Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới (Phượng Hoàng Vặt Lông Không Bằng Gà)

Chương 43: Đại Kết Thúc 2



Bảy ngày sau, tôi giống như đã không biết cảm giác rơi lệ là cảm giác gì, loại chất lỏng tượng trưng cho sự kích thích bình tĩnh chảy trên mặt tôi đến doạ người.

Hoàng Thư Lãng một mực ở lại trong nhà tôi giúp đỡ, càng về sau anh ta chỉ ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi lặng lẽ tại nhà sau ngẩn người.

Tôi nói “Chồn, anh rất yêu cổ văn sao?”

“Anh rất yêu.” Anh ta gật đầu.

“Thật là tốt.” Tôi nói “Anh nói hai chúng ta lúc ở bệnh viện có phải rất ăn ý không?”

“Phượng Hoàng…” Anh ta nói “Anh chỉ hơn em ba tuổi.”

“Đúng a…” Tôi gật đầu, khẽ nghịch đám cỏ dại dưới chân.

“Phượng Hoàng.” Anh ta gọi tôi “Em có ý định gì chưa?”

Tôi cầm lên mấy ngọn cỏ “Đợi chuyện trong nhà xong rồi, tôi sẽ quay lại thành phố S, tiếp tục sống.”

Anh ta trầm mặc một hồi, đột nhiên nói, “Em cùng Lã Vọng Thú đã chia tay, anh cũng không thể…”

“Tôi hiện tại không muốn nói chuyện này…” Tôi trốn tránh vấn đề này, có lẽ đã từng có một người sắp chết nhắm chặt tay tôi, để cho tôi đột nhiên cảm thấy mình có thể nhẫn tâm cự tuyệt một người đến như vậy.

“Được, là anh lỡ lời.” Anh ta cúi đầu.

Lã Vọng Thú, tôi đột nhiên nở nụ cười, anh có phải thật sự hi vọng em biến thành Phượng Hoàng, hừ. Bà nội em cũng chẳng tính toán bằng anh, em dựa vào gì mà phải biến thành Phượng Hoàng để xứng đáng với nữ vương thụ anh.

Anh giỏi thì đi tìm người khác đi, tìm phượng hoàng cũng được, chim lửa cũng đúng, nếu không tìm luôn dực long đi, bà đây liền cúng bái anh.

Đang nghĩ ngợi, phía trước có tiếng gọi lớn “Phượng Hoàng, có khách đến.”

Tôi đứng dậy, vỗ mông phủi bụi, đi vào phòng, một bóng dáng cao gầy đứng trước, lòng tôi thắt lại, nhìn bóng dáng kia, nhưng sau đó người đó xoay người, mỉm cười nói “Cha anh đã từng đến đầu Lục lão tiên sinh một bản vẽ đẹp, hôm nay đặc biệt cho tôi đến phúng viếng.”

Tôi nuốt nước miếng, gật đầu, một câu cũng không nói nên lời.

Anh lễ phép gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.

Tôi lại lần nữa nhìn vào bóng lưng anh, buồn vô cỡ, anh vẫn trầm mặc như thế, sự trầm mặc thầm kín để tôi không cảm thấy xấu hổ, anh dùng phương thức dịu dàng như vậy, rất nhiều lần làm người ta thấy tàn nhẫn, nhưng dù tôi hiểu rõ sự dịu dàng của anh, nhưng anh lại đẩy tôi trở về căn nhà này, anh chập nhận có lẽ người anh muốn hẹn hò chính là Lục Phượng Hoàng?

Đáng cười không.

Theo lễ phép tôi đuổi kịp bước chân anh, đưa anh ra cửa.

Anh nói “Em cùng ông của em?”

Tôi gật đầu “Đến phút cuối cùng.” Sau đó tôi thấy môi anh giật giật, như muốn nói gì đó, nhưng anh lại cười “Vậy tốt rồi.” Kéo cửa xe ngồi xuống, lái xe đi rất xa, tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, bả vai đột nhiên bị ai đó vỗ, tôi quay đầu nhìn, thì ra là chị hàng xóm, rất nhiều năm không gặp, đã sớm làm mẹ trẻ con.

“Phượng Hoàng, anh chàng kia em có quen sao?”

“Vâng.” Tôi lên tiếng.

“Chị nhìn anh ta rất quen nha?” Cô khẽ nhếch miệng “Nhưng hoàn toàn không nhớ ra.”

Tôi nghĩ có lẽ khi còn bé đã gặp rồi, khi đó tôi gặp anh là buổi tối, ngoại trừ khuôn mặt mỉm cười, thứ gì cũng không nhớ rõ, mà chị hàng xóm chưa từng có cơ hội gặp anh, nhưng tôi vẫn nói “Khi còn bé đã tới chỗ hcúng ta, chính là người khiến em bị đốt tóc năm đó.” Tôi vừa nói xong định quay vào trong nhà, chị hàng xóm liền giữ chặt tôi “Dựa vào, chị nhớ ra rồi, là anh ta.”

Tôi dừng bước, “Sao thế?”

“Anh ta…” Chị hàng xóm hình như rất kích động “Thảo nào nhìn bóng dáng rất quen, thì ra là người khiến em bị đốt tóc năm đó, về sau em còn không được cho ra khỏi nhà nhỉ, hình như là hơn mười ngày sau, anh ta chạy đến phía sau nhà em, từ lan can phía sau gọi em.”

“Gì a?”

Chị hàng xóm nói tiếp “Chị cùng tiểu Lưu, em nhớ Tiểu Lưu không, khi đó mình cũng chơi đó… