Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 49



Phản ứng của Mai Giang Ảnh rất nhanh, bước chân nhanh chóng dịch chuyển chệch qua một bên, tránh chính diện đụng phải Trọng Đình Xuyên.

Sau khi ổn định thân mình, hắn khẽ phất quạt xếp, nhẹ nhàng phe phẩy, mỉm cười nhìn Trọng Đình Xuyên: "Không biết quốc công gia làm vậy là có ý gì?"

Ánh mắt thanh lãnh của Trọng Đình Xuyên quét qua hắn: "Vừa rồi Mai tam công tử có nói đã cho một nha hoàn tên Văn Lan đem vứt thứ kia rồi. Nếu đã được vứt đi, tại sao lại còn có thể làm hại đến người khác? Không bằng tam công tử hãy gọi người này đến, hỏi rõ ràng xem, chuyện là như thế nào."

Hắn vừa nói xong, nữ quyến Trọng gia cũng nhao nhao phụ họa: "Đúng vậy. Đồ vật là do nàng vứt đi, phải biết được nguyên nhân rõ ràng mới được."

Mai Giang Ảnh nhìn Lệ Nam Khê, thấy nàng không phản ứng liền gật đầu, sai người gọi Văn Lan tới.

Sau đó hắn lại gọi một nha hoàn khác đến, phân phó: "Ngươi dẫn đường cho Lục thiếu phu nhân đi thay y phục đi." Lại nói với Lệ Nam Khê: "Y phục này của ngươi đã bị bẩn, không bằng đi thay bộ khác."

Váy áo của Lệ Nam Khê đã sớm bị dịch nôn làm cho vừa bẩn vừa hôi. Lúc nãy chỉ lo cứu người không cảm thấy gì, lúc này bị hắn nhắc nhở mới phát hiện ra.

"Đợi Giang Uyển đến đây đi." Lệ Nam Khê biết Mai Giang Uyển đã đi tiễn Nghiêm Minh Duyệt, sau khi quay về nếu biết được chuyện tất nhiên sẽ đến đây thăm hỏi, liền giải thích: "Vóc người của Giang Uyển xấp xỉ với ta."

Trọng Đình Xuyên nghe Mai gia tiểu thư kia trong miệng của nàng có vẻ rất thân thiết, biết được nàng đã tìm được bằng hữu hợp ý không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng hắn rất vui mừng, nắm lấy tay Lệ Nam Khê, nói nhỏ: "Hay là để ta sai người mang y phục đến?"

Cẩm Tú các cách Mai phủ không tính là gần, nhưng nếu ra roi thúc ngựa thì cũng sẽ không tốn bao nhiêu thời gian.

Lệ Nam Khê còn chưa trả lời, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm xôn xao.

"Sao lại như vậy? Xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà bây giờ ta mới biết. May mà có Lệ Nương và Bình Lan đến gọi ta, ta mới biết được, nếu không còn không biết còn phải ngồi nghe Nghiêm tiểu thư oán giận đến khi nào nữa."

Tiếng nói chuyện ngày càng gần, rồi sau đó màn cửa liền bị xốc lên, Mai Giang Uyển và Chu Lệ Nương, Liễu Bình Lan theo thứ tự đi vào.

Mai Giang Uyển liếc mắt liền thấy được thân ảnh nho nhỏ trên giường, vội vàng hạ giọng xuống.

Sau khi hành lễ với Vệ Quốc công, Mai Giang Uyển liền đi đến, nắm lấy tay Lệ Nam Khê hỏi chuyện. Sau đó lo lắng nhìn Trọng Lệnh Nguyệt, hỏi Mai Giang Ảnh: "Thật sự không có gì đáng ngại chứ?"

Mai Giang Ảnh thở dài: "Hẳn là vậy." Sau đó cũng nói tình hình đại khái cho Mai Giang Uyển nghe.

Mai tam lang xưa nay cao ngạo, mọi khi rất ít tiếp xúc với nữ nhân, đây là lần đầu được nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, các tiểu thư Trọng gia cùng với Chu Lệ Nương, Liễu Bình Lan đều không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.

Mai Giang Ảnh làm như không biết, ngữ khí đạm mạc nói chuyện với Mai Giang Uyển, ngẫu nhiên nói thêm hai câu với Lệ Nam Khê.

Đã có nhóm Mai Giang Uyển ở đây, Trọng Đình Xuyên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng đứng bên cạnh, mặt không biểu cảm nhìn một màn này.

Đợi đến khi nghe xong, Mai Giang Uyển mới đột nhiên nhớ đến chuyện dẫn Lệ Nam Khê đi thay y phục nhưng còn chưa kịp cất bước rời đi, màn cửa lại đong đưa một lần nữa, Văn Lan đã tiến vào phòng.

Mai phu nhân cũng theo sát phía sau.

Tuy xảy ra chuyện Trọng Lệnh Nguyệt, nhưng khách khứa bên kia cũng không thể chậm trễ.

Sau khi sai người đi sắc thuốc, Mai phu nhân liền vội vã đi đến thính đường bên cạnh tìm nhóm Trương phu nhân, lại sắp xếp người dẫn các vị phu nhân tiểu thư đi đến Kim Trà viện chơi ném thẻ vào bình rượu. Sau khi mọi chuyện ổn thỏa mới vội vàng quay lại đây.

Nha hoàn bên người của bà vừa mới tiếp nhận dược đã được bà tử nấu xong, Mai phu nhân cũng vừa vặn thấy Văn Lan đi vào viện liền đi vào theo.

"Trương đại nhân bốc hai phương thuốc. Một phương phải uống ngay lập tức, một phương từ từ uống sau để điều dưỡng thân mình." Mai phu nhân nói, sai nha hoàn bưng chén thuốc đặt trên chiếc bàn bên cạnh giường: "Bây giờ phải mau chóng uống chén thuốc này mới tốt được."

