Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 102



Mặc dù hoàng hậu nương nương cho đòi bà tiến cung nhưng Trọng lão phu nhân sau khi vào cung lại không thấy hoàng hậu đâu. Thậm chí ngay cả Diệp ma ma luôn hầu hạ bên cạnh hoàng hậu cũng không thấy.

Lão phu nhân được người dẫn vào, cuối cùng dừng lại trước Chiêu Viễn cung của hoàng thượng. Sau đó Chu công công cười dẫn bà vào trong.

Trong phòng tĩnh lặng không một tiếng động, mùi long tiên hương thoang thoảng trong không khí. Vừa bước vào, bà liền cảm thấy sảng khoái trong lòng.

Lão phu nhân từ từ đi vào, đập vào mắt là Hồng Hi đế đang cúi đầu múa bút thành văn. Còn bên cạnh hắn là Trọng Đình Xuyên đang cầm sách đọc.

Nam tử cao lớn đứng bên cạnh cửa sổ, thân thể cường tráng chắn đi phần lớn ánh nắng khiến trong phòng trở nên u ám hơn bên ngoài rất nhiều. Nửa tối, nửa sáng khiến tâm trạng lúc nãy của lão phu nhân từ từ trầm xuống.

Trọng lão phu nhân đi lên hành lễ vấn an Hồng Hi đế.

Hồng Hi đế cũng không ngẩng đầu lên, chỉ "Ừ" một tiếng, dùng bút trong tay chỉ cái ghế ở đằng xa. Lão phu nhân liền ngồi xuống đó.

"Không biết hiện tại nương nương đang ở đâu?" Trọng lão phu nhân thấy Hồng Hi đế không chú ý đến mình thì cẩn thận nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Trọng hoàng hậu đâu, liền hỏi Hồng Hi đế: "Lúc nãy nương nương gọi thần tiến cung, nhưng hiện tại lại không thấy nương nương, không biết đã đi đâu rồi."

"Đợi một lát nữa." Hồng Hi đế gác bút sang một bên: "Hoàng hậu thỉnh thoảng rất hay làm việc tùy hứng, trẫm cũng không phải lúc nào cũng có thể biết được tung tích của nàng ấy."

Hắn vừa dứt lời, lão phu nhân bất giác phát hiện câu hỏi vừa rồi của mình có hơi nóng vội. Đế vương không giống người bình thường, sao có thể từng bước ép hỏi hắn?

Lão phu nhân vội vàng cười cười, hỏi thăm sức khỏe gần đây của Hồng Hi đế mấy câu. Thấy Hồng Hi đế không có hứng, bà liền dừng đề tài này lại.

Trọng Đình Xuyên đột nhiên đóng sách lại, đặt lên cái bàn bên cạnh, trầm giọng hỏi: "Sao không có ai pha trà?"

Chu công công ở cạnh cửa lớn tiếng nói: "Là tiểu nhân sơ sót. Bây giờ đi ngay." Dứt lời, hắn hạ giọng phân phó vài câu.

Không bao lâu sau, một cung nữ dung mạo thanh tú cầm khay đi tới. Trên khay có ba chén trà nhỏ. Nàng ta dâng trà cho Hồng Hi đế, Trọng Đình Xuyên rồi tới lão phu nhân, sau đó liền khom người đứng sang một bên, cúi đầu rũ mi, điệu bộ cung kính mà văn nhã.

Lão phu nhân nhận ra nàng ta, thấy Hồng Hi đế đang nói chuyện với Trọng Đình Xuyên không để ý đến bà, lão phu nhân liền nhỏ giọng hỏi cung nữ: "Hà Châu, nương nương đâu rồi?"

Nữ tử thanh tú vừa bưng trà tới chính là cung nữ thiếp thân của Trọng hoàng hậu, Hà Châu. Thường ngày hoàng hậu cực kỳ coi trọng nàng ta, bình thường có chuyện gì cần người đi làm, nếu không phải Diệp ma ma thì chính là Hà Châu.

Hiện tại nhìn thấy Hà Châu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trọng hoàng hậu, lão phu nhân càng thầm cảm thấy không thích hợp nên mới hỏi nàng ta.

"Nô tỳ cũng không biết." Hà Châu nói: "Trước đó nương nương có việc phân phó nô tỳ đi làm nên không theo bên cạnh nương nương. Vừa rồi Chu công công gọi nô tỳ đi làm việc, nô tỳ mới đến chỗ của bệ hạ."

Lão phu nhân cảm thấy chuyện này quá kỳ quái. Mặc dù hoàng hậu không ở đây nhưng cũng không có lý nào lại gọi Hà Châu đến Chiêu Viễn cung hầu hạ.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Hà Châu thấy lão phu nhân đang âm thầm cân nhắc liền đè thấp giọng xuống một chút nói: "Lão phu nhân, hình như nương nương xuất cung vẫn chưa về."

"Chưa về?" Trong lòng lão phu nhân cả kinh, bỗng có chút khẩn trương.

Nếu Trọng hoàng hậu không có ở trong cung, vậy thì ai đã gọi bà tiến cung?

Sẽ không phải là hoàng thượng chứ...?

Lão phu nhân còn đang trầm ngâm thì thanh âm của Hồng Hi đế đã vang lên trước mặt bà: "Cái cung nữa này ta thấy có chút quen mắt." Hắn lại hỏi lão phu nhân: "Lão nhân gia cảm thấy thế nào?"

