Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 43



Từ lúc bị đẩy vào mối hôn sự này một cách khó hiểu, Lệ Nam Khê vẫn luôn nghĩ tới vấn đề này. Bây giờ thật vất vả mới tìm được cơ hội hỏi hắn, nàng làm sao biết, cuối cùng lại nhận được đáp án như vậy.

Tại tâm…

Hắn xưa nay lãnh đạm cao ngạo. Lệ Nam Khê như thế nào cũng không nghĩ đến, chính mình hôm nay sẽ nghe được hai chữ này từ trong miệng hắn.

Đứng trước hai chữ này, tất cả nghi vấn và khó hiểu đều không thể kiên trì được nữa.

Nàng nhất thời lúng túng không nói được lời nào, lại không biết nên đáp lại như thế nào.

Hai tai đỏ bừng, khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả cần cổ trắng nõn cũng nổi lên một màu hồng nhạt.

Trọng Đình Xuyên nhận ra sự bối rối của tiểu thê tử nhà mình, liền tươi cười duỗi tay xoa đầu nàng, cũng không muốn khó xử nàng nữa, tránh cho tiểu nha đầu xấu hổ đến mức cơm cũng ăn không vào. Vì thế cẩn thận ôm nàng ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, để nàng tiếp tục dùng bữa.

Trọng Đình Xuyên đã đi được một lúc lâu, nhưng Lệ Nam Khê vẫn không thể bình tâm lại nổi. Hai chữ “tại tâm” kia cứ quanh quẩn trong đầu nàng, có làm thế nào cũng không biến mất được.

Lúc Quách ma ma đi vào phòng thì thấy được Lệ Nam Khê đang lẳng lặng nhìn bát cổ trong góc phòng đến phát ngốc, phải liên tiếp gọi vài tiếng nàng mới có thể hồi thần lại, ngơ ngác nhìn qua.

Quách ma ma vội nói: “Thiếu phu nhân không đi ngủ một lát sao? Gia đã đi rồi, thiếu phu nhân còn muốn đi ngủ bù chứ?”

Lệ Nam Khê không biết tại sao lại như thế này. Rõ ràng lúc nãy thức dậy, nàng cực kỳ buồn ngủ, nhưng sau khi cùng hắn nói mấy câu liền không cảm thấy buồn ngủ nữa, lúc này thật sự là tỉnh táo mười phần, nghe vậy liền nói: “Để một lát nữa đi. Bây giờ không vội.”

Quách ma ma còn nhớ rõ dáng vẻ mơ màng sắp ngủ của Lệ Nam Khê lúc nãy kia, trong lòng cũng có chút lo lắng. Nhưng thấy ánh mắt nàng sáng ngời, cùng với khóe mắt chứa đầy ý cười kia cũng không giống với bộ dáng buồn ngủ, liền thoáng yên tâm đáp “Vâng” một tiếng, sau đó đi ra khỏi phòng tiếp tục công việc của mình.

Lệ Nam Khê đọc thêm mấy trang sách, lại đặt bút sửa sang lại một vài quyển sổ sách nhưng cũng không thấy quá mệt mỏi, ngược lại tinh thần càng tỉnh táo hơn, nên cũng không có ý định ngủ bù nữa. Sau khi nhìn xem canh giờ cũng đã tương đối, liền sắp xếp đi đến Mộc Miên uyển.

Hôm nay nàng đến sớm, vì thế cũng không ngoài ý muốn khi gặp được mọi người cũng đến thỉnh an Lương thị chưa kịp rời đi.

Ngoài những người mỗi ngày đều đến như ba vị di nương, Trọng Phương Nhu, Trọng Phương Linh. Hôm nay Ngũ thiếu phu nhân Ngô thị cũng đến, thậm chí nàng còn dẫn theo Nhị tiểu thiếu gia và Nhị tiểu tiểu thư đến.

Hai phòng Trọng gia không phân ra, nên vẫn theo thứ tự mà tính. Đại phòng chỉ có Nhị tiểu thiếu gia và Nhị tiểu tiểu thư là hai tôn bối. Hai huynh muội một lớn một nhỏ, ca ca là Trọng Lệnh Bác, năm nay bảy tuổi, trên thân mặc một chiếc áo suông gấm hoa màu xanh ngọc, hếch cằm lên thập phần kiêu ngạo. Muội muội là Trọng Lệnh Nguyệt, năm nay mới chỉ bốn tuổi, mặc một chiếc áo hoa màu tím, phấn điêu ngọc trác vô cùng đáng yêu.

Lúc Lệ Nam Khê đi vào phòng, Ngô thị đang nói chuyện với Lương thị, mỗi tay nắm lấy tay một hài tử.

Sau khi nhìn thấy Lệ Nam Khê, Trọng Phương Linh và Trọng Phương Nhu đều đứng dậy vấn an nàng. Ngô thị cũng dẫn hai hài tử của mình tiến đến hành lễ.

Ngô thị có dung mạo thanh tú, nhưng đuôi mắt hơi xếch, mi cũng xếch về phía trước, nhìn có vài phần sắc bén.

Tướng mạo của Trọng Lệnh Bác có vài phần giống nàng. Nghe mẫu thân bảo mình hành lễ, liền bước đến cung kính khom người với Lệ Nam Khê. Đến khi đứng thẳng dậy vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước, mảy may không có một chút cung kính.

Hiển nhiên, một lễ vừa rồi của nó cũng chẳng qua chỉ là qua loa lấy lệ mà thôi, một chút cũng không để trong lòng.

Nhưng Trọng Lệnh Nguyệt lại không giống.

Tuy rằng tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, nhưng quy củ lễ nghi rất tốt, chẳng qua là chỉ hơi nhút nhát.

Nàng cẩn thận cúi người hành lễ vấn an, một chút cũng không có sai lầm, thanh âm mềm nhẹ gọi một tiếng “Lục thiếu phu nhân”, sau đó liền lui lại nép vào sau lưng mẫu thân. Thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn trộm Lệ Nam Khê, hiển nhiên là có chút sợ hãi lại có chút tò mò đối với nàng.

Trải qua chuyện hôm qua, Lệ Nam Khê cũng không có hảo cảm gì đối với Ngũ thiếu phu nhân và Nhị tiểu thiếu gia. Nhưng nhìn tình huống trước mắt, Nhị tiểu tiểu thư này xem ra lại có chút đáng yêu.

Nàng liền nở nụ cười nhìn Trọng Lệnh Nguyệt.

Vừa lúc tiểu cô nương cũng đang nhìn lén nàng, thấy nàng cười cũng tươi cười đáp lại nàng. Dáng vẻ ngượng ngùng vô cùng dễ thương.

Lệ Nam Khê tiến đến, gọi Lương thị một tiếng “Phu nhân”. Sau khi Lương thị đáp lại, nàng cũng không e ngại đi đến ghế thái sư bên cạnh, khoan thai ngồi xuống.

Lúc Lương thị nhìn nàng, ánh mắt liền có chút không tốt.

Lệ Nam Khê coi như không nhìn thấy, chỉ ung dung ngồi ở một bên, nhàn nhạt nở nụ cười. Đến khi Lương thị thu hồi ánh mắt, nàng liền tìm cơ hội lén nhìn Vu di nương một ánh mắt. Nhưng Vu di nương vẫn luôn cúi thấp đầu, từ góc độ của Lệ Nam Khê hoàn toàn không thấy được biểu cảm của bà. Vì vậy chỉ có thể từ bỏ.

Lúc này Ngô thị đột nhiên mở miệng: “Hôm qua ta và Bác nhi có đến tìm thiếu phu nhân. Chỉ tiếc là thiếu phu nhân bận bịu quá không thể gặp được. Chúng ta chỉ có thể đứng đợi ngoài cửa, đợi đến nỗi Bác nhi mệt quá phải khóc lên, ngay cả giọng nói cũng nghẹn lại, cuối cùng cũng không thể đợi đến khi thiếu phu nhân rảnh rỗi.”

Tuy Trọng Đình Xuyên đã dùng thủ đoạn lôi mạnh mẽ áp xuống chuyện này, cũng đã đuổi Ngô thị trở về, nhưng Lệ Nam Khê biết đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Trọng Đình Xuyên nói không muốn nàng dính vào chuyện này, là không muốn nàng lao tâm khổ tứ. Nhưng một khi đối phương đã không kiêng kị gì mà vẫn làm xằng làm bậy như vậy, hắn tất nhiên sẽ không để nàng bị người khác bắt nạt.

Mà nàng, cũng không muốn cam chịu như vậy.

Lệ Nam Khê nói: “Hôm qua xong việc rồi cũng vốn định ra ngoài nhìn xem, nhưng bất đắc dĩ lúc đó quốc công gia cũng vừa vặn quay về. Chàng nói ta không cần ra ngoài, để chàng giải quyết, nên ta cũng không ra gặp Ngũ thiếu phu nhân được. Ngũ thiếu phu nhân hẳn là biết chuyện này, bây giờ lại hỏi như vậy. Chẳng lẽ là muốn làm trái ý của quốc công gia?”

Ngừng một chút, nàng lại cười: “Không biết hôm qua Ngũ thiếu phu nhân đến tìm ta là có chuyện gì?”

Chuyện hôm qua hiển nhiên là do Lương thị bày mưu tính kế mà ra, nàng hỏi như vậy, cũng là muốn ba mặt một lời rõ ràng với Lương thị.

Có Lương thị chống lưng, Ngô thị đương nhiên không sợ hãi gì cả, liền muốn trả lời. Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, Trọng Lệnh Bác ngồi bên cạnh đã cao giọng nói: “Chúng ta bị người ta chửi mắng thậm tệ, trong lòng rất ủy khuất, cho nên đương nhiên phải đến tìm ngài hỏi cho rõ ràng minh bạch.”

Mấy lời này thật sự là không coi ai ra gì.

Chưa nói đến Lệ Nam Khê là thẩm thẩm của hắn, chỉ dựa vào thân phận nhất phẩm cáo mệnh quốc công phu nhân cao quý của nàng thôi, chưa đến lượt một hài tử như hắn có thể ăn nói xằng bậy.

Ba vị di nương đứng bên cạnh Lương thị đều lặng lẽ nhìn thoáng qua Lệ Nam Khê.

Ngoài dự kiến của bọn họ, vị quốc công phu nhân trẻ tuổi này không những không tức giận, ngược lại trên mặt còn mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như không nhận ra sự vô lễ của Trọng Lệnh Bác, lại giống như hoàn toàn không để ý đến sự vô lễ của hắn.

“A? Không biết ngươi muốn hỏi rõ ràng chuyện gì?” Lệ Nam Khê chuyển mắt về phía Trọng Lệnh Bác.

“Ta làm chết cá của ngài, là ta sai.” Trọng Lệnh Bác giương cao cằm, không có một chút gì ăn năn hối cải, “Nhưng ta chỉ là một hài tử, ngài không muốn tha thứ cho ta thì thôi, cần gì phải nhất quyết đi nói bậy với Cửu thúc? Làm hại ta bị Cửu thúc thuyết giáo một trận.”

Nói xong câu cuối cùng kia, sắc mặt của hắn rốt cũng thay đổi.

Có thể thấy được hôm qua Trọng Đình Huy rất tức giận, nên mới có thể khiến nó sợ hãi đến như vậy.