Chưa đợi Lệ Nam Khê đi đến, Cổ ma ma đã tiến lên trước một bước, đỡ Trọng Lệnh Nguyệt ngồi lên, đem chén thuốc từ từ rót vào miệng của nàng. Lúc trước Cổ ma ma được sắp xếp ở chỗ nghỉ ngơi cho người hầu, không thể đi vào Ngọc Hà viện. Bây giờ Trọng Lệnh Nguyệt xảy ra chuyện, Lương thị liền sai người gọi Cổ ma ma đến đây.

Lúc Cổ ma ma đút thuốc cho Trọng Lệnh Nguyệt, Văn Lan cũng bắt đầu kể lại đại khái chuyện lúc trước: "Nô tỳ xác thật là đã vứt củ bỉ ngạn ấy đi rồi nhưng mà lúc ấy sọt rác không có ở nơi đó, có lẽ là đã đầy nên được người khác mang đi đổ rồi. Vì thế nô tỳ liền ném nó dưới chân tường."

Nói đến chuyện này, Văn Lan cũng rất hối hận. Nếu không phải nàng nhất thời không cẩn thận làm hỏng một củ bỉ ngạn, có lẽ cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Văn Lan là đại nha hoàn bên người Mai Giang Ảnh, xưa nay rất trầm ổn.

Nghe nàng nói như vậy, Mai phu nhân cũng rất khó hiểu: "Vậy tại sao Trọng Lệnh Nguyệt lại ăn nó?"

"Hơn nữa, tại sao nó lại đi đến đó?" Mai Giang Ảnh nghĩ cả trăm lần cũng không ra.

Đang lúc tất cả đều đang vắt óc suy nghĩ, liền nghe được thanh âm kinh hỉ của Cổ ma ma vang lên: "Tiểu thư! Tiểu thư, người sao rồi? Có cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Mọi người đều vội vàng nhìn lại trên giường.

Quả nhiên.

Lông mi của tiểu cô nương động đậy một chút, không bao lâu sau, hai mắt đã chậm rãi mở ra.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Trương thái y thở dài: "Như vậy là tốt rồi. Không có việc gì đâu."

Một tiếng khóc nhỏ vang lên.

Lương thị vội vàng sai người dìu Ngô thị đang ở bên phòng cách vách đến đây.

Cổ ma ma ôm Trọng Lệnh Nguyệt vào ngực, dỗ dành một hồi lâu, lúc này tinh thần Trọng Lệnh Nguyệt mới tỉnh táo hơn một chút.

Trọng Phương Linh không nhịn được mà vội vàng hỏi: "Nguyệt nhi, sao con có thể hái được hoa nhài kia?"

Ai ngờ Trọng Lệnh Nguyệt nghe xong câu hỏi này, trên mặt liền lộ vẻ kinh hoảng. Nàng vội vàng nhìn qua nhóm nữ quyến Trọng gia, sau đó khẩn trương rụt cổ lại, nép vào trong lồng ngực của Cổ ma ma, không chịu chui ra.

Ai khuyên cũng không nghe. Ngay cả khi Ngô thị ngồi xuống bên mép giường trò chuyện với nàng, nàng cũng chỉ run bần bật, không dám để ý đến.

Lúc này trong phòng lại vang lên tiếng vỗ bàn.

Ngay sau đó, là thanh âm lạnh lùng của Trọng Đình Xuyên.

"Nếu không phải do ngươi tùy ý chạy loạn thì làm gì đến nỗi xảy ra những chuyện như thế này? Bây giờ nếu ngươi không mau kể hết sự thật ra, e là cũng không thể hồi phủ được nữa."

Thanh âm mang theo băng sương, khiến nhân tâm kinh sợ.

Lệ Nam Khê biết Trọng Đình Xuyên nói như vậy chỉ là vì muốn ép Trọng Lệnh Nguyệt nói ra tình huống thực tế, để cho Mai gia và mọi người một công đạo rõ ràng, nhưng cũng không nhịn được mà mắng thầm trong lòng, liếc mắt nhìn hắn một cái.

Hung dữ như vậy, không sợ sẽ dọa tiểu hài tử khóc sao? Lỡ như nàng sợ quá không dám nói luôn rồi sao?

Nhưng ngoài dự liệu, Trọng Lệnh Nguyệt kiên cường hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng.

Tiểu cô nương thân mình giật giật, sau một hồi, chậm rãi chui ra khỏi lòng ngực của Cổ ma ma, cúi đầu nức nở dùng tay áo lau nước mắt, sau đó nhỏ giọng nói: "Con, con chỉ là muốn đuổi theo mèo trắng mà thôi."

Thanh âm trong trẻo mềm mại nhưng lời nói ra lại khiến mọi người kinh ngạc.

"Mèo trắng?" Mai Giang Ảnh tiến đến một bước: "Lớn bằng chừng này đúng không?" Sau đó hắn dùng tay ước lượng một khoảng dài một thước rưỡi.

Trọng Lệnh Nguyệt cẩn thận ngẩng đầu nhìn xem, sau đó rũ mắt xuống: "Vâng, khoảng chừng đó."

"Là Cầu Cầu sao?" Mai phu nhân kinh ngạc nói: "Nguyệt nhi đi theo nó làm cái gì?"

Cầu cầu kia là thú nuôi của nhị công tử, mọi khi chưa bao giờ chạy loạn. Nhưng hôm nay khách khứa đông đúc, không có ai rảnh rỗi đi quản nó, tùy ý đi loạn cũng là chuyện bình thường.

Trọng Lệnh Nguyệt rụt lại thân mình, vẫn chưa trả lời câu hỏi này của Mai phu nhân, mà kể lại nguyên nhân vì sao nàng lại hái được đóa hoa nhài kia.

Lúc ấy thấy mèo trắng xuất hiện trước cổng Ngọc Hà viện, lại thấy người lớn cũng không ai để ý đến nàng, vì thế liền đuổi theo nó ra tới bên ngoài. Sau đó, nhìn thấy mèo trắng ngừng lại chơi đùa với "củ tỏi" ở bên kia, nàng cảm thấy rất tò mò, nên liền đi qua.

Nơi nó chơi đùa gần với vườn hoa nhài.

"Củ bỉ ngạn." Lệ Nam Khê trầm ngâm nói: "Sau khi thấy củ bỉ ngạn kia, Nguyệt nhi có ăn nó không?"

