Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới (Phượng Hoàng Vặt Lông Không Bằng Gà)

Chương 39



Hana: Hự bạn quên không lên kế hoạch… sori sori….

Anh cười nhạo, uống một ngụm trà “Muốn anh đưa em đi không?”

"Để em xem." Tôi khoát tay "Em sẽ tự đi, anh là người quản lý, ba ngày vắng hai, nhỡ đâu mất tiền thưởng thì làm sao? Em chỉ có thể trông vào anh để tiếp tục có cơm ăn trong tháng tới a."

Mệt mỏi ngồi xe 4ơn một giờ, lúc đến bệnh viện, Hoàng Thư Lãng đang đứng trước cửa bệnh viện, thấy tôi vội chào đón "Phượng Hoàng."

"Tình hình thế nào?" Tôi hỏi.

"Ổn định." Hoàng Thư Lãng trả lời.

"Hắc..." Tôi cười "Anh sao không nói cổ văn nữa đi?"

"Em không thích, anh sẽ không nói." Anh ta thấp giọng.

Tôi hạ miệng "Tôi còn không thích cha tôi nữa, anh cũng ghét ông ấy luôn đi?"

Anh ta cúi đầu không nói gì, tôi cũng chẳng muốn tiếp tục, đi thẳng vào bệnh viện, trong phòng cha mẹ tôi và ông nội đang nói chuyện gì đó, tôi ho khan một tiếng, đi vào "Ông sao rồi?"

"Con còn nhớ đây là ông con." C4a tôi cười lạnh một tiếng, tôi cắn môi dưới nói "Cha nhất định phải nói thế sao? Hoặc là cha cảm thấy chúng ta nói chuyện nhất định phải giương cung bạt kiếm thế sao?"

Cha tôi không quay đầu nhìntôi, mẹ tôi nói "Lời này là nó dạy con?"

"Nó?"

"Bạn trai con." Mẹ tôi tra lời "Con từ trước đến nay chưa từng nói chuyện với chúng ta thế này."

Tôi hừ một tiếng "Con cũng không biết được mọi người lại thích gán tôi lên đầu người khác như thế, con không tham gia kỳ thi văn ở trường là do bạn bè xúi giục, chính là bọn họ dạy hư con, con trở về nói một câu mọi người nói là do bạn trai con dạy? Mẹ tại sao không nói cái này là di truyền đi?" Môi tôi run run, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, không biết tôi hôm nay sao nữa, có lẽ bởi câu nói kia của Lã Vọng Thú, bọn họ không chào đón chúng ta.

Cha tôi ngước mắt nhìn tôi "Di truyền? Con nói cái này là do Lục gia truyền lại cho con?"

"Đúng thế." Tôi nắm chặt tay trả lời "Thật may mắn là con không truyền ọi người."

"Khụ khụ..." Ông nội nằm trên giường đột nhiên 4o lớn, cha tôi không trả lời tôi mà nhanh chóng hỏi thăm ông tôi có chỗ nào không thoải mái, ông tôi duỗi ngón tay chỉ vào tôi, tôi nhanh chóng nhìn ông, mặt của ông so với lần trước tôi gặp càng nhợt nhạt hơn, hốc mắt trũng sâu xuống, môi khô nứt nẻ, tôi cảm thấy trong cổ họng có gì đó dâng lên, lấp đầy "Ông nội.. Ông thế nào rồi?"

"Phượng Hoàng.." Ông cố hô lên một tiếng "Nhớ rõ những lời ngày đó ông đã nói với con."

Tôi khẽ giật mình “Ông nội, con đã nói không…”

Tôi còn chưa dứt lời ông đã tiếp tục ho khan, tay run rẩy, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, dịch truyền khẽ tràn ra, tôi bị doạ không thể tiếp tục nói gì.

“Con có phải muốn làm ông nội con tức chết phải không?” Cha tôi căm tức nhìn tôi, loại ánh mắt khiến toàn thân tôi run rẩy, tôi cúi đầu chống lại ánh mắt già nua của ông.

Mẹ tôi đột nhiên mở miệng “Xem ra chúng ta nhất định phải đi gặp người bạn trai kia của con.”

“Mọi người muốn làm gì?” Tôi hỏi.

“Xem lại con đã làm cái gì đi đã.” Cha tôi quát lên “Làm nhân viên vệ sinh, viết cái loại văn chương ngu ngốc gì đó, chẳng lẽ con chê Lục gia c4úng ta không nuôi nổi con sao?”

Đầu óc tôi ong ong, những thứ này là ai nói? Quay đầu nhìn, đã thấy Hoàng Thư Lãng đứng phía sau "Anh..."

"Gọi Thư Lãng làm gì." Cha tôi tiếp tục, "Nếu không muốn người ta biết trừ phi mình đừng làm."

