Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 62



Trọng Đình Xuyên bị lời của Lệ Nam Khê khiến cho dở khóc dở cười nhưng mà, trải qua chuyện này, dục hỏa mãnh liệt vừa rồi tốt xấu gì cũng đã dịu xuống một chút.

Hai tay hắn chống vào hai bên sườn của nàng, sau khi rúc vào cổ nàng tĩnh tâm một hồi lâu mới xoay người nằm xuống bên cạnh, lấy tay ôm Tiêu kiều thê vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng xoa xoa eo cho nàng.

Cảm nhận được toàn thân Lệ Nam Khê đều đang căng cứng, Trọng Đình Xuyên hỏi: "Sợ sao?"

Lệ Nam Khê gật đầu, rụt rụt trong lồng ngực hắn nhưng sau khi kề sát lại gần mới phát hiện kỳ thật hắn vẫn chưa hoàn toàn bình thường trở lại, chỗ nào đó vẫn còn nhô cao, liền lập tức lui lại về sau.

Trọng Đình Xuyên một tay đem người kéo lại, khẽ hôn lên đỉnh đầu của nàng, cười nói: "Ta đồng ý với nàng, đêm nay không chạm vào nàng, được không?"

Lệ Nam Khê thở phào nhẹ nhõm, toàn thân dần thả lỏng trở lại.

Nhìn phản ứng của nàng, Trọng Đình Xuyên vô cùng bất đắc dĩ, thở dài: "Bây giờ phải làm sao đây?" Tiêu nha đầu dường như rất sợ chuyện phu thê?

Dù sao cũng phải tìm ra một biện pháp giải quyết vấn đề này mới được.

"Ngày mai ta đi tìm Trương lão thái y hỏi thử xem." Trọng Đình Xuyên nói: "Ông ấy hẳn là biết cách giải quyết chuyện này."

Lệ Nam Khê không dám tin hỏi hắn: "Chàng muốn hỏi người ta cái gì?"

Trọng Đình Xuyên vốn cũng không cảm thấy lời nói kia của mình có gì không đúng, nhưng nhìn dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận của nàng liền biết nàng đã hiểu lầm rồi, buồn cười nói: "Đương nhiên sẽ không đề cập đến những chuyện này. Chẳng qua là hỏi một chút thuốc mà thôi."

Lệ Nam Khê nghĩ nghĩ, cảm thấy dựa vào tính tình của Trọng Đình Xuyên, chắc chắn sẽ không bao giờ mở miệng hàm hồ, lúc này mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Cả đêm Trọng Đình Xuyên vẫn luôn xoa bụng và thắt lưng cho Lệ Nam Khê.

Dần dần thân mình của nàng cũng thoải mái hơn rất nhiều, bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.

Không biết có phải là do Trọng Đình Xuyên khống chế lực độ chính xác, hay là do hắn vẫn kiên trì không ngừng xoa ấn đã có tác dụng, sáng hôm sau thức dậy, Lệ Nam Khê quả nhiên là đã thoải mái hơn rất nhiều.

Hôm nay là mùng một tháng chín, là ngày qua Cựu Trạch bên kia thỉnh an lão phu nhân.

Trước khi đi, Lệ Nam Khê để Quách ma ma ở lại Thạch Trúc uyển, lại cố ý dặn dò mấy câu, lúc này mới cất bước đi tới Trung Môn.

Lão phu nhân đang nhắc đến chuyện nhị lão gia sinh bệnh mấy ngày trước, thấy Lệ Nam Khê tới, hiển nhiên là rất vui vẻ, nói thêm mấy câu, sau đó nói với tất cả mọi người trong phòng: "Ít nhiều đều nhờ tức phụ của Xuyên nhi mời Trương lão thái y đến, lão nhị mới có thể khỏe mạnh trở lại."

Lệ Nam Khê nói: "Đây vốn là chuyện con nên làm. Tổ mẫu quá lời rồi."

Trọng lão phu nhân cười nói: "Sự thật chính là như vậy."

Hôm nay người trong phòng đông hơn một chút so với bình thường. Đại thiếu phu nhân Tưởng thị, nhị thiếu phu nhân Hà thị mọi khi đến sớm nhất đi sớm nhất, hôm nay cũng đều có mặt ở đây.

Lệ Nam Khê hành lễ chào hỏi với từng người, sau đó mới ngồi xuống.

Hai tay Tưởng thị đặt trên đầu gối, nghiêng đầu nói với lão phu nhân: "Lục thiếu phu nhân tốt như vậy, tổ mẫu có thể yên tâm rồi." Sau đó lại quay sang nói với Lệ Nam Khê: "Đệ muội chắc không biết, trước đây lão phu nhân cứ thường xuyên nhắc mãi, không biết đến khi nào lục thúc mới thành thân, lo lắng cả ngày. Từ khi muội vào cửa, những lời này mới không còn nữa."

Nàng là chất nữ của lão phu nhân, lão phu nhân xưa nay đối với nàng rất gần gũi thân thiết, cho nên rất nhiều lời Tưởng thị vẫn có thể tự nhiên mà nói ra.

Nhưng mà Lệ Nam Khê vẫn có chút kinh ngạc, lúc trước Tưởng thị cũng chưa từng thân thiện với nàng như vậy, hôm nay đúng là khó có được.

Tưởng thị hôm nay mặc một bộ váy áo đại sắc hoa văn đoàn vân chen hoa, áo ngoài hoa văn tiên hạc yên sa ngọc cẩm màu xanh dương, vô cùng đoan trang phóng khoáng.

Lệ Nam Khê hơi hơi nhìn nàng, lúc này cũng không biết nói gì, liền đơn giản không nói chuyện, chỉ hơi cúi đầu nhếch miệng cười, giống như đang thẹn thùng.

Trọng lão phu nhân nói: "Con cứ ăn nói lung tung như vậy, sau này nếu tức phụ của Xuyên nhi sợ hãi không dám đến nơi này của ta, xem ta trừng phạt con như thế nào."