"Con không có ăn." Trọng Lệnh Nguyệt vội vàng phủ nhận, nhưng sau đó lại có chút sửng sốt, hơi không xác định lẩm bẩm: "Con, con cũng không biết."

Tiểu hài tử rất nhanh đói.

Mai phu nhân biết rõ điểm này, nên trên bàn cũng dọn rất nhiều thức ăn và điểm tâm, chính là vì để bọn hài tử ăn nhiều một chút, tránh để đói bụng.

Lúc ấy có một món bánh tráng kẹp rau trộn. Bởi vì trong bánh kẹp có đầy đủ thịt, rau nên Ngô thị liền lấy cho Trọng Lệnh Nguyệt ăn, còn cố ý hù dọa Trọng Lệnh nguyệt không được kén ăn, phải ăn hết rau thịt trong đó, nếu không giữa trưa sẽ không cho nàng ăn bánh ngọt.

Thời tiết nóng bức nên trong rau trộn có cho thêm một ít tỏi băm.

Trọng Lệnh Nguyệt xưa nay nghe lời, cũng không ghét tỏi, cho nên liền ngoan ngoãn cầm bánh ăn. Ngay cả tỏi băm kẹp trong đó cũng ăn hết.

Sau đó, nàng lại đi theo con mèo trắng, thấy nó đang vờn qua vờn lại củ tỏi đã hơi nát kia. Nhưng con mèo đó cũng không hề sợ người, thấy nàng đi đến cũng không có phản ứng gì cả, chỉ tiếp tục chơi đùa.

Trọng Lệnh Nguyệt muốn hái một ít hoa nhài, cho nên ngồi xổm xuống, đặt cuốn bánh còn đang ăn dở trên đùi, sau đó vươn tay hái hoa. Nào biết hái hoa quá vui vẻ, đến mức lúc đứng dậy quên mất cuốn bánh còn đang ở trên đùi mình, không cẩn thận liền để nó rơi xuống đất.

Tuy bánh đã hơi bẩn, nàng rất muốn vứt đi. Nhưng lại sợ mẫu thân phát hiện ra chuyện nàng lãng phí thức ăn sẽ mắng nàng, cho nên cho dù bánh có bẩn cũng vẫn phủi phủi một chút rồi bỏ vào trong miệng.

Cũng may cũng chỉ có một chút bụi đất. Nhai nhai vài miếng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nàng chỉ cho là bởi vì đất dính vào, nên cũng không nghĩ nhiều.

Bây giờ nghĩ đến, hình như cũng có khả năng là bánh kia cũng đã bị dính một chút "tỏi nát" mà con mèo kia đã chơi.

Nghe xong lời nói của Trọng Lệnh Nguyệt, Ngô thị vừa sợ vừa tức giận.

Nhưng nữ nhi còn chưa khỏe lại, nàng cũng không nỡ đánh đòn, tức giận nắm lấy mép giường, khóc ròng: "Một cái bánh ăn dở có đáng gì đâu? Sao ta lại có thể trách mắng gì con chứ! Nếu chỉ là bởi vì chuyện này mà suýt chút nữa mất mạng, có đáng hay không?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, yên lặng không nói gì cả.

Vì ai cũng biết được, từ trước đến nay Ngô thị vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với Trọng Lệnh Nguyệt, không thuận mắt một chút sẽ lập tức trách mắng nàng. Nếu hôm nay không có chuyện này xảy ra, nếu Trọng Lệnh Nguyệt thật sự vứt cái bánh kia đi, Ngô thị phát hiện ra sợ là chắc chắn sẽ quát nàng.

Mai Giang Uyển nhớ câu hỏi của mẫu thân lúc nãy vẫn chưa được tiểu cô nương kia trả lời, liền hỏi lại một lần nữa: "Không biết tại sao Nguyệt nhi lại đi theo Cầu Cầu thế?"

Nếu nàng không nhìn lầm, tính tình của tiểu cô nương này có chút nhút nhát, không giống như sẽ tùy ý chạy loạn.

Trọng Lệnh Nguyệt nghe xong, sắc mặt lại càng trắng bệch, đầu cũng cúi xuống thật thấp, giống như sắp dán vào ngực của mình.

Trọng Phương Nhu chậm rãi nói: "Có lẽ là Nguyệt nhi thấy mèo nhỏ quá đáng yêu, cho nên mới đuổi theo đi."

Trọng nhị phu nhân cũng nói: "Chắc là thế."

Ngô thị nghe xong, không nhịn được cả giận: "Nguyệt nhi, con cũng thật không hiểu chuyện. Đến làm khách ở nhà người ta, sao có thể tùy ý chạy loạn? Để xảy ra chuyện như vậy, bây giờ có muốn hối hận cũng không được nữa! Lần này ta không thể tha cho con nữa rồi!"

Mọi người sợ nàng lại dọa tiểu hài tử khóc nên đều tiến đến khuyên nàng.

Trọng Lệnh Nguyệt đột nhiên khóc ra tiếng, lau nước mắt nói: "Không phải con ham chơi đâu. Là do thấy nó phá hỏng hoa của Bát cô cô cho nên con mới đuổi theo thôi."

Ai cũng không nghĩ đến lại có chuyện như vậy. Tất cả đều ngạc nhiên nhìn Mai phu nhân.

Mai phu nhân cũng ngẩn ra.

Ban nãy thấy Trọng Phương Nhu và Trọng Phương Linh cãi nhau, bà còn cảm thấy tính tình của hai vị tiểu thư này chắc cũng không tốt đẹp gì. Bây giờ nghe Trọng Lệnh Nguyệt nói như vậy, trong lòng liền có chút xấu hổ.

Ai nghĩ đến là do mèo của Mai phủ phá hư hoa của người ta rồi sau đó mới xảy ra những chuyện phiền phức như vậy chứ.

Trọng Phương Linh lo sợ không yên nhìn xung quanh, vội vàng nói: "Nguyệt nhi, con đừng nói bậy! Hoa kia của ta, rõ ràng… rõ ràng…"

Nói được một nửa, lại không có cách nào mở miệng được nữa.