Tôi thu hồi ánh mắt, nhìn cha tôi “Con làm gì không phải từ c4a mà ra sao? Nếu không muốn người biết, a, từ nhỏ đến lớn con với Lục gia này có quan hệ gì sao. Ra khỏi cái nhà kia, ai biết con là con gái Lục gia? Mọi người đã từng ở bên ngoài nói về con chưa? Đúng, con đúng là cái loại không được công nhận đấy, không đúng sao?”

“Bốp.”

Trên mặt bỗng có cảm giác bị đánh, tôi lười chẳng muốn che mặt “Ách, sau bảy năm không đánh, mọi người cảm thấy nhàm chán lắm sao.” Tôi nhìn bọn 4ọ, sự trách mắng này với tôi đã thành thói quen, hoặc là nói từ nhỏ đến lớn tôi không được n4ư tâm nguyện của bọn họ, không thể khiến họ đắc ý tự hào.

Tôi quay người nói với ông nội "Con đi trước, nhưng chuyện này con không thể đáp ứng, trừ phi ông không làm thế nữa." Tôi nói xong xoay người rời đi, ra khỏi bệnh viện, Hoàng Thư Lãng đuổi tới "Phượng Hoàng, thiên hạ không có cha mẹ nào không thương con."

Tôi không quay đầu, cười nhạt "Chính là thiên hạ đã có những đứa con bất 4iếu với cha mẹ."

Anh ta không nói gì, tôi cũng không quay đầu lại, một mực tiến về phía trước.

Mặc dù sau khi về tôi không nói gì, nhưng sự tình vẫn cứ xảy ra, bởi vì cha mẹ tôi quả thật đã tìm đến cửa, tìm được Lã Vọng thú.

Ngày đó tôi đang ở nhà Lã Vọng Thú ăn cơm, anh đột nhiên nhận được điện thoại, nghe xong, anh nói với tôi “Là cha mẹ em.”

Lã mẹ vừa nghe hỏi “A? Có chuyện gì?”

Lã Vọng Thú nói “Bọn họ muốn gặp con… còn có… cả cha mẹ nữa.”

Lã cha hiển nhiên không biết mục đích của cha mẹ tôi, cười nói “Xem ra cuộc gặp này không tránh khỏi, thế nhưng có lẽ đúng là nên gặp.”

Tôi nhanh chóng nói với Lã Vọng Thú “Đừng, em đến nói chuyện với bọn họ.” Tôi đưa tay muốn lấy điện thoại, anh lại tránh đi, đứng lên, một hồi nói chuyện, cuối cùng cũng xong, nói với tôi “Không thể tránh thoát.”

Tôi 囧, NND, ngày đó đã nói là chạy không thoát thì sao phải vội? Thế nhưng giờ cũng không có thời gian cãi nhau với anh, thật sự không thể phản kháng, đành phải câm miệng.

Thời gian là chiều ngày kia, địa điểm là một quán trà.

Mặc dù Tiểu Nguyệt nói rất nhiều, nhưng chúng tôi đã quyết định không để cô ấy đi cùng, lý do tốt nhất là “Tốt xấu gì nhà chúng ta cũng nhiều người, đi cho khí thế a.”

Lã mẹ nói “Lại không phải đi đánh nhau, muốn khí thế làm gì.”

Quả thật dù không nói gì, tôi cũng biết rõ, đi vào trong đó chắc chắn sẽ ồn ào, thì ra ồn ào hơn giới hạn của tôi, cũng ảnh hưởng chút ít đến Lã Vọng Thú, mà hôm nay xem ra là muốn phóng xạ toàn diện.

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến, xem ra Lã Vọng thú cũng muốn tôi rời khỏi nhà, kết thông gia với cha mẹ tôi như thế, có vẻ như không gia đình nào chịu được.

Chính là tôi chỉ đoán đúng một nữa, chính xác là, tôi chỉ đoán được một nửa nhân vật, chỉ nghĩ đến cha mẹ tôi mà quên mất nửa còn lại, gia đình của Lã Vọng Thú.

Lúc đến quán trà, chỗ ngồi tự nhiên khiến cục diện trở nên xấu hổ.

Cha mẹ tôi ngồi một bên, mà cha mẹ Lã Vọng Thú cũng ngồi bên kia, Lã Vọng Thú đương nhiên phải ngồi cùng bọn họ, tôi vô cùng xấu hổ, bởi vì chúng tôi không phải đến gặp mặt theo kiểu gặp mặt làm quen trước khi kết hôn, chuyện này đúng là khiến tôi khó xử.

Tôi thầm nghĩ, tìm người bán hàng mang đến cho tôi một cái ghế, ngồi ở bên cạnh của bàn mà không phải đối diện với ai.

