Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử

Chương 1: Sống lại: “Đánh chết tên cẩu Thái tử nhà ngươi!”



Đêm dài gió nổi lên, ánh sao chi chít trên bầu trời, ngoài cung điện vẫn vang lên tiếng pháo hoa để chúc mừng Trữ quân đại hôn, mà tẩm điện của Thái tử lại yên tĩnh đến kỳ lạ.

Hỷ bà và đám cung tỳ im như thóc.

Thái tử phi và Thái tử đã giằng co ở đây được một lúc rồi.

“Ai quy định ta không thể ở trên?”

“Hôn lễ của Hoàng Thái tử trong [Đại Chu Thông Lễ].”

Nguyễn Linh Huyên nhất thời nghẹn họng.

Trong nhà, phụ thân đều nhường nhịn nương, khiến nàng cho rằng nếu đã kết làm phu thê thì Thái tử phu quân cũng sẽ nhường nhịn nàng mọi điều như phụ thân của nàng. Huống chi giáo tập ma ma* trong cung chưa bao giờ cẩn thận nhắc nhở nàng, hiển nhiên đây cũng không phải là chuyện quan trọng gì cho cam.

*Giáo tập ma ma: Ma ma phụ trách dạy dỗ lễ nghi cung đình cho các Công chúa, tiểu thư nhà quan lại.

Nhưng trước mặt một đám cung tỳ, khi hai người đang uống rượu hợp cẩn, Tiêu Văn Cảnh lại yêu cầu sửa đúng vị trí cánh tay trên dưới theo quy củ, thật sự là quá đáng!

Nhớ lại lời dặn dò của nương, Nguyễn Linh Huyên hít một hơi thật sâu, tức giận hạ thấp cánh tay của mình.

Hai người uống rượu hợp cẩn xong rồi rửa mặt chải đầu một lần nữa, sau đó đi bái kiến Đế Hậu.

Hoàng đế lo sức khỏe Thái tử không tốt, bảo hắn không cần ra ngoài xã giao, cứ về tẩm cung nghỉ ngơi trước.

Nghi thức đại hôn của Trữ quân rất rườm rà, mặc dù Nguyễn Linh Huyên không phải được nuông chiều từ bé nhưng cũng chưa bao giờ mỏi mệt cả thể xác lẫn tâm hồn như lúc này. Vừa chạm vào giường, cả người nàng tức khắc mềm nhũn, chỉ muốn ngả lưng lên giường ngủ say ngay lập tức nhưng khi ngước mắt lên nhìn rèm cưới đỏ rực chung quanh, nàng vẫn cố gắng tỉnh táo một chút, nhìn về phía Thái tử cũng đang bày ra vẻ mặt rất khó coi bên cạnh.

Cha từng nói, phu quân nên là người thân thiết với nàng nhất trên đời này, nàng phải bày tỏ tâm ý một cách thỏa đáng để kéo gần quan hệ phu thê.

“Điện hạ.” Giọng Nguyễn Linh Huyên trong veo ngọt ngào, gọi hắn một tiếng.

Nghe vậy, Tiêu Văn Cảnh quay sang nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh không có một chút cảm xúc, đặc sệt như giọt mực không thể tan chảy. Nguyễn Linh Huyên bỗng khựng lại một lát rồi mới kiên trì nói ra những lời mà mình đã nghĩ sẵn trong đầu.

“Ta biết điện hạ và ta đều không quen nhau nhưng giờ đây hai ta đã là phu thê, sau này vẫn nên hiểu nhau yêu nhau mới được. Thực ra, ta vẫn rất thích điện hạ, nếu điện hạ đã đồng ý chọn ta làm phi thì xem ra điện hạ cũng có ý như ta, đúng không?”

Tiểu cô nương chưa bao giờ nói thích ai, cho dù không mấy thật lòng thì khi nói ra câu này, gò má trắng nõn của nàng vẫn ngả sang màu đỏ nhạt xấu hổ.

Đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Văn Cảnh chăm chú nhìn nàng một lát, dường như bị nóng lưỡi vì chữ “thích” mà nàng có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng, thật lâu sau vẫn không nói một lời.

Cuối cùng, hắn mới chậm rãi nói: “Đông Cung nguy hiểm, cần làm việc cẩn thận. Nếu nàng yên phận, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng bình an.”

Thế mà ngay cả nửa câu dỗ dành nàng cũng không chịu nói.

Nguyễn Linh Huyên ngơ ngác thật lâu, bỗng nhiên nhận ra một điều, hóa ra Thái tử thật sự không thích nàng, lời đồn trên phố cũng không phải là giả dối.

Người mà hắn coi trọng là tài nữ nổi tiếng khắp Thịnh Kinh, đó mới là cô nương lan tâm huệ chất, đa tài đa nghệ, có thể sánh đôi với Đông Cung Thái tử cao quý hơn người là hắn.

Nàng vô cùng khiếp sợ, trong lòng dâng lên oán hận.

Nếu đã như vậy thì tại sao hắn còn chọn nàng làm Thái tử phi?

Càng nghĩ càng giận, Nguyễn Linh Huyên dứt khoát không thèm giả vờ nữa, lăn một vòng ngồi dậy, mở miệng: “Thực ra vừa rồi ta chỉ lừa gạt người thôi. Ta không có thích người đâu, chẳng giấu gì người, ta càng thích nam nhi oai hùng cao lớn, người chẳng qua là có gương mặt ưa nhìn một chút mà thôi…”

Sao nói đi nói lại vẫn khen khuôn mặt của hắn thế nhỉ?

Tất nhiên, khuôn mặt của hắn cũng thật sự là lý do mà Nguyễn Linh Huyên hơi hơi thích hắn.

Nàng tức giận dừng miệng, lại hừ lạnh một tiếng để bày tỏ sự bất mãn của mình.

“…”

Thái tử nằm trên giường cưới im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Ta đã biết.”

Câu trả lời của hắn khiến Nguyễn Linh Huyên buồn bực tức giận vô cùng, chỉ hận không thể đánh nhau với hắn một trận. Nhưng vừa giơ nắm đấm lên, nàng lại nghĩ đến thân thể của Thái tử Tiêu Văn Cảnh vẫn không được khỏe, nghi thức hôn lễ rườm rà như vậy, nàng thấy sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch ba lần.

Cuối cùng, nàng đành phải xoay người thật mạnh, nằm xuống giường lưng tựa lưng với Thái tử.

Nến long phượng bập bùng mấy cái trong gió đêm rồi hoàn toàn tắt ngóm, toàn bộ tẩm điện đều chìm vào bóng tối. Không có cảnh tượng động phòng hoa chúc kiều diễm và nhu tình, chỉ có sấm chớp lập lòe bên ngoài cửa sổ giấy, chém ngang qua bầu trời tối om như mực.

Tiếng mưa rơi ào ào ngoài trời.

Nguyễn Linh Huyên thở hổn hển nhắm mắt, dường như nghe thấy người bên cạnh khó chịu rên rỉ một tiếng.

Chẳng lẽ Thái tử ma ốm này sợ tiếng sét đánh?

Nàng vừa định xoay người sang để xem xét tình hình của hắn thì chợt nhớ lại thái độ đáng ghét của hắn, khiến nàng lập tức dừng động tác, sau đó dùng chăn cưới quấn thật chặt quanh người mình.

Nếu nàng biết trước hắn không thích mình chút nào thì nàng sẽ không bao giờ gả cho hắn!



Tí tách…

Tí tách tách tách tách tách…

Giọt nước liên tiếp nhỏ giọt trên gạch đá xanh, nước văng tung tóe như châu ngọc rơi vương vãi, phát ra âm thanh vô cùng vui tai.

Tiếng kêu ồn ào chung quanh cũng rất ầm ĩ.

Tiếng gọi “tiểu thư”, “công tử” không ngừng vang lên, cứ như đang so bì với nhau xem giọng ai to hơn, người này vừa gọi xong thì người kia lập tức tiếp lời.

Nguyễn Linh Huyên nâng tay lên lau mắt, bấy giờ mới thấy rõ ràng.

Trên mặt đất được lót gạch xanh cách đó không xa, mấy bé trai bé gái khoảng chừng năm, sáu tuổi đang ngồi hoặc nằm ở đó, toàn thân ướt như chuột lột, tiếng khóc lóc nỉ non ầm ĩ.

Nguyễn Linh Huyên mơ mơ màng màng, cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật là khó hiểu nhưng đồng thời cũng hơi quen quen.

“Tiểu thư, người có sao không? Người đừng làm Vân Phiến sợ mà!”

“Sao tiểu thư vẫn chưa hoàn hồn? Chẳng lẽ là lúc nãy bị sặc nước?”

Hai giọng nói vang lên bên tai, giọng nói thứ hai ồm ồm cứ như cổ họng bốc cháy, khiến Nguyễn Linh Huyên giật mình một cái rồi tỉnh táo lại, ngước mi mắt ướt nhòe nhìn sang bên cạnh.

Hai người một quỳ một đứng bên cạnh nàng, cô nương lông mày cao miệng nhỏ quỳ bên cạnh là Vân Phiến - nữ sử thiếp thân của nàng, nam nhân mắt nhỏ lông mày rủ bên cạnh là người hầu Ngưu Bát Nhị trong nhà nàng ở huyện Lâm An.

Nguyễn Linh Huyên vươn bàn tay nhỏ nhắn của mình, năm ngón tay ngắn mũm mĩm khiến đôi mắt của nàng bỗng tròn xoe.

Không phải nàng đang nằm mơ đấy chứ?

“Công tử, công tử, người đừng hù dọa thuộc hạ! Có ai ở đây không! Công tử nhà ta ngất xỉu rồi, người đâu mau đến đây!”

“Người kia chẳng phải là khách quý ở nhà đông sương phòng trong quan xá của chúng ta sao?” Nghe tùy tùng bên kia gào thật to, Vân Phiến quay sang nhìn theo phản xạ.

À, bây giờ Nguyễn Linh Huyên đã nhớ ra rồi.

Hồi năm tuổi, nàng và một đám hài tử trong học đường cùng nhau tan học, đi trên cầu tre dựng tạm để qua sông, trong lúc đùa giỡn với nhau, cây tre không chịu nổi gánh nặng nên bị gãy làm đôi, cả đám đều rơi xuống sông, không một ai may mắn thoát nạn.

Trong đó còn liên lụy tới quý công tử từ Thịnh Kinh đến đây dưỡng bệnh, Thẩm Lục công tử.

Chẳng qua hồi ấy không ai biết rằng hắn không phải họ Thẩm, mà là họ Tiêu, đứa con thứ sáu của Thuận Thiên Đế, Lục Hoàng tử Tiêu Văn Cảnh, đồng thời cũng là Hoàng Thái tử sau này, hơn nữa còn là phu quân tương lai của nàng.

Nguyễn Linh Huyên nhất thời lại sức, chống tay đứng dậy từ mặt đất.

Vân Phiến vừa đuổi theo nàng vừa giũ ra một chiếc áo ngoài sạch sẽ: “Tiểu thư tiểu thư, mặc áo!”

Đã là trong giấc mơ thì Nguyễn Linh Huyên chẳng buồn quan tâm trên người mình vẫn còn ướt sũng, chỉ muốn mau coi chuyện vui.

Nàng vừa chạy đến gần thì tùy tùng đang ôm tiểu Hoàng tử kêu khóc cứ như thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng năn nỉ nàng: “Nguyễn tiểu thư, làm phiền tiểu thư chăm sóc công tử nhà ta giúp ta, ta phải đi tìm Lộ bá!”

Nguyễn Linh Huyên không biết Lộ bá là ai, chỉ gật đầu một cái theo phản xạ. Thấy thế, tùy tùng kia vắt chân bỏ chạy ngay lập tức, có lẽ là sốt ruột đến mức cuống cả lên, thậm chí không chần chờ dù chỉ một giây.

Vân Phiến chạy đến khoác áo ngoài lên vai Nguyễn Linh Huyên, sau đó tranh thủ thời cơ nhìn tiểu công tử đang tựa lưng vào tảng đá, đôi mắt nhắm nghiền bên kia.

“Tiểu thư, vị Thẩm công tử này thân thể yếu ớt, đến Lâm An là để điều trị thân thể, lần này sẽ không xảy ra cơ sự gì đấy chứ?”

Không thể nào, hắn khỏe đến nỗi không thể khỏe hơn được nữa ấy chứ.

Sau này hắn chẳng những trở về Thịnh Kinh mà còn thuận lợi lên làm Hoàng Thái tử, uy phong lẫy lừng, còn dám chê bai nàng!

Nghĩ đến nỗi ấm ức mà mình phải chịu đựng trong ngày đại hôn, ban đêm nằm mơ cũng không thể thoát khỏi tên oan gia này, Nguyễn Linh Huyên nhất thời nổi giận, giơ cao nắm đấm mà trong hiện thực mình không thể tung ra.

“Đánh chết tên cẩu Thái tử nhà ngươi!”

“Tiểu thư!!!” Thấy hành động kỳ lạ của nàng, Vân Phiến sợ hãi kêu lên.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bàn tay của Nguyễn Linh Huyên sắp sửa rơi xuống thì lại bị “nạn nhân” tỉnh dậy, bắt quả tang tại trận.

Chỉ thấy thiếu niên hơi nhíu mày, đôi mắt tràn đầy sương mù khẽ hé mở, dường như vẫn chưa thấy rõ cảnh tượng chung quanh thì đã mơ màng lên tiếng.

“… Ái phi?”

Giọng nói mong manh của Tiêu Văn Cảnh đúng lúc hòa vào tiếng kêu sợ hãi của Vân Phiến, chỉ có Nguyễn Linh Huyên bị hắn kéo tay, cúi xuống gần hắn mới nghe thấy rõ ràng.

Nguyễn Linh Huyên sợ hãi.

Chủ nhân của giấc mơ là mình đây biết thân phận sau này của hắn, sao ngay cả chính hắn cũng biết, còn gọi nàng bằng xưng hô “ái phi” đầy trào phúng này?

Đừng nói là đêm thành thân, dù cho nàng thêm mười năm tám năm thì Nguyễn Linh Huyên cũng không tin rằng mình có thể nghe Tiêu Văn Cảnh gọi mình hai chữ “ái phi”.

Nguyễn Linh Huyên ngơ ngác nhìn Tiêu Văn Cảnh, thấy bóng dáng nho nhỏ của mình phản chiếu trong đôi mắt của đối phương.

“Công tử, công tử, thuộc hạ dẫn Lộ bá đến rồi đây, Lộ bá ngươi mau tới…” Người hầu kéo một nam nhân trung niên đầy râu nhanh chóng chạy đến.

“Tiểu thư, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, nên mau chóng về nhà thay y phục thì tốt hơn, coi chừng cảm lạnh…” Vân Phiến vội vàng đỡ Nguyễn Linh Huyên đứng dậy.

Nguyễn Linh Huyên thuận thế tránh thoát tay Tiêu Văn Cảnh rồi đứng dậy, mặc cho tùy tùng và Lộ bá kia vây quanh Tiêu Văn Cảnh hỏi han ân cần.

Sắc mặt Tiêu Văn Cảnh trắng bệch, tựa giấy Tuyên Thành trắng tinh không chút màu sắc, càng làm tôn lên đôi mắt đen tuyền, tối om như nghiên mực vừa được mài, sợi tóc vẫn còn ẩm ướt dính hai bên thái dương, mặc dù xộc xệch nhưng vẫn không đánh mất phong thái vốn có.

Mặc dù vẫn còn là một đứa trẻ, song đã có thể thấy được phong thái tuấn mỹ sau này.

Ánh mắt Tiêu Văn Cảnh từ mờ mịt dần dần biến thành rõ ràng, trái tim Nguyễn Linh Huyên cứ đập thình thịch.

Giấc mơ này quá quái dị!

Vân Phiến và Ngưu Bát Nhị che chở Nguyễn Linh Huyên xuyên qua đám đông hỗn loạn, rời khỏi thư viện rồi ngồi lên xe bò hồi phủ.

Nơi ở của Nguyễn Linh Huyên là quan xá của huyện Lâm An, không phải là Nguyễn trạch ở Thịnh Kinh.

Năm Nguyễn Linh Huyên hai tuổi, Nguyễn Nhị gia thông qua thi đình, đạt được thứ hạng hai mươi tám thuộc nhị giáp. Sau nhị giáp còn có thể tham gia cuộc thi của triều đình, người thi đậu sẽ được vào Hàn Lâm viện làm Thứ cát sĩ, chẳng qua Nguyễn Nhị gia không muốn làm việc cùng Nguyễn Đại gia ở Hàn Lâm viện nên đã từ bỏ cơ hội này.

Dù sao thì nhị giáp tiến sĩ cũng được coi là thành tích không tồi, có thể trực tiếp nhậm chức quan. Chẳng qua Đại Chu quy định dựa theo thứ tự, mười người được xếp vào một nhóm, tám người đứng đầu có thể ở lại Kinh thành nhậm chức, Nguyễn Nhị gia không may mắn, chính là một trong hai người đứng sau nên chỉ có thể xuống địa phương làm Tri huyện.

Theo lý thuyết, với địa vị của Nguyễn gia ở triều đình thì hoàn toàn có thể giúp Nguyễn Nhị gia đi cửa sau, ở lại kinh sư nhậm chức. Nhưng Nguyễn Nhị phu nhân nghe nói phong cảnh ở Thành An phủ rất đẹp nên muốn ra ngoài xem thử.

Thế là hai phu thê nhị phòng ôm Nguyễn Linh Huyên chỉ mới hai tuổi cùng nhau đến huyện Lâm An định cư.

Cứ thế, Nguyễn Linh Huyên ở lại nơi này suốt mười năm.

Trong lúc xe bò lắc la lắc lư, y phục của Nguyễn Linh Huyên vẫn tiếp tục nhỏ giọt, Vân Phiến cầm khăn tay hút nước trên xiêm y của nàng nhưng hiệu quả rất nhỏ.

Thấy không thể cứu vãn được nữa, Vân Phiến bèn tận tình khuyên nhủ: “Hôm qua cô nương vừa đánh nhau với Tiết Nhị công tử bị mách tội, hôm nay lại rơi xuống sông ướt hết xiêm y, lát nữa cô nương nhớ giải thích rõ ràng với Quận chúa, đừng để Quận chúa hiểu nhầm người ham chơi…”

Nguyễn Linh Huyên vừa vắt ống tay áo vừa gật đầu lung tung.

Giấc mơ này càng ngày càng chân thật, ngay cả giọng điệu của Vân Phiến lúc nói những lời này với nàng cũng vô cùng quen thuộc.

Ngưu Bát Nhị đỗ xe trước cổng phủ Tri huyện Lâm An, Nguyễn Linh Huyên xoay người trèo xuống xe, còn chưa đứng vững thì đã ăn một mảnh tre vào mông.

“Á!” Nguyễn Linh Huyên che cái mông đau đớn, vừa quay sang thì thấy gương mặt nổi trận lôi đình của Đan Dương Quận chúa, mẫu thân của mình.

Đôi mắt Nguyễn Linh Huyên tròn xoe, vừa sợ hãi vừa thấy kỳ lạ.

Sao giấc mơ này vẫn chưa tỉnh dậy?!



“Canh gừng đã được nấu xong.” Tùy tùng Cẩn Ngôn bưng canh gừng vừa nấu xong đặt lên chiếc bàn được trang trí hình hoa sen nạm san hô, khóe mắt liếc thấy công tử nhà mình đang nhìn qua nhìn lại bàn tay của mình, cứ như thể đó không phải là bàn tay của hắn, mà là thứ gì đó hiếm hoi đáng kinh ngạc lắm.

Hắn ta lo lắng hỏi: “Tay của công tử bị thương chỗ nào à? Để thuộc hạ gọi Lộ bá đến đây kiểm tra cho người?”

“Không cần.” Tiêu Văn Cảnh buông tay xuống, chậm rãi siết chặt bàn tay: “… Ta không sao.”

Mặc dù Cẩn Ngôn cảm thấy công tử nhà mình nói là không sao nhưng trông sắc mặt không giống như không sao. Chẳng qua hắn ta không nghĩ ra nguyên nhân nào khác ngoại trừ việc rơi xuống nước, bèn vội vàng bưng canh gừng lên để công tử nhà mình uống.

“Vậy thì công tử mau chóng uống canh gừng đi, tránh cho khí lạnh vào người, lại phải chịu khổ.”

Tiêu Văn Cảnh bưng canh gừng lên.

Canh gừng vừa được nấu xong, vẫn còn nóng hổi. Hương vị cay nồng xộc lên theo hơi nóng quanh quẩn trong miệng mũi, hắn ngẩn người nhìn chằm chằm mấy mẩu hành trắng nổi lơ lửng trong bát canh.

Chợt có tiếng vang bất thường truyền vào từ ngoài cửa.

Tiêu Văn Cảnh nhấc mí mắt, liếc nhìn người bên cạnh.

Hiểu ý hắn, Cẩn Ngôn khó hiểu gãi đầu ra ngoài xem tình huống.

Không lâu sau, Cẩn Ngôn trở về với gương mặt tràn ngập khó hiểu và khiếp sợ, bẩm báo với Tiêu Văn Cảnh: “Bẩm công tử, là tiểu thư nhà Nguyễn Tri huyện bên cạnh sang đây…”

“Nguyễn Linh Huyên?” Tiêu Văn Cảnh đặt bát xuống.

Cẩn Ngôn gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, chính là nàng ấy!”

Nhớ hồi trước đó không lâu, khi còn ở lại quan xá, công tử đã không ưa thích Nguyễn tiểu thư này, Cẩn Ngôn vội vàng che giấu lòng hiếu kỳ của mình.

“Không ai ngăn cản nàng ấy à?”

Bởi vì sống ở quan xá không thoải mái nên Tiêu Văn Cảnh mới dọn sang căn nhà bên cạnh phủ Tri huyện, một ngày mười hai canh giờ đều có người hầu canh gác trước cổng, sẽ càng kín đáo an toàn hơn là ở quan xá.

“… Không thể ngăn cản.”

Khi công tử nhà mình đột nhiên ngước mắt nhìn mình, Cẩn Ngôn biện minh: “… Nguyễn tiểu thư trèo tường sang đây!”

Thủ vệ của Thẩm phủ sao có thể dự đoán được nàng ấy lại cả gan trèo tường cơ chứ!

Tiêu Văn Cảnh đặt bát canh gừng sang một bên, vươn tay đè lên viên ngọc phỉ thúy đã không còn cảm giác nóng rực trên ấn đường, ra lệnh: “Cho nàng ấy vào đây.”