Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 66



Thẩm phu nhân không ngờ Lệ Nam Khê vậy mà lại trực tiếp chỉ Hương Xảo.

Ban đầu Hương Xảo không phải do Thẩm phu nhân an bài qua đó. Sau khi ngồi xuống, nhìn thấy Hương Xảo đang ở chỗ khách nam, bà mới sai người gọi Hương Xảo tới mới biết hôm nay nàng muốn rót rượu cho Thẩm Thanh Ninh, Thẩm phu nhân nghĩ ngợi một chút rồi đồng ý. Suy cho cùng nhị nhi tử cũng đã lớn tuổi rồi, nhi tức lại đang mang thai không thể làm chuyện phu thê, bà làm mẫu thân phải suy nghĩ cho nhi tử mình một chút.

Bây giờ nghe Lệ Nam Khê nói muốn Hương Xảo hầu hạ bên người, Thẩm phu nhân lập tức muốn từ chối, nhưng vì lúc trước bà đã nói sẽ tùy ý Lệ Nam Khê chọn người nên lời tiếp theo bị nghẹn lại trong cổ họng không cách nào nói ra được.

Thẩm phu nhân chậm rãi cân nhắc: "Nàng ta ở xa thế mà quốc công phu nhân lại cho rằng thông minh, còn không bằng mấy người bên cạnh ta. Hay là quốc công phu nhân chọn lại một người khác đi?"

"Lời này là thế nào?” Lệ Nam Khê mỉm cười nhìn về phía Hương Xảo: “Lúc nãy ta thấy nàng ta châm trà rót rượu rất tự nhiên, còn tưởng rằng nàng ta rất cơ trí. Hiện tại nhìn nàng ta hành sự khéo léo hiểu chuyện như vậy cũng không tồi.”

Thẩm phu nhân thấy Lệ Nam Khê nhất định muốn Hương Xảo, lại nghĩ đến nhị nhi tức vẫn luôn tránh né chuyện để Hương Xảo hầu hạ nhi tử bà, trong lòng có chút cân nhắc cười nói: "Nàng ta cơ trí chỗ nào? Cũng chỉ là hạng ngu dốt mà thôi. Cách đây mấy này lúc châm trà cho ta còn không cẩn thận làm đổ vài giọt lên xiêm y ta mới may. Nếu để nàng ta hầu hạ quốc công phu nhân thì chắc là không ổn."

"Thật vậy sao?"

"Thực sự là như vậy. Ta đâu có lý do gì phải lừa gạt quốc công phu nhân đúng không?"

Sau khi Thẩm phu nhân nói xong, Trọng Phương Nhu ở bên cạnh đứng lên, đôi mắt hơi rủ xuống, vẻ mặt nhu hòa: "Lục thiếu phu nhân đừng khiến Thẩm phu nhân phải khó xử nữa. Hôm nay thật sự không tiện, chi bằng lục thiếu phu nhân chọn một người khác đi? Nếu không ta cũng có thể đi châm trà chia thức ăn cho ngài.” Nói xong nàng liền đi vòng qua ghế bước ra ngoài.

"Từ từ đã.” Lệ Nam Khê ngăn nàng lại, trong mắt có chút tức giận: “Ý của tứ tiểu thư phải chăng là ta ép buộc ngươi đến hầu hạ ta? Nhưng mà ta chỉ hỏi mượn người của Thẩm phu nhân thôi. Hà cớ gì mà tứ tiểu thư phải như vậy?"

Trọng Phương Nhu cắn môi, thanh âm ủy khuất: "Lời này của lục thiếu phu nhân là có ý gì? Lẽ nào ta không muốn khiến cho Thẩm phu nhân phải khó xử cũng là sai sao?"

Nghe nàng vì mình mà suy nghĩ như vậy, Thẩm phu nhân có chút mềm lòng, lại khuyên nhủ Lệ Nam Khê: "Nàng cũng chỉ có ý tốt thôi. Tính tình nàng nhu thuận cho nên mới luôn ủy khuất chính mình trước tiên."

Lệ Nam Khê nghe xong thì không nhịn được cười.

Cho dù Trọng Phương Nhu có tính toán thế nào đi nữa vẫn phải đỏ mặt khi nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Lệ Nam Khê. Nhưng Trọng Phương Nhu lại không thể tức giận nên chỉ có thể cúi đầu xuống âm thầm ảo não.

Đây không phải lúc so đo với Trọng Phương Nhu nên Lệ Nam Khê chỉ cười một chút rồi thôi. Thấy Thẩm phu nhân có chút do dự nhìn Hương Xảo, nàng liền thuận thế nói: "Nếu phu nhân không muốn để nha hoàn kia đến thì thôi vậy. Dù sao cũng là ta trong lúc nhất thời không thể tìm được người khác."

Thẩm phu nhân vốn không muốn để Hương Xảo qua đó nhưng đó là trước khi Trọng Phương Nhu đứng lên. Bây giờ bởi vì Trọng Phương Nhu đã đứng dậy, vì để tránh cho cô tẩu Trọng gia nảy sinh xung đột nên đành phải đưa ngọn nguồn của vụ xung đột này Hương Xảo đến để giải quyết, dù sao cũng chỉ là một nha hoàn trong nhà mà thôi. Không thể rót rượu một lần cũng không sao, vẫn còn nhiều thời gian, chẳng lẽ lại thiếu một lần kia hay sao?

Thẩm phu nhân sai người gọi Hương Xảo qua, nói với Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân không cần phải khó xử. Ta đương nhiên không thể để tứ tiểu thư qua đó hầu hạ ngài, cứ để Hương Xảo đến đây đi."

Trọng Phương Nhu không dám tin ngẩng đầu nhìn Thẩm phu nhân. Vốn là nàng muốn nhân cơ hội để thể hiện sự dịu dàng và độ lượng của mình với bà. Tại sao Thẩm phu nhân lại có thể bảo Hương Xảo đến hầu hạ Lệ Nam Khê? Thẩm gia rõ ràng còn có nhiều nha hoàn như vậy!

Thẩm phu nhân đi đến bên cạnh thấp giọng căn dặn Hương Xảo. Bây giờ chỉ còn lại Lệ Nam Khê và Trọng Phương Nhu ngồi ở bên này.

Lệ Nam Khê nhìn những đóa thược dược đỏ tươi nở rộ trong bụi hoa cách đó không xa, hạ nhẹ giọng nói: "Về sau tứ tiểu thư vẫn nên hành động thận trọng hơn một chút."

Trọng Phương Nhu cúi đầu siết gấu áo, không nói một lời.

Bộ xiêm y này được làm từ năm ngoái, đã nhỏ đi một chút nhưng không còn cách nào khác, đây là bộ xiêm y mới nhất của nàng. Phu nhân không chịu chọn màu đẹp cho nàng, không chịu chọn kiểu mới cho nàng, mỗi năm chỉ trông chờ vào vài món tốt từ lão phu nhân để may xiêm y.

Nhưng năm nay y phục mùa thu mới làm không được bao lâu lại ngoài ý muốn bị dính mực nước cả hai bộ. Mặc dù tú kỹ của nàng chắc chắn có thể che hết mấy tỳ vết đó, thoạt nhìn thì không có vấn đề gì nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy một chút mánh khóe. Nàng không thể mặc đến một cao môn đại hộ như Thẩm gia, Mai gia làm khách được, vì vậy chỉ có thể lấy những bộ y phục cũ của năm ngoái ra mặc.

Nàng đã hoàn toàn chán ghét những ngày tháng tù túng như thế.

“Lục thiếu phu nhân nói ta không thận trọng?” Trọng Phương Nhu cười: “Chẳng lẽ hầu hạ ngài cũng là sai sao?”