Trọng Lệnh Nguyệt nức nở: "Chính là do con mèo kia phá nát, nó nhảy vào rổ đựng hoa của Bát cô cô, quậy phá trong đó một hồi rồi mới nhảy ra. Con muốn đuổi theo bắt nó lại, nhưng sau khi hái hoa ăn bánh, mèo cũng không thấy đâu nữa. Con cũng chẳng còn cách nào."

Mai phu nhân nghe xong, vội vàng nói: "Con mèo này là của nhị thúc con. Để ta gọi hắn đến đây xin lỗi con." Dứt lời, sắc mặt bà liền trở nên lạnh lùng, nói với nha hoàn: "Đi! Gọi nhị công tử tới đây! Còn có, bắt luôn con mèo của hắn đến đây!"

Nha hoàn cẩn thận nói: "Vừa rồi có khách nhân uống rượu say, nên nhị công tử đã tiễn vị khách đó về nhà rồi ạ."

Mai phu nhân cực kì tức giận: "Sớm không tiễn, muộn không tiễn, sao lại là lúc này?"

Bà như thế nào cũng không nghĩ đến, những chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều là do chuyện tốt của thú nuôi của nhi tử mình gây ra.

Mai phu nhân lại nói tiếp: "Bắt Cầu Cầu đến đây cho ta!"

Nha hoàn gấp đến sắp khóc: "Cầu Cầu xưa nay luôn thích đi theo nhị công tử, vừa rồi nhị công tử ra ngoài tiễn khách, nó cũng… cũng nhảy lên xe đi theo rồi."

Mai phu nhân đang muốn bùng nổ, Lương thị bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: "Chuyện này cũng không ai muốn xảy ra. Ngài không cần phải để trong lòng. Cũng may là bọn nhỏ không có chuyện gì. Thôi thì chuyện này dừng ở đây vậy."

Mọi người cũng vội vàng đi đến khuyên Mai phu nhân.

Mai Giang Uyển sắc mặt đỏ ửng tiến đến một bước, nhẹ giọng nói: "Chuyện này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho nhị ca được. Mặc dù hoa hỏng là có liên quan đến Cầu Cầu, nhưng Nguyệt nhi xảy ra chuyện, chung quy cũng là do ta không đúng. Nếu không phải do ta nhất quyết muốn lựa chọn hoa kia, chắc chắn cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy."

Dứt lời, nàng cúi đầu hành lễ với người Trọng gia, xấu hổ nói: "Thật xin lỗi."

Chu Lệ Nương cũng vội vàng tiến đến hành lễ: "Chuyện này là do chúng ta suy xét không chu toàn."

Mọi người đều hiểu được nàng là đang nói đến chuyện củ bỉ ngạn kia, liền vội nói: "Lúc các vị tiểu thư chọn hoa, làm sao biết trước được chuyện Nguyệt nhi cũng sẽ đến đó? Không sao đâu."

Mai Giang Ảnh cũng thở dài: "Thật ra đều là lỗi của ta. Nếu ta không trồng loại hoa kia, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Trong tiếng xin lỗi cùng thanh âm đồng tình xung quanh, Lương thị lại bỗng nhiên bật cười: "Tội gì phải như vậy? Chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nếu đã không có chuyện gì, thì cũng không tính là nghiêm trọng."

Mai phu nhân tiến đến nắm lấy tay của Lương thị, thành khẩn nói: "Là do chúng ta suy xét không chu toàn, khiến các vị tiểu thư phải chịu khổ rồi. Chuyện này tất nhiên không thể bỏ qua như vậy được, sau này ta đương nhiên sẽ dẫn bọn nhỏ đến quý phủ tạ lỗi."

Lương thị vội nói không cần.

Nhưng Mai phu nhân đã hạ quyết định, có khuyên nhủ như thế nào cũng không thể thay đổi được, chỉ có thể để tùy theo ý của bà.

Bây giờ thân thể Trọng Lệnh Nguyệt không tốt, mọi người Trọng gia liền tính toán mang nàng hồi phủ.

Mai phu nhân không đồng ý ngay lập tức, sau khi để Lệ Nam Khê và Trọng Phương Đình đến phòng của Mai Giang Uyển thay y phục, Ngô thị cũng thay một bộ mới của Mai phu nhân, lúc này bà mới tự mình tiễn người Trọng gia lên xe ngựa.

Người hầu quốc công phủ không nghĩ đến các chủ tử sẽ về sớm như vậy, liền vội vàng chạy ra nghênh đón.

Trịnh di nương cũng rất ngạc nhiên, ngay lập tức buông việc trong tay xuống, vội vàng đi đến cửa thùy hoa đón người.

Thấy sắc mặt Trọng Phương Nhu không tốt, trong lòng Trịnh di nương càng thêm thấp thỏm, sợ Trọng Phương Nhu ở bên kia xảy ra chuyện gì.

Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã quay về viện của mình, Trịnh di nương liền nhìn Trọng Phương Nhu, lặng lẽ cho nàng một ánh mắt, sau đó hai người liền yên lặng đi đến một góc vắng người trong phủ.

"Là do Mai nhị công tử không muốn gặp con sao?" Ngữ khí của Trịnh di nương có chút nặng nề, không đợi Trọng Phương Nhu nói gì, liền khổ sở khuyên nhủ: "Nếu Mai nhị công tử không muốn gặp tiểu thư, vậy thì tiểu thư nên từ bỏ ý nghĩ này đi. Di nương sẽ nghĩ cách khác cho con."

"Không phải như vậy. Di nương đừng lo lắng." Trọng Phương Nhu lạnh lẽo nói: "Chẳng qua chỉ là xảy ra một vài chuyện mà thôi, cho nên mới hỏng chuyện tốt của ta. Quay về quá sớm, không thể gặp nhị công tử được."

Nghĩ đến mọi chuyện đều do một củ bỉ ngạn làm hỏng hết, trong lòng Trọng Phương Nhu liền muốn phát hỏa.

Chuyện con mèo kia phá hư hoa của Trọng Phương Linh vốn cũng là do nàng thiết kế.

Nàng biết con mèo mà Mai Giang Nghị nuôi có cái mũi rất thính, còn thích ăn cá chiên. Nàng biết được chuyện này cũng là do ba năm trước cũng đến Mai phủ dự tiệc, lúc ấy con mèo kia bị hóc xương do ăn vụng cá chiên, nàng còn giúp nó lấy xương cá kia ra.

Cho nên, chuyến đi Mai phủ lần này, nàng đã sớm để Trịnh di nương lấy một ít cá khô tới, chiên lên cho thật giòn, sau đó nghiền nát thành những khối nhỏ, gói vào trong giấy dầu, nhét vào trong túi tiền tùy thân.

Lúc mọi người không để ý, nàng lấy bọc giấy đựng cá khô kia ra, sau khi thấy Trọng Phương Linh đến Kim Trà viện chọn hoa phối liền ném bọc cá vào trong rổ hoa của Trọng Phương Linh.

Con mèo kia cũng làm rất tốt. Sau một hồi lục lọi cào cấu trong rổ, cũng đã tha bọc cá đó đi mất rồi. Nàng cũng không cần đi đến thu lại vật đó nữa, chuyện này cứ thế là xong.

Cho nên sau khi Trọng Phương Linh đổ tội cho nàng, nàng mới có thể bình tĩnh phản bác như vậy.

Kỳ thật, chuyện này cũng rất mạo hiểm.

Bởi vì nàng phải liên tục chú ý đến giỏ hoa của Trọng Phương Linh, cho nên không thể rời đi. Cho dù là hoa phối, nàng cũng phải lén lút mang từ quốc công phủ đem đến Mai gia.

Lúc người khác đi đến Kim Trà viện, nàng cũng không thể rời đi Ngọc Hà viện quá xa. Chỉ đi một vòng nhỏ bên ngoài Ngọc Hà viện đã quay lại ngay lập tức.

Nếu có người chú ý đến điểm này, e là nàng sẽ gặp phiền phức.

Cũng may không có ai phát hiện, cũng may là nàng đã cố ý chọn hoa phối thường thấy nhất vào mùa này, Trọng gia có, Kim Trà viện của Mai phủ cũng có mới có thể khiến chuyện này thuận lợi đến vậy.

Nàng và Trọng Phương Linh vốn là đã ước định xong với Mai phu nhân, Lương thị, đợi đến khi tỷ thí hoa nghệ kết thúc, nhất định phải điều tra rõ ràng tại sao hoa kia lại bị hỏng như vậy. Đến lúc đó chỉ cần nhìn đến vết tính do mèo cào để lại, lại tìm Mai nhị công tử đến, nói tốt cho hắn vài câu là được.

Ai ngờ cuối cùng Trọng Lệnh Nguyệt lại xảy ra chuyện khiến cho mọi người phải về sớm chứ?

Chuyện Trọng Lệnh Nguyệt "sinh bệnh", vừa rồi hồi phủ nhóm Lương thị cũng không nói rõ cho mọi người. Bây giờ nghe Trọng Phương Nhu kể lại, Trịnh di nương mới biết được.

Trịnh di nương nghe xong hãy còn chút nghĩ mà sợ, "May mà Nguyệt nhi không sao cả. Nếu Nguyệt nhi xảy ra chuyện gì không hay, trong lòng chúng ta cũng tránh không khỏi áy náy."

"Cho dù nàng có chuyện gì đi nữa, cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta. Có trách thì phải trách nàng xen vào chuyện của người khác, gieo gió gặt bão thôi." Trọng Phương Nhu có chút bực bội: "Làm sao con có thể biết được lại có thể xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy?" Dừng một chút, nàng lại cười: "Nhưng mà nếu không có nàng, mọi người cũng sẽ không biết được người làm hỏng hoa của Bát muội muội không phải là con. Thật ra cũng là chuyện tốt."

Còn là chuyện rất tốt nữa. Không chỉ khiến Mai gia càng áy náy hơn, hơn nữa còn khiến tất cả mọi người đều biết được chuyện là do mèo trắng làm, chứ không phải là nàng làm.

Huống chi, vài ngày nữa Mai phu nhân sẽ mang theo Mai nhị công tử tự mình đến đây xin lỗi, cũng coi như là có chút hy vọng.

Trịnh di nương khiếp sợ nhìn Trọng Phương Nhu: "Sao con có thể nói như vậy chứ? Nguyệt nhi dù sao cũng là thân nữ nhi của Ngũ gia, là chất nữ ruột thịt của con."

"Ruột thịt? Ngài coi nàng là người thân, nhưng nàng có coi ngài là người thân sao?"

Trọng Phương Nhu cười lạnh một tiếng, biểu tình không tương xứng hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt vốn ôn nhu của nàng, rồi sau đó cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vung khăn mà đi.

Sau khi trở về Thạch Trúc uyển, Lệ Nam Khê tắm rửa rồi thay đổi một thân y phục mới, lúc này mới có chút bình tĩnh trở lại.

Hôm nay Trọng Lệnh Nguyệt xảy ra chuyện thật sự đã dọa sợ nàng. Ngẫm lại, một tiểu hài tử nhỏ như vậy lại gặp phải chuyện như thế này, thống khổ như vậy, thực sự khiến người ta đau lòng không thôi.

Huống chi, nếu không phải vì hái những bông hoa nhài kia để tặng cho nàng, Trọng Lệnh Nguyệt cũng sẽ không làm thức ăn rơi xuống đất, cũng sẽ không ăn phải những mảnh bỉ ngạn nát vụn đó.

Lệ Nam Khê càng nghĩ càng cảm thán.

Trọng Lệnh Nguyệt tuổi còn nhỏ, lại có thể quan tâm người trong nhà đến như vậy. Thấy mèo trắng phá hỏng hoa của Trọng Phương Linh liền ngay lập tức đuổi theo nó. Thấy hoa nhài cũng muốn hái tặng cho nàng.

