Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới (Phượng Hoàng Vặt Lông Không Bằng Gà)

Chương 12



Khi tôi nhìn khuôn mặt tươi cười tràn đầy xuân ý của Lã Vọng Thú thì cô gái mặc váy đen đã đi đến, Lã Vọng Thú ngừng cười “Tiểu Nguyệt.”

Cô gái kia hỏi anh ta “Cười gì thế?” Nói rồi quay qua nhìn tôi “Đây là..?”

“Nhân viên công ty.” Lã Vọng Thú giới thiệu với tôi “Đây là em của tôi.”

“A” Tôi lên tiếng, nhìn bộ dạng cười dịu dàng của anh ta, em gái? Hừ… Thành phố S dù có nhỏ, trừ Lục Tiểu Kê thì những cô gái dưới hai tám tuổi có cô nào không phải là em gái của anh? Tiểu Bạch nói rất đúng, con gái đều là em gái, mà kẻ hèn mọn bỉ ổi chỉ có mình tôi.

Cô gái mặc váy đen nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, buông một câu “Cô… Chính là Lục Tiểu Kê?”

Tôi hoảng, chẳng lẽ tôi hèn mọn bỉ ổi đến mức người người đều biết tiếng sao? Hai là Lục Tiểu Kê chính là đại danh từ bỉ ổi hèn mọn? Tôi gật đầu “Vâng…”

Cô gái kia nắm chặt tay tôi “Rất tốt, rất mạnh mẽ.”

Tôi bị khí thể bức người của cô làm cho rung động, chỉ biết ngây ngốc gật đầu.

“Đến đây, tôi mời cô một ly.” Cô ấy lấy từ nhân viên phục vụ hai ly rượu, đưa đến cho tôi, khẽ chạm cốc, một hơi cạn sạch, một khắc này tôi khóc không ra nước mắt, bởi vì, tôi phát hiện, tôi thích cá tính của cô ấy.

Yêu mến tính cách tình địch? Tôi cảm nhận được tôi đã bị quỷ ám rồi.

“Được được…” Tôi cố gắng nuốt ly rượu xuống, đối mặt với tình địch, lúc này đây để tôi cảm thấy tình cảm của bản thân so với lần ở quán rượu càng thêm khổ sở, nước lọc cũng không át được vị rượu đang xông lên, dường như lần gặp đầu tiên mà đã như thân quen từ lâu vậy.

Tôi vẫn cho là nhìn xa thì luôn xinh đẹp, nhìn gần sẽ chỉ làm ảo tưởng bị phá vỡ, quả thật thời điểm ảo tưởng tan biến chính là lúc sự chân thành mới có thể đi vào trái tim.

Lã Vọng Thú chính là người đàn ông như thế, tôi đã sớm nên nghĩ đến, vốn là một Nữ Vương Thụ a, nữ vương nữ vương, nữ vương vung roi sa cũng khiến người ta mê muội.

Nếu như không phải đang ở trước bàn dân thiên hạ, tôi thật muốn cho mình một cái bạt tai để thức tỉnh bản thân, có điều tôi lại không thể, cho nên tôi không thể tỉnh lại.

Tôi với bình rượu trên khay rượu, tự rót cho mình một chén, cô gái váy đen vừa thấy nói “Ách? Cô còn muốn uống? Vậy uống thêm một ly, Tiểu Bạch không thể uống với tôi, cô uống với tôi cũng được lắm.”

Tôi rót rượu cho cô ấy, Lã Vọng Thú hình như đã chạy đến nơi khác nói chuyện với những người khác, tôi thu hồi tầm mắt mình, chạm cốc cùng tình địch, sau đó ngửa cổ uống hết, không nhớ rõ là uống đến chén thứ mấy, tình địch nói muốn đi ăn gì đó, cuối cùng chỉ còn mình tôi ngồi tự rót tự uống, cũng không biết uống bao lâu, tôi nấc một cái, đứng dậy muốn đi toilet, có điều mới đứng lên tôi lại ngồi xuống, tôi phát hiện đầu óc choáng váng, không đứng lên nổi.

Tôi thở dốc một hơi, trên bục đang nói gì tôi cũng không nghe rõ, thấy trước mặt có bóng người lắc lư, tôi lầm bầm “Đúng lúc a, đề mặc mấy kiểu thời trang như đi diện kiến tổng thống thì hay sao.. Cũng phải có người đến làm nền cho các người chứ, tôi – Lục Tiểu Kê, chính là cái nền hoa lệ nhất…”

Lần mở mắt tiếp theo của tôi, tôi đã nhìn thấy một thế giới tràn ngập ánh đèn nê ông, đỏ, vàng, xanh, cả màu lấp lánh tôi ghét, con người của tôi vận khí không phải là kém, dù có đi vào đường cùng cũng có thể đi tiếp, đại đa số về sau tôi còn có thể nhớ đến, giống như tôi nghĩ tuyệt đối tôi có thể nhổ ra, “Nôn…”

Nhưng tôi cũng là người thông minh, tôi sẽ không tự nôn lên người mình, muốn nôn cũng phải nôn chỗ khác, nôn ngay bên cạnh, tôi nôn hết ba lượt, vừa nhấc mắt lên đã thấy khuôn mặt Lã Vọng Thú, tôi nhìn bãi nôn của chính mình, thần ạ, dẫn con đi đi…

Tôi ngồi trên ghế phụ của xe anh ta, vừa rồi nôn ba lượt đều là nôn lên xe anh ta, trước phải lau sạch, tốt xấu gì cũng là của mình cả, hôm nay… tự gây nghiệt không thể sống a.