Lúc này Lương thị mới nói: “Cửu thúc của ngươi là vì tiếc hai con cá kia mà thôi. Ngươi phải biết rằng, cá đó nó vất vả lắm mới mua được từ tay của Mai công tử về. Vật của Mai công tử, làm sao có thể dễ dàng có được?”

“Vâng.” Trọng Lệnh Bác vậy mà cũng nghe lời Lương thị: “Chuyện này con không trách Cửu thúc. Con giết cá của thúc ấy là con sai.” Nói xong, nó lại liếc mắt oán hận nhìn Lệ Nam Khê: “Chỉ là con không nghĩ Lục thiếu phu nhân lại làm như vậy, một câu cầu tình giúp đỡ không có cũng không nói làm gì, đã vậy còn thêm thắt bịa đặt trước mặt Cửu thúc. Cái này con không chấp nhận được.”

Nghe xong, ý cười trên mặt Lệ Nam Khê cũng dần dần phai nhạt: “Thêm thắt bịa đặt sao? Tội danh nặng như vậy, ta thật sự không gánh nổi. Nhưng mà ta cũng chưa từng nói cái gì trước mặt Cửu gia, hắn ở ngoại viện, hôm qua ta vẫn luôn ở trong Thạch Trúc uyển, làm gì có cơ hội thêm thắt bịa đặt với hắn?”

Nàng lạnh lùng nhìn sang Ngô thị: “Hài tử không hiểu chuyện, ta cũng không muốn nói nhiều. Ta chỉ muốn hỏi một câu, những lời này, đều là do Ngũ thiếu phu nhân dạy hắn?”

Ngô thị ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta cần gì phải dạy hắn. Hôm qua hắn đã tự mình thể nghiệm được tình người ấm lạnh, ai đối tốt với mình, ai đối xử tệ bạc với mình, hắn đương nhiên biết được.”

“Cũng dễ nghe đấy.” Lệ Nam Khê khôi phục tươi cười, hỏi nàng: “Ý của Ngũ thiếu phu nhân là, ta đối xử tàn nhẫn với Bác nhi, đúng không?”

Trọng Lệnh Bác hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Lệ Nam Khê hoàn toàn không để ý đến hắn, vẫn nhìn chằm chằm Ngô thị.

Ngô thị nhất thời không biết nàng có ý gì, liền quay đầu lại nhìn Lương thị, sau đó thuận thế gật đầu.

Lệ Nam Khê hỏi nàng: “Vậy ngươi nói ta biết, tại sao ta phải đi cầu tình giúp các ngươi? Là muốn cảm tạ các ngươi giết chết cá của ta, hay là bởi vì sợ hãi các ngươi lấy nước mắt bức ép ta, cho nên liền đi tìm Cửu gia?”

Ánh mắt Ngô thị lập lòe, có chút không kiên nhẫn nói: “Chúng ta bức ngài khi nào? Lục thiếu phu nhân chớ có ngậm máu phun người.”

“À, thì ra hôm qua các ngươi khóc nháo một hồi trước cửa Thạch Trúc uyển cũng không phải là muốn ta ra mặt giúp đỡ. Vậy thì tốt.”

Lệ Nam Khê làm ra dáng vẻ thập phần ngạc nhiên, nói: “Thế thì ta cũng đã làm theo ý của các ngươi, mặc cho các ngươi gào khóc hồi lâu cũng không có ra mặt, sao bây giờ lại thành sai rồi?”

Lúc này Ngô thị mới nhận ra chính mình vậy mà đã bị Lệ Nam Khê xỏ mũi dắt đi một vòng nhưng bây giờ muốn sửa miệng thì cũng đã chậm.

Tính tình của nàng vốn cũng không hiền hòa gì, từ lúc bước vào Trọng phủ đến bây giờ cũng chưa từng phải chịu bất cứ thiệt thòi nào cả. Lúc này liền nhất thời bực tức, cả giận nói: “Mặc dù chúng ta không buộc ngài giúp, nhưng thấy chất nhi mình bị người ta trách mắng, tốt xấu gì cũng phải có một chút lòng thương cảm, nói giúp một hai câu thì có gì đâu chứ? Chẳng lẽ nếu chúng ta bị người khác trách phạt, ngài cũng có thể mặc kệ được sao?”

Nàng vừa nói xong, Lệ Nam Khê còn chưa kịp mở miệng, Lương thị đã nghe không nổi nữa.

“Đình Huy chẳng qua là chỉ tiếc hai con cá quý kia mà thôi, các ngươi chớ có nên đẩy hết sai lầm lên đầu hắn.”

Lúc này Ngô thị mới nhận ra mấy lời vừa rồi có chút liên quan đến Trọng Đình Huy, đương nhiên đã khiến Lương thị không vui, vì thế chỉ đành ngậm miệng không nói gì nữa.

Lúc này Lương thị mới quay sang nói với Lệ Nam Khê: “Chuyện này cứ như vậy đi. Hai mẹ con bọn họ chỉ là vô ý mà thôi, ngươi cũng đừng nên trách làm gì.”

Sau đó lại nói với Ngô thị: “Ngươi cũng vậy. Chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi, nói ta giúp là được, cần gì phải phiền đến quốc công phu nhân?”

Lúc Lương thị nói những lời này, bốn chữ “Quốc công phu nhân” được nhấn mạnh rất rõ ràng. Cứ như vậy, chỉ hai ba câu liền có thể khiến Ngô thị và Trọng Lệnh Bác chán ghét Lệ Nam Khê hơn, lại còn có thể khiến bọn họ cảm kích tấm lòng hiền mẫu của mình.

Ngô thị và Trọng Lệnh Bác đi đến trước mặt Lương thị cảm kích không thôi.

Ngô thị liên tục ca ngợi Lương thị, ngay cả ngạo khí vừa rồi cũng ít đi vài phần.

