Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 111



"Ừ, cái này sao?" Trọng Đình Xuyên đương nhiên cũng đã nghe được tin tức này, nên mới qua nhìn Lệ Nam Khê một chút. Thấy Lệ Nam Khê quả nhiên vì chuyện này mà mặt mũi buồn rầu, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta sẽ phái người đến đó tặng đồ, có điều ta không tới." Lại nói: "Nàng và Lập nhi cũng không cần đi."

Lệ Nam Khê vẫn có chút bận tâm: "Thế nhưng —— "

"Không sao, những chuyện khác nàng không cần quản, ta sẽ xử lý." Trọng Đình Xuyên khẽ vuốt ve thái dương nàng nói: "Không cần lo lắng."

Có những lời này của hắn, nghe thanh âm trầm thấp của hắn, nàng cảm thấy có nhiều sầu lo hơn nữa cũng không thành vấn đề.

Lệ Nam Khê thở dài, chậm rãi nở nụ cười: "Được. Đều nghe theo lục gia."

Trọng Đình Xuyên cười khẽ hôn lên khóe môi nàng.

Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện thì Nhạc ma ma ở bên ngoài lớn tiếng hỏi: "Gia, bên ngoài khách nhân còn đang chờ, ngài có đi qua nhìn một chút không?"

Tân khách hôm nay hầu như đều đã rời đi, vậy còn người nào đang chờ nữa? Lệ Nam Khê nghi hoặc, đang muốn hỏi hắn thì Trọng Đình Xuyên ở bên đã trả lời.

"Là A Tra." Trọng Đình Xuyên nói: "Hắn nói có việc muốn thương nghị với ta, nên mới ở lâu thêm tí nữa."

Lệ Nam Khê thế mới biết Trọng Đình Xuyên vừa rồi cố ý sang đây xem nàng, cho nên mới để A Tra chờ.

Nàng đỏ mặt, khẽ đẩy hắn ra: "Lục gia đi nhanh đi. Ta không sao đâu."

Trọng Đình Xuyên gật đầu, định rời đi, nhưng hắn vừa đi được hai bước lại đột nhiên quay lại nhìn nàng.

"Nàng cũng đi chung đi." Trọng Đình Xuyên nói: "Chuyện A Tra nói, nàng cũng nghe một chút đi."

Lúc hắn nói lời này trong thần sắc lộ ra vẻ ngưng trọng, Lệ Nam Khê biết hắn không phải nói đùa, liền đồng ý đi với hắn.

Lúc này A Tra đang đợi ở đại sảnh. Tuy thân thể hắn cường tráng, nhưng dẫu sao cũng đã lớn tuổi, đứng một hồi liền cảm thấy mệt mỏi. Vì vậy ban đầu hắn đi tới đi lui trong phòng, còn bây giờ thì ngồi trên ghế thái sư lẳng lặng chờ.

Lúc hai người Lệ Nam Khê đến, A Tra đang nhìn hoa văn màu trên trần nhà đến xuất thần. Ánh mắt của hắn rất xa xăm, suy nghĩ rõ ràng cũng đã bay xa. Lúc này chẳng biết hắn nhớ tới cái gì đó, khóe môi liền nở một nụ cười hờ hững.

Trọng Đình Xuyên quay đầu lại nhìn Lệ Nam Khê. Lệ Nam Khê nhẹ giọng gọi: "Tiên sinh."

A Tra chợt hoàn hồn.

Trong lúc nhất thời hắn không kịp thu hồi suy nghĩ, lúc nhìn Lệ Nam Khê, vẻ mặt có chút mờ mịt. Có điều nhanh hắn liền nở nụ cười, gật đầu nói: "Lục thiếu phu nhân."

"Hôm nay đông khách, nên không gặp được tiên sinh." Lệ Nam Khê không hề nhắc tới chuyện Trọng Đình Xuyên muốn nàng, chỉ nói: "Không biết tiên sinh muốn uống trà gì? Ta sai người đi pha cho ngài."

A Tra dò xét nhìn Trọng Đình Xuyên, lại nhìn Lệ Nam Khê, cuối than nhẹ một tiếng nói: "Được. Vậy đành làm phiền lục thiếu phu nhân."

