Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 78



Lệ Nam Khê ngàn vạn lần không ngờ lần thứ hai nàng bước vào đại môn Khánh Dương Hầu phủ lại là dưới tình huống như thế này. Hơn nữa, còn là trong tâm trạng như vầy.

Vào đông trời lạnh buốt, lá cây cũng đã rụng hết. Chỉ một cơn gió ảm đạm vô tình thổi qua cũng thấm vào y phục khiến đáy lòng người ta lạnh lẽo.

Lệ Nam Khê vội vàng đi theo nha hoàn dẫn đường đi vào trong, mặc dù nàng đã che kín xiêm y nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

Ở cửa viện có bà tử đã đứng đợi từ lâu, nhỏ giọng nói: "Nhị thiếu phu nhân giờ đang ngủ rồi, lục thiếu phu nhân đến phòng khách ngồi một lát hay là vào viện nhìn một chút?"

"Tình trạng của tỷ tỷ thế nào rồi?" Lệ Nam Khê nhận ra bà tử lần trước nàng tới đã hầu hạ bên cạnh tỷ tỷ, coi như cũng tương đối được trọng dụng, liền hỏi: "Đại phu đã tới chưa? Nói thế nào?"

Bà tử nói: "Đã tới rồi, nói là không có trở ngại. May là thân thể thiếu phu nhân không tệ, mặc dù bị tổn hại nhưng sau này điều dưỡng lại là được."

Nói được mấy câu, trái tim vốn đã treo lơ lửng nãy giờ của Lệ Nam Khê mới buông xuống. Bước tới cửa, nói nhỏ vài câu với nha hoàn đang canh giữ, nha hoàn liền cẩn thận mở cửa.

Cửa sổ đóng chặt, trong phòng không có ánh sáng, trông có chút âm u. Nữ tử trên giường co ro dưới chăn bông, đôi lông mày cau lại không hề nới lỏng. Mặc dù là trong mơ, nhưng nàng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, rõ ràng là rất thống khổ.

Lệ Nam Khê lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ như vậy, trong mắt lập tức dâng lên một tầng hơi sương, nàng cố sức dụi mắt rồi tiến lên hai bước.

Nàng nhớ lần cuối cùng gặp tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn còn vui mừng nói với nàng rằng nàng có thai, còn nói sau này nàng muốn sinh được một nhi tử kháu khỉnh, cũng muốn sinh một nữ nhi xinh đẹp. Sau khi trở về phủ, gần đây nàng đều chuẩn bị ít y phục cho tiểu hài tử.

Hôm qua, Quách ma ma còn hỏi nàng có muốn chuẩn bị một chiếc mũ nhỏ cho tiểu tử kia hay không. Nàng thấy khả thi liền bảo Quách ma ma thu thập một số vải vóc mềm một chút để sau này làm vài bộ y phục cho tiểu hài tử.

Nàng nghe được tin này thôi đã đau lòng không chịu nổi, còn tỷ tỷ thì sao? Tỷ tỷ ngày nào cũng mong ngóng hài tử ra đời, kết quả lại gặp phải chuyện như vậy...

Lệ Nam Khê lặng lặng nhìn tỷ tỷ nằm trên giường, cảm thấy trong lòng rất khổ sở. Sợ quấy rầy đến nàng nên cho dù khó chịu đến chảy nước mắt nàng cũng không dám khóc thành tiếng, vội vàng lấy khăn che mặt ra lau nước mắt.

Thẩm Thanh Ninh vẫn một mực ngẩn người ngồi bên giường, nghe thấy tiếng nức nở đè nén của Lệ Nam Khê, hắn chợt hồi thần đưa mắt nhìn lên.

Lệ Nam Khê khoát tay với hắn ý bảo đừng để ý đến mình rồi đi ra ngoài trước. Thẩm Thanh Ninh cũng theo nàng đi ra. Cả hai quay lại nhìn Lệ Trúc Khê vẫn còn đang mê man, nói Lưu Ly đang canh gác bên ngoài, rồi đi thẳng ra ngoài cửa.

Bởi vì Lệ Trúc Khê bây giờ đang rất suy yếu, cho nên trong phòng có đặt chậu than rất ấm áp. Thẩm Thanh Ninh ở trong phòng ngây ngốc một hồi lâu đã sớm đổ đầy mồ hôi. Mới đầu ở trong đó không cảm thấy gì, bây giờ vừa đi ra ngoài, gió lạnh thổi đến nhất thời lạnh đến thấu xương.

Nhưng lạnh như vậy cũng không khiến hắn có cảm giác gì.

Hắn nặng nề bước đến cái bàn đá, chạm vào mép bàn rồi từ từ ngồi xuống băng ghế đá, thấp giọng nói với Lệ Nam Khê: "Tư Tư đừng thương tâm. Trúc nhi nếu mà biết muội khóc, không biết nàng sẽ còn khổ sở thế nào nữa."

Vừa nghe lời này, nhớ đến thường ngày tỷ tỷ đối với nàng rất tốt, Lệ Nam Khê càng thống khổ hơn. Nàng khom người lau khô nước mắt, rồi chầm chầm ngồi đối diện với Thẩm Thanh Ninh: "Tỷ phu cứ yên tâm. Sau khi tỷ tỷ tỉnh lại muội tất nhiên sẽ không để tỷ ấy phải lo lắng. Có điều lần này rốt cuộc là có chuyện gì?"

Lúc này Thẩm Thanh Ninh trông càng gầy gò hơn, hai má hóp lại. Ý cười ôn hoa trên môi từ khi thành thân cũng không còn nữa, thay vào đó là tiếng thở dài khô khốc bất lực.