Trong lòng lão phu nhân có tâm sự, lúc nghe lời này có chút lơ đễnh nhưng bà vẫn nghe rõ Hồng Hi đế đang nói đến Hà Châu. Bà xâu chuỗi lại những mảnh nhỏ vừa nghe được lại liền hiểu được đại khái Hồng Hi đế đang nói gì. Bà sợ mình nghe nhầm hoặc là đoán sai liền ợm ờ nói: "Ý kiến của bệ hạ đương nhiên là đúng."

Hồng Hi đế thấy ánh mắt bà trống rỗng, trong lòng liền có tính toán, lại cười nói: "Vậy là lão phu nhân cũng cảm thấy nàng ta quen mắt."

Hà Châu thường ngày hầu hạ Trọng hòng hâu, số lần nhìn thấy hoàng thượng còn nhiều hơn cung nhân bình thường rất nhiều. Nghe câu này của hoàng thượng giống như đang trêu chọc liền phúc thân cười nói: "Tình cảm của lão phu nhân và hoàng hậu nương nương rất tốt, thường xuyên vào cung vấn an nương nương đương nhiên là nhìn thấy nô tỳ quen mắt."

Nàng ta cảm thấy những lời này của mình không sai, không quá xa cách cũng không quá thân cận, là lời thích hợp nhất của một cung nhân thiếp thân.

Nhưng Hồng Hi đế nghe xong, nụ cười trên mặt không những không tươi hơn mà ngược lại càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị.

Hồng Hi đế cầm cái chặn giấy đập mạnh xuống bà, sau âm thanh nặng nề, hắn lạnh lùng nói: "Tùy ý làm bậy, tùy tiện cắt ngang lời của trẫm, đáng bị đánh." Lại hỏi Trọng Đình Xuyên: "Bao nhiêu thì được?"

Trọng Đình Xuyên thản nhiên nói: "Không cần quá nhiều, mười cái tát là được rồi." Diệp ma ma được một, nàng ta được mười, cũng không tính là nàng ta bị thua thiệt.

Chu công công đang đợi lệnh ở cửa, nghe vậy thì sửng sốt, nhanh chóng gọi người tiến lên.

Người hắn gọi tới chính là thái giám trung niên chuyên làm chuyện này. Phàm là có người đụng phải hoàng thượng hoặc đã làm sai chuyện gì thì chính thái giám này phụ trách lôi người ra ngoài.

Lúc này thái giám trung niên đi tới, đá vào đầu gối Hà Châu. Nàng ta không chịu nổi nữa, quỳ trên mặt đất, hắn liền vung tay bắt đầu tát nàng ta.

Hà Châu cũng cực kỳ kiên cường, ăn mấy cái tát đều không kêu oan, ngược lại còn quỳ thẳng tắp, để mặc hắn đánh. Đến khi tát xong mười cái, miệng của nàng ta đã sưng lên ba phần, đỏ ửng không nhìn nổi.

Trọng lão phu nhân bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, vội vàng đứng dậy hành lễ với hoàng thượng, muốn giúp Hà Châu thuyết phục bệ hạ vài câu, nhưng ngẫm lại nếu nàng ta hành động tùy hứng lỡ như kéo chuyện lên người, sau này sợ là sẽ liên lụy đến hoàng hậu.

Khóe môi lão phu nhân khẽ giật giật, cuối cùng cũng không nói gì, một lần nữa lại ngồi xuống.

Hồng Hi đế hơi nghiêng người về phía trước, hỏi lại lão phu nhân: "Ngươi nhìn nàng ta có thấy quen không?"

Nếu nói lúc trước Hà Châu mi thanh mục tú thì giờ khắc này, nàng ta thoạt nhìn có vẻ thê thảm đến mức không nỡ nhìn. Đừng nói là "nhìn quen mắt", ngay cả muốn nhìn rõ dung mạo nàng ta cũng khó khăn.

Lão phu nhân nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Bà đang cân nhắc xem mình nên đáp thế nào thì trong lòng chợt lóe lên. Bà cảm thấy hoàng thượng lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy ắt phải có lý do, liền nói: "Nhìn có chút quen thuộc, nhưng không biết tại sao."

Giờ khắc này trong lòng bà ít nhiều cũng có cảnh giác. Không thấy hoàng hậu, bà rất thấp thỏm, có chút không chắc chắn. Hơn nữa, một câu chỉ điểm vừa rồi của Hà Châu khiến bà cảm thấy chuyến đi lần này quá mức kỳ quái. Cho nên bà chỉ nói phân nửa, có chết cũng không dám nói hết.

Hồng Hi đế sao không nhìn ra dáng vẻ thận trọng cảnh giác của Trọng lão phu nhân?

Hắn lẳng lặng nhìn lão phu nhân trong chốc lát, rồi quay sang hỏi Hà Châu: "Ngươi, mang họ Hách?"

Đây không phải là một câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

Hà Châu vừa nghe tới đó, thân thể liền run rẩy. Đối mặt với câu hỏi của đế vương, nàng ta nói không nổi một lời, chỉ liều mạng dập đầu.

Lão phu nhân cảm thấy không đúng lắm liền quay sang hỏi: "Bệ hạ, thần còn nhớ hình như nàng ta họ Trình, sao bây giờ lại biến thành họ Hách rồi?"

Hồng Hi đế không phản ứng bà, vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Hà Châu đang liên tục dập đầu.