Nước trà rất nhanh được mang đến. Ba người mỗi người một chén, lẳng lặng phẩm trà.

Trọng Đình Xuyên khẽ thở phào, quả nhiên là phải gọi Lệ Nam Khê đến. Có nàng ở đây,... ít nhất... bầu không khí sẽ không đến mức biến thành giương cung bạt kiếm.

Uống trà xong, tâm tình của A Tra cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn biết Lệ Nam Khê nhất thời sẽ không rời đi, liền nói với nàng: "Lần này ta có chuyện muốn thương lượng với lục thiếu phu nhân."

Lệ Nam Khê biết đây mới là mục đích Trọng Đình Xuyên bảo nàng tới, chậm rãi đặt chén trà đã uống được phân nửa sang một bên, gật đầu nói với A Tra: "Mời ngài nói."

"Ta muốn dẫn A Dao quay về xem một chút." Nhắc đến chuyện này, thanh âm của A Tra đột nhiên cũng có chút khàn khàn: "Mang nàng đi xem cố hương, mang nàng đi xem hương thân."

Nói thật, Lệ Nam Khê rất tán thành việc này. Trước kia nàng từng đề cập tới chuyện này với Trọng Đình Xuyên, lúc đó Trọng Đình Xuyên vẫn giữ thái độ đồng ý, hiện giờ A Tra nhắc tới, vậy thì Trọng Đình Xuyên cũng sẽ không phản đối.

Thế nhưng tại sao Trọng Đình Xuyên lại muốn nàng đến đây?

Trong lúc nhất thời Lệ Nam Khê không nghĩ ra, liền nói với A Tra: "Đề nghị này rất tốt. Nếu di nương đồng ý, ta sẽ nhanh chóng hỗ trợ an bài xe ngựa hộ tống các ngươi." Thuận tiện cũng chuẩn bị sản vật và quà tặng đưa đi cho tốt.

"Cái này thì không cần." A Tra bỗng đổi giọng, cường ngạnh hơn rất nhiều: "Chúng ta đâu cần những thứ này? Lúc kinh thành vẫn còn kẻ xấu thì thôi. Hiện tại những người đó đã không còn nữa, ta và A Dao trở về căn bản không cần người đi theo!"

Rốt cuộc A Tra cũng phát hiện giọng điệu mình không tốt, liền nói: "Chúng ta là nam nhân Tây Cương, vừa sinh ra đã biết phải bảo vệ tốt thân nhân của mình. Ta một mình xông nhiều năm như vậy cũng không gặp chuyện bất trắc gì, đâu cần phiền phức như vậy!"

Ngụ ý là có hắn bảo hộ muội muội là đủ rồi, căn bản không cần người khác đến giúp đỡ.

Mi tâm của Trọng Đình Xuyên vẫn nhíu chặt, âm trầm nói: "Ta không đồng ý. Nhất định vẫn phải có người bảo vệ. Dù sao các ngươi cũng đã lớn tuổi —— "

"Tuổi tác không quan trọng!" A Tra nhất thời cất cao giọng nói: "Bất cứ lúc nào, ta vẫn có thể bảo vệ nàng thật tốt!"

Bầu không khí giữa hai người đột nhiên biến đổi, bắt đầu đối chọi gay gắt.

Lệ Nam Khê giờ mới hiểu được, A Tra cảm thấy Trọng Đình Xuyên nhất quyết phải người đi theo là đang nghi ngờ năng lực của hắn. Hắn sinh ra đã ở dân tộc dũng mãnh thiện chiến, bị người khác nghi ngờ năng lực đương nhiên phải tức giận.

Hết lần này tới lần khác Trọng Đình Xuyên người này ăn nói lại bộc trực không biết uyển chuyển, mặc dù là hắn có ý tốt muốn phái người theo để bảo vệ, nhưng cách nói chuyện lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Hai người cứ vậy mà đối chọi nhau.