Vẻ mặt của Lệ Nam Khê rất bình tĩnh: "Tứ tiểu thư không cần phải nói với ta những lời khách sáo như vậy. Trải qua chuyện vừa nãy chắc hẳn ngươi cũng hiểu, ngươi dự định là một chuyện, nhưng lại không thể đoán được tâm tư của phu nhân đương gia... Ta chỉ khuyên ngươi một câu. Đừng làm gì khiến bản thân phải hối hận vì tầm nhìn hạn hẹp của mình."

Trọng Phương Nhu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng ngẩng đầu nhìn lên thì đúng lúc thấy Hương Xảo đang ngoan ngoãn đi chia thức ăn ở phía sau Lệ Nam Khê.

Hương Xảo tìm cơ hội nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.

Trọng Phương Nhu vuốt nhẹ gói thuốc trong tay áo, tức giận đến mức gương mặt xanh mét nhưng không thể làm gì được.

Hương Xảo cũng có chút thất vọng, rất không tình nguyện đi theo phía sau Lệ Nam Khê. Đợi cho Lệ Nam Khê ngồi xuống, nàng liền tiến lên cầm đũa chung, nhẹ giọng hỏi Lệ Nam Khê: "Không biết lục thiếu phu nhân muốn ăn cái gì?"

Lệ Nam Khê nghịch hạt hướng dương trong cái đĩa trước mặt, thấp giọng hỏi: "Hương Xảo tiểu thư biết tứ tiểu thư nhà ta sao?"

Hương Xảo không ngờ nàng lại hỏi một câu như vậy liền lùi lại nửa bước. Nhưng ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Thẩm phu nhân, nàng chỉ có thể tiến lên, cứng rắn chống đỡ tiếp tục hỏi sở thích của Lệ Nam Khê.

“Xem ra là quen biết nhau.” Lệ Nam Khê làm như thấp giọng lẩm bẩm một mình: “Bằng không, ngươi làm sao có thể giúp nàng.”

Hương Xảo không biết Lệ Nam Khê biết được bao nhiêu, tay cầm đũa có chút run rẩy. Dù nàng được phu nhân coi trọng thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi. Nếu như phu nhân biết nàng cùng người ngoài liên hợp tính toán nhị thiếu gia, phu nhân nhất định sẽ trực tiếp từ bỏ nàng, sau đó nàng không còn là cái gì cả.

May mắn thay một câu tiếp theo của Lệ Nam Khê khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn một chút.

"Nếu ngươi không nhúng tay vào chuyện của tỷ tỷ ta, ta tạm thời sẽ không nói chuyện của ngươi cho Thẩm phu nhân biết. Còn vật đó của tứ tiểu thư bên kia ta cũng sẽ không nói Thẩm phu nhân. Bên nào nặng bên nào nhẹ tự ngươi suy nghĩ đi."

Thực ra Lệ Nam Khê cũng không rõ rốt cuộc Hương Xảo và Trọng Phương Nhu có giao dịch gì, nhưng "vật đó" mà nàng nói thì trong lòng nàng lại thực sự rất rõ ràng.

Có lẽ đã quen với việc chăm sóc hoa cỏ cho nên đôi mắt của nàng rất tinh tường. Vừa rồi thấy Trọng Phương Nhu chạm vào ống tay áo, nàng liền biết chắc chắn trong đó phải có cái gì đó. Nói với Hương Xảo chẳng qua chỉ là thử một chút, thuận tiện chỉ đường cho nàng, miễn cho nàng làm chuyện bừa bãi ở chỗ tỷ tỷ.

Sau khi Hương Xảo nghe Lệ Nam Khê nói đến vật kia thì thực sự sợ hãi, đầu gối nàng run rẩy, không nói nên lời chỉ biết liên tục gật đầu.

Lệ Nam Khê không ngờ nàng ta sẽ khẩn trương đến mức này, vì vậy liền tìm cơ hội để liếc nhìn Sương Ngọc, Sương Tuyết, lặng lẽ làm một dấu "bốn", lại chỉ vào ống tay áo của nàng.

Sương Ngọc hoạt bát, còn Sương Tuyết thì trầm ổn hơn, tâm tư kín đáo. Sương Tuyết thấy vậy thì hiểu ý gật đầu biểu thị đã biết.