“Trước kia nàng ta họ Hách. Sau đó cữu gia của nàng ta không có con nên mẫu thân nàng ta đưa nàng ta dến làm con thừa tự cho cữu cữu, lúc này mới đổi họ. Có điều sau đó gia hương nàng ta gặp nạn, rất nhiều người đã chết cho nên người biết chuyện này không nhiều.”

Trọng lão phu nhân kinh ngạc gật đầu, trong lòng thoáng dâng lên một loại cảm giác quái dị, rồi lại thoáng không nghĩ ra chuyện này không đúng chỗ nào.

Đúng lúc đó, Trọng Đình Xuyên một lần nữa mở miệng: “Nàng ta không chỉ mang họ Hách mà còn là nhân sĩ (*) Tĩnh Châu.”

(*) Nhân sĩ: Người trí thức có tăm tiếng nhờ học vị hoặc tài năng, có tư tưởng tiến bộ.

Dù sao lão phu nhân cũng đã lớn tuổi, mặc dù có một số việc để trong lòng nhưng bà đã lâu không suy xét nên nhất thời không thể nghĩ thông suốt được.

Mãi cho đến khi nhìn bộ dạng Hà Châu cực kỳ hoảng sợ, lão phu nhân mới đột nhiên nghĩ ra một chút manh mối.

Hà Châu họ Hách, hơn nữa còn là nhân sĩ Tĩnh Châu.

Lại nói, nhà mẹ đẻ của mẫu thân đại phu nhân Trọng gia Lương thị cũng là họ Hách, vừa khéo là nhà mẹ đẻ của Lương phu nhân cũng ở Tĩnh Châu.

Lão phu nhân vừa nghĩ một chút, lại nghĩ tiếp, tâm trạng vốn trầm tĩnh vừa rồi đột nhiên nảy lên, sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi.

"Ngươi biết Hách gia Tĩnh Châu đúng không?" Lão phu nhân hỏi Hà Châu: "Có đúng hay không?"

Hà Châu liều mạng lắc đầu, một chữ cũng không nói, không biết là bị vả miệng đến sưng húp nên không nói được hay là trong lòng sợ hãi nói không nên lời.

Trọng lão phu nhân lại hỏi một lần nữa.

Hà Châu vẫn không nói gì.

Trọng lão phu nhân nổi giận, nhưng vẫn bận tâm đế vương vẫn còn ở đây nên không phát tác được. Bà cưỡng ép đè cơn tức giận xuống đến mức mặt mũi đỏ bừng, gắng gượng kiềm chế không quát lên. Tuy nhiên năm ngón tay đặt trên tay ghế đã nắm chặt lại, khoét mấy cái lỗ nhỏ trên miếng gỗ rắn chắc.

Nói thật, trước khi xảy ra chuyện này, lão phu nhân luôn cảm thấy Hà Châu rất tốt, ân cần chiếu cố hoàng hậu không than tiếng nào. Đôi khi sợ bà không biết tình huống và quy củ trong cung, còn nhỏ giọng nhắc nhở bà một hai.

Ví dụ như vừa rồi Hà Châu còn cố ý nhắc nhở bà hoàng hậu không có trong cung. Cũng chính vì vậy mà lão phu nhân mới hoài nghi không phải hoàng hậu gọi bà tiến cung mà là Hồng Hi đế.

Nhưng hiện tại sau khi nghe được thân phận của Hà Châu, tâm tình của lão phu nhân hoàn toàn khác lúc nãy.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy. Hà Châu từ khi còn bé đã bắt đầu đi theo Trọng hoàng hậu, cũng xem như là người Trọng hoàng hậu để tâm tới nhất, ngoại trừ Diệp ma ma.

Hết lần này đến lần khác, người các nàng tín nhiệm nhất lại lừa gạt các nàng, che giấu thân phận thật sự của nàng ta.

Một người đã không tin được thì lời của người đó đương nhiên càng không thể tin.

Lúc này lão phu nhân không nghĩ tới tại sao Trọng hoàng hậu gọi bà tới lại không thấy bóng dáng nữa.

Cho dù bệ hạ mượn danh nghĩa của hoàng hậu gọi bà tiến cung thì như thế nào?

Hoàng ân cuồn cuộn, hoàng thượng đây là đang chỉ điểm cho bà, chỉ đường sáng cho bà!

Trọng lão phu nhân nhìn Hà Châu, hai mắt đều là lửa giận đang bùng cháy. Lão phu nhân thật vất vả mới khiến tâm tình bình tĩnh lại đôi chút, đứng dậy chắp tay nói với Hồng Hi đế nói: "Nghe nói Hà Châu đã đến tuổi xuất cung, thần có một yêu cầu quá đáng, không biết liệu bệ hạ có thể đồng ý thần hay không?"

"Ngươi cứ nói." Hồng Hi đế thản nhiên nói.

"Nhà thần không đủ người hầu, đúng lúc thiếu một đứa lanh lợi hiểu chuyện. Chẳng hay hoàng thượng có thể cho nàng ta đến Trọng gia làm người hầu không?" Lão phu nhân gượng cười: "Hồi đó nương nương cũng từng đề cập đến chuyện này. Nghiêm túc mà nói, đây cũng là nương nương muốn đền bù cho nàng ta."

Lão phu nhân quay lại, liếc mắt nhìn Hà Châu: "Dù sao thì nàng ta cũng đã chiếu cố nương nương nhiều năm như vậy, thực sự đã rất tận tâm tận lực."

Hồng Hi đế híp nửa con mắt, nhìn lãnh ý bên trong ánh mắt của lão phu nhân liền khẽ gật đầu."

"Chuẩn."