Lệ Nam Khê cũng hiểu các cục diện này cực kỳ khiến người ta nhức đầu. Nếu giúp Trọng Đình Xuyên thì sẽ khiến A Tra không vui, còn nếu giúp A Tra... Nàng lại thực sự nghĩ đề nghị của Trọng Đình Xuyên hết sức cần thiết. A Tra đã lớn tuổi, lại còn có Vu di nương ở trong trạch viện mấy chục năm chưa từng xa nhà đi chung, hai người trên đường vẫn cần phải có người chăm sóc.

Thu Anh không biết nội tình, cho nên vừa rồi Vu di nương đi qua cũng không biết chuyện gì. Hiện tại chợt nghe nói muốn đi tới đó, thần sắc của bà lập tức hơi đổi, có chút thấp thỏm nói: "Đi... Tây cương?"

Thấy bà khẩn trương như thế, trái tim của A Tra chợt trầm xuống, dè dặt hỏi: "Muội không muốn đi sao?"

Vu di nương rũ mắt suy nghĩ thật lâu, cuối cũng nói: "Muốn đi."

Chỉ hai chữ ngắn ngủi lại khiến A Tra mừng rỡ như điên, cười ha ha.

Đợi tiếng cười của hắn ngừng lại, Vu di nương liền nhẹ giọng nói: "Nhưng, ta có chút không dám đi."

"Vì sao?" A Tra biết bà chịu đi cũng đã đủ rồi, những thứ khác hắn không quan tâm nhiều như vậy: "Có ta đi cùng muội, muội cứ yên tâm."

"Ta chưa từng đi xa nhà như vậy." Vu di nương nói, thấy sắc mặt A Tra hơi thay đổi, biết hắn nhớ lại bà không nhớ được "Chuyện cũ", vội nói: "Ít nhất là nhiều năm ở kinh thành ta vẫn chưa từng xa nhà. Đột nhiên phải đi xa như vậy, ta vẫn còn có chút lo lắng."

Lúc Vu di nương nói lời này, bà cúi đầu kéo vạt áo của mình, đầu ngón chân cũng có chút khẩn trương mà rụt lại một cái.

Hiện tại tính tình bà ôn hòa, thậm chí còn có chút nhát gan, đã không còn giống thiếu nữ ngây thơ tùy ý dám nói dám chạy khi đó.

Vào giờ khắc này, A Tra cảm nhận được những thay đổi to lớn do thời gian trôi qua rất rõ ràng.

Hắn sửng sốt một lúc lâu, mới đầu còn có chút lắp ba lắp bắp trông chờ nói: "Đã vậy, thì nhờ quốc công gia còn có lục thiếu phu nhân phái mấy người đưa muội đi có được không?"

Vu di nương nghe nói xong, hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhìn Trọng Đình Xuyên, lại nhìn sang Lệ Nam Khê.

Lệ Nam Khê mỉm cười gật đầu.

Vu di nương nhất thời nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trên mặt cũng mang theo ý cười: "Được. Vậy phiền phức quốc công gia và lục thiếu phu nhân rồi."

Trọng Đình Xuyên hiển nhiên không ngờ người vẫn luôn không có chủ ý như bà hôm nay lại hạ quyết tâm nhanh như vậy, có chút bất ngờ nhìn về phía bà.

Vu di nương nhìn thấy, không khỏi cúi đầu, khẽ giải thích: "Người quốc công gia phái theo dù sao cũng rất tốt. Ta yên tâm."

Nghe một câu "Ta yên tâm" của Vu di nương kia, trong lòng Trọng Đình Xuyên thực sự là bách vị tạp trần. Hắn từ từ mở mắt, nhìn hàng liễu rũ xuống đang đung đưa theo gió ngoài cửa sổ.

Mà Lệ Nam Khê lại bàn với Vu di nương và A Tra đoạn đường này cần những gì gì, có cái gì phải chú ý.

Dù sao cũng phải đi xa như vậy, nhất thời cũng không thể bàn tính thỏa đáng hoàn toàn được. Mắt thấy trời đã tối đen, A Tra ngồi một hồi nữa liền cáo từ rời đi.

Mấy ngày tiếp theo, A Tra mỗi ngày đều đến quốc công phủ để thương nghị cụ thể mọi chuyện.