Phun ra mấy lượt đầu óc tôi đã bắt đầu tỉnh táo, “Lã quản lý, tôi… Tôi sẽ giúp anh dọn.”

Anh hơi nghiêng đầu một chút “Cái này là công việc của cô.”

Mẹ nó, tôi âm thầm mắng người, nữ vương mười phần lãnh huyết, bà chúa tuyết trong truyện Andersen chắc chắn là anh ta.

“..Công việc của tôi.” Mũi tôi chua chua, cảm giác mình cực kỳ chật vật, hơi cồn vẫn tiếp tục xông lên óc, “Công tác của tôi chính là làm đẹp cho trời đất, làm đẹp cho nhân gian. Tôi chính là kẻ phá hoại thì sao? Bà đây cũng đường đường tốt nghiệp đại học chính quy. Đúng rồi... Tôi.. Tôi còn viết tiểu thuyết, làm sao không đắc ý bằng mấy người, tôi sao phải về nhà, sao tôi phải về nhà!” Tôi mắng mắng chửi chửi mà cũng không biết mình mắng chửi gì, hoặc cái gì tôi cũng mắng…

Hình như xe ngừng lại, tôi vẫn còn tiếp tục lầm bầm “Dựa vào gì mà coi thường tôi, tôi ăn mặc vậy thì sao, đúng rồi…” Lã Vọng Thú kéo tôi đi học hành lang, tay tôi vỗ vỗ lên mặt anh, “Tôi không phải mặc quần lót, anh chẳng phải thích cười nhạo tôi lắm sao? Tôi… tôi cam đoan mặc cho anh xem.”

Anh lấy từ trong túi một chiếc chìa khoá, mở cửa, tôi nhìn thấy phòng mình, đung đưa bỏ qua anh, hai chân còn chưa vững đi vào trong phòng, một tay cầm chiếc quần lót hoa bị tôi nhét trong thùng rác, mắt tôi sáng ngời nhìn Lã Vọng Thú, nhưng tôi không thấy rõ mặt anh, tay tôi chỉ thẳng vào anh “Anh.. Anh chờ a!” Tôi vừa nói vừa khom người xuống, xỏ chân vào quần, quần lót to cũng có chỗ tốt, tôi mặc cả quần Jean mà vẫn có thể xỏ vào, tôi nấc một cái, lảo đảo đi đến trước mặt anh “Xem… Xem cho kỹ vào, quần lót hoa lớn, làm sao anh không cười?”

Tôi dựa vào ngực anh, ngửi mùi thương ưu nhã của anh, nước mắt tự nhiên chảy xuống, ưu nhã cái gì, đi chết đi, tôi dùng sức cọ, cọ hết nước mũi lên, dựa vào anh khóc, ngay từ đầu tôi chỉ cảm thấy hơi khó chịu, về sau chủ yếu là vì tôi không dám ngẩng khuôn mặt tràn đầy nước mắt nước mũi lên, chỉ có thể tiếp tục khóc…

Lần mở mắt tiếp theo tôi thấy trời sáng, đầu óc tôi ong ong, đau đau, thầm nghĩ không ổn, có khi nào uống nhiều quá đụng vào đâu, đã lên thiên đường rồi không.

Nghiêng đầu, tôi bị doạ chết khiếp, quả thật cái này so sánh cũng không đúng, tôi đều đã chết, sao có thể chết khiếp được nữa, hẳn là sợ đến mức chết thêm vài lần nữa, Lã Vọng Thú lại nằm bên cạnh, được, cứ cho là vận khí của tôi tốt đi, lên thiên đường còn được mang theo người đàn ông này làm trò tiêu kiển cho cuộc sống với.

Có điều… Tôi quay đầu nhìn xung quanh, nhà cửa ở thiên đường gần đây thiết kế không tốt lắm, sao có thể nghèo nàn thế này, có vẻ giống với nhà tôi?

Mắt Lã Vọng Thú khẽ mở, thấy tôi không hề giật mình, ngồi thẳng dậy nói “dậy rồi à?”

Tôi hoàn toàn tỉnh táo, quả nhiên mấy ngay cả thiên đường cũng không chứa chấp tôi, tôi còn sống.

Lã Vọng Thú đứng dậy cầm theo áo khoác ở bên cạnh, xem xét vết bẩn trên áo, nhàm chán cầm trên tay, khẽ lắc cổ “Vừa rồi ngủ không được thoải mái.” Cổ áo sơ mi trắng mở rộng, lộ ra xương quai xanh trơn bóng của anh, tóc có vẻ hơi mất trật tự nhưng cả người vẫn bảo trì khí chất ưu nhã.

Tôi liếm liếm môi mở miệng “Chúng ta không có làm gì a” Theo lý mà nói, lời này đúng là mấy lời kịch mà tác giả chán ghét

Lã Vọng Thú quay đầu cười “Mặc dù cô không tin vào sự tự chủ của mình, cũng phải tin vào khẩu vị của tôi.”

Được lắm, lời kịch chán nhách của tôi, Lã Vọng Thú cũng có thể biến nó thành đặc biệt.