Cung nhân bình thường xuất cung có rất nhiều thủ tục, phải mất mấy này mới có thể hoàn thành. Nhưng lúc này Hà Châu chỉ tốn một ít thời gian. Từ lúc Hồng Hi đế gật đầu đến khi Hà Châu lên xe ngựa nhỏ về Trọng phủ tổng cộng chỉ mất hơn nửa canh giờ.

Vì xảy ra nhiều chuyện mất thời gian nên khi lão phu nhân vào cung đã là xế chiều. Hiện tại ở trong cung lại gặp chuyện như vậy, cho nên lúc bà từ trong cung ra ngoài đường thì trời đã tối nhẻm. Xung quanh đã bắt đầu không thấy rõ bóng người.

Dưới khung cảnh tối mù như vậy, tiếng móng ngựa lộc cộc lại đặc biệt rõ ràng, thậm chí còn có chút chói tai.

Trọng lão phu nhân nghe đến tâm phiền ý loạn nhưng phải cường ngạnh chịu đựng. Đợi đến khi về tới quốc công phủ, bà rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, vừa xuống xe ngựa liền sai người đến Mộc Miên uyển gọi Lương thị đến. Còn mình thì vừa đi về Hương Bồ viện vừa sai người đi lấy roi ngựa của bà đến.

Roi ngựa của lão phu nhân là năm đó khi lão thái gia còn sống đã tặng cho bà. Roi dùng sắt đúc thành, dài chừng sáu thước, bề mặt có gai ngược.

Nghe thấy lão phu nhân muốn lấy thứ này, Lữ ma ma lập tức khẩn trương, vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Lão phu nhân muốn thứ này làm gì? Thứ đó quả thật là lấy mạng người, nếu như ngài —— "

"Chết người mới tốt." Lão phu nhân căm hận nói: "Có mấy người quá vô pháp vô thiên, không dạy dỗ một chút, chỉ sợ không biết thu liễm."

"Thế nhưng —— "

"Câm miệng!" Trọng lão phu nhân dừng chân, lạnh lùng nhìn Lữ mụ mụ: "Ngươi làm cái gì cũng tốt, duy chỉ có cái miệng này là khiến ta bực bội nhất. Có gì cũng không nghe cho kỹ, không nhanh chóng đi làm, cứ nói tới nói lui làm ta khó chịu!"

Lữ ma ma đã hầu hạ lão phu nhân nhiều năm như vậy, có bao giờ nghĩ rằng lão phu nhân có thể nói với bà mấy lời ngoan lệ tuyệt tình như vậy? Trong lòng bà cực kỳ buồn bã, không nói một chữ, từ từ xoay người đi tới chỗ để roi.

Lúc Lương thị đến Hương Bồ viện, cả viện đều toát lên một bầu không khí nặng nề. Bầu không khí ngột ngạt khiến người ta không thở nổi, cường ngạnh ép người đến mức gần như nghẹt thở.

Hiện tại tâm trạng của Lương thị khá tốt, hai tiểu hỗn đản kia vẫn chưa về, Vu di nương cũng không tới làm bà ta chướng mắt.

Đúng vậy, Vu di nương.

Nghĩ đến nữ tử nhát gan kia, trong lòng Lương thị cực kỳ sảng khoái.

A Tra đã nói rõ đó là muội muội của hắn. Cũng không biết lão phu nhân sau khi biết chuyện sẽ có biểu tình như thế nào. Ăn nói khép nép giao người rồi xin lỗi người Tây Cương sao? Hay là nhất quyết nói A Tra nhận nhầm người?

Bất kể là có phải một trong hai khả năng này hay không, hay là còn có lựa chọn nào khác thì lão phu nhân nhất định đều phải ôm một bụng lửa. Hơn nữa, ngọn lửa này ẩn chứa oán khí và tức giận.

Lương thị cực kỳ vui vẻ nghĩ tính khí lão phu nhân lớn như vậy, không biết chuyện này có thể làm cho bà ta tức chết hay không. Nếu như chết thật thì lại có trò vui rồi.

“Có chuyện gì vậy?” Lương thị nhẹ nhàng nói: “Sao người nào mặt cũng như đưa đám thế này?"

Dù sao bà cũng là đại phu nhân, lại là thê tử của cố Hầu gia. Một tiểu nha hoàn thấy những người khác không dám trả lời liền dè dặt nhỏ giọng nói: "Lão phu nhân đang tức giận, còn nổi trận lôi đình với Lữ ma ma. Cũng không biết là có chuyện gì."

Vốn dĩ tiểu nha hoàn còn muốn nói chuyện lão phu nhân dẫn một cung nữ về nhưng lời vừa đến khóe môi liền nhớ tới câu nói của Lữ ma ma lúc dạy các nàng quy củ.

—— Không được nói lung tung. Nếu nói sai, hay nói nhiều đều có thể tự gây họa cho mình.

Tiểu nha hoàn rất kính nể Lữ ma ma. Lúc này nhớ lại lời Lữ ma ma đã giáo huấn lập tức nuốt mấy lời muốn nói trở vào, không chủ động nhắc tới.

Lương thị nghe nói lão phu nhân đang rất tức giận, không khỏi nở một nụ cười. Thầm nghĩ người lớn tuổi quả nhiên là thiếu kiên nhẫn, vừa biết A Dao chính là Vu di nương, lão phu nhân đã bắt đầu không nhịn được mà nổi điên.