Lão nhân gia gọi người dâng trà bánh lên, nói với Lệ Nam Khê: "Ta biết con nhất định sẽ đến, nên đã sai người chuẩn bị chút điểm tâm Giang Nam. Chúng ta ăn không quen, không biết có hợp khẩu vị của con không."

Lệ Nam Khê không ngờ lão phu nhân lại cố ý suy nghĩ cho nàng như vậy, vội đứng dậy nói lời cảm tạ.

Hà thị bên cạnh cầm khăn che miệng cười: "Lục thiếu phu nhân thật đa lễ. Không giống với quốc công gia một chút nào cả."

Nàng vừa mới nói xong, không khí xung quanh liền có chút trầm xuống. Ai mà không biết tính tình của Trọng Đình Xuyên không tốt cơ chứ, chẳng qua là mọi người cũng chỉ biết lén lút nói thầm với nhau mà thôi, ai mà dám công khai mở miệng nói to như vậy?

Bây giờ nàng ta lại dám nói những lời này trước mặt lục thiếu phu nhân...

Ai cũng đều lo làm chuyện của mình, không có người nào dám tiếp lời nàng.

Hà thị trộm nhìn sang lão phu nhân, thấy lão phu nhân cũng có chút không vui, liền vội vàng im miệng, bưng chén trà lên uống.

Hà thị khác với Tưởng thị, ở trước mặt không thể nhẹ nhàng tự tại giống như Tưởng thị nhưng mà, nhị phu nhân Từ thị không quá gần gũi với Tưởng thị, ngược lại càng yêu thương Hà thị hơn, cho nên ở trước mặt lão phu nhân, Hà thị chưa bao giờ dám nhiều lời.

Từ thị nhìn Hà thị nhiều thêm vài lần.

Sau một lúc lâu, Hà thị đặt chén trà xuống, nói với Lệ Nam Khê: "Ngày thường nếu lục thiếu phu nhân không có việc gì, không ngại đến chỗ ta chơi một chút. Ta cũng rảnh rỗi không có gì làm, ngoại trừ phải chăm sóc đại Tiêu Tiêu thư cũng chẳng còn chuyện gì khác."

Trọng Lệnh Tĩnh là nữ nhi của Hà thị. Hai phòng Trọng gia vẫn chưa phân gia, cho nên tôn bối của quốc công phủ và Cựu Trạch vẫn xếp thứ tự như cũ.

Hôm nay Hà thị mặc một bộ váy cẩm y hoa văn hồ điệp chìm, váy bách hoa hoa văn kim tường vân, so với Tưởng thị thì ít hơn vài phần trầm ổn, nhiều hơn vài phần Tiêu lệ.

Lúc nhị lão gia bị bệnh, Lệ Nam Khê hay đến thăm hỏi, ngẫu nhiên cũng gặp được Hà thị đang chăm sóc nhị lão gia ở đó, tuy rằng hai người có nói chuyện mấy câu, nhưng cũng không tính là thân thiết. Bây giờ nghe được lời mời của Hà thị, Lệ Nam Khê cũng không trực tiếp đáp ứng, chỉ nói: "Đa tạ nhị tẩu, sau này ta nhất định sẽ đến quấy rầy."

Hai chữ "sau này", cũng không biết là khi nào.

Hà thị cũng không tức giận. Nàng chẳng qua là bị bà bà cảnh cáo nên mới nói ra mấy câu cứu vãn mà thôi, cũng không phải thật sự muốn mời Lệ Nam Khê đến chỗ nàng. Hiện giờ bị từ chối, nàng ngược lại càng vui vẻ, chỉ thuận miệng "Ừm" một tiếng, sau đó liền tìm ngũ thiếu phu nhân Ngô thị bên cạnh nói chuyện.

Tam gia của nhị phòng qua đời lúc còn thiếu niên, tứ gia và bát gia đã sớm mất từ khi còn bé. Ba người đều là thứ tử.

Lệ Nam Khê nhìn Từ thị thêm vài lần, sau đó liền thu hồi tầm mắt, lẳng lặng nhìn ba thước đất dưới chân.

Lúc này Tưởng thị đang nói chuyện với lão phu nhân: "...Nếu lục thiếu phu nhân đã đến, vậy thì nhất định phải chuẩn bị nhiều một chút."

Lệ Nam Khê chỉ mới nghe được nửa câu, cảm thấy vô cùng khó hiểu, cũng không giấu diếm nghi hoặc, rốt cuộc thì càng kéo xuống thì càng không biết đối phương đang nói cái gì có liên quan đến mình, nàng lập tức hỏi: "Không biết đại thiếu phu nhân đang muốn nói đến chuyện gì?"

"Là chuyện may y phục cho mùa đông này." Chưa đợi Tưởng thị mở miệng, Trọng lão phu nhân đã nói: "Của các con thì các con tự làm. Nhưng ta bên này mỗi quý đều sẽ cấp cho mỗi người các con hai bộ xiêm y, đây là chuyện không thể thiếu được."

"Đa tạ tổ mẫu." Lệ Nam Khê cười nói: "Hai bộ xiêm y này là do ngài cấp định, hay là để mỗi người tự mình đến lựa chọn kiểu dáng, hoa văn?"

Trong lời nói vẫn chưa nói đến chuyện vải vóc, vì vừa nãy lão phu nhân chỉ nói cấp cho mỗi người hai bộ y phục, nói vậy là vải vóc đã được bà lựa chọn hết rồi.

Tưởng thị nói: "Kiểu dáng hoa văn thì đến chỗ của ta chọn. Lục thiếu phu nhân khi nào rảnh rỗi đến xem là được, ngài cũng chọn giúp lục gia luôn đi, hỏi hắn hắn có bao giờ để ý đến ta đâu."

Lệ Nam Khê nhận ra, lúc nhắc tới Trọng Đình Xuyên, Hà thị thì thập phần xa cách, còn Tưởng thị, hiển nhiên là thân thiết gần gũi hơn một chút.