Lệ Nam Khê lẳng lặng nhìn một màn này, âm thầm lắc đầu.

Lương thị cố ý chiều theo ý của Ngô thị và Trọng Lệnh Bác, khiến Ngô thị tưởng rằng Lương thị tốt bụng dễ dãi, về sau sẽ càng tác oai tác quái trong phủ.

Như vậy, Lương thị còn được tiếng thơm là đối xử tốt với nhi tức trong nhà, nhưng hành động càn rỡ của Ngô thị nếu bị truyền ra ngoài, sợ là thanh danh sẽ không được tốt lắm.

Hơn nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày kia Trọng Lệnh Bác trưởng thành, sẽ bị dưỡng nên rất nhiều thói hư tật xấu, sẽ chẳng thể làm nên trò trống gì. Đến lúc đó xem nàng có hối hận hay không?

Nhưng cái này nói sau đi.

Tuy Lệ Nam Khê chưa từng trải qua mâu thuẫn lục đục trong nhà, nhưng mà đi theo nhị ca đã lâu, nàng cũng đã học được không ít mấy lời nói thảo mai.

Phụ thân rất nghiêm khắc mà tính tình nhị ca lại lười nhác. Những lúc phụ thân thấy không vừa mắt sẽ răn dạy nhị ca vài câu.

Nhị ca biết lấy cứng đối cứng với phụ thân cũng không giải quyết được gì, những lúc như vậy, hắn sẽ tìm thật nhiều lời dễ nghe đến lấy lòng phụ thân.

Hắn biết phụ thân nghiêm khắc, sẽ không dễ dàng bỏ qua sai lầm của hắn. Vì thế hắn cũng không mong có thể được tha, chỉ hy vọng phụ thân có thể trách phạt nhẹ nhàng hơn một chút.

Lệ Vân Khê rất thương tiểu muội của mình.

Mỗi khi Lệ Nam Khê ngạc nhiên hỏi hắn làm cách nào mà có thể được trừng phạt nhẹ nhàng như vậy, hắn sẽ kể cho Lệ Nam Khê nghe.

Dần dà, nhiều năm như vậy, Lệ Nam Khê cũng học được chút ít công phu hai mặt.

Lúc này nàng liền cười nói với Lương thị: “Chuyện này cũng có một phần do ta. Làm phiền phu nhân suy nghĩ cho ta, biết ta không hiểu chuyện nên giúp ta giải quyết những việc vặt này. Sau này nếu là có chuyện gì, còn phải làm phiền phu nhân giúp đỡ.”

Nàng vốn chính là được giáo dưỡng êm đềm mà lớn lên, hơn nữa cũng từng ở Giang Nam nhiều năm, rất am hiểu thuật vuốt mông ngựa.

Lương thị không nghĩ đến Lệ Nam Khê sẽ nói với bà những lời như vậy. Nhưng nghĩ lại, nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, cũng là cực kỳ do dự nên mới phải nói như vậy.

Lương thị nghĩ thầm lựa chọn lúc trước của mình quả nhiên là chính xác, liền mỉm cười đáp ứng: “Ngươi đã gả đến đây, chúng ta đương nhiên đã trở thành người một nhà. Sau này có gì khó khăn, cứ nói với ta, ta sẽ giúp đỡ.”

Bà nghĩ, bắt chẹt tiểu cô nương này, cũng chẳng khác nào hạ thấp Trọng lục. Cuối cùng, bên cạnh Trọng lục cũng không có lấy một người thân cận.

Lệ Nam Khê lại nghĩ rằng, nếu Lương thị đã đáp ứng, vậy thì sau này nàng nhất định phải lợi dụng lời hứa hẹn này thật tốt. Sau này cho dù có việc gì xảy ra, nàng cũng không cần phải nhọc lòng giải quyết nữa, cứ việc “làm phiền phu nhân giúp đỡ” là được.

- -- Dù sao thì những chuyện này đều do Lương thị bày ra, không tìm bà ta thì tìm ai?

Tuy chuyện này nhìn giống như đã giải quyết xong, những vẫn còn có một vấn đề.

Trọng Phương Linh ngồi bên cạnh nhỏ giọng gọi Lương thị một tiếng, có chút lo lắng: “Mẫu thân, nếu Mai công tử biết được chuyện chúng ta làm chết cá của hắn thì phải làm sao bây giờ?”

Lúc này nàng mới biết được chuyện hai con cá bị giết chết kia là do mẫu thân mình ngấm ngầm sai bảo Ngô thị và Trọng Lệnh Bác làm.

Nàng không biết vì sao mẫu thân lại không muốn đệ đệ tặng quà cho Lục thiếu phu nhân. Tuy nàng cũng không thích Lục thiếu phu nhân kia cho lắm, nhưng quan hệ giữa đệ đệ và quốc công gia xưa nay vẫn luôn rất tốt, tặng quà qua đó cũng là chuyện rất bình thường.

Nào biết mẫu thân chẳng nói chẳng rằng, cuối cùng lại dẫn đến một phiền toái như vậy.

Ban đầu Lương thị cũng không biết Trọng Đình Huy vậy mà lại dám tặng Lệ Nam Khê hai con cá quý của Mai công tử. Đến khi biết được thì mọi chuyện đã lỡ rồi.

Mai công tử xưa nay rất coi trọng đồ vật của mình, không dễ dàng để đồ của mình rơi vào tay người khác.

Lần này Trọng Đình Huy có thể mua được hai con cá này, cũng đều là nhờ may mắn, hơn nữa còn phải nhiều lần bảo đảm sẽ nuôi dưỡng cá này thật tốt.

Nếu không, Mai công tử cũng sẽ không bao giờ bán cho hắn.

Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt của Lương thị cũng kém hơn rất nhiều. Lúc nhìn Ngô thị lại thêm vài phần chướng mắt.

Ngô thị kia đúng là không có mắt, lại không thể nhìn ra sự trân quý của hai con cá kia. Nếu không, mặc dù có mệnh lệnh của bà, Ngô thị cũng sẽ kịp thời thu tay lại, không đến nỗi phải xảy ra cớ sự này.

Tuy rất tức giận, nhưng Lương thị cũng không vì chuyện này mà tức giận với Ngô thị. Không thể bởi vì tức giận nhất thời mà làm hỏng kế hoạch đã gầy dựng bao nhiêu năm nay được. Nếu muốn tiếp tục hãm hại Trọng lục thì phải khiến người của Trọng ngũ bên này khăng khăng một mực đi theo bà.

Huống hồ gì, chuyện này đúng là do bà sai Ngô thị đi làm. Nếu lúc này bức bách Ngô thị chịu trách nhiệm, chỉ dựa vào tính tình đanh đá đó thôi, nói không chừng sẽ ồn ào cho cả kinh thành biết mất.

Chi bằng cố gắng nghĩ cách giải quyết chuyện này. Dù sao bà cũng không thiếu tiền.

Lương thị suy nghĩ một lát, hơi do dự nói: “Hay là ta sai người mang một vài bức tranh chữ cổ đến tặng cho hắn?”

Bà xuất thân là con nhà võ tướng. Có lẽ vì thế mà đối với những thứ mà phong lưu danh sĩ yêu thích, xưa nay bà cũng không hiểu rõ lắm. Chỉ có thể hiểu được một chút bề ngoài, nhưng tinh túy trong đó lại không thể lĩnh hội được.

“Tạm được.” Trọng Phương Linh lo lắng nói: “Đến lúc đó để con giúp mẫu thân nhìn xem thử. Chỉ mong là có thể vừa ý hắn.”

Nghe được hai người nói chuyện, Lệ Nam Khê có chút nghi hoặc: “Mai công tử nào?”

Sau khi buột miệng thốt ra câu hỏi như vậy, nàng mới đột nhiên phản ứng lại được, chần chừ nói: “Không lẽ là Mai tam lang của Mai gia?”

“Chính là hắn.” Lương thị nói: “Nếu không phải là hắn thì cũng không phiền toái đến vậy.”

Mai tam lang này, Lệ Nam Khê cũng đã sớm nghe qua. Nghe nói là một nhân vật cực kỳ tài giỏi xuất chúng, nhưng nàng vẫn chưa được gặp mặt.

Năm đó lúc còn ở kinh thành, nàng tuổi nhỏ, hắn thì đi học ở bên ngoài. Mặc dù cũng có mấy lần quay về kinh, nhưng Lệ gia và Mai gia cũng không thân thiết gì, vì vậy nàng cũng chưa có cơ hội nhìn thấy hắn.

Nhưng mà, sau khi biết được thân phận người này, Lệ Nam Khê cũng hiểu được vì sao Lương thị bọn họ lại cẩn thận như vậy.

Mẫu thân của Mai tam lang là Hiền Ninh trưởng công chúa, thân phận cao quý. Hơn nữa tính tình của hắn cũng rất thanh lãnh cao ngạo, không dễ dàng thân cận với người ngoài.

Tuy chuyện này cũng có chút khó giải quyết, nhưng, từ đầu đến cuối Lệ Nam Khê cũng chưa dính dáng vào chuyện này. Người xui khiến không phải nàng, người giết chết cá cũng không phải là nàng. Vì thế, Lương thị có muốn làm khó nàng như thế nào, thì chuyện bồi thường cá này cũng chẳng liên quan gì đến nàng.

Vì vậy, ngồi trong phòng thêm một lát nữa, Lệ Nam Khê liền đứng dậy cáo từ.

Trước khi ra cửa, nàng lặng lẽ liếc qua Vu di nương một cái nhưng đối phương vẫn cứ sụp mi thuận mắt bóp vai cho Lương thị, hoàn toàn không để ý đến nàng.

Lệ Nam Khê thầm than một tiếng, chầm chậm ra khỏi phòng.

Ra khỏi Mộc Miên uyển, quay về Thạch Trúc uyển, đi được không bao lâu, Lệ Nam Khê nhìn thấy được một thân ảnh nhanh chóng lướt qua ở đằng trước.

Đối phương đi rất nhanh, Lệ Nam Khê còn chưa kịp đi đến chào hỏi đã không thấy hắn đâu nữa. Lệ Nam Khê tính toán khoảng cách một chút, cũng đành từ bỏ ý định muốn mở miệng, tiếp tục đi trên con đường của mình.

Không ngờ nàng mới đi được vài bước, đối phương đã quay lại, bước nhanh đến đuổi theo nàng.

“Sao hôm nay tẩu lại đến sớm như vậy?” Trọng Đình Huy thở hổn hển hỏi.

Trên mặt hắn đã có một chút mồ hôi, hiển nhiên là vừa rồi chạy rất gấp.

Lệ Nam Khê cười nói: “Hôm nay không có việc gì, thức dậy sớm, nên cũng đến sớm một chút.”

Trọng Đình Huy cười gật đầu.

Lệ Nam Khê thấy không còn gì để nói nữa, liền chào từ biệt hắn, tiếp tục quay về Thạch Trúc uyển.

Trọng Đình Huy bỗng gọi nàng lại.

“Cá kia…” Hắn dừng lại một chút, không cam lòng nói: “Ngày khác đệ sẽ tìm cho tẩu hai con đẹp hơn.”

