dĩ nói: “Liên Nghi, đừng lo lắng, ta chỉ là muốn tìm chút việc để làm mà thôi, qua mấy ngày sẽ khỏi.”

Ta lại thở dài.

Tần Quân a……

Thôi.

“Ta không đi nữa.” Ta nói.

Tần Quân khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.

Kỳ thật giây phút đưa ra quyết định này, ta có vẻ cũng không hề khó chịu lắm.

Trước đây từ bỏ Tần Quân để rời đi, ta đã không nỡ.

Hiện giờ vòng đi vòng lại, trở về nơi này, có lẽ, từ giây phút ta quyết định trở về kia, lòng ta cũng đã có đáp án.

Tần Quân đã để ta rời đi một lần, lần này, ta đây liền ở lại bên cạnh hắn.

Chỉ có điều, ta vẫn muốn ra điều kiện với hắn.

“Nếu chàng chọc ta không cao hứng, ta sẽ rời đi.”

Tần Quân gật đầu đáp “Được”.

“Không thể can thiệp vào chuyện của ta, ta sẽ ra ngoài cung chơi.”

Tần Quân đáp “Được” như cũ.

“Ta không cần làm Hoàng Hậu, nhưng ta không muốn cùng chung phu quân với người khác.”

Tần Quân nở nụ cười, ôm ta vào trong ngực và nói: “Chỉ là của nàng.”