Tuy làm như vậy thật sự cũng có chút lỗ mãng, nhưng tiểu hài tử tuổi còn nhỏ, làm rất nhiều chuyện vẫn chưa thể suy xét hậu quả chu toàn. Điểm xuất phát chung quy vẫn là có ý tốt.

Lệ Nam Khê muốn đi thăm Trọng Lệnh Nguyệt liền gọi Quách ma ma đến thay y phục cho nàng.

Đúng lúc này Trọng Đình Xuyên cũng đã tắm rửa xong, thấy nàng đã lấy ra một bộ y phục mới, chuẩn bị thay, không khỏi hỏi: "Sao thế? Muốn đi ra ngoài?"

"Đến chỗ của ngũ tẩu nhìn một chút." Lệ Nam Khê nói với hắn: "Ta muốn đi thăm Nguyệt nhi."

Trọng Đình Xuyên nghĩ nghĩ, đem khăn vải lau tay ném qua một bên, sau đó ôm nàng vào trong ngực, ngồi xuống: "Đừng có đi. Nàng không đi, bọn họ sẽ không thể nói nàng cái gì. Nhưng nếu nàng đi chắc chắn sẽ bị bọn họ oán hận."

Thứ nhất, đi động vào vườn bỉ ngạn kia là do nhóm bạn Mai Giang Uyển của Lệ Nam Khê làm. Thứ hai, Trọng Lệnh Nguyệt hái hoa nhài là để tặng Lệ Nam Khê.

Nguyên nhân thứ nhất cũng không có gì. Bọn Mai Giang Uyển muốn làm gì, Lệ Nam Khê cũng không thể xen vào. Nhưng nguyên nhân thứ hai, chắc chắn sẽ không thể khiến Ngô thị dễ chịu được.

Thân nữ nhi không thân với nàng, không tặng hoa cho nàng, ngược lại còn đem tặng cho Lệ Nam Khê. Dựa vào tính tình kia của Ngô thị, chắc chắn sẽ càng không ưa gì Lệ Nam Khê.

Nghe Trọng Đình Xuyên nói vậy, Lệ Nam Khê cũng có chút do dự.

Nói thật, tính tình xấu xa của Ngô thị kia, nàng cũng biết. Nếu nàng thật sự đến đó, nói không chừng sẽ xảy ra tranh cãi.

Hơn nữa, bây giờ Trọng Lệnh Nguyệt cũng đang cần nghỉ ngơi. Nếu bị tranh cãi của người lớn làm ảnh hưởng đến cảm xúc, ngược lại cũng không tốt.

Một chút chần chừ này của Lệ Nam Khê bị Trọng Đình Xuyên phát hiện.

Hắn cười nhẹ, ôm chặt tiểu kiều thê vào trong lồng ngực lại không nhịn được mà ngửi nhẹ bên gáy nàng.

"Thơm quá." Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: "Nàng dùng hương liệu gì thế?"

Thanh âm trầm thấp gợi cảm, vô cùng rung động lòng người.

Tuy Lệ Nam Khê cảm thấy bây giờ không phải lúc để làm những chuyện mờ ám như thế này, nhưng cũng không khỏi bị vài câu của hắn chọc đến mặt cũng đỏ lên.

"Không dùng hương liệu gì cả." Lệ Nam Khê hơi nghiêng người, muốn cách xa hắn một chút: "Chỉ là tắm rửa sạch sẽ mà thôi."

"Thật không?" Trọng Đình Xuyên ôm chặt nàng hơn, còn ấn vòng eo của nàng xuống: "Ta phải nhìn kỹ xem, có phải là nàng không dùng hương liệu hay không mới được?"

Đến lúc này rồi mà Lệ Nam Khê còn không biết hắn đang muốn làm gì thì thật là uổng phí khoảng thời gian hai người chung sống bấy lâu nay.

Bây giờ hai người vừa mới tắm rửa xong, Lệ Nam Khê lại đang muốn thay y phục, trên người chỉ mặc một tầng quần áo mỏng. Nhiệt khí trên người nam nhân như có như không xâm nhập thẳng vào trong thân thể nàng.

Nhưng như vậy còn chưa thỏa mãn, bàn tay to của hắn còn du tẩu trên xiêm y của nàng, trằn trọc lưu luyến du tẩu trên thắt lưng, đốt lên từng đợt lửa nóng.

Mặt Lệ Nam Khê đỏ bừng, thân thể cũng dần nóng lên nhưng vẫn kiên trì đẩy bàn tay to lớn không an phận kia ra.

"Đừng, có người ở đây." Nàng nhẹ nhàng thở gấp: "Trời vẫn còn sáng đấy."

Trọng Đình Xuyên bật cười: "Sợ cái gì? Quách ma ma mới đi ra ngoài rồi. Trời sáng…. Cũng không đáng ngại." Nói xong, liền véo nhẹ một cái bên hông nàng.

Lệ Nam Khê vội vàng quay đầu lại nhìn. Lúc này mới phát hiện Quách ma ma đã rời đi từ lúc nào, nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bên gáy đã bị người ta không nhẹ không nặng mút vào.

Khẽ kêu lên một tiếng, Lệ Nam Khê vội vàng đá cẳng chân của hắn: "Chàng làm cái gì thế?"

Trọng Đình Xuyên cảm thấy tư thế cong lưng này có chút mỏi, một tay lập tức ôm nàng trở lại trên đùi.

Nào biết Lệ Nam Khê vừa mới ngồi lên trên đùi, hắn còn chưa kịp làm cái gì, liền nghe được thanh âm khẩn trương mà cẩn thận của Quách ma ma vang lên ở bên ngoài.

"Gia, thiếu phu nhân, ngũ gia đã quay về. Đang ở bên ngoài cầu kiến."

Ngũ gia Trọng Đình Phàm, là thân nhi tử của Vu di nương, cũng là huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra của Trọng Đình Xuyên.

Nhưng mà, xưa nay hắn cũng không quá thân cận với Trọng Đình Xuyên, bình thường có gặp cũng chỉ hành lễ vấn an, không có tiếp xúc gì nhiều.