"Trúc nhi nàng --" Thẩm Thanh Ninh vừa mới bắt đầu đã tự mình không thể chịu đựng được nữa. Hắn cúi đầu im lặng một lúc rồi bất ngờ giơ tay hung hăng đấm một quyền vào bàn đá. Tay đau đớn, hắn cũng mặc kệ, nghiến răng nói: "Nếu ta biết sau khi uống chén trà đó nàng sẽ như vậy thì bất kể như thế nào đi chăng nữa ta..."

Lời nói của hắn nhiều lần bị gián đoạn vì nghẹn ngào, nhẹ giọng nói với Lệ Nam Khê: "Ta nhớ khi còn nhỏ nàng nói sau này phải gả cho ta. Mặc dù lúc đó chỉ là lời nói đùa của hài tử nhưng ta vẫn luôn để ở trong lòng. Khi nàng lớn lên, cuối cùng cũng đợi được ngày nàng hồi kinh, ta mừng như điên. Nàng có thể gả cho ta, ta, ta chỉ muốn đối xử với nàng tốt gấp trăm gấp ngàn lần. Nào ngờ, nào ngờ hôm nay lại là chính ta hại nàng. Uống một chén trà xong, hài tử không còn, nàng cũng suy yếu đến mức này.

Một nam nhân như hắn, vậy mà lúc nhắc đến hài tử không thể gặp mặt, nhắc đến thê tử bây giờ đang còn phải nằm trên giường, cũng khóc như một đứa trẻ, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Một nha hoàn đưa khăn bố đến, Lệ Nam Khê lẳng lặng ngồi bên cạnh, đưa khăn bố sạch đến tay hắn.

Thẩm Thanh Ninh nhận khăn rồi che mặt khóc rống.

Thẩm phu nhân vừa nói chuyện với đại phu, lúc này mới đi qua. Vừa bước vào viện đã thấy nhi tử đang khóc thảm thiết. Bà nhanh chóng bước tới, nắm lấy vai Thẩm Thanh Ninh: "Con đừng thương tâm nữa. Hài tử sau này sẽ lại có nữa, sẽ lại có nữa." Nói xong bà cũng rơi nước mắt.

Lúc Lệ Trúc Khê chưa gả tới, bà cũng thích nhi tức này. Nhưng sau khi nhi tử thành thân, bà không ưa nhìn nhi tử vì nhi tức mà không chịu nạp thiếp, cho nên mới càng ngày càng nhìn nàng không vừa mắt.

Nhưng nhìn chung, cũng chỉ có thê tử lão nhị là khiến bà bớt lo nhất. Nhà lão đại mồm mép nhanh nhất, còn nhà lão tam lại là một cái hũ nút. Duy chỉ có nàng là nhu thuận hiểu chuyện nhất, cũng biết lễ nghi nhất, huống chi lại còn mang thai tôn tử của bà.

Lão nhân gia thích nhất là con cháu đầy đàn, muốn nhất là được ôm thêm tôn tử càng sớm càng tốt. Nhìn thấy những mong đợi mấy ngày trước đều vô ích, Thẩm phu nhân thật sự vừa tức vừa hận trong lòng.

Thấy Lệ Nam Khê bên cạnh, Thẩm phu nhân buồn bực nói: "Quốc công phủ rốt cuộc là nuôi ra một hài tử như thế nào vậy? Thứ nữ kia trước đây ta đã cảm thấy nàng ta làm việc rất không thỏa đáng, có điều nhìn trên phân thượng của quốc công phủ mới cho lão tam nạp nàng làm thiếp. Ai ngờ nàng ta lại là một người như vậy! Ngươi nói xem, trên đời này sao lại có người ác độc như thế chứ?"

Thẩm Thanh Ninh nghe những lời tức giận của mẫu thân, trong lòng có chút hòa hoãn lại, vội vàng kéo Thẩm phu nhân đang chuẩn bị tức giận lại nói: "Nương, Trúc nhi là thân tỷ tỷ của lục thiếu phu nhân, lục thiếu phu nhân cũng đang khổ sở. Sao ngài có thể chỉ trích nàng?"

Thẩm phu nhân cũng biết bà đây là đang giận chó đánh mèo nhưng lửa giận trong lòng vẫn không thể đè ép xuống được: "Chỉ trích nàng thì có gì sai? Quốc công phủ không phải là nhà của nàng sao? Nàng đã không quan tâm dạy dỗ muội muội cho tốt thì đáng bị chỉ trích mấy câu!"

Lệ Nam Khê rũ mắt hỏi: "Không biết rốt cuộc nàng ta đã làm gì ở đây? Bây giờ nàng đang ở đâu? Phu nhân nói với ta, đem người giao cho ta, ta tự có cân nhắc."

"Nàng ta hạ dược vào trà!” Thẩm phu nhân đẩy nhi tử đang ngăn cản mình ra, bước đến trước mặt của Lệ Nam Khê: “Chính là loại dược giống lần trước!”

Lời này làm cho Lệ Nam Khê sững sờ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên: "Nhưng dược đó rõ ràng là..." Rõ ràng là dùng cho lúc nam nữ hoan ái. Tại sao lại có chuyện như vậy?

"Đại phu nói, loại dược đó dùng cho người đang mang thai rất có thể dẫn đến sảy thai! Nếu không phải có lão tam nhìn thấy thì nàng ta vẫn còn muốn giấu diếm nữa!"

Thẩm phu nhân tức giận đến đầu óc quay cuồng, không cần biết Lệ Nam Khê nói gì, bà vẫn lặp đi lặp lại những lời này.

Hai tay Thẩm Thanh Ninh cố gắng kéo mẫu thân ra, tránh Thẩm phu nhân lại lặp lại mấy lời đó, hắn liền nói với Lệ Nam Khê: "Là nàng ta kê đơn trong trà của Trúc nhi. Tam đệ thấy nàng ta chạm qua cái chén của Trúc nhi nhưng cũng không để ý. Sau đó mới biết nàng ta thế mà lại độc ác đến mức này."

