Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 77-2



Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Nhưng, anh ấy sao có thể, có thể vô tình với cô ta như vậy, mang hết chân tướng phô bày trước mọi người, không khác gì nướng cô ta trên chảo lửa chiên trong vạc dầu, anh ấy không hoài niệm chút nào về tình xưa nghĩa cũ ư?

Nhất định phải để cho mọi người chửi rủa, đẩy cô ta vào con đường chết anh mới hài lòng sao?

Mà khi Lưu Sở Họa đăng đoạn video lên weibo, cũng là lúc độ hot của sự việc này đã qua giai đoạn đỉnh điểm, bắt đầu hạ nhiệt. Nhạc nền của đoạn video vừa vui vẻ, lại vừa thần bí thú vị.

Đoạn video sau khi được đăng tải, trong chốc lát giành được nhiều sự quan tâm chú ý, gần như chiếm dụng toàn bộ trang nhất.

“Thật muốn sống cuộc đời như Lưu Sở Họa, lặng lẽ ra nước ngoài du lịch, vô cùng dũng cảm và tự tin.”

“Thảo luận một cách lý trí, tôi thấy chân của Lưu Sở Họa là đôi chân đẹp nhất trong giới giải trí này, vừa thẳng lại vừa dài.”

“Mọi người cảm thấy Lưu Sở Họa thật sự một mình đi đến đảo hoang, không có trợ lý bên cạnh sao?”

‘Có ai giống tôi không, xem mấy bộ phim truyền hình phim điện ảnh của Lưu Sở Họa cảm thấy cô ấy diễn rất tốt, thế là thành fan luôn.”

“Trời ạ, khâm phục quá đi, tự mình dựng lều, tự mình thổi lửa nấu cơm, không phải người bình thường nào cũng làm được đâu nhé.”

“Nhật ký du lịch này, chắc sẽ có phần 2 3 4 5 đấy, muốn xem tiếp quá, còn hay hơn mấy chương trình thực tế nữa.”

“Cách sống khác biệt của lưu lượng như vậy, trong giới giải trí thực sự chỉ có một người, tôi coi như khâm phục.”

Tóm lại, video ngắn này, mọi người có thể tìm thấy vô số bài đăng về những chỗ cần bắt tay vào giải quyết đầu tiên, thảo luận vui vẻ, ngay lập tức đã dập tắt tin về Hạ Sở Sở.

Đừng hiểu lầm, không phải cô muốn giúp Hạ Sở Sở, chỉ là, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, Lưu Sở Họa hiểu rõ một điều, hắc hồng cũng là một loại nổi tiếng, sự việc giải quyết xong rồi thì thôi, đừng để ủ một thời gian lỡ lời lại dẫn theo hướng khác.

Nếu có thể lựa chọn, so với việc để Hạ Sở Sở dựa vào lời chửi mắng tăng độ hot, cô thà cho cô ta cứ bặt vô âm tín thì hơn. Tóm lại, đừng tiếp tục dây dưa với Tề Nhiên. Có lẽ ký ức kiếp trước vẫn còn in sâu trong tâm khảm, cô hơi kiêng dè người phụ nữ này, cảm thấy sự việc không dễ dàng kết thúc như vậy. Cô ta có hay chăng sẽ phản bác lại?

Sau khi đăng xong weibo, Lưu Sở Họa bước ra từ bồn tắm khách sạn, nằm nghỉ ngơi trên ghế sofa, cô mở lịch sử nói chuyện với Tề Nhiên, phải lướt rất lâu mới nhìn kéo lên tin đầu.

Ban đầu anh vặn hỏi cô sao không trả lời tin nhắn, sau đó vô cùng căng thẳng lo lắng, tin nhắn thể hiện rõ sự sốt ruột, tức giận. Tin mới nhất của anh gửi đến cách đến cách đây mười mấy phút, “Anh nghĩ sẽ đợi em quay về, sau đó đánh mông em một trận.”

Lưu Sở Họa bật cười, trả lời: “Ừ, lúc đó sẽ nằm ngoan ngoãn cho anh đánh.”

Tin nhắn gửi đi chưa đến hai phút, điện thoại Lưu Sở Họa đột nhiên vang lên, dọa cô chút nữa lỡ tay làm rơi xuống đất.

“Alo”

“Tại sao việc đầu tiên không phải là gọi điện thoại cho anh, em biết anh lo lắng chừng nào không?” Anh lạnh lùng chấp vấn cô, nhất định là đang tức giận.

Lưu Sở Họa vứt bỏ mặt mũi nhẹ giọng nũng nịu, “Xin lỗi, em sai rồi, không phải nói quay về sẽ chịu đánh sao? Anh đừng giận nữa.” Cô đăng weibo trước, mới liên lạc với anh, thực sự là lỗi của cô.