Lúc đầu A Tra còn không cảm thấy khó khăn, còn nghĩ Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê chuyện bé xé ra to. Đợi đến khi Lệ Nam Khê bắt đầu bàn tính lộ trình, hắn mới phát hiện dẫn theo Vu di nương đi xa hoàn toàn không hề đơn giản như hắn tưởng tượng. Không nói những cái khác, chỉ riêng ăn mặc, chỗ ở, đi lại, lúc hắn một thân một mình và dẫn theo bà cũng đã khác xa, mọi thứ đều phải lo lắng chu toàn.

Có lẽ là biết mình sắp về cố hương xa cách đã lâu nhìn một chút nên Vu di nương có chút hưng phấn, bình thường đều dáng vẻ tươi cười rạng rỡ, ngay cả nói năng làm việc cũng thoải mái hơn thường ngày rất nhiều.

Có một lần bà nhìn chân trời xa xa một hồi khá lâu, bỗng hỏi một câu: "Lục thiếu phu nhân, con nói, ban đầu ta chạy tới kinh thành kiểu gì? Đường xa như vậy, sao ta có thể chạy tới?"

Nghe xong lời này, trong lòng Lệ Nam Khê thực sự có chút khổ sở. Ai cũng không thể tưởng tượng nổi, một nữ tử mang theo một tỳ nữ, làm sao có thể ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành không ai quen biết.

Bà đối với chuyện gặp lại người kia, trong lòng phải mang chấp niệm lớn đến cỡ nào mới có thể một mình đi đến nơi này?

Nhưng tất cả lại bị người ta cố tình đập nát.

Lệ Nam Khê quyết định che giấu mọi suy nghĩ, cười nói với Vu di nương: "Cho nên mới nói ngài rất lợi hại. Lúc này ngài quay về đó nhất định cũng không có vấn đề gì, nhất định sẽ thuận lợi tới nơi. Chúng ta còn ngóng trông ngài sang năm trở lại đây đó."

A Tra ở cách đó không xa, nghe xong lời này liền khoát tay nói: "Không được không được. Năm mới lần này, A Dao sẽ ở với chúng ta. Năm sau ta sẽ đưa nàng trở về." Dứt lời, hắn còn học theo văn nhân kinh thành, cúi người thi lễ thật sâu với Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân thanh toàn cho chúng ta đi thôi."

Nhìn dáng vẻ hắn như vậy, Lệ Nam Khê không nhịn được cười, nhưng ghĩ lại cũng thập phần cảm khái.

Cha của A Tra tuổi đã già, cũng không biết còn có thể sống qua mấy mùa trăng nữa. Vu di nương lần này trở lại không biết còn làm bạn với lão nhân gia được bao nhiêu thời gian.

Buổi tối hôm đó, trong lòng Lệ Nam Khê có một việc không bỏ xuống được, phải đến tìm Vu di nương.

Hôm nay trong quốc công phủ mới, Lệ Nam Khê để di nương ở một sân viện riêng. Khung cảnh thập phần thanh u, đủ loại hoa cỏ, Vu di nương rất thích.

Bà tử canh giữ sân viện nhìn thấy Lệ Nam Khê tới, vội vàng vào phòng bẩm báo.

Vu di nương vội vàng khoác thêm xiêm y đi ra đón: "Sao lúc này lục thiếu phu nhân lại tới? Cũng không sai người nói một tiếng để ta đi ra ngoài đón con."

"Không cần khách khí như vậy." Lệ Nam Khê nói: "Con chỉ muốn tới xem một chút thôi."

Nàng và Vu di nương thong thả vừa đi vừa nói, cuối cùng vẫn hỏi: "Di nương có nghĩ tới sau này ở lại Tây Cương luôn không?"

Lời này khiến Vu di nương khiếp sợ không thôi: "Sao thiếu phu nhân lại hỏi như vậy?"

"Chỉ là đột nhiên nghĩ tới mà thôi." Lệ Nam Khê khẽ than nói.

Ở Tây cương, A Dao là nữ nhi của tộc trưởng, cực kỳ tôn quý.

Ở kinh thành, Vu di nương tuy là mẹ đẻ của Vệ Quốc công nhưng thân phận thiếp thị này vẫn không thể xóa bỏ.