Thẩm phu nhân lải nhải nhiều lần xong thì không còn khí thế như trước, chậm rãi hạ thấp thanh âm, thở dài một tiếng rồi bi thương hỏi Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân ngươi nói xem ta đã làm sai chuyện gì? Một nữ nhân, trước là hại tam nhi tử của ta, bây giờ lại hại nhị nhi tức của ta. Ngươi nói nàng ta sao có thể ngoan độc như vậy chứ?"

Lời này Lệ Nam Khê căn bản không có cách nào trả lời, chỉ có thể trầm mặc.

Thẩm phu nhân mất tôn nhi, nhưng tỷ tỷ nàng bây giờ còn đang nằm trên giường bệnh, khổ sở trong lòng nàng không hề ít hơn Thẩm phu nhân một chút nào.

Mấy người giằng co trong tĩnh lặng một hồi thì có người chần chừ đi tới. Mỗi bước của hắn đều rất chậm, nhưng cuối cùng vẫn đi đến trước mặt ba người.

"Ca, đệ..." Tam thiếu gia Thẩm Thanh Hà có chút do dự gọi một tiếng.

Thẩm Thanh Ninh vừa thấy hắn thì hai mắt nổi lửa. Một người thường ngày ôn hòa như vậy mà lúc này lại vung tay đấm vào ngực Thẩm Thanh Hà.

Thẩm Thanh Hà ôm ngực lảo đảo hai bước, ho khan liên tục.

Bất chấp Thẩm phu nhân ngăn cản, Thẩm Thanh Ninh tiến lên hai bước đến trước mặt Thẩm Thanh Hà rồi giáng một quyền nữa.

"Con của ta!" Thẩm phu nhân hét lớn một tiếng kéo Thẩm Thanh Ninh, lớn tiếng nói: "Con đánh hắn làm gì? Hắn là đệ đệ con! Con có còn muốn hắn sống nữa không hả?"

Thẩm Thanh Ninh sợ nên lại đánh nữa sẽ làm mẫu thân bị thương nên dừng tay lại, bi ai quay đầu chất vấn mẫu thân: "Nếu không phải ban đầu hắn hủy danh tiết của người ta, nữ nhân kia sao có thể vào phủ? Nếu không phải nữ nhân kia vào phủ thì Trúc nhi đâu có xảy ra chuyện như vậy?"

"Nhưng đó cũng là lỗi của nữ nhân kia! Liên quan gì đến đệ đệ con đâu? Ninh nhi đừng bốc đồng nữa. Đi nghỉ ngơi đi." Thẩm phu nhân khổ sở khuyên nhủ.

Thấy tình hình không thể xoa dịu, Lệ Nam Khê liền nhẹ giọng nói với Thẩm Thanh Ninh: "Tỷ tỷ còn đang ngủ. Nếu tỷ phu lớn tiếng quá, sợ là sẽ quấy rầy tỷ tỷ."

Nghe nàng nhắc đến Lệ Trúc Khê thì người đang tức giận đến mức gần như phát điên trước đó, Thẩm Thanh Ninh mới từ từ dừng lại. Hắn lại sờ soạn cái bàn bên cạnh rồi ngồi xuống, lẩm bẩm: "Được. Ta không thể làm phiền Trúc nhi được. Bây giờ nàng phải nghỉ ngơi cho tốt, nhất định không được làm phiền nàng." Nói xong, nỗi bi thống của hắn càng khó nén, lại ôm mặt khóc nức nở.

Thẩm phu nhân thấy nhi tử mình như vậy thì rất đau khổ, nhưng bà cũng biết bây giờ bà ở đây lại càng khiến Thẩm Thanh Ninh khó bình tĩnh hơn liền phân phó ma ma bên người ở đây coi chừng rồi dẫn theo Thẩm Thanh Hà và Lệ Nam Khê ra ngoài, để lại một mình Thẩm Thanh Ninh ở trong xoa dịu đau thương.

“Vừa rồi là ta giận chó đánh mèo.” Giọng Thẩm phu nhân lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi và bất lực: “Nhưng cũng xin lục thiếu phu nhân thông cảm cho người làm mẫu thân, làm tổ mẫu như ta đây. Ai thấy trong nhà liên tục xảy ra chuyện không may mà còn có thể chịu đựng được chứ? Ta đây cũng thực sự là... thực sự là không biết nên làm gì rồi." Dứt lời, bà lại tức giận nhìn Thẩm Thanh Hà: "Con xem con đi! Nếu không phải con chọc phải người như vậy thì làm sao trong phủ lại là cái dạng như bây giờ!"

Thẩm Thanh Hà khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, còn lớn hơn Lệ Nam Khê một chút. Lúc này bị mẫu thân mắng trước mặt Lệ Nam Khê như thế này thì sắc mặt có chút không nhịn được, cả giận nói: "Con nào biết đó là người chuyên gây họa đâu? Lần trước, lần trước con cũng chỉ có tiểu tâm tư ăn một chút. Kết quả là thành như vậy rồi!"

"Con không biết liêm sỉ! Nếu con không làm ra chuyện như vậy thì trong nhà đâu phải bị những chuyện này!" Thẩm phu nhân giơ tay đánh hắn mấy cái, than thở không ngừng.

Lệ Nam Khê nhìn con đường nhỏ trước mặt.

Đường trong Thẩm phủ không được tính là rộng rãi, bình thường hai bên đường đều dùng chậu hoa trang trí. Bây giờ hoa bên đường không được ai chăm sóc hoặc thời tiết quá lạnh nên đã có dấu hiệu úa tàn, cánh hoa không còn kiều diễm như trước, có phần hơi rủ xuống.