Lệ Nam Khê yên tâm, nói cho Hương Xảo vài món mình thích ăn, sau đó liền không để ý đến nàng nữa, quay đầu cười nói với tỷ tỷ và Thẩm đại thiếu phu nhân.

Quá ba tuần rượu, Trọng Phương Nhu mới trình hạ lễ của mình lên.

Nàng coi như cũng hiểu rõ. Nếu trình lên ngay từ lúc bắt đầu thì có Lệ Nam Khê và Mai tam lang ở phía trước, bình phong của nàng có lẽ là không có cách nào thể hiện được. Bây giờ chỉ có một mình hạ lễ của nàng, tranh thủ lúc Phạm tiên sinh uống chút rượu, tâm trạng đang thoải mái, việc cầu người có lẽ có khả năng làm ít công to.

Lúc trước sau khi Trọng Phương Nhu đến Thẩm phủ liền trực tiếp đi bái phỏng Thẩm phu nhân, tấm bình phong cũng được đưa đến cho Thẩm phu nhân xem trước, nói cho hay là để Thẩm phu nhân giúp nàng nhìn một chút xem tú kỹ của nàng có thể đưa cho lão tiên sinh được hay không. Nhưng trên thực tế lại muốn khiến Thẩm phu nhân coi trọng tâm tư của nàng một chút.

Cũng may Thẩm phu nhân thực sự khen không dứt tú kỹ của nàng, Phạm lão tiên sinh cũng thực sự nhận hạ lễ. Chỉ là lúc Trọng Phương Nhu nhắc đến chuyện Trọng Đình Huy muốn làm môn hạ của Phạm tiên sinh lại có chút khó khăn, đến tận khi tiệc rượu kết thúc lão nhân gia vẫn chưa cho nàng một câu trả lời chắc chắn.

Trọng Phương Nhu cũng không vội, mượn cớ này ba lần bốn lượt qua chỗ Phạm tiên sinh.

Ngồi hai bên của Phạm lão tiên sinh là nhị thiếu gia Thẩm gia Thẩm Thanh Ninh và tam thiếu gia Thẩm Thanh Hà.

Thẩm Thanh Ninh thật ra trước giờ chỉ quan tâm đến hai việc, một là đọc sách, hai là thê tử Lệ Trúc Khê, những cái khác đều không lọt được vào mắt hắn, cho nên căn bản là hắn hoàn toàn không để ý đến Trọng Phương Nhu.

Ngược lại Thẩm Thanh Hà trời sinh tính đa tình, thấy dung mạo của Trọng Phương Nhu không tệ liền cười hỏi: "Chẳng hay Trọng tứ tiểu thư bao nhiêu thành ý muốn Trọng cửu gia vào môn hạ của lão sư?"

Thân hình Thẩm Thanh Hà gầy gò, không trầm ổn bằng đại ca Thẩm Thanh Tử, cũng không tao nhã bằng nhị ca Thẩm Thanh Ninh. Điều quan trọng nhất là thanh danh đa tình bên ngoài của Thẩm Thanh Hà, hắn chưa bao giờ từ chối một tiểu thư nào.

Trọng Phương Nhu không nhìn hắn chỉ cụp mắt xuống nói: "Đương nhiên là thành ý lớn nhất mà tam thiếu gia có thể tưởng tượng được."

Thẩm Thanh Hà cầm lấy chung rượu bên cạnh cười nói: "Chỉ cần tứ tiểu thư uống cạn chung rượu này, ta liền giúp ngươi thỉnh cầu tiên sinh. Thế nào?"

Phạm lão tiên sinh đang cầm ngọc bội Mai Giang Ảnh tặng quan sát nên không để ý đến bên này.

Lúc này, không đợi người khác lên tiếng, Mai Giang Ảnh đã khẽ cười nói: "Trọng tứ tiểu thư vẫn không uống đâu. Miễn cho có chuyện không tốt lại vạ lây đến người khác."