Vừa rồi Lệ Nam Khê không nói đến chuyện này cũng là vì sợ hắn nghe xong sẽ không vui, bây giờ hắn đã chủ động nhắc đến, nàng liền nói: “Ta biết được tâm ý của Cửu gia, cũng rất cảm kích. Nhưng cá cũng không cần tìm nữa đâu.”

Nàng cũng không muốn chuyện này lặp lại một lần nữa.

Rốt cuộc Lương thị vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía này, lần tới nếu Trọng Đình Huy còn muốn tặng thêm cái gì đến, Lương thị sẽ vẫn còn tiếp tục ngăn cản.

Chi bằng không tặng không nhận, ngược lại sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.

Nào biết Trọng Đình Huy rất kiên trì đối với chuyện này, nghe vậy liền nói: “Quà đệ còn chưa tặng đến, tẩu cũng chưa nhận được, nhưng đệ cũng đã nhận tranh chữ của tẩu rồi. Nếu đã như vậy, đệ có thế nào cũng phải tặng được quà cho tẩu mới phải lễ.”

Hắn vừa nói như vậy, Lệ Nam Khê lại có chút hối hận vì hôm qua đã đưa tranh chữ qua đó.

Nàng chỉ muốn trả lại một cái nhân tình, nào biết sau khi người ta nhận lấy quà đáp lễ của nàng, lại càng muốn tặng bù lại.

Trong lòng vạn phần hối hận, nhưng Lệ Nam Khê biết không còn cách nào từ chối hắn, vì thế cũng đành nhàn nhạt cười nói: “Vậy làm phiền Cửu gia.”

Trọng Đình Huy thấy nàng không từ chối nữa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đuôi lông mày cùng khóe mắt đều tràn đầy ý cười.

“Không có gì. Đệ nhất định sẽ tặng quà tốt hơn cho tẩu.”

Sau khi bảo đảm như vậy, tâm tình của Trọng Đình Huy cũng bất giác nhẹ nhàng hơn không ít, mỉm cười nói với nàng: “Đệ phải đi gặp mẫu thân. Tẩu tẩu về cẩn thận.”

Lệ Nam Khê nói lời từ biệt với hắn xong, liền quay về Thạch Trúc uyển xử lý sự vụ.

Sau khi dùng xong bữa trưa, nàng cuối cùng mới cảm thấy hơi mệt mỏi, liền leo lên giường nghỉ ngơi một lát. Đến khi tỉnh giấc, lại nghe Quách ma ma nói Trịnh di nương muốn gặp nàng, đang chờ trong viện bên cạnh.

Trịnh di nương là thân mẫu của Trọng Phương Nhu. Đối với ý đồ đến đây của bà lần này, Lệ Nam Khê cũng mơ hồ đoán được một chút, vì thế cũng không định ra gặp mặt.

Nào ngờ câu nói tiếp theo của Quách ma ma lại khiến Lệ Nam Khê có chút do dự.

“Trịnh di nương nói có một chút chuyện liên quan đến Vu di nương muốn nói với thiếu phu nhân. Nếu thiếu phu nhân chịu gặp, bà ấy tất nhiên sẽ không để thiếu phu nhân thất vọng.”

Sân viện cách vách đã lâu không có người ở. Tuy không có cỏ dại mọc hoang, nhưng cũng không có trăm hoa đua nở, chỉ có một vài gốc cây cổ thụ cao lớn đứng sừng sững trong đó. Tuy không đến mức hoang vắng, nhưng cũng có một chút quạnh quẽ.

Lúc Lệ Nam Khê đi đến, Trịnh di nương đang ngắm nhìn gốc bách thụ đối diện đến xuất thần.

Mặc dù chỉ có thể thấy được bóng lưng, nhưng bóng lưng này cũng cực kỳ lả lướt đẹp đẽ.

Trịnh di nương không giống với Vu di nương và Trương di nương. Trịnh di nương là con một nhà quan lại bình thường trong kinh thành, năm đó là quý thiếp được lão Hầu gia chính thức lấy về, cũng là thị thiếp được Bình Ninh hầu sủng ái nhất.

Tuy được sủng ái như vậy, nhưng vận khí của Trịnh di nương lại hơi kém một chút, sinh hai đứa con liên tiếp đều là nữ nhi. Mà Vu di nương nhút nhát nhất thì lại rất may mắn, sinh liền hai nhi tử. Cuối cùng nhị nhi tử còn được Lương gia và Hầu gia coi trọng, chọn làm thế tử.

Theo Lệ Nam Khê biết, nhà mẹ đẻ của Trịnh di nương và nhà mẹ đẻ của Lệ gia nhị phu nhân Trịnh thị là họ hàng xa. Cũng do Trịnh di nương âm thầm giật dây, Lệ nhị phu nhân mới có cơ hội quen biết với Trọng gia nhị phu nhân, tiện đà tiếp xúc thường xuyên.

Quách ma ma đứng một bên, nhẹ giọng gọi: “Di nương, thiếu phu nhân đến.”

Thân mình Trịnh di nương hơi run run một chút, chậm rãi xoay người nhìn về phía bên này, ánh mắt vẫn còn có chút mê mang, giống như đã lâm vào trầm tư, trong nháy mắt không thể hoàn hồn lại được.

Đến khi thấy rõ được tiểu cô nương trước mặt, cuối cùng Trịnh di nương cũng tỉnh táo lại, tươi cười hành lễ vấn an với Lệ Nam Khê: “Thỉnh an quốc công phu nhân, phu nhân phúc thọ an khang.”

Đợi đến khi Lệ Nam Khê nhàn nhạt “Ừm" một tiếng, bà mới nhìn sang Quách ma ma, nói: “Ma ma có thể tránh đi một lát được không? Ta có lời muốn nói riêng với thiếu phu nhân.”