Lệ Nam Khê trong lòng có chút hiểu rõ, gật đầu nói: "Vậy ta sẽ chọn cho lục gia luôn."

Tưởng thị cười gật đầu.

Mọi người ngồi thêm một lúc, sau đó từng người cũng lần lượt trở về.

Lão phu nhân ra khỏi phòng trước, sau đó là các phu nhân, thiếu phu nhân cùng các Tiêu thư.

Lệ Nam Khê mới đi được vài bước thì nghe được một tiếng gọi nhẹ Phỉa sau.

Quay đầu nhìn lại, thì ra là Trọng Phương Phỉ, trong lòng Lệ Nam Khê cũng mơ hồ đoán ra được chuyện gì, cũng không có đi qua đó, mà trực tiếp hỏi: "Không biết ngũ Tiêu thư có chuyện gì?"

Trọng Phương Phỉ tiến đến trước mặt nàng, nói: "Mấy ngày trước ta hỏi lục thiếu phu nhân có đến Mai phủ không, lục thiếu phu nhân nói sẽ không đến. Vậy mà cuối cùng ngài lại đi, có phải như vậy không?"

Lời này mang theo một chút trách cứ bén nhọn, Lệ Nam Khê lúc trả lời cũng đương nhiên không quá khách khí: "Ngày đó lúc ta cùng Mai tam lang nói chuyện, ngũ Tiêu thư cũng có mặt. Sau đó lão phu nhân làm chủ đáp ứng ta đến Mai gia giúp đỡ bọn họ, ngũ Tiêu thư cũng có thể nghe thấy. Bây giờ ngươi lại hỏi ta như vậy, là có ý gì?"

Trọng Phương Phỉ thấy Lệ Nam Khê tính tình ôn hòa dễ nói chuyện, mới cố ý gọi nàng lại chất vấn. Nhưng nàng không dự đoán được bên trong Lệ Nam Khê lại cứng rắn như vậy. Từng câu từng chữ giống như đều mang theo gai, đâm vào khiến lòng người khó chịu.

Trọng Phương Phỉ nhìn xung quanh, thấy không còn ai khác ở đây, liền nói với nàng: "Cũng không phải là ta muốn gây Phỉền toái cho lục thiếu phu nhân. Chẳng qua là do lần trước nhờ ngài, ngài liền từ chối, mà ta lại cũng không muốn thiếu ân tình của người khác, trong lòng cứ luôn băn khoăn nghĩ đến chuyện này. Nghĩ là lục thiếu phu nhân thường đến Mai phủ làm khách, cho nên mới nhờ ngài chuyển một vài thứ cho Mai nhị công tử bên kia."

Lệ Nam Khê không ngờ Trọng Phương Phỉ vẫn còn nghĩ đến chuyện này. Hơn nữa, bây giờ lần thứ hai đến tìm nàng, cũng vẫn là vì chuyện đó.

Lệ Nam Khê hơi lui ra đằng sau nửa bước, kéo ra một chút khoảng cách với Trọng Phương Phỉ, nhưng thanh âm lại ép xuống thấp hơn.

"Nếu ta nhớ không lầm, ngũ Tiêu thư đã đính hôn, năm sau sắp xuất giá. Lén lút trao nhận lễ vật rõ ràng là không thích hợp, huống chi ngũ Tiêu thư cũng sắp gả cho người ta, như vậy chỉ sợ là càng không ổn."

"Cho nên ta mới muốn nhờ lục thiếu phu nhân, chẳng qua chỉ là muốn cảm tạ…"

"Vậy thì càng không được." Lệ Nam Khê thẳng thừng cự tuyệt: "Ta là cô nương đã xuất giá. Quy củ lễ nghi, ta vẫn còn có thể hiểu rõ."

Sắc mặt của Trọng Phương Phỉ nháy mắt đại biến. Nàng nghe ra mấy lời cuối cùng của Lệ Nam Khê, quả thực là đang châm chọc nàng không biết đúng mực.

Đương nhiên Lệ Nam Khê cũng nhận ra thần sắc của nàng không tốt. Nhưng mà, cho dù nàng ta có nghĩ thế nào đi chăng nữa, Lệ Nam Khê vẫn quyết tâm nói ra. Nếu không, sau này nếu Trọng Phương Phỉ vẫn ngựa quen đường cũ mà tiếp tục đến tìm nàng, đến lúc đó, mặc dù chính mình không làm gì sai trái, nhưng sợ là có mười cái miệng cũng không thể giải thích được rõ ràng.

Nhưng mà, vừa rồi lúc nhắc đến chuyện xuất giá của Trọng Phương Phỉ, Lệ Nam Khê nháy mắt liền nghĩ tới, ngũ Tiêu thư sang năm xuất giá, vậy mà hôn sự của tứ Tiêu thư Trọng Phương Nhu vẫn còn chưa được định ra.

Gần đây Trọng Phương Nhu quá an phận, cho dù là ở chỗ của Lương thị, hay là đến chỗ của lão phu nhân, nàng đều thập phần kính cẩn vâng dạ, một câu một chữ cũng không dám nói nhiều. An phận đến mức khiến mọi người trong quốc công phủ suýt quên đi vị tứ Tiêu thư này.

Đây chính là có chút kỳ quái.

Lệ Nam Khê quyết định sai người tăng cường lưu ý đến động tĩnh của Trọng Phương Nhu bên kia.

Nàng vốn cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của Trọng Phương Nhu, nhưng mà, nếu Trọng Phương Nhu bên đó có hành động gì, nàng nhất định phải có sự chuẩn bị, đến lúc đó mới có thể bảo đảm chính mình và Trọng Đình Xuyên không bị dính líu đến mấy chuyện trong sáng ngoài tối như thế này.

Lệ Nam Khê đi được vài bước, liền thấy lục Tiêu thư Trọng Phương Đình đang chờ ở cạnh cửa.