Lời nói này cực kỳ không khách khí.

Trọng Phương Nhu biết nếu mình chống đối Mai tam lang nhất định sẽ không chiếm được một chút chỗ tốt nào, vừa nãy ngón tay nàng ta phải bấm vào lòng bàn tay mới không cãi vã với hắn, Nhưng lại sợ bản thân không kìm được mà mở miệng tùy tiện oán khí nên trực tiếp sảng khoái xoay người rời đi.

Thẩm Thanh Hà bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của nàng, nói với Mai Giang Ảnh: "Mai tam lang đối với nữ tử thật đúng là không có nửa điểm thương hoa tiếc ngọc."

Mai Giang Ảnh chướng mắt những người như Thẩm Thanh Hà, xưa nay đều lười phản ứng hắn, không nói một lời, thậm chí cũng không nhìn hắn, trực tiếp nói chuyện với Lệ Vân Khê.

Lệ Vân Khê thấy Mai Giang Ảnh ban nãy lên tiếng khuyên can liền ngạc nhiên nói: "Tam lang đổi tính rồi à?"

Hắn biết mấy câu thoạt nhìn như không thương hoa tiếc ngọc của Mai Giang Ảnh lúc trước kỳ thực là cho Trọng Phương Nhu một cơ hội để rời đi, miễn cho nàng bị Thẩm Thanh Hà dây dưa.

Nhưng thật ra Mai Giang Ảnh lên tiếng không phải vì danh tiếng của Trọng Phương Nhu mà là hắn sợ rằng nếu như Trọng Phương Nhu làm quá sẽ ảnh hưởng đến Lệ Nam Khê. Mặc dù Lệ Nam Khê và Trọng Phương Nhu không phải đi chung với nhau, nhưng hai người lại đều là người của quốc công phủ. Nếu Trọng Phương Nhu nháo ra chuyện gì thì Lệ Nam Khê thân là tẩu tử e là cũng sẽ bị người ta chỉ trích.

Mai Giang Ảnh biết Lệ Vân Khê tính tình hào hiệp, nhưng đối với mấy chuyện... vòng vo này thì không minh bạch cho lắm. Mai Giang Ảnh yên lặng liếc mắt nhìn hắn xong lại nhìn về phía Lệ Lăng Khê.

Lệ Lăng Khê nói: “Mai công tử đang giúp Tư Tư.” Dứt lời, lần đầu tiên hắn cầm chung rượu nâng chén với Mai Giang Ảnh.

Mai Giang Ảnh nhướng mày cười, cũng nâng chén một hơi uống cạn.

Sau tiệc rượu chính là đi dạo hoa viên.

Quan hệ của Thẩm phu nhân và Lệ Trúc Khê chỉ bình thường, lần này Lệ gia đến đều là tiểu bối, bà tự nhiên sẽ không đích thân dẫn người Lệ gia đi dạo hoa viên mà chỉ khách khí nói với Lệ Nam Khê mấy câu rồi quay trở lại viện của mình.

Bà vừa rời đi, thần sắc của Lệ Trúc Khê nhất thời trở nên thoải mái hơn, cười nói với Lệ Nam Khê và hai ca ca: "Chúng ta ở đây không cần để ý, chỉ có mỗi hoa viên là còn có thể xem được chút. Trước ngọ yến mọi người cũng thấy rồi, nhưng lại không được rõ ràng lắm. Hay là ta cùng mọi người đi vào trong đó dạo một chút?"

Lệ Nam Khê nói: "Dạo hoa viên cũng tốt. Hay là kêu tỷ phu tới cùng nhau đi đi."

Lệ Trúc Khê có chút chần chừ: "Tướng công còn muốn đọc sách. Sợ là không thích hợp."

Lệ Nam Khê liền nháy mắt với Lệ Vân Khê.

Lệ Vân Khê lập tức phụ họa muội muội: "Có gì mà không thích hợp? Chúng ta bao lâu mới có dịp tới đây một lần chứ? Muội phu không lẽ còn thiếu chút cố gắng này sao?"

