Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 52



Nhóm dịch: Chiêu Anh Các.

Lưu Sở Họa đi đến trước mấy cái đèn, ngồi xổm xuống, cầm lấy một cái rồi nâng trong lòng bàn tay. Xem ra ban nãy Tề Nhiên chậm trễ lâu như vậy, chính là bởi vì anh muốn bật từng cái một lên, đúng là làm khó anh rồi.

Tề Nhiên đứng một bên nhìn, váy dài màu trắng của cô phủ trên mặt đất, ánh đèn chiếu lên biến thành màu hồng, trong tay ôm một đóa hoa hồng đang phát sáng, tươi cười dịu dàng, đẹp giống như một bức tranh. Anh ngẩn người, nhịn không được lấy di động ra chụp một tấm, vốn muốn khoe bạn gái mình đẹp giống như tiên nữ nhỏ, đáng tiếc lúc post lên Weibo, lời nói không tự giác hơi giận dỗi.

Tề Nhiên V: Là người nào nói chiêu này dùng được, hình như cô ấy cũng không ngạc nhiên gì cho lắm. [ hình ảnh ]

Đến nỗi fans nhìn thấy Weibo này của anh sẽ kích động như nào, có la hét muốn ném cẩu lương đi không, hay có trêu chọc anh lớn rồi còn ấu trĩ, hoặc tán thưởng vẻ đẹp của Lưu Sở Họa, anh đều không muốn nhìn.

Thấy một lúc lâu rồi anh vẫn không lên tiếng, Lưu Sở Họa quay đầu nhìn, “Làm sao thế? Sao lại ủ rũ cụp đuôi rồi?”

Tề Nhiên trầm mặc không nói.

Cô nhận ra, cẩn thận giải thích, “Đúng là bởi vì em quá thích, cũng như quá kinh ngạc cho nên mới không phản ứng kịp. Nếu không thì chúng ta làm lại lần nữa, lần này chắc chắn em sẽ biểu hiện hoàn mỹ, đảm bảo không khiến cậu chủ nhỏ khổ sở.”

“Anh còn chưa nói gì mà em đã tưởng tượng xa đến như vậy rồi.” Ngữ khí của anh rất tùy ý, nhìn qua giống như thật sự không để ý, nhưng mà mãi cho đến khi bọn họ về đến nhà, anh vẫn có một chút rầu rĩ không vui.

Rất nhiều lúc, Lưu Sở Họa quá mức bao dung anh, ngược lại làm anh có một loại ảo giác bản thân chẳng làm được gì.

Cho đến lúc trước khi ngủ Lưu Sở Họa mới nhìn thấy Weibo mà Tề Nhiên post, cô không nhịn được nở nụ cười, click mở phần bình luận.

“Hai người ngọt ngào, nhưng chó độc thân như chúng tôi lại rất đau khổ.”

“Ha ha, có thể cô chủ nhỏ cảm thấy hành động như này quá mức rập khuôn, không quá chân thành, nhưng nếu là tôi, tôi sẽ thét chói tai nhào vào lòng ngực của cậu chủ rồi hung hăng hôn một cái.”

“A a a a a a, tại sao trên thế giới này lại có người xinh đẹp như Họa Họa chứ, thật sự bức ảnh này có thể làm poster đấy.”

“Tại sao hình ảnh lãng mạn giống như trong phim thần tượng sẽ xảy ra ở đời sống hiện thực chứ? Thật hâm mộ chị gái nhỏ Lưu Sở Họa mà.”

“Cậu chủ đừng khóc, ai kiến nghị cho anh cách làm này? Lôi hắn ra đánh một trận.”

Lưu Sở Họa suy tư một lát, bình luận một câu, “[ khóc ] Em không ngạc nhiên chỗ nào, anh luôn không hiểu lòng em.”

Lúc cô đi xuống tầng phát hiện Tề Nhiên đang gọi điện thoại, cô lẳng lặng đứng một bên chờ, trên mặt treo nụ cười nhạt.

Cho đến lúc anh gọi điện thoại xong, nghi hoặc nhướng mày với cô, “Không phải em nói đi ngủ à, còn có việc gì sao?”

Lưu Sở Họa gật đầu, “Vâng, đột nhiên nhớ tới đã quên làm một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Cô đi lên trước, nhón chân ôm cổ Tề Nhiên, nhẹ nhàng áp lên đôi môi ấm áp của anh, hôn anh một cái tràn đầy tình ý. “Đã quên khen thưởng cho sự tiến bộ của anh.”

Còn không chờ cô lùi lại, Tề Nhiên đã duỗi tay ôm eo cô, một tay khác nâng gáy, vô cùng bá đạo tiếp tục nụ hôn, môi lưỡi anh tràn ngập dục vọng xâm chiếm, hận không thể đem hơi thở của bọn họ hoà cùng với nhau. Khoé miệng Lưu Sở Họa cong cong, thậm chí chủ động mở miệng ra, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích anh.

Tề Nhiên càng thêm dùng sức mút môi cô, giống như bị kích thích, càng ngày càng kích động điên cuồng.