Ban đầu cái suy nghĩ này chỉ ở trong lòng, Lệ Nam Khê tuy nghĩ tới, nhưng không hỏi bà. Hiện tại mắt thấy Vu di nương sắp rời kinh, trong lòng nàng nặng trĩu, cuối cùng vẫn đến hỏi rõ.

Vu di nương lặng lẽ nhìn Lệ Nam Khê, thấy thần sắc nàng thản nhiên không đau khổ cũng không vui, Vu di nương thầm cân nhắc, cuối cùng nói: "Kỳ thực ta cũng từng muốn." Ai lại không muốn vậy đây? Trở lại cố hương khi còn bé, ở lại cố hương thuở nhỏ, vĩnh viễn cũng không rời xa.

Lệ Nam Khê không ngờ Vu di nương sẽ thẳng thắn nói ra, quay sang nhìn bà: "Di nương cảm thấy thế nào?"

"Ta không bỏ xuống được." Vu di nương khẽ lắc đầu: "Không bỏ xuống tất cả mọi thứ ở nơi này được. Cho nên ta vẫn sẽ quay về."

"Mặc dù nơi đó có phụ thân của ngài sao?"

"Phải." Vu di nương trầm ngâm nói: "Ta nghĩ, nếu như chuyến đi này thuận lợi, sau này ta sẽ thường xuyên quay về. Thế nhưng, ta thực sự vẫn muốn ở kinh thành."

Nghe xong lời này của bà, Lệ Nam Khê chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Mắt thấy các nàng đã đi hai vòng sân, trở về trước cửa phòng ngủ của Vu di nương, nàng liền cáo từ bà, rồi chuẩn bị trở về.

"Lục thiếu phu nhân." Vu di nương ở phía sau bỗng nhiên gọi nàng.

Lệ Nam Khê quay đầu nhìn lại.

"Ta nhất định sẽ trở lại, ta thực sự muốn trở về." Vu di nương nghẹn ngào nói: "Ta có lỗi với Xuyên nhi. Thực sự, ta có lỗi với phụ thân, có lỗi với huynh trưởng, nhưng ta cũng có lỗi với Xuyên nhi. Ta nhất định sẽ trở lại."

Lệ Nam Khê đột nhiên cảm thấy tiếng nói có chút nghẹn, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng nàng lại phát hiện nói cái gì cũng không thích hợp.

Nàng nở nụ cười với Vu di nương rồi mới từ từ ra khỏi viện.

Mới ra khỏi cửa viện, nàng liền thấy một thân ảnh cao lớn trong bóng tối bên cạnh. Nam tử lẳng lặng đứng ở đó, quay đầu nhìn một hướng khác trong viện, lặng yên không một tiếng động.

Cũng không biết hắn đến đây lúc nào.

Nhưng nàng biết, các nàng nói chuyện bên trong, hắn đều nghe thấy.

"Đi thôi." Lệ Nam Khê tiến lên, nhẹ nhàng kéo tay của Trọng Đình Xuyên, bước từng bước cùng hắn quay trở về.

Ngày A Tra và Vu di nương rời đi, Hồng Hi đế cố tình lặng lẽ xuất cung tiễn hai người.

Hồng Hi đế mặc thường phục thoạt nhìn bớt đi một chút sắc bén, lại thêm vài phần nho nhã thản nhiên. Nhìn thấy Vu di nương đang nói lời cáo từ với từng thân nhân, hắn cố tình đến tìm Vu di nương nói: "Ta có mấy câu muốn nói với nàng."

A Tra cảnh giác nhìn hắn một cái.

Vu di nương cười đồng ý, đi với hắn tới bên dưới cây ngô đồng bên cạnh.

A Tra không vui, nhưng hắn biết người nọ là đế vương, hơn nữa muội muội cũng đã đáp ứng rồi. Vì vậy hắn chỉ có thể cung kính tùy ý muội muội đi theo người nọ đến một bên kia.

Có điều tuy hai người đã đứng dưới tàng cây nhưng cũng không biết phải nói gì cho phải.