"Đúng vậy đó.” Lệ Nam Khê không khỏi gật đầu.

Mai Giang Ảnh ở bên cạnh lười biếng xen vào nói: "Đúng vậy. Nếu như một ngày nào đó Lệ tam thiếu và Lệ tứ thiếu đến quốc công phủ, lục thiếu phu nhân còn không phải sẽ nói quốc công gia tiếp khách từ đầu đến cuối sao?"

Lệ Nam Khê phát hiện người này lòng dạ rất hẹp hòi. Trước đây nàng chỉ không trực tiếp thừa nhận hai người có quen biết nhau mà hắn vẫn nhớ đến bây giờ, hết lần này đến lần khác khiến nàng nghẹn họng.

… Mai tam lang trong miệng của người khác chính là một người không câu nệ tiểu tiết. Không lẽ mọi người đều nhìn lầm hết cả rồi sao?

Có điều Mai Giang Ảnh nói vậy nàng cũng không sợ hãi, ngay lập tức đáp ứng: "Nếu các ca ca tới mà lục gia không có việc gì thì cứ để hắn đi cùng các ngươi."

Lệ Lăng Khê đột nhiên hỏi: "Tư Tư có thể mời được quốc công gia sao?"

“Ừ.” Lệ Nam Khê cười nhẹ: “Có lẽ thôi.”

Mặc dù nói là "có lẽ", nhưng giọng điệu của nàng lại thập phần chắc chắn.

Biết quan hệ của muội muội và quốc công gia rất tốt, Lệ Lăng Khê cũng nở nụ cười.

Mai Giang Ảnh nhíu mày, không lên tiếng nữa.

Lúc này Lệ Vân Khê đi tới bên cạnh gọi Thẩm Thanh Ninh, không lâu sau liền lôi người đi qua.

Lệ Trúc Khê nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca, ca làm như vậy không tốt lắm đâu. Tướng công rõ ràng còn muốn đọc, huynh lại cứng rắn ép chàng tới đây?"

Nghe những lời của nàng, khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Thanh Ninh đỏ bừng.

"Đâu phải vì nguyên do này.” Lệ Vân Khê cười to: “Muội thử hỏi một chút xem tại sao hắn không chịu qua đây.”

Tất cả mọi người đều nhìn Thẩm Thanh Ninh, Thẩm Thanh Ninh nhìn mặt đất, yếu ớt nói: "Các cữu ca tới, ta tất nhiên phải đi cùng mới phải. Nhưng mà ta lại sợ các ngươi nghĩ ta không cần sự nghiệp cho nên mới không dám đi qua."

Dáng vẻ hắn ngại ngùng như tiểu tức phụ ngược lại làm cho Lệ Lăng Khê thấy cực kỳ cảm khái. Hắn vỗ vai Thẩm Thanh Ninh, nói với Thẩm Thanh Ninh: “Chiếu cố Trúc nhi thật tốt.” Sau đó lại trừng mắt nhìn đệ đệ mình. Đến khi Lệ Vân Khê sờ mũi, không còn cười nữa, Lệ Lăng Khê mới kêu mọi người cùng nhau đi về phía trước.

Suốt đường đi, Thẩm Thanh Ninh đều đỡ Lệ Trúc Khê. Lệ Nam Khê vốn đi bên cạnh Lệ Trúc Khê lại hóa ra nhàn rỗi.

Thấy Sương Ngọc ở bên cạnh không ngừng vẫy tay, Lệ Nam Khê liền đi tới: "Có chuyện gì vậy?"

Sương Tuyết thấp giọng nói: "Không thấy tứ tiểu thư đâu nữa. Tỷ muội chúng nô tỳ đều bị mất dấu nàng."

“Sao chuyện này lại có thể xảy ra được?” Lệ Nam Khê nhíu mày: “Có cách nào tìm được nàng không?"