Chăm chú nhìn một bụi hoa, Lệ Nam Khê hỏi: "Không biết Trọng Phương Nhu bây giờ đang ở đâu?"

Trước đây nàng cũng đã nói điều này với Thẩm phu nhân, nhưng trong cơn tức giận Thẩm phu nhân vẫn chưa trả lời nàng. Bây giờ thấy nàng hỏi lại, bà thuận miệng nói: "Người đang bị nhốt trong phòng chứa củi ngay hoa viên, lục thiếu phu nhân muốn gặp nàng?"

"Tất nhiên là muốn đi gặp một lần.” Lệ Nam Khê mỉm cười: “Nếu không nàng một lần, sao ta có thể biết được vì sao nàng ta lại ra tay tàn nhẫn hại thân ngoại sanh của ta như vậy.”

Ba từ "thân ngoại sanh" khiến cho cỗ tức giận của Thẩm phu nhân lúc trước với Lệ Nam Khê dần dần phai nhạt đi. Đúng rồi, Trọng Phương Nhu coi như là người của quốc công phủ, nhưng những người đó lại không hợp với phu thê quốc công gia. Ngược lại, Thẩm nhị thiếu phu nhân Lệ Trúc Khê mới là tỷ muội tình thâm với Lệ Nam Khê. Trong chuyện này, lập trường của Lệ Nam Khê thật ra đã hết sức rõ ràng.

Mối hận trong lòng Thẩm phu nhân lúc này liền biến mất, thì thầm với ma ma bên cạnh mấy câu rồi nói với Lệ Nam Khê: "Người vẫn bị nhốt ở đó. Chỉ là nửa khắc cũng không chịu yên tĩnh. Lục thiếu phu nhân đừng để mấy lời của nàng ta làm cho tức giận."

Hoa viên Thẩm gia khá lớn. Ba mùa xuân, hạ và thu, ở đây trồng rất nhiều loại hoa sắc màu rực rỡ, cực kỳ đẹp. Vào mùa đông, nhờ rất nhiều cây thường xanh tươi tốt quanh năm nên nó vẫn tràn đầy sức sống.

Ở góc vườn trồng cây cây hòe có một căn phòng nhỏ, ban đầu đây là phòng chứa củi, về sau sửa lại thành hoa viên, nơi này liền bị bỏ trống, ngày thường chỉ đặt một ít hoa cỏ và cành cây.

Bây giờ căn phòng nhỏ không còn yên tĩnh như mọi ngày, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chửi bới, mắng mỏ. Canh giữ ngoài cửa là bốn bà tử khỏe mạnh, vai tròn, trên tay mỗi người đều cầm một thanh gỗ to, lượn quanh bên hông căn phòng nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.

Nghe tiếng nha hoàn thông bẩm, nhóm bà tử thần sắc hòa hoãn nghênh đón, hành lễ với đoàn người.

Thẩm phu nhân nghe tiếng chửi rủa khó nghe bên trong liền hỏi: "Đã bao lâu rồi?"

"Vẫn nháo suốt.” Bà tử dẫn đầu mặc xiêm y thu hương sắc, đầu mang ngân trâm đi lên phía trước phúc thân đáp: "Chưa từng dừng lại."

Đã biết thái độ của Lệ Nam Khê, Thẩm phu nhân cũng không còn cố kỵ thân phận Trọng gia lục thiếu phu nhân của Lệ Nam Khê nữa, hừ nói: "Lúc hại người sao không biết thu liễm một chút? Bây giờ sự tình bị bại lộ vẫn còn muốn trách cái này cái kia nữa sao? Mạng của tôn tử ta còn phải đòi nàng ta trả vậy mà nàng ta còn không biết xấu hổ mở miệng chửi rủa?"

Nói xong, Thẩm phu nhân đi tới, ngón tay chỉ khóa cửa nói: "Mở ra! Ta muốn xem thử, nàng ta còn có thể càn rỡ đến khi nào!"

Dù thế nào đi chăng nữa Hầu phủ cũng không thể sánh bằng quốc công phủ. Huống chi Vệ Quốc công quyền cao chức trọng, còn là cận thần trước mặt hoàng thượng, ban đầu bà còn sợ chọc giận Vệ Quốc công nên chưa xử lý Trọng Phương Nhu. Bây giờ thấy Lệ Nam Khê cũng thống hận Trọng Phương Nhu sở tác sở vi, Thẩm phu nhân không còn lo lắng nhiều, tùy ý hành sự.

Bà tử dẫn đầu lấy chìa khóa bên hông ra mở cửa, lại ra hiệu bảo hai bà tử đi trước vào phòng để bảo vệ, lúc này mới mời Thẩm phu nhân và Lệ Nam Khê đi vào.

Lệ Nam Khê vừa muốn cất bước vào trong, Thẩm Thanh Hà đã tiến lên nói: "Con vào trước. Mẫu thân với lục thiếu phu nhân ở phía sau con đi miễn cho bị lời nói và hành động ác liệt của nàng ta làm bị thương." Dứt lời liền vào phòng trước.

Dẫn đầu quan sát mấy lần, Thẩm Thanh Hà gật đầu, Lệ Nam Khê và Thẩm phu nhân mới một trước một sau đi vào phòng.

Trong phòng chứa củi chỉ có một cái cửa sổ chừng một thước vuông. Cửa sổ không có giấy mây hay vải thô, chỉ có mấy tấm ván gỗ được đóng thẳng lên ở phía trên. Gió lạnh xuyên qua khe hở mấy tấm ván gỗ thổi vào phòng, có thể nói trong đây còn lạnh hơn bên ngoài ba phần.