"Lục phu nhân không sao chứ?" Trọng Phương Đình lo lắng nhìn nàng, lại nhón chân nhìn Trọng Phương Phỉ đã đi xa, lấy tay che lại nửa miệng đến bên tai Lệ Nam Khê, nói: "Tính tình của ngũ tỷ tỷ không tốt lắm. Mong lục thiếu phu nhân lượng thứ."

Trọng Phương Phỉ là đích nữ, mà Trọng Phương Đình là thứ xuất. Bình thường Từ thị cũng không quá quản đến những thứ tử thứ nữ này, cho nên tính tình của Trọng Phương Đình không bị gò bó quá nhiều, vô cùng hoạt bát. Nhưng mỗi khi nhắc tới đích tỷ của mình, trong lời nói của nàng vẫn mang theo một chút cẩn thận e dè.

Lệ Nam Khê cười nói: "Không sao." Nàng hơi hơi gật đầu với Trọng Phương Đình, sau đó liền cất bước rời đi.

Đường về của Lệ Nam Khê phải đi qua Trung Môn, khác với nhóm Trọng Phương Đình bọn họ. Nhưng nàng lại không muốn chạm mặt với Lương thị và Trọng Phương Linh, cho nên liền chọn con đường nhỏ mà nàng và Trọng Đình Xuyên lúc trước đã đi qua.

Con đường này vô cùng yên tĩnh, bình thường không có mấy ai đến đây. Cũng bởi vì ít người qua lại mà càng thêm thanh tịnh vắng vẻ, không khí cũng có chút tươi mát hơn.

Đi được mấy trượng bỗng nghe được một tiếng gọi từ đằng sau. Lệ Nam Khê dừng bước xoay người lại xem, liền thấy Lữ ma ma bên người lão phu nhân đang bước nhanh đến đây.

"Lục thiếu phu nhân xin dừng bước." Lữ ma ma nói: "Lão phu nhân đang chờ lục thiếu phu nhân ở sương phòng của Hương Bồ viện, có chuyện muốn nói với thiếu phu nhân."

Chuyện này khiến Lệ Nam Khê có chút ngoài ý muốn. Bình thường nếu lão phu nhân nếu có chuyện gì, chỉ cần nói một câu để nàng lưu lại là được. Lần này lại cố ý sai Lữ ma ma đến gọi nàng qua đó, cũng không phải là ở đại sảnh.

Nhớ lại mấy chuyện liên quan đến Cựu Trạch bên này, Lệ Nam Khê cũng mơ hồ đoán được. Nàng nghiêng đầu nói vài câu với Kim Trản. Kim Trản hiểu ý, vâng mệnh đi nhanh qua Trung Môn bên kia.

Lúc này Lệ Nam Khê mới đi theo Lữ ma ma đến Hương Bồ viện.

Đi ngang qua cổng Hương Bồ viện, có rất nhiều nha hoàn bà tử đang tất bật làm việc.

Thanh âm của Lữ ma ma vẫn như thường: "Lão phu nhân nói, lần này có mấy xấp vải không tệ. Vừa rồi cũng quên nói ngài đến chọn, cho nên lúc này mới mời ngài tới đây, tỉ mỉ lựa chọn mới tốt."

Những lời này hiển nhiên là muốn để cho người khác nghe. Lệ Nam Khê cũng không nói thêm gì cả, chỉ mỉm cười gật đầu.

Cửa sương phòng treo một tấm mành dày nặng, xốc mành đi vào, cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Lão phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư bên cạnh bàn, thấy Lệ Nam Khê tới, liền vẫy tay để Lệ Nam Khê đến ngồi cạnh.

"Mấy cái này là do mẫu thân con đưa đến." Lão phu nhân chỉ vào một chồng sách trên bàn, nói: "Đều là của phụ thân con để lại cho Xuyên nhi. Ta biết con cũng không thể ngay lập tức tiếp nhận nhiều sự vụ như vậy, sau này nếu rảnh rỗi thì đến đây thường xuyên một chút, ta sẽ chỉ dạy cho con. Qua một thời gian sẽ quen ngay thôi."

Lúc trước Trọng lão phu nhân đã từng nói, muốn trả lại hết cho Trọng Đình Xuyên những tài sản mà hầu gia đã để lại cho hắn.

Lệ Nam Khê hiểu ý, nói: "Đa tạ tổ mẫu. Sau này phải phiền ngài rồi."

Trọng lão phu nhân cười nói: "Khách khí cái gì chứ? Đứa nhỏ này, có đôi khi lại quá đa lễ."

Trong lúc hai người nói chuyện, Kim Trản đi một chuyến cũng đã quay lại. Nghe nói Kim Trản ở bên ngoài muốn cầu kiến, lão phu nhân chưa nói gì cả, ngược lại chỉ nhìn qua Lệ Nam Khê.

Lệ Nam Khê để Kim Trản vào phòng. So với lúc nãy, trên tay nàng đã nhiều hơn một cái tay nải.

Lệ Nam Khê để Kim Trản đặt tay nải lên bàn, sau đó cho nàng lui ra ngoài, lúc này mới tự mình đứng dậy tháo tay nải ra.

Lão phu nhân nhìn thoáng qua vật trên bàn, vô cùng kinh ngạc: "Đây là…"

Nói đến chuyện này này, Lệ Nam Khê liền có chút áy náy, nhỏ giọng nói: "Tổ mẫu không lừa dối con, cho nên con cũng không muốn dối gạt tổ mẫu. Đây là sổ sách của Phúc Lai bố trang và mấy cửa hàng còn lại."

"Sổ sách?"

"Vâng." Lệ Nam Khê nhẹ giọng nói: "Chỗ của phu nhân có một phần sổ sách là do các cửa hàng giao đến. Còn đây là phần sổ sách của chính mấy cửa hàng đó. Chẳng qua cũng không phải là toàn bộ, chỉ có mấy quyển mà thôi." Chỉ có mấy quyển, nhưng cũng đủ để tìm ra rất nhiều vấn đề còn trong đó.