Trọng Đình Xuyên nghe xong hoàn toàn không có phản ứng gì cả, vẫn như cũ trêu chọc tiểu kiều thê trong lồng ngực của mình.

Lệ Nam Khê lại nghĩ đến ý đồ đến đây của Trọng Đình Phàm, vội vàng nói: "Chắc là vì chuyện của Nguyệt nhi. Ta phải ra nhìn một cái xem." Dứt lời, liền giãy giụa thoát khỏi ôm ấp của Trọng Đình Xuyên.

Trọng Đình Xuyên trong lòng không khỏi âm thầm thở dài.

Tuy rằng hắn cũng có biện pháp khiến nàng phải chuyên tâm, nhưng nếu hắn không thả nàng ra trong khi nàng đang có chuyện "quan trọng" như thế này, xong việc rồi chắc chắn sẽ oán trách hắn.

Tính tình của tiểu nha đầu thật quật cường, có đôi khi còn "quật" hắn triệt để.

Cứ như vậy, nếu lần tới hắn còn muốn ăn thêm một chút ngon ngọt, sợ là cũng không được dễ dàng.

Trọng Đình Xuyên chỉ có thể lưu luyến buông nàng ra, trơ mắt nhìn nàng nhảy xuống, sau đó nhìn nàng đi mở cửa.

Lúc tay nàng sắp chạm vào ván cửa, Trọng Đình Xuyên đột nhiên mở miệng nói: "Không cần sửa lại xiêm y sao?"

Lệ Nam Khê mới phản ứng lại, lúc nãy chính mình chỉ lo chạy thoát, cũng không nhớ phải sửa sang lại vạt áo, cúi đầu nhìn xuống liền nhìn thấy cảnh xuân nửa ẩn nửa hiện.

Nàng xấu hổ buồn bực quay đầu trừng hắn một cái.

Xiêm y bị hắn không an phận làm cho hỗn độn một mảnh, một bên vai đã bị hắn kéo một nửa xuống dưới, chỉ còn một bên vai còn lại là nguyên vẹn, phía dưới cũng đã bị nhăn nhúm thành một đoàn, căn bản không bình thường.

Nàng muốn cởi xiêm y ra để mặc lại một lần nữa, nhưng lại sợ người này thấy được liền nổi lên thú tính, vì thế chỉ có thể kéo xiêm y lên. Nhưng bởi vì trong lòng rất nôn nóng mà càng sửa càng loạn.

Trọng Đình Xuyên thấy dáng vẻ luống cuống của nàng, không khỏi bật cười.

"Lại đây." Hắn giơ tay gọi nàng: "Ta giúp nàng."

Lệ Nam Khê sao có thể tin hắn được? Nếu không phải do hắn, sao có thể khiến nàng rối loạn đến như vậy?

Nhưng mà, một mình nàng cũng không thể sửa được xiêm y chu toàn…

Cọ tới cọ lui, Lệ Nam Khê cuối cùng chỉ có thể đi đến bên người Trọng Đình Xuyên, nói một tiếng "được", lại cảnh cáo thêm một câu: "Không cho chàng làm bậy nữa."

"Ừ."

Trọng Đình Xuyên nhìn đến dáng vẻ túng quẫn kia của nàng, thong thả ung dung sửa lại y phục cho nàng, cuối cùng xoa nhẹ bên hông nàng một chút.

Nàng tức giận muốn kéo tay hắn ra, lại bị hắn thuận thế bắt lấy.

"Chúng ta đi nhanh về nhanh." Trọng Đình Xuyên đứng dậy, lôi kéo tay nàng đi ra khỏi phòng, lại dặn dò: "Chỉ đơn giản nói vài câu với hắn thôi. Đừng có nói quá nhiều."

Lệ Nam Khê lại nhớ đến một chuyện liền nhìn nhìn phía dưới.

Ừ, không tồi. Y nguyên như lúc đầu.

Nàng còn tưởng, hắn làm sao có thể đứng lên nhanh như vậy, thì ra là đã không còn gì phải lo lắng nữa rồi.

Trọng Đình Xuyên thấy được ánh mắt của nàng, vừa buồn cười vừa tức giận, nâng nhẹ ngón tay quét qua chóp mũi của nàng: "Tiểu nha đầu nhìn loạn cái gì?"

Nghĩ hắn sẽ hiên ngang đi ra ngoài gặp người với bộ dáng như vậy sao?

Tốt xấu gì hắn cũng là nhất phẩm quốc công, như vậy thì còn mặt mũi nào nữa?

Lệ Nam Khê trên mặt và hai bên tai đều đỏ lên, nhưng lại xụ mặt không chịu thừa nhận: "Ta nhìn cái gì? Giúp lục gia xem thử y phục có chỉnh tề hay không, chẳng lẽ không được sao?"

"Được." Trọng Đình Xuyên đáp rất nhanh: "Nàng nói cái gì thì là cái đó."

Tuy hắn trả lời rất nhanh, nhưng bởi vì đáp quá nhanh, lại khiến Lệ Nam Khê nghe ra được một tia bỡn cợt từ trong lời nói của hắn.

Nàng lập tức không thuận theo phủi tay hắn ra.

Mới vừa rồi hai người còn rất tốt, nếu không có người quấy rầy, nói không chừng còn có thể làm được chút gì đó.

Lúc này Trọng Đình Xuyên làm sao có thể chịu để nàng chạy thoát? Bàn tay to lập tức vươn tới ôm lấy eo của nàng khiến nàng có muốn trốn cũng trốn không xong.

Lúc này hai người đã sắp đi đến sân viện.

Nha hoàn bà tử thấy hai người bọn họ dựa sát vào nhau đi đến, đều thức thời vội vàng cúi đầu tránh đi.

Lệ Nam Khê phát hỏa, lạnh lùng trừng hắn: "Lục gia phải chú ý thể thống một chút."

Trọng Đình Xuyên bật cười: "Ta còn không biết giữa ta và nàng còn phải để ý đến thể thống gì nữa đấy."

Lệ Nam Khê chán nản.

Sát thần mặt lạnh mà thiên hạ đồn đại đi đâu rồi?