Trước đây bà đã nghĩ xong nên ứng đối thế nào, cho nên lúc này không hề e ngại. Thấy của phòng của lão phu nhân đang đóng chặt chẽ, bà liền hỏi tiểu nha hoàn hai câu. Đối phương không chịu trả lời thêm, bà cũng im lặng đi thẳng tới cửa phòng.

Đi tới gần, bà mới phát hiện hôm nay cả cửa phòng và cửa sổ đều đóng chặt.

Vì đang là mùa hè nên mọi người thường mở các cửa sổ ra để thông gió. Cho dù trời đã tối nhưng chỉ cần còn chưa đi ngủ thì cửa sổ vẫn mở toang.

Nhưng tại sao bây giờ lại đóng chặt?

Lương thị thầm nghi ngờ, đến cạnh cửa đẩy ra, nhưng không ngờ cửa lại bị khóa bên trong, bà chỉ có thể giơ tay gõ cửa.

Không lâu sau, cửa mở ra.

Lúc vén màn lên, Lương thị nghe thấy phía sau lưng có động tĩnh. Bà muốn quay lại nhìn, nhưng nghe nói là bà tử ngăn mấy người Hướng ma ma lại, Lương thị liền xem như không có gì.

Nha hoàn, bà tử và ma ma vốn dĩ đều không được vào viện hầu hạ, tất cả đều ở ngoài hành lang đợi. Lúc này không có các nàng vào cũng không có gì kỳ lạ.

Lương thị thu hồi ý niệm vừa chợt lóe lên trong đầu, đi thẳng vào cửa. Vừa đi vào trong phòng, một tiếng "két" vang lên, cửa phòng liền đóng kín.

Lương thị dừng chân quay đầu nhìn cánh cửa vừa đóng lại, sau đó mới quay lại nhìn phía trong phòng.

Lúc nhìn thấy lão phu nhân, trên mặt của bà còn mang theo ý cười, mở miệng nói: "Nghe nói hôm nay lão phu nhân tiến cung, không biết nương nương..."

Một câu "Không biết có phải nương nương nhớ lão phu nhân hay không" còn chưa kịp ra khỏi miệng thì trong phòng chợt vang lên một âm thanh nặng nề.

Lão phu nhân cũng không thèm nhìn những món đồ bị ném trên mặt đất, chỉ nhìn về phía Lương thị, lớn tiếng hỏi: "Bao năm qua Lương gia các ngươi rốt cuộc đã có mưu tính bao nhiêu rồi!"

Lương thị còn đang cân nhắc có phải lão phu nhân đang tính toán chuyện A Tra hay không, có điều đúng là bà có liên quan đến chuyện che giấu sự tình A Tra là ca ca của Vu di nương nhưng bà không phải là người đưa Vu di nương từ Tây Cương đến kinh thành. Cho dù lão phu nhân có tính toán với bà cũng không thể nói được bà.

Vì vậy Lương thị cực kỳ chắc chắc nói: "Lão phu nhân đây chính là đang oan uổng cho ta. Ta cũng không biết chuyện này làm sao lại đến bước này. Ngài hỏi ta, ta biết đi hỏi ai đây?"

"Vậy ngươi hỏi nàng ta xem!" Trọng lão phu nhân giơ tay chỉ về phía giữa phòng.

Lúc này Lương thị mới phát hiện trong phòng còn có người khác.

Hiện tại trời đã tối nhẻm, trong phòng đã châm đèn. Nhưng đèn không sáng, lại ở bốn góc phòng nên khi chiếu vào người ở giữa thì ánh sáng càng tối.

Bởi vì không thường xuyên gặp nhau nên Lương thị không quá quen mặt nàng. Lúc nhìn thấy bóng dáng đó, Lương thị chỉ cảm thấy có chút quen mắt, lại nhìn dung mạo nàng ta, hai má sưng phồng không nhận rõ được làm nhiễu loạn tầm mắt bà.

Lương thị chỉ nhìn một lúc, sau đó suy nghĩ một hồi lâu, trong đôi mắt biết nói kia đột nhiên có chút manh mối, cũng may là bà vẫn luôn điềm tĩnh, những cũng không khỏi có chút bối rối.

“Sao ngươi lại ở đây?” Lương thị nhìn Hà Châu, không dám tin khẽ nói.

Nói một tiếng xong bà liền phát giác bản thân vừa nói hớ, may là bà cũng nhanh trí, vội vàng bổ sung: "Không phải ngươi đang ở trong cung hầu hạ hoàng hậu nương nương sao?"

Hà Châu quỳ trên mặt đất, hai tay bị trói sau lưng. Nàng ta nghe Lương thị xong nói, nước mắt lập tức rơi xuống đất, liều mạng lắc đầu nguầy nguậy nhưng không nói tiếng nào.

Trọng lão phu nhân lạnh lùng nhìn Lương thị: "Đã đến nước này mà ngươi còn giả bộ với ta."

"Lão phu nhân minh giám, xưa nay ta ở nhà vẫn luôn quy quy củ củ. Ta giả bộ cái gì?” Lương thị cũng cười nhạt: “Là lão phu nhân không bao giờ thực hiện chuyện ngài đã đáp ứng. Nếu như nói tới bên ngoài một kiểu, đằng sau lại là một kiểu khác thì ta vẫn còn thua xa lão phu nhân ngài."

“Thật không?” lão phu nhân cầm lấy roi ngựa trong tay, đi từng bước về phía Lương thị, âm trầm nói: “Thật ra ta muốn biết Hách gia Tĩnh Châu của các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người. Có bao nhiêu nữ tử từ nhỏ đã được dạy dỗ cách hầu hạ người, đặc biệt là tiến cung hầu hạ."