Quách ma ma nhìn Lệ Nam Khê, sau khi thấy nàng gật đầu, bà mới lui về đến cổng viện, cùng với Thu Anh đứng chờ ở đó, lại nhìn xung quanh, đề phòng có người đến đây.

Lệ Nam Khê cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn Trịnh di nương.

Trịnh di nương hành lễ với Lệ Nam Khê, chủ động nói: “Không biết, phu nhân có tò mò với chuyện của Vu di nương không?”

Một danh xưng “phu nhân” của bà, là muốn nói đến danh hàm nhất phẩm của Lệ Nam Khê, chứ không phải là thân phận Trọng gia Lục thiếu phu nhân.

Lệ Nam Khê thấy bà cố ý hạ thấp thân phận xuống, liền biết được bà là thật lòng muốn nói, liền nói với bà: “Ngươi hãy nói xem, ngươi có thể nói cho ta được bao nhiêu? Cũng nói thẳng ra xem, muốn ta giúp chuyện gì?”

Nàng biết, Trịnh di nương đột nhiên đến như vậy, đương nhiên là có chuyện muốn cầu nàng. Đã là như vậy, thì cần phải xem điều kiện trao đổi như thế nào đã.

“Ta cũng không biết nhiều lắm.” Trịnh di nương cũng rất thản nhiên mà nói ra điều kiện: “Nhưng mà, mong muốn của ta không nhiều lắm. Vì thế phu nhân cứ yên tâm.”

Lệ Nam Khê suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Ngươi muốn gì?”

“Phu nhân dẫn Tứ tiểu thư cùng đi đến yến tiệc của Mai gia.” Trịnh di nương nói: “Chỉ như vậy thôi.”

Tuy rằng bà nhiều lần nhấn mạnh mong muốn của bà cũng không nhiều lắm, nhưng Lệ Nam Khê biết, thật ra chuyện này cũng không dễ làm. Ngày ấy, rõ ràng là Lương thị đã cố ý muốn để Trọng Phương Nhu ở nhà, chỉ dẫn Trọng Phương Linh đi.

Nếu nàng đáp ứng yêu cầu của Trịnh thị, chắc chắn sẽ chọc giận Lương thị.

Trừ khi...

Lệ Nam Khê suy nghĩ một lúc, nói: “Như thế này đi. Ta có thể giúp ngươi nghĩ cách để phu nhân dẫn Tứ tiểu thư đi theo.”

Trịnh di nương có chút nôn nóng: “Phu nhân, ngài biết rõ ý tứ của Đại phu nhân rồi mà. Nếu phu nhân dẫn nàng đi...”

“Ta chỉ có thể đáp ứng đến như vậy thôi.” Lệ Nam Khê dứt khoát cắt ngang câu nói của bà: “Nếu ngươi không đồng ý thì thôi vậy.” Dứt lời, liền quyết đoán xoay người rời đi.

Tuy nàng rất hiếu kỳ với chuyện của Vu di nương, nhưng nàng cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà đặt mình vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Không nói đến chuyện này sẽ chọc giận Lương thị. Chỉ nói đến chuyện nàng dẫn Trọng Phương Nhu đến yến tiệc hôm đó thôi, nếu trong yến hội, Trọng Phương Nhu làm ra hành động gì không thích hợp, hoặc là làm chuyện gì đó khác người, nàng cũng đều sẽ bị liên lụy.

Chuyện của Vu di nương sẽ có một ngày nàng biết được. Chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.

Chỉ vì muốn biết sớm hơn một chút mà đổi lấy sầu lo ẩn chứa trong yến hội. Vụ trao đổi này, không có lời.

Lệ Nam Khê thật sự là cảm thấy không cần phải nói thêm gì nữa, vì thế liền dứt khoát rời đi, không có nửa điểm do dự.

Thấy nàng dần dần đi xa, cuối cùng Trịnh di nương mới nóng nảy, vội vàng xách váy đuổi theo, vội vàng nói: “Vậy thì cứ theo ý ngài đi. Hết thảy đều nghe theo phu nhân.”

Lệ Nam Khê đột nhiên dừng lại bước chân, xoay người nhìn lại: “Để Đại phu nhân dẫn Tứ tiểu thư đi?”

“Vâng.” Trịnh di nương gắt gao nắm chặt tay lại, sau đó lại suy sụp buông ra: “Ta chỉ cần Tứ tiểu thư có thể tham gia yến hội. Những chuyện khác, không quan trọng.”

“Nếu chuyện ngươi nói hữu dụng, ta sẽ tự nghĩ cách khiến Đại phu nhân đồng ý.” Lệ Nam Khê nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói: “Chuyện Vu di nương, ngươi nói xem.”

Trịnh di nương cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không có người khác, nhưng vẫn không thể yên tâm, lại gấp gáp đi đến trước mặt Lệ Nam Khê, nhẹ giọng nói: “Ta biết vì sao Vu di nương lại nghe lời Đại phu nhân như vậy.”

Lệ Nam Khê không nói một lời, lẳng lặng nhìn nàng.

Thấy nàng không có phản ứng, Trịnh di nương biết lời nói này cũng chưa đủ, cũng biết nếu còn lòng vòng nữa cũng sẽ không đả động được đến nữ hài nhi trước mắt.

Tuy không biết vì sao một tiểu cô nương nhỏ tuổi như vậy lại có thể trầm ổn đến bực này, rơi vào đường cùng, Trịnh di nương chỉ có thể trực tiếp nói hết ra: “Thật ra ta cũng không rõ ràng lắm. Vu di nương từ nhỏ đã được Lương phu nhân mua về làm nha hoàn. Bà ấy không biết phụ mẫu của mình là ai, chỉ biết lúc mình rời đi, phụ mẫu huynh đệ đều vẫn còn sống. Bà ấy vẫn luôn muốn tìm được người thân của mình, nhưng Lương phu nhân lại không nói rõ cho bà biết, chỉ nói bà ấy đi hỏi phu nhân. Phu nhân dựa vào chuyện này, vẫn luôn làm khó bà ấy.”