Lúc nàng còn chưa tới thỉnh an cũng đã nghĩ là hôm nay lão phu nhân có lẽ sẽ nhắc đến chuyện mấy cửa hàng điền trang này. Cho nên nói một tiếng với Quách ma ma, để bà chuẩn bị sẵn những sổ sách này trước. Sau khi biết được lão phu nhân quả nhiên là muốn gặp nàng trong bí mật, Lệ Nam Khê liền sai Kim Trản đến chỗ của Quách ma ma lấy.

Lúc đầu, lão phu nhân nhìn thấy mấy quyển sổ sách này cũng chưa nghĩ gì cả. Nhưng sau khi nghe Lệ Nam Khê nói như vậy, thần sắc của bà liền bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Nếu hai phần sổ sách đều giống nhau, vậy thì tức phụ của Xuyên nhi hà tất phải đem một phần sổ sách còn lại đến đây?

Nhất định là có gì đó không ổn.

Trọng lão phu nhân nhẹ vỗ vào chồng sổ sách mà Lệ Nam Khê sai người mang đến, ngữ khí cũng có chút nặng nề: "Sao Tư Tư có thể tìm được mấy thứ này?"

Sổ sách của các cửa hàng được trông giữ vô cùng cẩn thận. Sao nàng có thể lấy được?

Lệ Nam Khê đáp: "Là Vạn quản sự giao cho con."

Thật ra lời này của nàng cũng không có gì sai. Mấy thứ này hoàn toàn là do Vạn Toàn đem tới. Mấy ngày trước quỳ thủy tới, thân mình không khỏe, cho nên nàng cũng không hề xuất môn. Mấy sổ sách này đều là do Tiêu Viễn nhờ Vạn Toàn lặng lẽ mang về phủ cho nàng.

Nhưng mà, mấy lời này đều do Trọng Đình Xuyên dạy nàng.

Chuyện lão phu nhân bắt buộc Lương thị phải trả lại mấy cửa hàng điền trang cho Trọng Đình Xuyên, đương nhiên Lệ Nam Khê cũng nói cho Trọng Đình Xuyên biết.

Trọng Đình Xuyên biết lúc trước Lệ Nam Khê đã sai Tiêu Viễn tra xét mấy chuyện này, sau khi cân nhắc, hắn liền bàn bạc với nàng, để nàng nói như vậy với lão phu nhân.

"Nàng ở phía sau làm cái gì, không cần để lão phu nhân biết. Quan hệ giữa Tiêu Viễn và chúng ta, cũng đừng để lão nhân gia biết được." Trọng Đình Xuyên nói với Lệ Nam Khê: "Vạn Toàn có bản lĩnh gì, lão phu nhân cũng nắm được sáu bảy phần. Nàng chỉ cần đẩy hết mọi chuyện cho Vạn Toàn là được."

Cứ như vậy, lão phu nhân chắc chắn sẽ cho rằng chuyện này là do Trọng Đình Xuyên phân phó.

Lệ Nam Khê biết, Trọng Đình Xuyên làm như vậy là muốn bảo vệ nàng.

Hắn ôm hết mọi chuyện vào mình, chính là để tránh cho lão phu nhân nghĩ rằng nàng quản quá nhiều chuyện mà nảy sinh thành kiến với nàng.

Hắn muốn che chở cho nàng, nàng đương nhiên cũng rất sẵn lòng để hắn che chở.

Lệ Nam Khê tươi cười ôm lấy cánh tay hắn, cười nói: "Được."

Lúc này lão phu nhân hỏi đến, Lệ Nam Khê liền nói y hệt như thế.

Thần sắc của lão phu nhân lúc này mới hòa hoãn hơn một chút, nói với nàng: "Vạn quản sự đúng là một người có năng lực. Nhưng mà hắn chịu đem mấy thứ này giao cho con, cũng thật khó có được."

Ai cũng biết, từ trước đến nay Vạn Toàn chỉ nghe theo lệnh của Trọng Đình Xuyên. Hiện giờ hắn dám đưa những thứ quan trọng như thế này cho Lệ Nam Khê, cho thấy được Vạn Toàn đã chịu nghe lời Lệ Nam Khê. Càng quan trọng hơn là, rõ ràng Trọng Đình Xuyên rất tín nhiệm Lệ Nam Khê, cho nên Vạn Toàn mới bằng lòng nghe lệnh của nàng.

Lệ Nam Khê sao lại không biết được lão phu nhân đang nghĩ đến cái gì, liền mỉm cười nói: "Vạn quản sự làm theo lệnh lục gia. Lục gia sai hắn đưa cho con, để con giao lại cho tổ mẫu, hắn đương nhiên phải đem đến."

Lời này vừa lúc chứng thực được những suy đoán vừa rồi của lão phu nhân.

Nụ cười của Trọng lão phu nhân càng thêm ôn hòa hơn, kéo Lệ Nam Khê ngồi xuống một lần nữa: "Hai đứa các con, một đứa bận rộn không có thời gian rảnh rỗi, một đứa thì chưa có kinh nghiệm nên chưa biết được gì nhiều. Hiện giờ có hai phần sổ sách, càng khó làm hơn. Cũng may là ta vẫn biết được một chút ít, đương nhiên sẽ giúp các con xem xét một lần. Chẳng qua ta cũng đã lớn tuổi rồi, có đôi khi mắt sẽ không được sáng lắm. Nếu con rảnh rỗi không có việc gì làm, vậy thì đến giúp ta đọc số đi."

Lệ Nam Khê cười nói một tiếng: "Vâng ạ."

Trong lúc xem sổ sách, Lệ Nam Khê thấy lão phu nhân theo bản năng đưa tay ra, giống như là đang tìm cái gì đó, liền đứng dậy đi đến án kỷ bên cạnh rót cho bà một chén trà, đặt đến vị trí trong tầm tay của lão phu nhân có thể vươn tới, lại rót cho mình nửa chén, nhanh chóng uống vào. Sau đó quay lại cùng xem sổ sách với lão phu nhân.