Sao ngay cả một dấu vết nàng cũng không thấy được?

Nữ hài nhi tiếp tục phản bác, nam nhân vẫn tiếp tục ung dung tiếp chiêu. Hai người một qua một lại, cuối cùng cũng đi đến cổng Thạch Trúc uyển.

Cạnh cửa có một nam tử đang khoanh tay mà đứng. Vóc người hắn rất cao, mặt một cái áo dài, nụ cười ôn hòa. Ngũ quan có hai ba phần tương tự với Trọng Đình Xuyên, lại không lãnh lệ thâm thúy như Trọng Đình Xuyên.

Trọng Đình Phàm thấy hai người vừa cãi nhau ầm ĩ vừa đi đến đây, ý cười bên môi cũng chậm rãi gia tăng.

Việc học của hắn không tồi, hiện giờ đang học tập trong quốc tử giám, mười lăm mỗi tháng được về nhà một lần. Tuy hôm nay là ngày hắn được về, nhưng thời gian vẫn chưa đến. Bởi vì nghe Trọng Lệnh Nguyệt xảy ra chuyện nên mới cố ý về sớm.

Tâm tình hắn vốn đang rất nặng nề, nhưng khi thấy được hai người trước mặt hòa thuận ân ái, tâm trạng của Trọng Đình Phàm cũng vơi đi rất nhiều.

Lệ Nam Khê thật vất vả mới tránh thoát được ma trảo của Trọng Đình Xuyên thêm một lần nữa. Giương mắt nhìn qua, liền thấy được một nam tử nho nhã đang đứng cạnh cửa mỉm cười nhìn bọn họ.

Lệ Nam Khê hơi xấu hổ, thủ thế "thỉnh" với Trọng Đình Phàm, sau đó nói: "Ngũ bá, mời vào."

Quy củ của Thạch Trúc uyển rất nghiêm ngặt. Nếu không có sự cho phép của Trọng Đình Xuyên, người ngoài không được vào.

Trọng Đình Phàm thấy Lệ Nam Khê làm như vậy, theo bản năng liền nhìn sang Trọng Đình Xuyên.

Ngoài dự kiến của hắn, Trọng Đình Xuyên cũng không can thiệp vào chuyện này. Dường như Lệ Nam Khê nói thế nào thì làm như thế ấy, hắn không định ngăn cản.

Thậm chí… Trọng Đình Phàm trước đây đều không được phép đi vào đây, nhưng khi Lệ Nam Khê mời, Trọng Đình Xuyên cũng không phản đối.

Trọng Đình Phàm chậm rãi di chuyển tầm mắt nhìn lại Lệ Nam Khê, mỉm cười lắc đầu: "Hôm nay ta tới là muốn nói một lời cảm tạ với Lục thiếu phu nhân. Cảm ơn xong sẽ về ngay."

"Cảm ơn?" Lệ Nam Khê nhất thời còn chưa hiểu ra. Nàng chỉ nghĩ hôm nay Trọng Đình Xuyên đến đây ít nhiều cũng có liên quan đến Trọng Lệnh Nguyệt, lại không dự đoán được hắn sẽ cảm ơn.

"Đa tạ Lục thiếu phu nhân đã lấy trà xanh cứu giúp." Trọng Đình Phàm lại nói: "Cũng cảm tạ quốc công gia đã hỗ trợ trông coi tiểu nữ."

Dứt lời, hắn liền vái chào với hai người, sau đó xoay người thản nhiên rời đi.

Lệ Nam Khê không nghĩ đến, hắn đợi một lúc lâu như vậy, cuối cùng phòng cũng chưa vào. Đừng nói là vào phòng, ngay cả sân viện cũng không đi vào, chỉ để lại vài câu rồi tiêu sái rời đi.

Lúc nàng còn đang ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của hắn, đột nhiên một trận trời đất quay cuồng, lúc định thần lại, nàng đã yên vị trong lòng ngực của người nào đó, mở mắt ra chính là bầu trời xanh ngắt.

Trọng Đình Xuyên ôm nàng, bước chân dài rộng đi vào trong.

Lệ Nam Khê giãy giụa, thấp giọng khiển trách hắn: "Nhiều người đang nhìn đấy! Chàng thả ta xuống!" Đang ở bên ngoài, người này phát điên cái gì chứ!

Trọng Đình Xuyên nhìn bốn phía xung quanh.

Ừ, rất tốt, không có ai dám nhìn cả.

Đi đến cửa, một chân hắn đá văng cửa phòng, một chân còn lại bước vào, vừa vứt người lên trên giường liền bắt đầu vuốt ve tiểu kiều thê ngon miệng trong ngực của mình.

Lệ Nam Khê không nhịn được mà giãy dụa. Nhưng càng dãy dụa, hắn càng kề sát vào hơn.

Trọng Đình Xuyên cẩn thận hôn nhẹ, phả hơi nóng rực vào bên tai nàng, cười nhẹ: "Ta cho nàng một cái "cực ưu", nàng cũng phải báo đáp ta một chút chứ."

Lệ Nam Khê duỗi tay đẩy hắn ra, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Nào có ai vô lại như chàng chứ? Rõ ràng là chàng tự chủ động cho ta hai chữ đó, bây giờ lại còn đòi ta báo đáp?"

Lời còn chưa nói xong, bên tai cùng bên gáy liền truyền đến một trận ngứa ngáy, nóng ran.

Sức lực của Lệ Nam Khê dần biến mất, chỉ có thể nhỏ giọng kháng nghị.

Trọng Đình Xuyên kiềm chế không được, lấy tay ôm chặt nàng vào ngực, kéo lấy vòng eo của nàng, nhẹ giọng lẩm bẩm bên tai.

Thân mình Lệ Nam Khê lúc này đã mềm nhũn, không thể phản kháng, khóc không ra nước mắt: "Chàng, chàng, thật quá vô lại."

Trọng Đình Xuyên cảm thấy rất mỹ mãn

Vô lại? Vậy cứ vô lại đi.

Vô lại với tiểu kiều thê nhà mình, vốn là chuyện hết sức bình thường.

Hắn vui là được.