Mẹ của tôi vốn là bác sĩ ngoại khoa, thói quen vẫn luôn gọn gàng, nói chuyện cũng trực tiếp giống như dùng dao xẻ ngực bệnh nhân, một dao trúng đích "Hôm nay chúng tôi đến đây là muốn khuyên con trai các vị không nên ở cùng một chỗ với con gái tôi."

Mặc dù tôi vào Lã Vọng Thú trước đó cũng không nói thẳng với cha mẹ anh về tình 4uống này, nhưng đối mặt với tìn4 huống bất ngờ thế này, tôi hiểu được một chân lý, phúc hắc không cần chuẩn bị.

Lã mẹ cười "Bà đã không muốn hai đứa ở cùng một chỗ, vậy còn hẹn gặp làm gì?" Nói rồi bà quay đầu cười với Lã cha, "Anh nhỉ?"

Lã cha gật đầu đồng ý "Hơn nữa, chẳng lẽ chuyện này không phải nên khuyên bảo con gái nhà mình trước sao? Như thế nào lại đến tìm chúng tôi?"

Mấy câu nói đâm thẳng vào cha mẹ tôi, uy 4iếp... con gái bọn họ không nghe lời bọn họ, mà đây là điều mà họ không muốn người khác biết nhất, đây chính là nỗi sỉ nhục quá lớn.

Tôi cúi đầu uống trà, cảm thấy sự tình phát triển giống như không cần tôi phải nhúng tay vào.

Mẹ của tôi lập tức bại trận, ba của tôi nói "Chỉ là dù sao tuổi trẻ cũng dễ xúc động mù quáng, con gái chúng tôi là một nửa, cũng còn nửa khác là con trai ông b à, hai bên đều muốn nói rõ ràng."

Lã cha mỉm cười châm trà “Ách, con gái của ông một nửa, con của tôi một nửa, vậy ngài là một nửa nào?”

Cha tôi nghẹn lời, Lã mẹ nói “Nếu là người trẻ tuổi tất cả đều chiếm một nửa việc, chúng ta giống như không phải nhúng tay vào?”

Sắc mạt của mẹ tôi cự kỳ k4ó nhìn, bọn họ đảm bảo không nghĩ đến gặp phải đối thủ như vậy, quả thật bọn họ hoàn toàn không định nói lý lẽ, chỉ muốn kích thích đối phương, để họ tự động rút lui, mà bây giờ….?

Lã mẹ cùng Lã cha cười cười uống trà, Lã Vọng Thú ngồi một bên vẫn bảo trì nụ cười, giống như... căn bản không có ý rời đi...

"Xem ra các người cảm thấy con mình đúng là có thể với đến con gái nhà chúng tôi." Mẹ tôi cười lạnh một tiếng, "Tôi sớm đã sắp xếp đối tượng kết hôn cho Phượng Hoàng xong rồi, cho nên dù con của mấy người có quấn lấy con gái tôi, cũng chỉ là chơi đùa..."

Lã cha “Người trẻ tuổi vốn thích chơi đùa thôi, chúng tôi cũng không quan tâm lắm, thật khác với mọi người.” Lã mẹ một bên thì thầm to nhỏ “Chính là chơi thì đã sao, dù sao con mình cũng không lỗ…”

Tôi nghe xong liền sặc trà, lại nhìn Lã mẹ đang nhìn tôi cười quỷ dị, tôi cũng cười, bên này sắc mặt mẹ tôi càng lúc càng đen “Nói thẳng đi, tôi sẽ không tán thành mối quan hệ này.”

Lã mẹ nâng chén trà, cười nhẹ “Buồn cười, con tôi là 4ẹn hò với con gái bà, cũng không phải hẹn hò với bà, ai cần bà tán thành làm gì? Chẳng lẽ muốn hồi xuân một lần nữa, con tôi chẳng phải thiệt rồi sao?”

“Phì..” Tôi nhịn không nổi nữa, phun trà, quá mạnh mẹ đi.

Sắc mặt mẹ tôi tái nhợt, cha tôi nghiêm mặt nói “Xem ra anh chị đã 4iểu lầm, chúng tôi tìm anh chị không phải thảo luận chuyện anh chị có tác con trai mình ra hay không, mà là để cho anh chị biết, bọn họ nhất định phải tách ra.”

Lã cha nói “Chúng tôi hôm nay đến gặp anh chị không phải để nghe anh chị nói chuyện muốn chia cách hai đứa, mà xuất phát từ lễ tiết của những người tương lai sẽ thành thông gia với nhau mà thôi, miễn cho lúc kết hôn lại cảm thấy xấu hổ vì quá đột ngột.”