Sau một hồi im lặng, Hồng Hi đế đưa mắt nhìn nữ tử trước mặt, nhẹ giọng nói: "Nhớ về. Kim Ngọc Kiều còn nhớ chứ? Nữ tử kinh thành rất thích đi tới đó. Đặc biệt mùa hè mặc váy sam, các nữ hài tử rất thích nơi đây. Mùa hè sang năm nếu nàng ở kinh thành, không bằng lên cầu xem?"

Lời này khiến Vu di nương chợt ngây ngẩn cả người.

Bà luôn cảm thấy lời này giống như đã từng nghe. Hình như có người từng thì thầm ở bên tai bà, nói Kim Ngọc Kiều đẹp thế nào.

Bà vội vàng lắc đầu, xua những suy nghĩ này đi, rồi ngẩng đầu lên. Lúc này bà mới phát hiện sắc mặt của nam nhân trước mặt rất khó coi.

Vu di nương vội hỏi: "Có thể. Không phải là ta không chịu. Chỉ là vừa rồi đột nhiên cảm giác được đầu óc khó chịu, nên mới..."

Vẻ mặt Hồng Hi đế từ từ chuyển biến tốt, gật đầu nói: "Đã vậy, nhớ về. Ta, ừ, chúng ta đều đang chờ nàng." Hắn tiện tay chỉ về phía Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê bên kia.

Vu di nương cười chào hắn một cái, rồi lên xe ngựa.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, người ta còn không nhận ra thời gian đang trôi, đảo mắt một cái đã tới năm mới, rồi sang xuân.

Tổng thống lĩnh ngự lâm quân đã lớn tuổi, cuối năm liền xin từ chức với Hồng Hi đế, Hồng Hi đế vẫn không đồng ý. Sang xuân, thấy ý tổng thống lĩnh đã quyết, hoàng thượng cuối cùng cũng gật đầu. Sau đó chức tổng thống lĩnh liền giao cho Vệ Quốc công vốn đang làm tả thống lĩnh.

Trọng Đình Xuyên làm tổng thống lĩnh được ba, bốn tháng là sắp tới sinh thần một tuổi của Lập nhi. Hiện tại, Lập nhi đã lớn hơn rất nhiều, đã có thể đứng lên còn có thể ô ô nha nha nói mấy từ giản đơn.

Mỗi ngày Trọng Đình Xuyên sau khi về đến sẽ chơi với hài tử một hồi. Kết quả là buổi tối Lập nhi nhất định phải chơi với phụ thân xong mới bằng lòng đi ngủ, nếu không gặp được Trọng Đình Xuyên hắn sẽ không nhắm mắt.

Nhưng mấy ngày gần đây Trọng Đình Xuyên thường xuyên bị Hồng Hi đế giữ lại trong cung đến tối muộn mới trở về.

Hồng Hi đế cũng không có chuyện gì, thường xuyên lôi kéo Trọng Đình Xuyên uống rượu với hắn. Cũng không nói tại sao lại uống, chỉ bày một bàn thịt rượu, hai người yên lặng đối ẩm.

Cũng may tửu lượng của Trọng Đình Xuyên khá tốt, mỗi lần đều là thần thanh khí sảng về nhà.

Thế nhưng một hai ngày thì thôi, giằng co đến bảy, tám ngày Lệ Nam Khê cũng không khỏi thấp giọng oán trách vài câu: "Hoàng thượng gần đây sao vậy? Tự dưng bắt đầu thích uống rượu."

"Thế nào? Còn muốn bắt đầu quản chuyện của hoàng thượng sao?" Trọng Đình Xuyên ôm eo nàng, ghé vào tai nàng cười nhẹ, lại ngửi một cái bên cổ nàng, khẽ thở dài: "Thơm quá."

Lệ Nam Khê vội vàng đẩy hắn một cái: "Ta nào dám quản chuyện của hoàng thượng. Nếu hoàng thượng lôi kéo người khác uống rượu, ta nhất định sẽ mặc kệ." Nhưng hắn lại lôi kéo phu quân nàng cùng uống, nàng oán giận vài câu cũng dễ hiểu: "Hơn nữa chàng xem, Lập nhi càng ngày càng ngủ trễ."