Đến lúc này, cuối cùng Lương thị cũng hiểu lão phu nhân thực sự đã biết thân phận của Hà Châu.

Cũng chính vào lúc này, Lương thị đột nhiên phát hiện lão phu nhân vậy mà có thể lộ ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn như vậy. Bà nghĩ lão thái gia là một người hiền hòa, vậy âm ngoan (*) của Trọng lục hẳn là di truyền từ lão phu nhân?

(*) âm ngoan: thâm độc và hung ác

Vào giờ khắc này, Lương thị thật muốn ngẩng đầu lên trời cười lớn.

Nếu biết sớm, năm đó các nàng sẽ không tìm người như vậy để hợp tác.

"Nàng ta là người Hách gia thì như thế nào?” Lương thị nhìn lão phu nhân, cười châm chọc: “Bà cả ngày đều muốn tính kế chúng ta, cho nên chúng ta mới muốn giữ lại một chút hậu chiêu. Nếu không, ngày nào đó Lương gia bị Trọng gia ăn tươi nuốt sống lúc nào cũng không biết!"

Hài tử này quả thật là do mẫu thân bà tìm tới, chỉ là có thể từng bước đi đến cuối cùng, còn khiến cho Trọng hoàng hậu xem Hà Châu là tâm phúc là nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

Các nàng vốn chỉ nghĩ nếu Hà Châu có thể đến Vĩnh Yên cung của hoàng hậu đã là may mắn lớn nhất rồi, nào ngờ nàng ta lại còn có vận khí đi đến nước này.

“Nói tới thì thật ra cũng là nhờ có lão phu nhân.” Lần này Lương thị thực sự cười: “May mắn là lão phu nhân yêu thương hoàng hậu nương nương, mỗi ngày đều nói cho chúng ta biết bà ấy thích gì, không thích gì, mới có thể để Hà Châu thăm dò sở thích của nương nương, mọi chuyện đều có thể theo ý nương nương. Cũng nhờ có lão phu nhân luôn nhắc nhở nương nương ghét, mới có thể để Hà Châu biết được rồi tránh những cái đó."

Nói đến đây, Lương thị chợt nhận ra thành công của Hà Châu suy cho cùng cũng là do có lão phu nhân ở đó "góp sức".

Nghĩ đến đây, Lương thị liền bật cười.

Trọng lão phu nhân nhìn nụ cười của Lương thị, hận không thể tại chỗ đánh bà, chỉ xuống đất nói: "Quỳ xuống!"

Lão phu nhân dùng hết sức lực quát một tiếng này. Một tiếng vừa gầm lên giống như tiếng sấm nặng nề va vào phòng, từng tiếng ong ong vang vọng không ngừng.

Lương thị nhìn Hà Châu bên cạnh, biết mọi thứ đã quá muộn.

Lão phu nhân đã biết Lương gia an bài nhân thủ ở bên cạnh hoàng hậu. Đừng nói là lão phu nhân, ngay cả hoàng hậu cũng sẽ không bỏ qua cho Lương gia.

Đã như vậy, nếu đã không thể cá chết lưới rách thì lúc này bà nhất định phải xả hết những lời muốn nói ra, giải được mối hận trong lòng cũng tốt.

“Tại sao?” Lương thị không những không quỳ xuốn, mà còn đứng thẳng hơn.

Bà nhìn lão phu nhân đang tức giận, lạnh nhạt nói: "Ngươi đối với ta càng ngày càng tệ, thậm chí cam kết khi ấy ngươi cũng không làm được. Lúc trước ta đều kính trọng ngươi, nhưng sau này ta cũng không cần phải tiếp tục giả bộ nữa."

Thấy Lương thị không chủ động quỳ xuống, lão phu nhân quất roi về phía bà: "Ngươi còn dám ám toán con ta! Đồ vô sỉ, ngươi đúng là ác độc!"

Roi làm bằng sắt, một roi quất xuống cực kỳ tàn độc, cường lực rất lớn, nhưng vì kết cấu của nó không mềm mại như roi ngựa thông thường, nên từ lúc giơ lên ​​đến khi rơi xuống mất nhiều thời gian hơn một chút.

Chỉ một cái "lâu hơn một chút" đó khiến Lương thị chớp đúng thời cơ, lắc mình né tránh.

Lão phu nhân thấy một chiêu không thành, liền giơ tay vừa đi tới vừa đổi hướng quất xuống.

Roi quất không ngừng, lại đi về phía trước một chút mới đổi hướng. Nhưng lúc đánh tới Lương thị, Lương thị cũng kịp thời chuyển hướng né sang một bên.

Đợi đến khi roi ngựa quất vào đúng vị trí bà vừa đứng, Lương thị đã chuẩn bị sẵn sàng, một tay siết chặt roi ngựa.

Trên roi có gai.

Lương thị cầm roi đầu, trong lòng bàn tay toàn là máu. Nhưng bà không tránh cũng không né, vẫn nắm chặt roi sắt cứng rắn trong ta, không chịu buông ra.

Bà xuất thân từ nhà võ tướng, từ nhỏ đã bắt đầu luyện võ. Mặc dù sau này làm Hầu phu nhân, không còn múa đao lộng thương nữa nhưng khí lực và căn cơ vẫn còn. Lão phu nhân tuổi già sức yếu sao có thể là đối thử của bà?

Lương thị dốc sức liều mạng, chiếc roi từ từ trượt khỏi tay lão phu nhân.

Lão phu nhân căm hận nói: "Ngươi đúng là không biết tốt xấu! Nếu không có Trọng gia chúng ta thì vinh quang của các ngươi từ đâu đến?"

“Xem ngài nói kìa.” Đến lúc này, Lương thị cũng không có ý định che giấu cái gì, cười nói: “Nếu không phải chúng ta giúp các ngươi thanh lý "A Dao" thì phúc phận của Trọng gia ở đâu mà có?"

Lương thị biết chuyện này nhất định không còn cách nào để cứu vãn, cho nên trong lòng cũng không giấu diếm nữa, lớn tiếng nói ra.

Hướng ma ma ở ngoài hành lang dưới nghe thấy liền hết hồn, muốn mở miệng nhắc nhở Lương thị chú ý một chút, nhưng vừa quay đầu lại đã phát hiện có gì đó không ổn nên quay lại hướng vừa rồi nhìn nhiều thêm mấy lần.

Thấy không có việc gì, nhưng lúc này bà lại phát hiện ở cửa Hương Bồ viện có người đang đi về phía bên này. Hơn nữa không phải là một vài người mà là cả một đoàn người. Nam tử đi đầu tuy đã trung niên nhung phong độ vẫn hiên ngang uy thế bức người. Rõ ràng là... rõ ràng là...

Hướng ma ma thầm hốt hoảng, đang muốn mở miệng hét lớn, không ngờ lại không mở miệng được, sau lưng có người vọt tới nhanh chóng bịt miệng bà lại.

Nha hoàn, bà tử bên cạnh bà không ai may mắn tránh khỏi, tất cả đều bị cưỡng chế bịt miệng.

Hướng ma ma bị bịt chặt miệng, trơ mắt nhìn Lương thị ở bên trong vẫn đang lớn tiếng mắng.

“Nếu không phải Lương gia chúng ta giúp ngươi thì Trọng gia các ngươi làm gì có thể có thái tử phi?” Lương thị oán hận nói: “Đúng là si tâm vọng tưởng!"

“Trọng gia là được trời định phú quý.” Thanh âm của lão phu nhân đã trút bỏ vẻ ngoài ôn hòa từ ái, hiện tại nghe cực kỳ rét lạnh: "Nữ nhi của ta trời định đã có mệnh phú quý. Không có ngươi thì cũng sẽ có người khác."

“Người khác?” Lương thị nhìn lão phu nhân trước mặt giống như đã thay đổi thành một người khác, cười đến chảy nước mắt, cũng không biết là cười quá nhiều hay là tay quá đau đớn.

Bà hít một hơi thật sâu, chợt phụn mạnh một bãi xuống đất: "Nếu đổi thành người khác, căn bản là Trọng gia các ngươi sẽ không thể làm nên chuyện!"

Lão phu nhân thừa dịp bà ta thả lỏng cảnh giác liền mạnh mẽ quất roi ngựa tới.

Gai ngược đâm vào lòng bàn tay, Lương thị đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, giọng điệu càng thêm tàn nhẫn: "Ta vừa đủ tuổi đã vào Hầu phủ. Còn cha ta. Cha ta là một đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, có Lương gia làm hậu thuẫn, vị trí hoàng hậu của nữ nhi ngươi cũng có thể vững vàng hơn."

“Không có nhà chúng ta, ngươi còn có thể tìm tới ai?” Lương thị oán hận nói: “Ngươi chỉ có thể dựa vào chúng ta mới có thể làm được chuyện này!"

Lão phu nhân cười giễu một tiếng: "Dựa vào các ngươi? Ta dựa vào nhà nào mà không được? Ngươi phải biết là chính các ngươi đã nói người không thể chết, nhất định phải giữ lại. Thuốc đó là ta vất vả tìm được."

Lão phu nhân thấp giọng nói: "Ngay từ đầu ta đã không nên tìm các ngươi. Lòng dạ đàn bà, không nên để cho nữ nhân kia sống sót. Nếu lúc đó nàng ta chết đi thì bây giờ đã không có nhiều chuyện như vậy!"

“Ngươi nói lời này không sợ bị trời phạt sao!” Lương thị kêu lên: “Nhưng có rất nhiều người nghe thấy ngươi hại chết người, ngươi muốn trốn cũng không được! Sợ là ngay ngày mai quan phủ sẽ tới cửa."

“Nghe thấy cũng không sao.” Ánh mắt lão phu nhân hiện lên một tia hoảng hốt, bà nhanh chóng phục hồi lại, nở nụ cười: “Ta đã kêu ngươi tới còn có thể để ngươi hoàn hảo quay về sao? Ngươi yên tâm, bên ngoài ta đã sai người canh giữ. Còn những nghe nghe thấy... người muốn sống cũng không sống nổi."

"Nói nhẹ nhàng vậy à? Mặc dù cô nãi nãi là hoàng hậu thì lão nhân gia ngài cũng không thể tùy tiện đưa người khác vào chỗ chết." Lương thị khinh miệt nhìn bà ta: "Ngươi thật sự xem mạng người là đồ chơi sao?"

Lão phu nhân đã lớn tuổi, cứ cường ngạnh giằng co với Lương thị thế này sớm đã không còn sức lực, cánh tay bắt đầu tê rần. Lúc mở miệng giọng điệu cũng có chút run rẩy: "Khi đó ta xử trí nàng ta như thế nào thì bây giờ cũng có thể xử trí các ngươi như vậy."