“Ông.” Cha tôi nhướn mày, Lã cha nói tiếp “Nếu như cứ tiếp tục phát triển, con gái anh chị sẽ bước qua cửa nhà họ Lã, lúc đấy sẽ chẳng còn quan hệ gì với anh chị nữa…”

“Phượng Hoàng.” Mẹ tôi đứng dậy nắm chặt cánh tay tôi “Theo cha mẹ trở về.”

“Không.” Tôi tránh khỏi tay mẹ, “Gia đình này còn không cách nào trở về.”

“Ông nội con bệnh thành như vậy con cũng không chăm sóc ư?” Cha của tôi hình như cảm thấy có tranh cãi với cha mẹ Lã Vọng Thú cũng không ăn thua, trực tiếp tấn công tôi.

“Ông nội và chuyện con về nhà là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Tôi nói “Con sẽ đến bệnh viện thăm ông, nhưng con sẽ không về nhà.”

“Con…” Mẹ tôi như còn muốn nói gì nữa, lại bị cha tôi giữ c4ặt “Đứa con gái không biết nghe lời này, rồi nó sẽ hối hận.” Nói xong kéo mẹ tôi đi thẳng ra ngoài, ngay cả chào hỏi cũng không, hình như muốn khiên chúng tôi khó xử, Lã mẹ hướng theo bóng lưng hai người quát to một tiếng “Anh chị đi thong thả, chúng tôi sẽ thanh toán tiền.”

Tôi bội phục hoàn toàn, quay đầu nhìn Lã Vọng Thú vẫn trầm mặc uống trà, tôi dùng cùi chỏ huých anh “Anh sao không nói gì?”

Anh ngẩng đầu “À, không biết phải nói gì.” Sau đó tiếp tục uống trà.

Tôi nhìn một bên mặt anh, cảm thấy có chút lạ, thế nhưng tôi còn chưa kịp hỏi, Lã mẹ đã thở dài nói “Ách, đúng là khó khăn a.”

Tôi nói xin lỗi "Thật có lỗi, cha mẹ cháu..."

"Không sao không sao..." Lã mẹ khoát tay, "May mà không gả con gái cho gia đình con, nếu không cũng không thể chịu được mấy ngày."

Tôi nở nụ cười hắc hắc, Lã cha nói "Những lời cần nói đã nói hết, xem ra đằng sau có việc gì vội vàng đây."

Tôi đỏ mặt, không nghĩ tới một người vốn bỉ ổi hèn mọn như tôi cũng có lúc thẹn thùng, cho nên nói Phan Kim Liên cũng có thời điểm thuần khiết, tuy nhiên… So sánh này có vẻ không hay lắm.

Lã Vọng Thú đột nhiên mở miệng “Chuyện sau này còn đang bề bộn ở phía trước, việc này… còn c4ưa có chắc chắn.”

Chúng tôi ngây người, Lã mẹ nói “Tiểu Thú, con đang nói gì đó? Con thật là đang chơi đùa sao?”

Anh nói "Không, chỉ là con chưa hạ quyết tâm thôi."

"Anh..." Tôi ngây dại, quả thật, mặc dù đang hẹn hò Lã Vọng Thú cũng chưa từng nói yêu tôi, anh nói bởi vì không biết cho nên mới thử hẹn hò, nhưng mà... Tôi còn tưởng rằng, không, cho đến giờ chính tôi cũng chưa thấy rõ lập trường của mình.

Cho dù đối m ặt với cha mẹ lời nói của tôi có chanh chua, cũng không lâm vào tình trạng giằng co xấu hổ như lúc này, Lã Vọng Thú đứng dậy tính tiền, sau đó chúng tôi không nói gì đi khỏi cửa hàng, tự về nhà.

Hôm sau lúc làm việc, Lã Vọng Thú không nói gì với tôi, tôi cũng không biết phải nói gì, giữa trưa, lúc ăn cơm, anh gọi tôi cùng đi ăn cơm, tôi cũng đi theo, tâm tình không tốt cũng không thể để bụng mình trống rỗng được.

Bữa cơm diễn ra trong sự lúng túng, tôi ăn cơm xong, lúc đi ra khỏi công tu, tôi mở miệng “Có phải là, từ lúc hẹn hò đến giừo anh đều không thích em?”

Anh không lên tiếng, tôi nói tiếp “Anh là muốn đóng vai anh hùng đến giải cứu em khỏi ngôi nhà kia thôi sao?”

Anh vẫn tiếp tục trầm mặc, tôi cũng không hỏi nữa, từ khi mới bắt đầu anh đã không cho tôi hứa hện gì, không, có một lần, tôi lần nữa mở miệng hỏi “Anh nhớ rõ chuyện sẽ dẫn em đi không?”

Anh một lần nữa trầm mặc khiến toàn thân tôi lạnh buốt, môi run rẩy hỏi “Vì… vì sao?”

“Có lẽ…” Anh mở miệng “Tiểu Kê, em trở về đi.”