“E rằng không được.” Sương Ngọc nói: “Nếu địa hình quen thuộc thì tỷ muội chúng nô tỳ có thể tìm một chỗ để ẩn núp, che giấu thân hình rồi tìm kiếm kỹ càng. Nhưng đây là lần đầu tiên chúng nô tỳ đến đây, sợ là không tìm được."

Lệ Nam Khê thấy Lệ Trúc Khê và Thẩm Thanh Ninh đều đang ở trong tầm mắt, cười nói: "Không sao. Đừng làm lớn chuyện. Các ngươi cứ ở bên cạnh coi chừng, đừng để tứ tiểu thư tới gần là được."

Hai tỷ muội biết nàng đang nói đến chuyện không cho Trọng Phương Nhu đến gần Lệ Trúc Khê và Thẩm Thanh Ninh liền nghiêm túc nói "Vâng", sau đó tản ra mỗi người đứng một bên, ánh mắt cảnh giác dò xét xung quanh. Hai người đang mặc y phục của nha hoàn bình thường cho nên không bị chú ý nhiều.

Người nhà gặp nhau vốn phải là bầu không khí tốt đẹp và yên bình nhất. Thế nhưng sự yên tĩnh này không được bao lâu liền bị phá vỡ.

Sương Ngọc nhìn thấy nha hoàn bên cạnh Thẩm phu nhân vội vã đi qua, thần sắc khẩn trương, bước chân hoảng loạn nên bước tới hỏi vài câu. Nào ngờ nha hoàn kia biết nàng là người của quốc công phủ thì sắc mặt lập tức càng khẩn trương hơn, liên tục khoát tay rồi cuống quít lùi lại phía sau, không nói một lời.

Trong lòng hai tỷ muội Sương Ngọc liền biết có chuyện khác thường liền vội vàng đi tới hồi bẩm với Lệ Nam Khê. Ai dè nàng còn chưa kịp nói hết, Thẩm đại thiếu phu nhân Kiều thị đã vội vội vàng vàng đi tới.

Kiều thị đi tới nắm lấy tay của Lệ Nam Khê, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cũng không giải thích mà chỉ nói nhỏ với nàng: "Có chuyện rồi. Mong lục thiếu phu nhân đi với ta một chuyến."

Lệ Trúc Khê đang mang thai, Lệ Nam Khê không muốn tỷ tỷ biết chuyện rồi ngoài ý muốn làm tổn thương thân thể, nhanh chóng nói với nha hoàn bên cạnh tỷ tỷ, dặn nàng tạm thời không cần nói chuyện này cho nhị thiếu phu nhân, rồi gọi Sương Ngọc Sương Tuyết cùng mình đi theo Kiều thị.

Kiều thị dẫn nàng đi rất nhanh về phía trước.

Đường trong Thẩm phủ khá hẹp, lúc này lại vội vàng đi như vậy liền cảm thấy càng hẹp hơn một chút. Sau khi vòng qua hành lang, lại đi qua một khoảng sân nhỏ, liền đến chỗ Nguyệt Môn.

Bên trong Nguyệt Môn bóng những cây trúc đung đưa. Vốn dĩ đây là một nơi yên tĩnh và thanh bình, nhưng lúc này, bởi vì quá mức tĩnh mịch mà có vài phần quỷ dị.

Nhìn nha hoàn bên người Thẩm phu nhân đang canh giữ cửa viện, còn có nha hoàn bên cạnh Trọng Phương Nhu, Lệ Nam Khê đột nhiên dừng lại, đứng cách Nguyệt Môn ba trượng không chịu đi nữa.

Kiều thị đi được hai bước thấy nàng còn chưa đi theo liền xoay người lại thúc giục nàng: "Lục thiếu phu nhân mau qua đó đi thôi. Nếu không, mọi chuyện sợ là không còn cách nào có thể cứu vãn được nữa."

Lệ Nam Khê nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt có nhiều người canh giữ trong viện: "Không bằng đại thiếu phu nhân nói cho ta biết trước, chuyện "không thể cứu vãn" bên trong rốt cuộc là cái gì đi?"