Ngay bên cạnh khe cửa sổ, có người hai tay bị trói sau lưng đứng ở đó. Hai mắt nàng lộ ra tia hung ác, lớn tiếng mắng chửi, nhưng khi thấy ba người bước vào phòng tiếng quát tháo đột nhiên dừng lại.

Trọng Phương Nhu đầu tóc rối bời, xiêm y đầy nếp nhăn. Nàng hung hăng nhìn chằm chằm vào mấy người vừa bước vào phòng khẽ gầm lên: "Ta không muốn làm hại hài tử! Ta không cố ý! Các ngươi... ác tâm của các ngươi, đừng có đổ hết lên người ta, ta không phục!"

Thẩm Thanh Hà bước tới quăng cho nàng một cái tát: “Ngươi không phục?” Hắn căm hận nói: “Ta tận mắt nhìn thấy ngươi bỏ đồ vào chén trà của nhị tẩu. Ta chỉ nghĩ rằng ngươi chỉ đang bỏ lá trà vào, cũng không nghĩ gì nhiều. Sau khi hỏi mới biết lá trà trong chén vốn đã xử lý xong rồi. Ngươi nói thật cho ta biết, ngươi bỏ vào vật gì hả?"

Trọng Phương Nhu cười lạnh: "Ta đã nói qua rồi. Ta bỏ lá trà!"

“Nói dối người khác còn được, nhưng muốn gạt ta thì khó lắm.” Thẩm Thanh Hà bóp cằm nàng, kéo cằm nàng lại gần hắn: "Ta đã uống phải loại dược đó rồi. Ta biết rõ nó có mùi vị như thế nào. Vị trong chén trà nhị tẩu lưu lại ta vừa ngửi đã biết chính là vật ngươi dùng lần trước. Muốn gạt ta sao? Ngươi còn muốn gạt ta!"

Thẩm Thanh Hà mạnh mẽ ném nàng ta xuống đất. Nàng ta rên rỉ, vặn vẹo trên mặt đất, cố gắng đứng dậy, nhưng hai tay bị trói phía sau khiến nàng ta không thể làm gì được.

Thẩm Thanh Hà còn muốn bước lên phía trước, nhưng lại bị Lệ Nam Khê đưa tay ngăn cản.

"Ta đi xem một chút." Lệ Nam Khê nhẹ giọng nói: "Chuyện của tỷ tỷ, ta muốn hỏi cho rõ ràng."

Nàng bước đến trước mặt Trọng Phương Nhu, hơi cúi người hỏi nhỏ: "Dược của ngươi là từ đâu tới? Lúc đầu phu nhân tra xét phòng ngươi đã đem tất cả những nghi vật trong phòng ngươi đi hết. Sao ngươi vẫn còn có?"

Trọng Phương Nhu phun một bãi nước miếng vào Lệ Nam Khê, thấy Lệ Nam Khê vẫn bất động như núi như chưa từng thấy gì, nàng liền quay đâu nhìn đống củi khô bên cạnh.

"Ngươi không thừa nhận cũng không sao. Dược còn lại trên người ngươi hôm qua đã bị lục soát ra rồi, không ít người trong Thẩm phủ nhìn thấy. Sớm muộn gì ta cũng có thể tra ra được. Ngươi đã không thừa nhận vậy thì ta chỉ có thể xem như là Trịnh di nương đưa cho ngươi thôi, sau đó đi hỏi tội bà ta."

Trọng Phương Nhu lạnh lùng nói: "Ngươi muốn hỏi bà ta thì cứ đi mà hỏi. Cứ coi bà ta đưa cho ta là được, vậy còn hỏi ta làm gì?"

“Hóa ra ngươi không hề bận tâm đến Trịnh di nương một chút nào.” Lệ Nam Khê cười nhạt: “Vốn là ta đánh giá ngươi quá cao rồi nên mới cho rằng ngươi vẫn còn một chút lương tâm. Bây giờ xem ra hai từ "lương tâm" đối với ngươi đều không có chút quan hệ gì."

Nàng chậm rãi đứng dậy, đi đến đống củi khô trong góc phòng, vuốt ve những đường vân khô trên vỏ cây, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi biết người mang thai không ăn được loại dược đó vậy sao còn đưa cho tỷ tỷ ta?"

"Ta không đưa nó cho nàng ta!” Trọng Phương Như bị lúc nãy nàng nói không có lương tâm làm cho vô cùng tức giận, bây giờ nghe xong lời này liền lập tức phản bác: “Nha hoàn kia nói muốn mang trà vào thư phòng. Làm sao ta biết được là nàng ta ở đó? Vận khí nàng ta không tốt uống phải chén trà đó ta sao có thể biết!"

Ngón tay đang vuốt ve đường vân của Lệ Nam Khê hơi dừng lại.

Thẩm Thanh Hà cũng nhận ra có gì đó không đúng: "Bình thường ở trong thư phòng đều là nhị ca. Hôm xảy ra chuyện đúng lúc nhị ca có việc nên bảo nhị tẩu tới đó đọc sách. Không phải là ngươi tính đưa cho nhị ca uống chứ hả?"

Gân cốt trên cằm của Trọng Phương Nhu đau rát, quay đầu đi không nói lời nào.

Thẩm phu nhân ở bên cạnh lớn tiếng quát: "Có đúng hay không? Hà nhi nói có phải là thật không?"

Bà thấy Trọng Phương Nhu không phản bác, trong lòng liền hiểu rõ, nhất thời vô cùng tức giận đến mức giọng nói đều biến dạng: "Ngươi hại một đứa nhi tử của ta còn chưa đủ, ngươi còn muốn hại một đứa nữa sao? Ninh nhi và thê tử hắn phu thê tình thâm, ngươi liền muốn chia cách bọn hắn sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn tất cả phu thê trong Thẩm gia ta đều lục đục với nhau là không đời nào! Ngươi đúng là đồ sao chổi! Nếu sớm biết thì ta thà bị ta bị chết chìm trong nước bọt của thiên hạ cũng không cho ngươi vào cửa hại hài tử nhà ta!"

Nhắc đến hài tử, Thẩm phu nhân không khỏi xót xa, nhớ đến tiểu tôn tử chưa gặp bao giờ, Thẩm phu nhân được Thẩm Thanh Hà dìu, thương tiếc nói: “Tôn tử kia của ta mới lớn được một chút, vậy mà ngươi lại có thể hại chết nó. Ngươi là đồ không có tình người!"

Trọng Phương Nhu biết lần này nàng đã hoàn toàn bị người Thẩm gia chán ghét vứt bỏ, hoặc là không làm hoặc là làm cho xong, vì vậy nàng khom người dựa vào đống cành cây khô rồi đứng dậy.

"Là ta sai.” Nàng cười lớn mấy tiếng, ánh mắt ngoan độc cười càn rỡ: “Nhưng các ngươi có đúng sao? Từng người trong các ngươi đều buộc ta phải làm thiếp, ép ta đi đến bước này. Ta không diệt được trở ngại này, làm sao ta có thể cam tâm?"

"Ngươi nói là người khác ép ngươi làm thiếp." Thanh âm lạnh lùng không chút độ ấm của Thẩm Thanh Hà từ bên cạnh truyền đến: "Vậy ta hỏi ngươi, lúc đó ngươi chuẩn bị loại dược đó mang đến là có chủ ý gì? Ngươi mang theo nó đến Hầu phủ là có chủ ý gì?"

Lệ Nam Khê nói, chậm rãi đứng dậy, nhìn Trọng Phương Nhu: "Một cô nương gia chưa xuất giá lại mua dược vật mà ngay cả một người đã thành thân như ta cũng chưa từng thấy. Ngươi còn nói ngươi vô tội, bị người ta oan uổng? Hiện tại đã biết dược vật kia dùng để làm gì, ngươi còn muốn dùng trên người tỷ phu ta, tỷ tỷ ta, ngươi có chủ ý ​​gì?"

Trọng Phương Nhu mỉa mai nhìn nàng cười, không trả lời.

Đột nhiên, một đường vòng cung màu xám tro xẹt qua không trung. Một tiếng "bốp" vang lên trên cơ thể Trọng Phương Nhu, vừa nhanh vừa độc.

“Nói!” Lệ Nam Khê siết chặt cành cây mảnh dài trong tay, chậm rãi thu hồi rồi lại hung hăng hạ xuống: “Nói! Ngươi rốt cuộc là có tâm tư gì, sao có thể đối xử với tỷ tỷ ta như vậy!"

Liên tiếp quất xuống hơn mười đòn ngoan độc, liên tiếp hơn mười câu chất vấn.

"Nói! Tại sao ngươi lại muốn quấy rầy cuộc sống của tỷ tỷ ta?"

"Tỷ ấy lúc nào cũng thiện tâm với mọi người, luôn ôn hòa với mọi người. Ngươi dựa vào cái gì mà làm như vậy?"

"Ngươi không hối cải! Ngươi không có liêm sỉ! Người khác hết lần này tới lần khác cho ngươi cơ hội thay đổi, ngươi lại cứ tiếp tục phạm sai lầm!"

"Là ngươi phụ lòng khoan dung của người khác với ngươi!"

Lệ Nam Khê vừa mắng vừa đánh. Nhưng thân thể nàng vừa khỏe lại không bao lâu, bây giờ trên người vẫn còn vảy kết lúc nàng bị ngã xuống núi giả. Bây giờ lại chất vấn liên tục, cuối cùng cũng không chịu được nữa, hai mắt đầy nước mắt, ​​cả người không còn khí lực.

Thẩm phu nhân vội vàng đẩy Thẩm Thanh Hà ra đỡ Lệ Nam Khê. Nhìn dáng vẻ nữ hài khóc lóc thảm thiết, bà cũng xót xa, lên tiếng gọi bà tử tới đỡ lục thiếu phu nhân xuống.

Phẫn nộ trong lòng Lệ Nam Khê vẫn không hề thuyên giảm, giãy dụa muốn tránh thoát bà tử nâng đỡ, nói với Thẩm phu nhân: "Ta còn chưa hỏi rõ, ta không đi."

Nàng tức giận đến mức hận không thể khiến cho Trọng Phương Nhu đền mạng cho ngoại sanh bảo bối của mình ngay tại chỗ!

Thẩm phu nhân nói: "Lục thiếu phu nhân về nghỉ ngơi một chút trước đã, lát nữa lại hỏi tội nàng cho thỏa đáng."

"Ta không đi!” Lệ Nam Khê xưa nay đều dịu dàng, nhưng lần này bướng bỉnh hiếm có: “Ta muốn nàng phải chính miệng thừa nhận tất cả tội chứng của mình, ta phải đưa nàng ta đến trước mặt tỷ tỷ quỳ xuống nhận sai!"

Thẩm phu nhân còn muốn thuyết phục nàng lần nữa, nhưng bên cạnh vang lên vài tiếng vỗ tay.

"Nói hay lắm.” Một giọng nói trầm thấp vang lên cách đó không xa, Trọng Đình Xuyên bước nhanh về phía trước, “Đối với loại người này nên như thế.”

Lệ Nam Khê không ngờ vào lúc này lại có thể nhìn thấy hắn. Có hắn ở đây, lòng nàng ngay lập tức có nơi để dựa vào. Nàng ném cành cây trên tay đi, chạy đến trước mặt hắn, thoáng cái liền lao vào trong lòng Trọng Đình Xuyên.