Trọng Đình Xuyên vốn định sau khi hết giờ đương trị sẽ đến Trương phủ một chuyến tìm Trương lão thái y. Đến khi biết được hôm nay Trương lão thái y cũng có trong cung, hắn cũng không cần đợi lâu nữa, liền trực tiếp đi đến thái y viện.

Khác với lần trước đến đây, hôm nay thái y viện không có sự tình gì làm, các thái y đều đang ngồi tụ tập trong phòng.

Một phòng hơn mười bàn, ba người một bàn. Có bàn đang thảo luận về dược tính của thảo dược, có bàn thì đang bàn luận về mấy phương pháp chữa trị hữu hiệu nhất.

Vị trí chính giữa nổi bật nhất, đó là của Trương lão thái y, cũng chính là thái y lệnh. Vị trí này cũng là vị trí thanh tịnh nhất, chỉ có có một mình lão nhân gia đang ngồi ở bên kia múa bút thành văn, không có ai tiến đến nói chuyện với hắn.

Thân ảnh cao lớn của Trọng Đình Xuyên vừa xuất hiện, cả phòng thái y viện đang ồn ào liền chớp mắt tĩnh lặng xuống, rồi sau đó mọi người liền sôi nổi tiến đến hàn huyên hành lễ.

"Tả thống lĩnh."

"Quốc công gia."

"Đại tướng quân."

Danh xưng gì cũng có. Dù sao đều là hắn là được rồi.

Trọng Đình Xuyên không để ý lắm, hơi hơi gật đầu, sau đó liền lập tức đi đến chỗ của Trương lão thái y bên kia.

Mọi người thấy hắn muốn tìm thái y lệnh, cũng không dám đến quấy rầy, cả phòng nhanh chóng tản ra, mỗi người đều tiếp tục làm chuyện còn dang dở của mình.

Mấy ngày nay thời tiết chuyển lạnh, thái tử điện hạ bị ho. Trương lão thái y đang nghĩ phương thuốc cho thái tử nên thập phần chuyên chú. Thậm chí người trong phòng đang đàm luận chuyện gì, trong xuất hiện thêm người nào, hắn cũng chưa hề phát hiện ra.

Thấy hắn đang tập trung tinh thần như vậy, Trọng Đình Xuyên cũng không mở miệng quấy rầy, kéo một cái ghế dựa tự mình ngồi xuống cái bàn trước mặt Trương lão thái y, thuận tay cẩm quyển y thuật cạnh đó lật xem.

Khá trùng hợp, quyển sách hắn cầm lên vừa lúc viết về bệnh trạng của nữ tử.

Hậu cung của hoàng thượng ba ngàn giai lệ. Bên trong hậu cung, không thiếu nhất chính là nữ nhân. Hơn nữa, thường xuyên có nữ tử lần đầu tiên được Hoàng thượng sủng hạnh, đau đớn như vậy chỉ là do thể chất của mỗi người mà thôi, có nặng, có nhẹ. Mấy cái này, trong sách đều có nhắc đến.

Trọng Đình Xuyên liếc qua Trương lão thái y, thấy hắn vẫn đang múa bút thành văn, không hề để ý đến xung quanh, liền lặng lẽ lật đến chương thể chất đặc thù của nữ tử, đến mấy trang nói về chứng sợ đau đớn, cẩn thận đọc một lượt. Sau khi xem xong, liền bất động thanh sắc đặt quyển sách về lại chỗ cũ.

Lúc Trương lão thái y ngẩng đầu lên một lần nữa, đã là qua thời gian một chén trà nhỏ.

Nhìn thấy thân ảnh cao lớn trước bàn, lão nhân gia giật mình, ngạc nhiên nói: "Sao quốc công gia lại tới đây?" Dứt lời, liền sai cung nhân bên cạnh bưng trà đến cho Trọng Đình Xuyên.

Phân phó xong rồi, hắn mới phát hiện, trà đã được đặt trước mặt Trọng Đình Xuyên từ bao giờ. Ha ha cười một tiếng, Trương lão thái y nói cung nhân kia không cần chuẩn bị trà nữa, trực tiếp hỏi: "Không biết quốc công gia tìm lão hủ có chuyện gì?"

Trọng Đình Xuyên cũng không vòng vo.

Nhớ đến mấy thứ vừa đọc được trong sách, hắn liền dứt khoát hỏi: "Nghe nói trong cung có một loại thuốc mỡ, chữa thương rất hiệu quả, tên là Ngọc Thanh cao. Không biết chỗ của Trương đại nhân có vật này hay không?"

"Ngọc Thanh cao?" Trương lão thái y cười nói: "Đúng là có thứ ấy. Nhưng mà, nó không có tác dụng khép lại miệng vết thương đâu, chỉ chuyên dùng cho nữ tử mà thôi."

Trọng Đình Xuyên vừa thấy nụ cười kia của hắn, liền biết chắc chắn lão nhân này đang nghĩ ra một chủ ý quái quỷ gì đó.

Nhưng hắn không chịu cho, Trọng Đình Xuyên cũng không thể mặt dày mà đi hỏi mấy vị thái y xa lạ còn lại trong phòng được. Mặc dù đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ, rất dễ dàng là có thể lấy được. Nhưng, nếu để người khác biết được hắn tới yhái y viện là muốn lấy cái thứ kia…

Ân, còn gì là mặt mũi của Vệ Quốc công gia nữa?!

Trọng Đình Xuyên ho nhẹ một tiếng, nghiêng người ra phía trước, hai tay nắm lại, khép hờ miệng, nói: "Xác thực là cho nữ tử dùng."

"Nga?" Trương lão thái y híp nửa con mắt: "Không biết quốc công gia muốn cho ai dùng?"

Nghe xong lời này, Trọng Đình Xuyên liền lập tức nổi giận. Hắn từ đầu đến cuối chỉ có một mình tiểu nha đầu, vậy mà lão nhân này còn hỏi như thế!