Kiều thị nhìn cửa phòng một chút, lại nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng nặng nề thở dài lắc đầu không nói.

“Chuyện này ta không quản được.” Lệ Nam Khê nói với Kiều thị: “Ngài phải biết rõ, tứ tiểu thư là phu nhân sai tới, mà ta, chỉ đến đây một mình."

Kiều thị gật đầu.

"Đã như vậy, chuyện của nàng, ta không quản được, cũng không nên quản."

"Nhưng mà..."

"Trước kia ta tưởng là chuyện vặt vãnh có thể giúp nàng một tay. Chuyện hôm nay như vậy ta không quản được, chi bằng ngài đi mời phu nhân trong phủ tới xử lý đi?"

Lệ Nam Khê xoay người muốn rời đi, Kiều thị kéo nàng lại, hết lời khuyên nhủ: "Lục thiếu phu nhân là người thông tuệ, nhất định sẽ có biện pháp thỏa đáng."

Lệ Nam Khê mỉm cười: "Ta xưa nay đã ngu dốt. Hai chữ "thông tuệ" ta quả thật kham không nổi. Tuy nhiên, ta sẽ ngay lập tức sai người về phủ mời phu nhân tới. Phu nhân là trưởng bối, rất nhiều chuyện đều phải để bà định đoạt."

Tính tình của Lương thị thế nào, hầu hết cao môn vọng tộc trong kinh đều biết.

Trên mặt Kiều thị cũng có chút khó coi. Trước kia vốn cho là tính tình lục thiếu phu nhân yếu đuối dễ thương lượng, nhưng lại không ngờ rằng nàng căn bản không chịu quản, thậm chí đến cửa viện còn không chịu vào. Chính là không định dính một chút nào vào chuyện này.

Quốc công phu nhân nhất quyết bỏ đi, trong phủ không ai dám tiến lên ngăn cản.

Lệ Nam Khê vội vàng bỏ đi, nhưng giữa đường lại gặp một người mà nàng không ngờ tới.

“Diệp ma ma?” Lệ Nam Khê nhanh chân tiến lên nghênh đón: “Sao ngài lại tới đây?” Diệp ma ma hầu hạ bên cạnh hoàng hậu nên bình thường sẽ không ra khỏi cung.

Nha hoàn, bà tử dẫn đường bên cạnh thấy Diệp ma ma liền dừng lại, phân nửa ở lại với nàng còn một nửa thì vội vàng đi vào bẩm báo.

—— Diệp ma ma đi quá nhanh, cũng không muốn chậm trễ một chút. Hơn nữa có khẩu dụ của hoàng hậu nương nương trong người, các nàng cũng không dám cản trở. Vì vậy một hồi đi tới bên này, ngay cả đi thông bẩm một tiếng Thẩm phu nhân và Kiều thị, một cơ hội các nàng cũng không có.

Trên trán Diệp ma ma lấm tấm mồ hôi, bà nắm tay Lệ Nam Khê nhìn từ trên xuống một lúc lâu, thấy nàng không hề hấn gì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng hỏi: "Thiếu phu nhân có phải chịu khổ gì không?"

"Không có." Lệ Nam Khê thấy Diệp ma ma không hỏi những cái khác mà chỉ lo cho nàng, thì không khỏi ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ ma ma đến tìm ta sao?"

"Hoàng hậu nương nương cố ý thiết yến chiêu đãi quốc công và quốc công phu nhân, vì vậy sai lão nô đi một chuyến thỉnh phu nhân vào cung."

Sau khi Diệp ma ma cao giọng nói xong một câu lại hạ thấp giọng, nói thật nhỏ để chỉ hai người có thể nghe thấy: "Thường Khang đại nhân tra được Trọng tứ tiểu thư có đem theo một ít đồ trên người. Quốc công gia lo lắng cho phu nhân, sợ ngài bị chuyện ở chỗ này quấn vào liền cố ý sai lão nô đến nhìn một chút, tiện thể dẫn ngài ly khai."