"Lục gia, hài tử của tỷ tỷ không còn nữa. Tỷ tỷ rất thương tâm, ta cũng rất thương tâm. Tỷ phu và Thẩm phu nhân các nàng đều rất thương tâm. Lục gia..."

Mặc dù biết những người khác đều đang nhìn bọn họ, nhưng nàng quá khổ sở đau lòng nên cũng không để tâm đến. Lúc này, nàng chỉ muốn tìm vòng tay ấm áp khiến nàng an tâm nhất, nói với hắn tất cả đau thương và bi thống của nàng.

Toàn thân Lệ Nam Khê run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà là vì tức giận.

Đã bao giờ Trọng Đình Xuyên nhìn thấy dáng vẻ thất thố như vậy của nàng?

Nữ nhân của hắn vốn nên có dáng vẻ tươi cười hạnh phúc và rạng rỡ nhất chứ không phải như hôm nay, yếu đuối, đau khổ trong lòng hắn.

Toàn thân ngưng tụ sát khí lạnh lùng. Trọng Đình Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lệ Nam Khê, cố gắng trấn tĩnh giọng nói, nói với Thẩm phu nhân: "Sự tình khẩn cấp nên ta có chút nóng nảy, vừa rồi chưa cho thông bẩm đã trực tiếp xông vào. Thực sự xin lỗi."

Vừa rồi Trọng Đình Xuyên đi tới, người gác cổng cũng chạy theo hắn. Những người này vốn định thông bẩm, nhưng Trọng Đình Xuyên nghe nói quốc công phu nhân đang khóc ở trong sân liền không quan tâm đến chuyện gì nữa, cũng không chờ nổi, trực tiếp kéo người gác cổng tới đây.

Thẩm phu nhân chưa bao giờ thấy Vệ Quốc công xin lỗi với người khác. Bà chỉ có thể ngoài ý muốn gật đầu nói hai chữ: "Không sao."

Trọng Đình Xuyên ôm Lệ Nam Khê, thấp giọng nói vài câu trấn an nàng, sau đó đưa tay lên lau nước mắt cho nàng rồi nói với Thẩm phu nhân: "Tâm tình nội tử không tốt, còn phiền phu nhân giúp ta chăm sóc một hai, đưa nàng rời khỏi đây. Về phần người khác — "Ánh mắt thâm trầm của hắn nhìn thoáng qua phòng chứa củi: "Những chuyện kia, tự ta sẽ cho ngài một công đạo."

Vệ Quốc công là chủ nhân của quốc công phủ.

Hắn đã tự mình nói với Thẩm gia, người nhà hắn gây ra chuyện, quốc công phủ sẽ không trốn tránh trách nhiệm.

Vào lúc này, oán khí của Thẩm phu nhân với quốc công phủ cũng dần biến mất. Thay vào đó là tức giận và thù hận đối với Trọng Phương Nhu.

“Được.” Thẩm phu nhân gật đầu: “Ta sẽ chiếu cố lục thiếu phu nhân thật tốt. Quốc công gia không cần phải lo lắng.” Nói xong, bà nắm lấy cánh tay của Lệ Nam Khê, cùng nàng bước ra ngoài.

Thẩm Thanh Hà vốn cũng muốn theo sau mẫu thân hắn rời đi, nhưng lại bị Trọng Đình Xuyên đưa tay ngăn lại.

"Chuyện này ngươi thấy thế nào?” Trọng Đình Xuyên nói: "Dù sao bây giờ nàng cũng là người của ngươi."

Thẩm Thanh Hà biết hắn đang nói tới Trọng Phương Nhu liền cười mỉa mai một tiếng, chỉ vào phòng chứa củi còn chưa đóng cửa: "Muốn giết hay muốn lăng trì đều do quốc công gia quyết định!"

Tuy nàng là thiếp của hắn, nhưng nàng vào cửa không được mấy ngày, còn là nữ nhi Trọng gia, chất nữ thứ xuất của hoàng hậu nương nương cho nên cứ giao cho quốc công gia xử lý là tốt nhất.

Trọng Đình Xuyên khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn lại.

Lúc này Thẩm Thanh Hà mới phát hiện phía sau Trọng Đình Xuyên còn có người khác. Có điều người này không phải tùy tùng mà là một công công từ trong cung tới

Thẩm Thanh Hà thầm rùng mình, ôm quyền thi lễ với quốc công gia rồi lặng lẽ rời đi.

Chu công công cầm một chiếc khay sơn mài màu đỏ có hoa văn như ý trên tay, ra hiệu cho bà tử giữ cửa. Bà tử mở cửa phòng ra, mời Trọng Đình Xuyên và Chu công công đi vào.

Lúc nãy sau khi giọng nói của Trọng Đình Xuyên vang lên, tiếng oán giận chửi rủa của Trọng Phương Nhu đều dừng lại. Bây giờ nhìn thấy hắn bước vào, nàng rùng mình một cái, sau đó bắt đầu run rẩy, thậm chí bắp chân cũng hơi run lên.

Chu công công một tay bưng khay, cười nhẹ với Trọng Phương Nhu: "Trọng cô nương, đã lâu không gặp. Lần cuối cùng thấy ngươi là trong lúc đại hỷ của quốc công gia, ta đến quốc công phủ tuyên chỉ.

Tuyên chỉ hắn nói chính là ngự ban quốc công phu nhân Lệ Nam Khê trở thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.

Nghe những lời khách khí của Chu công công, bắp chân run rẩy của Trọng Phương Nhu dần khá hơn một chút. Nàng biết vị công công này là thân cận của Hồng Hi đế, liền hít sâu một hơi, thẳng lưng nói: "Phiền công công còn nhớ tới ta."

Nói rồi, nàng dường như muốn che giấu điều gì đó, kéo tay áo xuống. Nhưng tay áo của nàng được làm bằng tơ lụa mềm mại, mà tay lại bị trói sau lưng. Sau nàng kéo vài lần, tơ lụa đều không dài ra được một chút, nhưng vì lúc nàng khẽ động, mười ngón tay vung lên mà dần tuột xuống, rơi xuống tới khuỷu tay nhỏ của nàng. Vết thương trên cổ tay mà nàng muốn kéo tay áo xuống "che" cứ như thế lộ ra trước mặt hai người.

Chu công công nhìn Trọng Đình Xuyên một chút, thấy nam nhân không nói gì liền cười nói với Trọng Phương Nhu: "Tiểu thư bị sao thế? Sao lại bị thương? Chúng ta không hiểu y thuật, nếu không đã có thể giúp ngài xem qua."

"Đa tạ ý tốt của công công.” Trọng Phương Nhu nhẹ giọng nói: “Chỉ là vết thương này là do lục thiếu phu nhân trong cơn cực kỳ tức giận gây ra. Mặc dù lục thiếu phu nhân không cố ý làm vậy, cũng nhờ chuyện này nhắc nhở ta. Ta biết lục thiếu phu nhân làm vậy là muốn tốt cho ta, cho nên ta tất nhiên sẽ để trong lòng, mỗi ngày tự nhắc nhở bản thân mỗi ngày sau này không tùy tiện giúp người."

“Giúp người.” Trọng Đình Xuyên thâm trầm cười: “Ngươi giúp ai?”

"Lúc đó nha hoàn trong phòng nhị thiếu phu nhân làm việc không nghiêm túc, sau khi pha trà liền chạy đi chơi với người khác. Ta và nhị thiếu phu nhân quan hệ không tệ nên muốn giúp đưa trà qua..."

"Ngươi biết rõ đó là thư phòng của Thẩm nhị thiếu gia còn cố ý lặng lẽ đưa trà tới đó." Trọng Đình Xuyên nói: "Sau khi thấy trong đó là Thẩm nhị thiếu phu nhân, ngươi không những không lui bước mà còn tiến tới muốn nhị thiếu phu nhân uống chén trà đó. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu thôi."

Hắn đột nhiên tiến lên một bước, lạnh giọng hỏi: "Liêm sỉ của ngươi để ở đâu?"

Chỉ một vài từ ngắn gọn nhưng giọng điệu mỉa mai và ý tứ giễu cợt lại lộ ra rõ rành rành.

Hô hấp của Trọng Phương Nhu đột nhiên cứng lại, cả người cứng đờ nhìn Chu công công, nước mắt từ từ trượt dài trên gò má: "Công công, ta bị oan. Ngài giúp ta cầu xin trước mặt bệ hạ với nương nương đi. Ta chỉ là bưng một chén trà nhỏ thôi sao có thể là rắp tâm mưu hại được chứ?"

Chu công công lắc đầu thở dài nói: "Thật ra những chuyện tiểu thư làm lúc đó bệ hạ và nương nương cũng đã nghe qua. Nhị tiểu thiếu gia quý phủ mấy ngày trước vào cung chơi, có nói chuyện với nương nương một lúc lâu. Hôm nay, thứ trong tay ta đây, chính là do quốc công gia tự mình xin chỉ thị của bệ hạ, bệ hạ sai ta đến đưa cho tiểu thư."

Ít ngày trước Trọng Phương Nhu đã đến Thẩm gia, căn bản không biết chuyện Trọng Lệnh Bác vào cung. Nghĩ đến hài tử không biết giữ mồm giữ miệng kia, nàng lại nhìn khay gỗ màu đỏ, trong mắt có chút kinh hãi.

"Rốt cuộc cái này là vật gì?” Trọng Phương Nhu cảnh giác nhìn Chu công công: “Màu đỏ là chuyện vui. Công công đi chuyến này rốt cuộc là vì cái gì?"

Chu công công mỉm cười, không trả lời nửa câu sau của nàng, chỉ nói: "Coi như là chuyện vui. Quốc công gia nói là chuyện tốt bảo chúng ta chuẩn bị màu đỏ, vậy chúng ta liền lấy màu đỏ."

Trọng Phương Nhu mơ hồ nhận ra điều gì đó, ấp úng nói "không", từng bước lùi lại phía sau. Đột nhiên gót chân đau đớn, đụng phải đống củi khô chất trong góc tường. Nàng có muốn lùi cũng không lùi được nữa, chỉ có thể dừng lại, kinh hãi nhìn thứ trên tay Chu công công.

Trọng Đình Xuyên đi đến bên cạnh Chu công công, chậm rãi vén tấm vải đỏ trên khay ra, để lộ ra mấy thứ bên trong: "Rượu độc hoặc lụa trắng, ngươi tự chọn một cái đi. Kỳ thực, còn có một phương án thứ ba."

Trong mắt Trọng Phương Nhu vốn đã bắt đầu lộ rõ tuyệt vọng, sau khi nghe một câu cuối cùng, con ngươi nàng chợt hiện lên một tia sáng, mong mỏi nhìn sang.

Một thanh chủy thủ dài hơn nửa thước từ tay Trọng Đình Xuyên ném ra. Thanh chủy thủ rơi xuống đất phát ra một tiếng động khó chịu, trượt đến chân Trọng Phương Nhu, sau khi đâm vào mũi giày của nàng thì đột nhiên dừng lại.

"Cái này cũng được."

Ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Trọng Đình Xuyên nhìn nàng, khóe môi nở một nụ cười vô cùng lãnh đạm: “Chỉ sợ ngươi không đủ khí lực, không thể đâm vào hết, tới lúc đó chết không được mà lại thành phế nhân."