Lương thị đương nhiên biết lão phu nhân năm đó định xử trí A Dao như thế nào.

Người chết, một cây đuốc đốt cả căn phòng, cháy sạch sẽ.

Bà trợn to hai mắt, cười ha hả: "Lão phu nhân đúng thật là lòng dạ độc ác! Nhưng mà, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có tùy tiện tính kế ta. Những người năm đó đều còn sống. Ngươi muốn toàn thân trở ra cũng không được dễ dàng như thế đâu."

Lão phu nhân không ngờ nghe được những lời như vậy, lập tức có chút đứng không vững, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: "Ngươi nói cái gì?"

Ngừng một chút, lão phu nhân lại nói: "Có mấy lời không thể nói lung tung."

Trong khoảnh khắc bà thất thần, Lương thị đã dốc sức cướp được roi ngựa. Nhưng cái giá phải trả là lòng bàn tay bị mất một mảng thịt lớn.

"Ta không nói lung tung. Trương Lai chơi bời lêu lổng, quen biết nhiều người, có mạng giao thiệp rộng rãi nhất, giúp ta thu xếp người ổn thỏa. Nương ta và Lưu viên ngoại lang lại thân thiết, cho nên làm hộ tịch cũng không khó." Lương thị chịu đựng đau nhức trên tay, thở hổn hển nói: "Người vẫn còn sống. Chỉ cần ta có chuyện không may, bọn họ sẽ nghĩ cách làm lộ mọi chuyện ra ngoài, ngươi cũng không thể giấu diếm những chuyện ngươi đã làm."

Lão phu nhân vừa sợ vừa giận, bà ta nảy sinh ý định muốn đánh chết nữ nhân trước mặt này, nhưng giờ bà ta không còn gì để dựa vào cho nên không thể làm gì được.

"Ngươi là đồ lòng lang dạ sói." Lão phu nhân không còn sức lực, run rẩy nói: "Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao? Nói đi! Nói ra thì như thế nào? Xem thử có ai tin ngươi không?"

Vừa nói, bà móc từ trong lồng ngực ra một cái hộp quẹt, từ từ quẹt lửa.

Lương thị thấy tình hình không ổn liền quay người bỏ chạy, ai ngờ cửa phòng lại đóng chặt không mở được, chắc hẳn là đã khóa trái từ bên ngoài.

Chìa khóa cửa nằm trong tay Hướng ma ma (*), nếu không có lệnh của lão phu nhân, Hướng ma ma sẽ không mở cửa.

(*) Chỗ này mình nghĩ phải là Lữ ma ma mới đúng nhưng mà mình vẫn để theo đúng raw nha.

"Ta biết chuyện này không giấu được." Tay cầm hộp quẹt của lão phu nhân bắt đầu run lên, trong mắt cũng bắt đầu ươn ướt.

Sau khi nghe nói Vu di nương là muội muội của A Tra, bà đã biết mọi thứ không thể cứu vãn được nữa.

Bà đã phái người đi tìm hiểu bối cảnh của A Tra. Người nọ là nhi tử của tộc trưởng bộ tộc lớn nhất Tây Cương, sau nay sẽ thừa kế toàn bộ bộ tộc. Một người như vậy sao có thể yên lặng bỏ qua chuyện cũ của muội muội hắn?

Có lẽ, A Tra đã biết rõ sự việc. Có lẽ, còn có rất nhiều hậu chiêu đang chờ Trọng gia.

Nhưng bà không ngờ Lương thị vậy mà lại giữ những người đó!

Người khác không biết, hoàng hậu không biết, Lương thị không biết, Lương gia cũng không biết, nhưng trong lòng bà lại biết rõ.

Những gì bà sắp phải đối mắt chính là cơn nổi trận lôi đình của hoàng thượng.

Trọng gia dù có uy phong đến đâu cũng không thể hơn hoàng thượng.

Hiện tại bà không còn lựa chọn nào khác, bà chỉ mong cái chết của bà có thể đổi lấy được chút thương tiếc của hoàng thượng đối với hoàng hậu, cho Trọng gia một con đường sống.

Trọng lão phu nhân cầm hộp quẹt trong tay, lẳng lặng nhìn nó một lúc, cuối cùng ném xuống đất, dùng chân giẫm lên, lảo đảo chạy sang một bên.

Lương thị dùng sức giật mạnh cửa cũng không thấy cửa mở, đang muốn tìm thứ gì đó để cạy cửa thì lại nghe thấy Hà Châu không ngừng gào thét ưm ưm, giống như bị nhét thứ gì đó vào miệng anh, không thể phát ra tiếng.

Lương thị quay đầu lại nhìn mới phát hiện lão phu nhân thật sự đi tới ngọn nến ở bốn góc. Cầm ngọn nến trong tay, lão phu nhân bắt đầu run rẩy, châm lửa vào rèm cửa và khăn trải bàn trong phòng.

Trước giờ Lương thị cứ tưởng lão phu nhân sẽ không bỏ qua những người bên cho nên nhất định phải ra mở cửa để hành động, ai ngờ lão phu nhân không biết tại sao lại đổi chủ ý, cửa cũng không thèm mở còn phóng hỏa.

Lương thị quá sợ hãi, vội vàng chạy tới ngăn cản, nhưng hai người cách xa như vậy, làm sao có thể ngăn cản được?

Nhìn thấy ngọn lửa đã bắt đầu lan rộng, một đám cháy lớn không thể tránh khỏi, Lương thị tuyệt vọng hét lên: "Không —— "