Trọng Đình Xuyên nghe nàng oán giận xong, đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều mang ý cười vui vẻ: "Hóa ra là lo lắng cho Lập nhi chứ không phải ta."

Lệ Nam Khê vừa nghe lời này liền huých hắn một cái rồi xoay người rời đi, không thèm để ý đến hắn.

Trọng Đình Xuyên vội vàng kéo nàng lại, lại ôm chặt nàng, thấy nàng giãy dụa, hắn liền để cằm lên đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng đang lo lắng cho một người. Vừa hay, chúng ta cũng đang lo lắng cho người đó."

Nghe nói lời này, Lệ Nam Khê lập tức an tĩnh lại, không giãy dụa nữa.

Từ sau khi trở về Tây Cương, Vu di nương vẫn chưa từng quay lại. Những người hộ tống bà trở về lúc đó cũng đã quay lại từ lâu. Chỉ vì A Tra và phụ thân của bọn họ đảm bảo nói, nhất định sẽ tự mình phái người đưa bà trở về.

Nếu như bà nguyện ý.

Mắt thấy mùa hạ sắp đến rồi, khi ấy bà nói qua năm sẽ trở lại đã là chuyện không thể nào từ lâu, cũng không biết lời nói lúc đó có còn làm được hay không.

Lệ Nam Khê trấn an nói: "Tây Cương xa như vậy, trở về một chuyến cũng không dễ dàng. Tới tới lui lui sẽ hao tổn rất nhiều thời gian, bà ấy ở lại thêm ít ngày nữa rồi sau này sẽ trở về thôi."

Hai người vốn chỉ nghĩ là năm mới không trở lại thì có lẽ thanh minh sẽ trở lại. Kết quả là đều không có. Sau đó lại nghĩ lẽ nào tiết đoan ngọ sẽ trở về? Nhưng mà cũng không có.

Hiện tại đã sắp đến sinh thần của Lập nhi, hai người đều ăn ý không nhắc lại đề tài này. Chỉ là đêm nay nhắc tới Hồng Hi Đế nên mới nói vài câu.

Trọng Đình Xuyên khẽ gật đầu một cái, Lệ Nam Khê liền lôi kéo hắn đi tới nhìn một bàn để mấy món đồ nhỏ: "Đây đều là chuẩn bị cho ngày mai Lập nhi dùng lúc chọn đồ vật đoán tương lai. Quốc công gia nhìn một cái xem có hợp không."

Trên bàn này thứ gì cũng có, có mấy cuốn sách, cây kiếm nhỏ, cây cung nhỏ, sổ sách nhỏ.

Trọng Đình Xuyên nhìn từng cái một, đầu ngón tay xẹt qua cây kiếm nhỏ làm bằng gỗ đào, hắn đang muốn cầm lên liền nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp mất trật tự, ngay sau đó giọng nói của Nhạc ma ma truyền đến.

"Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân!" Bà ở ngoài gọi liên tục.

Lệ Nam Khê giương giọng đáp, hỏi: "Chuyện gì?"

"Vu di nương, Vu di nương đã trở về, đã đi đến đầu ngõ."

Lệ Nam Khê nghe xong liền liếc mắt nhìn Trọng Đình Xuyên cùng hắn đi ra ngoài. Đợi đến khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ở đằng xa kia, hai người mới ngừng lại.

Tin tức truyền đi rất nhanh, người nhà đều đã tới rồi.

Bọn họ thấy Trọng Lệnh Nguyệt mừng rỡ chạy đến nhào vào trong lòng bà, thấy Trọng Lệnh Bác trề môi lẩm bẩm lôi kéo tay bà, kéo bà đi tới đây. Ngô thị ở bên càu nhàu cái gì đó, lúc bà đứng không vững, bước chân lảo đảo còn giúp đỡ bà.

Lệ Nam Khê nhìn cảnh tượng này, lặng lẽ kéo tay Trọng Đình Xuyên lại, tiếp tục đi tới bên đó.

"Lục gia."

"Ừ?"

"Lúc nào lục gia rảnh rỗi, chúng ta cũng đi Tây Cương xem đi?"

"... Được thôi."

( Hoàn toàn văn)