Hắn lập tức đứng dậy, xoay người rời đi,

- -- Trương lão nhân không cho thì thôi, cùng lắm thì hắn nhờ Cố Bằng Ngọc. Đến lúc đó, thấy tiểu tế nhà mình hỏi đến thứ này, xem Trương lão nhân kia còn muốn thừa nước đục thả câu không?

Trương lão thái y vội vàng đứng dậy, vòng đến phía trước gọi hắn lại: "Quốc công gia, sao lại tức giận như vậy?"

Tuy tính tình của Trọng Đình Xuyên có vẻ không tốt lắm, nhưng đối với người quen thân thiết, hắn vẫn rất phóng khoáng. Lúc trước ngẫu nhiên trêu đùa một chút, Vệ Quốc công gia đều hoàn toàn không để bụng. Hôm nay sao lại như thế này?

Nghĩ lại, lão nhân gia liền có chút hiểu rõ.

Lần trước hắn cũng đã gặp được người ở Cựu Trạch Trọng gia, sợ là vị quốc công phu nhân dịu dàng thướt tha kia đã được vị này đặt trên đầu quả tim rồi. Cho nên chỉ tùy tiện nói đùa một chút, ý tứ giống như đang nói trong phòng của hắn không chỉ có duy nhất một vị thiếu phu nhân kia, hắn liền tức giận.

Trương lão phu nhân thấy Trọng Đình Xuyên dáng vẻ sắp sửa rời đi của Trọng Đình Xuyên, liền cười hì hì nói: "Trong tay của ta vừa lúc có một hũ mới làm xong. Thuốc kia đều được làm từ dược thảo tốt nhất. Vốn là một vị nương nương trong cung muốn có, nhờ ta cố ý làm ra. Nếu quốc công gia không muốn lấy, qua hôm nay hũ dược kia cũng không còn trong tay ta nữa."

Bước chân của Trọng Đình Xuyên ngừng lại, lạnh lùng quay đầu nhìn hắn. Thấy thần sắc của Trương lão thái y rất nghiêm túc, không còn ý bỡn cợt như vừa rồi, hắn mới xoay người trở lại. Đi đến trước mặt Trương lão thái y, nâng ngón tay gõ vào mặt bàn.

Trương lão thái y hiểu rõ gật đầu, đi về lại bàn của mình, mở ngăn kéo lấy ra một vật, giao cho Trọng Đình Xuyên.

Thuốc mỡ kia mang theo hương thơm thanh khiết nhàn nhạt. Lúc đầu vẫn chưa cảm thấy gì cả, ngửi một lúc mới phát giác ra u hương kia giống như một đóa u lan, phảng phất thấm vào ruột gan.

"Không tệ." Trọng Đình Xuyên khen một câu, gật đầu nói với Trương lão thái y: "Đa tạ."

Trương lão thái y xua tay cười nói: "Quốc công gia không cần khách khí như thế." Năm đó, nếu không có Trọng Đình Xuyên ra tay tương trợ, Trương gia sợ là sẽ không thể tồn tại được đến ngày hôm nay.

Lúc này vẫn chưa hết thời gian đương trị. Dược này phải bôi trực tiếp vào miệng vết thương mới có hiệu quả, nhưng Trọng Đình Xuyên không muốn đem vật này giao lại cho người khác mang về cho Lệ Nam Khê, vì thế cũng chỉ có thể tạm cất vào trong ngực, chờ đợi đến khi hồi phủ.

Thật vất vả mới chờ đến lúc hết giờ, Trọng Đình Xuyên một khắc cũng không thể chờ được nữa. Mấy thủ hạ mời hắn đi uống rượu, hắn đến một cái ánh mắt cũng không thèm nhìn, trực tiếp phi ngựa hồi phủ.

Sau khi hồi phủ, hắn lập tức trở về Thạch Trúc uyển. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy Lệ Nam Khê, hắn mới gọi một nha hoàn tới hỏi chuyện.

"Thiếu phu nhân đã đến Hương Bồ viện của lão phu nhân rồi ạ." Lạc Hà bước đến một bước, cúi đầu nói.

Trọng Đình Xuyên liếc mắt nhìn nàng một cái, ngược lại quay sang Ngân Tinh, hỏi: "Đi bao lâu rồi? Nàng có nói khi nào sẽ về không?"

Ngân Tinh nói: "Hôm nay sau khi thỉnh an, thiếu phu nhân đã ở lại hơn một canh giờ. Buổi trưa, sau khi nghỉ ngơi một lát cũng tiếp tục qua đó. Từ lúc đó đến bây giờ khoảng gần một canh giờ rồi ạ."

Chẳng qua chỉ là hơn hai canh giờ, nhưng khi Trọng Đình Xuyên nhớ đến dáng vẻ đau đớn đến khó chịu của tiểu nha đầu, liền đứng ngồi không yên. Cũng không cho người đi gọi, chân dài vừa sải, tự mình đi đến Hương Bồ viện bên kia.

Trọng lão phu nhân và Lệ Nam Khê đang xem sổ sách, liền nghe nha hoàn vội vàng chạy vào bẩm: "Lão phu nhân, quốc công gia tới, đang chờ ở bên ngoài ạ."

"Mau mời quốc công gia vào."

"Quốc công gia nói, muốn đứng bên ngoài chờ ạ."

Trọng lão phu nhân nói: "Bên ngoài gió lạnh, đứng chờ trong sân làm cái gì?"

Thanh âm của nha hoàn thấp hơn một chút, e dè nói: "Quốc công gia nói, muốn ở bên ngoài chờ lục thiếu phu nhân. Nô tỳ cũng không rõ."

Trọng lão phu nhân nghe xong liền lập tức hiểu ra, mỉm cười nói với Lệ Nam Khê: "Hắn như vậy là đang muốn nói cho ta nghe, sợ ta cường thế giữ con lại nên mới làm như vậy, hiển nhiên muốn dẫn con về ngay lập tức."

Lệ Nam Khê đỏ mặt, lúng ta lúng túng không biết nên trả lời như thế nào.