Một lúc lâu sau, anh mới ngừng lại, ngực phập phồng, gắt gao ôm cô trong ngực, khàn giọng nói ở bên tai cô, “Em còn đùa giỡn anh như vậy, anh sẽ trừng phạt em đấy.”

Lưu Sở Họa còn đang suy nghĩ anh có thể nhẫn nhịn tới lúc nào, không nghĩ đến bây giờ đã không thể nhịn được nữa, “Thật không? Anh có thể thử xem.”

“Em nghi ngờ năng lực của anh?” Tề Nhiên trừng mắt.

Lưu Sở Họa cười, ném cho anh một cái nhìn tà mị, “Không, em không nghi ngờ năng lực của anh, chỉ nghi ngờ sự can đảm của anh, xem anh có lá gan này không!”

Nói xong câu này, cô chậm rãi lên tầng, khiến Tề Nhiên vô cùng tức giận.

Không lâu sau đã tới lúc tuyên truyền 《 Thất Sát 》, Lưu Sở Họa lặp lại hành trình giống Tề Nhiên lúc trước, tham gia vài show.

Tuy rằng hiện tại nhân khí của cô đã xem như đang bay lên một cách nhanh chóng, nhưng khi tham gia show, người chủ trì vẫn luôn thích lôi Tề Nhiên ra nói. Cô cũng không thích nói quá nhiều về vấn đề tình yêu của bản thân lúc tuyên truyền phim, chỉ yên lặng mỉm cười, vừa không ngượng ngùng, cũng không dễ dàng trả lời. Nhưng cô biết đúng mực, không làm cho cuộc trò chuyện tẻ nhạt, cuối cùng thật sự không thích bọn họ nhiều lần nhắc tới tên Tề Nhiên, giống như nghiêm túc giống như vui đùa nói một câu, “Nếu mọi người còn nhắc đến tên của anh ấy, đạo diễn nhất định sẽ mắng tôi, rốt cuộc Tề Nhiên cũng không diễn 《 Thất Sát 》 đúng không?”

Nói xong cô nhăn mũi làm mặt quỷ, biểu tình vô cùng đáng yêu.

Chờ tới ngày bộ phim công chiếu, đoàn phim định mời Tề Nhiên tham gia để trợ giúp, cũng bị cô uyển chuyển từ chối thông qua đạo diễn Lý Hâm. Thật ra bản thân Tề Nhiên rất muốn tham dự, nhưng nghe tin cô từ chối, khuôn mặt suy sụp, Lưu Sở Họa dỗ một lúc lâu, mới không tình nguyện xem như đồng ý cách nói một khi anh xuất hiện, sẽ đoạt sự nổi bật của bộ phim.

Lần đầu công chiếu chỉ chọn lựa một vài người may mắn, cùng với một bộ phận nhà phê bình phim ảnh, còn có truyền thông đến xem, có thể coi《 Thất Sát 》như là một tác phẩm tâm huyết mà Lý Hâm tỉ mỉ chuẩn bị hai năm, bộ phim ra mắt khiến ông vô cùng hài lòng, lúc này rất tự tin, cũng hào phóng mời không ít truyền thông.

Các nhân viên đứng trên sân khấu nhận phỏng vấn của phóng viên, lại nói vài câu chuyện thú vị khi đang quay phim, sau đó lùi xuống, ngồi ở vị trí phía trước đợi bộ phim chiếu với truyền thông và người xem.

Cả phòng chiếu đều yên lặng, mọi người điều chỉnh dáng ngồi thoải mái nhất, yên lặng hướng ánh mắt về phía màn hình lớn. Sau đoạn phim mở màn, màn hình lại tối xuống lần nữa, trong khoảng không gian yên tĩnh tối tăm, âm thanh thở dồn dập của người đàn ông vang lên, hình ảnh chuyển từ tối sang sáng, xuất hiện một bóng dáng đang che chân, hoảng loạn chạy trốn, cùng lúc đó, trên màn hình hiện lên mấy dòng chữ, “Đạo diễn: Lý Hâm. Diễn viên chính: Nhậm Hoành Tài, Lưu Sở Họa.”

Tiếng bước chân và tiếng thở hổn hển đan xen, có vẻ như đêm không trăng hôm nay đặc biệt im lặng. Vào lúc khán giả theo bản năng ngừng thở, bỗng nhiên một tiếng thét chói tai thê lương vang lên.

Hình ảnh vừa mới chuyển, người đàn ông cả người dính máu ngã xuống đất, một đôi giày cao gót màu đỏ chậm rãi xuất hiện trên màn hình, ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay, từng chút từng chút một rút con dao bén nhọn trước ngực người đàn ông ra. Màn hình đặc tả đôi môi no đủ diễm lệ của người phụ nữ, nhẹ nhàng liếm máu tươi dính trên con dao, sau đó nở một nụ cười quỷ quyệt.

Màn hình lại sáng lên, chuyển tới khung cảnh Nhậm Hoành Tài mặc đồng phục cảnh sát, cà lơ phất phơ để chân trên bàn làm việc, một bên hát một bên chơi máy tính.

Rốt cuộc lúc này không khí khẩn trương mới biến mất, mấy cảnh tiếp theo không tiếng động miêu tả hình tượng của Nhậm Hoành Tài là một cảnh sát lớn tuổi sắp về hưu.