Tuy nói hơi lộn xộn, nhưng Lệ Nam Khê cũng hiểu được.

Lương phu nhân là mẫu thân của Lương thị, mà phu nhân cũng chính là Lương thị.

Nhưng Lệ Nam Khê cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm.

“Phu nhân không chịu nói, có lẽ là do chính bà ấy cũng không biết được, nhưng có khi đã biết được, cũng sẽ quả quyết không nói cho Vu di nương biết. Mấy năm nay Vu di nương không hỏi được, sao còn có thể tin là Đại phu nhân sẽ chịu nói ra? Vậy mà vẫn để Đại phu nhân mượn chuyện này quản thúc mình?”

“Cái này ta thật sự không biết. Bà ấy rất kín miệng.” Trịnh di nương cười khổ: “Những lời này đều do bà ấy trong lúc vô tình oán giận vài câu, bị ta nghe được nên mới đoán mò như vậy. Sự tình cụ thể, cần phải hỏi chính chủ mới được. Nhưng mà, chung quy cũng không thoát khỏi vấn đề thân thế của bà ấy.”

Lệ Nam Khê nhìn thần sắc của Trịnh di nương, lại nhớ đến những lời nói của bà, liền nhẹ nhàng gật đầu.

“Chuyện này ta sẽ suy xét.” Lệ Nam Khê nói: “Di nương không nói cụ thể được, mọi chuyện chẳng qua cũng chỉ là phỏng đoán, thật sự không đủ để khiến ta hứa hẹn cái gì với ngươi. Nhưng nếu ngươi biết được tường tận hơn, ta tất nhiên sẽ nhận lời.”

Trịnh di nương hiển nhiên không nghĩ đến sẽ nghe được câu trả lời như vậy, không khỏi hơi nóng nảy.

“Phu nhân phải nói lời giữ lời chứ.” Bà bước đến gần Lệ Nam Khê hơn một chút: “Nếu đã đáp ứng rồi, sao có thể đổi ý được?”

Lệ Nam Khê không dao động: “Không phải là ta lật lọng. Chỉ vì lời nói của di nương chỉ là phỏng đoán, không có gì có thể chứng minh cả. Nếu di nương có thể nói cho ta một chuyện rõ ràng cụ thể hơn, ta tất nhiên sẽ giúp Tứ tiểu thư.”

Trịnh di nương chậm rãi cau mày.

Bà biết Lục thiếu phu nhân tất nhiên sẽ tò mò với quan hệ của Vu di nương và quốc công gia, cho nên mới mượn việc này để nói điều kiện. Nhưng bà cũng không nghĩ đến, tiểu cô nương này lại không dễ lừa gạt. Nếu nói không rõ ràng xác đáng, nàng sẽ không chịu đáp ứng điều kiện.

Nhưng mà, hôn sự của Tứ tiểu thư không thể trì hoãn được nữa, thưởng mai yến sắp tới là cơ hội tốt nhất. Bà nhất định không thể bỏ lỡ được.

Trịnh di nương xoắn chặt lấy khăn lụa trong tay, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mang theo quyết tâm đập nồi chìm thuyền, nói: “Vậy thì mong phu nhân chờ ta hai ngày. Ta sẽ cố gắng hỏi thăm mọi chuyện cho rõ ràng hơn.”

Bà nắm chặt lấy khăn tay, mong đợi hỏi: “Nếu ta có thể thám thính kỹ càng tỉ mỉ hơn một chút, phu nhân sẽ đáp ứng ta chứ?”

Lệ Nam Khê gật đầu nói: “Đương nhiên sẽ.”

Trịnh di nương nhìn thần sắc của nàng, thấy không có chút nào là giả bộ, lúc này mới yên tâm hơn, hành lễ chuẩn bị cáo biệt Lệ Nam Khê.

Lúc sắp sửa rời đi, Trịnh di nương mới nhớ đến một chuyện, liền dừng lại nhìn về phía Lệ Nam Khê.

“Mấy năm nay Vu di nương cũng không sung sướng gì. Nhất là sau khi quốc công gia được chọn làm thế tử, tuy rằng bà ấy rất quan tâm quốc công gia, nhưng cuối cùng lại vì Đại phu nhân mà không dám gần gũi với ngài ấy.”

Trịnh di nương ngừng một chút, nhẹ giọng nói tiếp: “Vì thế, mong phu nhân thông cảm một chút, đừng quá so đo với bà ấy.”

Lệ Nam Khê suy nghĩ một chút, nói: “Việc này ta không thể quyết định được.”

“Nhưng mà...”

Lệ Nam Khê duỗi tay ngăn lại câu kế tiếp của bà: “Bà ấy có nỗi khổ riêng của mình, ta biết. Nếu là có thể, ta cũng muốn quan hệ của bọn họ hòa hoãn hơn. Nhưng, bà ấy làm đúng hay sai, ta không có quyền xen vào, mà hẳn phải do Lục gia quyết định.”

“Lục gia là phu quân của ta. Ngươi nhìn thấy được khó khăn của Vu di nương, mà ta, lại chỉ thấy được khó khăn của phu quân mình mà thôi.”

Thanh âm mềm mại truyền đến, vừa kiên định, lại vừa chân thật đáng tin.

Nam nhân cao lớn ngăn lại lời thông truyền Thu Anh và Quách ma ma, đang định đi vào trong nhưng sau khi nghe được những lời này, bước chân của hắn chợt dừng lại.

Hắn ngước mắt nhìn thân hình mảnh mai bên trong sân viện, một hồi lâu cũng không thể dời tầm mắt đi.