"Ngày mai chúng ta lại xem tiếp." Trọng lão phu nhân gấp quyển sách trước mặt nàng lại: "Con mau về đi." Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, than thở nói: "Xuyên nhi thật sự là rất thương con."

Đây là sự thật. Lệ Nam Khê cũng không e dè mà thoải mái thừa nhận: "Vâng, lục gia đối với con rất tốt."

Trọng lão phu nhân buồn cười, nói với Lữ ma ma vừa mới đi vào: "Tức phụ của Xuyên nhi thật thú vị. Những chuyện người khác dám nói, nàng lại xấu hổ không biết nên nói thế nào. Còn có những chuyện, người khác không dám mở miệng, muốn cất giấu, nàng ngược lại là thừa nhận thật tự nhiên."

Lệ Nam Khê bối rối vô cùng, gọi: "Tổ mẫu…"

Trọng lão phu nhân tươi cười xua tay, nói: "Thôi, mau về đi. Nếu để Xuyên nhi chờ lâu, sợ là sẽ xông vào tìm ta nói lý lẽ mất."

Lệ Nam Khê hành lễ với bà, sau đó vội vàng đi ra khỏi phòng.

Trọng lão phu nhân sai Lữ ma ma ra tiễn nàng.

Một lát sau, Lữ ma ma vui vẻ đi vào phòng.

Lữ ma ma xưa nay trầm ổn. Hiện giờ thấy dáng vẻ cười đến nỗi không khép miệng được của bà, Trọng lão phu nhân cảm thấy rất hiếu kỳ, liền hỏi: "Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

Lữ ma ma nói: "Lúc nãy quốc công gia có lẽ là thấy lục thiếu phu nhân mệt mỏi, muốn ôm thiếu phu nhân quay về. Nhưng thiếu phu nhân không chịu, quốc công gia nhất quyết đòi cõng nàng. Sau đó thiếu phu nhân nóng nảy không thèm để ý tới quốc công gia, quốc công gia mới từ bỏ, vội vàng dỗ dành thiếu phu nhân vài câu, lúc này thiếu phu nhân mới ôm cánh tay quốc công gia, hai người cùng nhau quay về rồi."

Tình huống lúc đó không có ai thấy được, chỉ có Lữ ma ma muốn tiễn phu thê bọn họ ra khỏi sân, cho nên mới nghe được rõ ràng mười phần.

Chuyện này khiến lão phu nhân có hơi kinh ngạc.

Lão phu nhân trầm ngâm hồi lâu, để Lữ ma ma lui ra ngoài, sau đó liền cầm lên mấy quyển sổ sách mà Lệ Nam Khê đem đến hôm nay, một mình lật xem.

Sau khi trở về Thạch Trúc uyển, Trọng Đình Xuyên lập tức muốn ôm Lệ Nam Khê lên giường bôi thuốc, lại bị nàng thẳng thừng cự tuyệt.

"Còn chưa tắm rửa sạch sẽ, sao có thể bôi thuốc được? Chờ buổi tối lại nói sau."

Trọng Đình Xuyên nghe xong, cũng cảm thấy có vài phần chí lý. Trước đây khi còn ở quân doanh, lúc bị thương bôi thuốc, cũng phải rửa sạch miệng vết thương trước mới có thể bôi được.

Nhưng mà…

Nhìn tiểu kiều thê trước mặt, nhìn da thịt non mịn, còn có dáng người mềm mại thướt tha của nàng, trong lòng hắn liền dấy lên một cỗ kích động, thanh âm khàn khàn nói: "Hay là bây giờ cho người chuẩn bị, ta và nàng cùng tắm?" Thuận tiện giúp nàng rửa sạch miệng vết thương. Tiểu nha đầu dễ xấu hổ, chắc chắn không thể tự mình rửa sạch được.

Tưởng tượng đến nơi bị thương của nàng, cổ họng Trọng Đình Xuyên liền trở nên khô khóc, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

Nghe ngữ khí của hắn, lại nhìn ánh mắt nóng rực kia, Lệ Nam Khê liền biết được suy nghĩ xấu xa của hắn.

Lệ Nam Khê không khỏi tức giận liếc hắn một cái.

…Cho dù là tắm rửa, nàng cũng sẽ nhất quyết không để hắn giúp. Nếu thật là để hắn ra tay, có khi còn tắm rửa không xong.

Nàng lập tức từ chối đề nghị của hắn, sau đó đẩy hắn đến thư phòng đọc sách,lại nhét vào trong tay hắn mấy quyển đạo đức thánh hiền.

Thấy Trọng Đình Xuyên mặt mày méo xệch đi đọc sách, Lệ Nam Khê mới cười tủm tỉm đi chuẩn bị bữa tối.

Chỉ là, nàng mới vừa ra khỏi phòng. Trọng Đình Xuyên liền đặt sách sang một bên, chuyên tâm nghiên cứu hũ thuốc mỡ trong tay.

Nếu hắn nhớ không lầm, thuốc này không những có thể khiến miệng vết thương khép lại, hơn nữa, còn có mấy tác dụng đặc biệt khác. Ví dụ như, nếu dùng trong lúc làm chuyện nào đó, còn có tác dụng trợ hứng, kích thích,…

Trọng Đình Xuyên ngửi mùi hương nhẹ nhàng như u lan kia, lại nhớ đến hương thơm riêng biệt chỉ có trên người tiểu nha đầu.

Không biết, sau khi tiểu nha đầu bôi thuốc rồi, có thêm tác dụng trợ hứng này, sẽ có thể quyến rũ đến mức nào?

Vừa nghĩ đến cái này, hắn liền bắt đầu đứng ngồi không yên, lập tức gọi người tới, nhanh chóng dọn bữa tối lên.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Ăn tối xong mới có thể tắm rửa mà tắm rửa xong thì mới có thể bôi thuốc.

Hắn chờ, chính là thời khắc bôi thuốc kia.

…Còn có, sự tình sắp xảy ra sau khi bôi thuốc nữa.