Tề Nhiên đang bừng bừng khí thế chuẩn bị thể hiện sự bất mãn trong lòng, thế mà cô lại mở miệng, xin lỗi anh, “Em biết anh quan tâm em, cậu chủ nhỏ bận lòng vì em như vậy, em thấy rất vui. Nhưng anh phải tin tưởng em, em sẽ chăm sóc tốt bản thân, không xảy ra chuyện gì như anh tưởng tượng đâu.”

Tề Nhiên nghẹn họng, chút tức giận này tan đi khó mà góp nhặt lại. Anh thì thầm: “Ai mà biết được, ngộ nhỡ thì sao?”

“Anh sao cứ thích suy nghĩ theo hướng tiêu cực vậy?”

“Lần sau em muốn đi du lịch, anh nhất định phải đi cùng.”

“Được.” Lưu Sở Họa cười nhẹ, “Nhất định sẽ đưa anh theo.”

Lúc này anh mới hài lòng, “Khi nào em quay về?”

Lưu Sở Họa lật người, giơ tay cầm quyển kế hoạch phía bên giường, đặt trước mặt lật xem vài trang, “Trong kế hoạch du lịch của em, trạm dừng chân đầu tiên ở hoang đảo, sau đó du lịch tự túc khắp Châu Âu, đến Bắc Cực xem cực quang. Anh hỏi khi nào quay về, em thực sự không thể cho anh thời gian chính xác được.”

Tề Nhiên bỗng thấy buồn bực, vô cùng thất vọng, “Em không thể chờ một thời gian nữa, đợi anh làm xong công việc rồi mình cùng đi được à?”

Cô cười nhẹ không nói gì, ngầm bày tỏ ý từ chối.

Tề Nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức, anh cầm điện thoại im lặng một lúc lâu.

Lưu Sở Họa suy đoán phải chăng hành động của bản thân làm cho anh buồn, hơi buồn cười, nhẹ giọng an ủi, “”Anh cứ nghĩ em đang quay phim ở bên ngoài, vài tháng nữa sẽ trở về, đợi khi nào anh giải quyết xong công việc, chúng ta sắp xếp cơ hội đi một chuyến nữa, được không?”

Tề Nhiên mím môi, im lặng không nói. Anh sợ một khi mở miệng sẽ buông lời trách mắng, không kiềm chế được lời nói quá đáng, càng không muốn để việc này trôi qua nhẹ nhàng, chấp nhận cô một mình đi ngắm cảnh đẹp trên thế giới này. Khoảnh khắc vui vẻ, nguy hiểm, sợ hãi, cô đều chia sẻ với fan của mình, chứ không phải là anh.

Có thể quan niệm tình yêu của bọn họ không giống nhau, trong lòng Lưu Sở Họa, cho dù đã ở bên nhau, nhưng bọn họ là hai cá thể độc lập, cần có không gian của bản thân, làm việc mình muốn làm, chứ không phải mỗi giờ mỗi phút đều dính lấy nhau. Du lịch một mình, không phải cô cố ý lạnh nhạt Tề Nhiên, chỉ là cảm thấy trải nghiệm lịch trình du lịch giữa một người và hai người, hoàn toàn không giống nhau, cô không muốn lỡ mất trải nghiệm này.

Chỉ là, Tề Nhiên im lặng lâu như vậy, cô dường như nhận ra, Tề Nhiên nghĩ nhiều hơn cô tưởng tượng, anh thực sự để ý việc này.

Hai người ở bên nhau, đại khái phải cùng nhau thỏa hiệp.

Lưu Sở Họa thở dài, chuẩn bị mở miệng, đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng nói gấp gáp của Tề Nhiên, “Em đợi một chút.”

Tề Nhiên hình như nghĩ đến gì đó, đôi mắt chợt sáng lên, “Đợi anh hai phút.” Anh bước nhanh về phòng ngủ, lục lọi vali, cầm một chiếc kèn acmonica ra ngoài, từ lúc Lưu Sở Họa tặng đến bây giờ, chiếc kèn này vẫn luôn ở cạnh anh, đến hôm nay cũng chỉ biết thổi một bài “Twinkle Twinkle Little Star”

Thế là sau hàng loạt âm thanh lục lọi đồ đạc, Lưu Sở Họa nghe đầu bên kia truyền đến khúc nhạc không được trôi chảy lắm.

Cô ngây người, yên lặng nghe hết khúc nhạc ngắn ngủi này.

“Nghe thấy đây là nhạc cụ gì chưa?” Tề Nhiên lạnh nhạt hỏi.

Lưu Sở Họa lấy lại tinh thần, nhếch miệng cười, “Nghe ra rồi.”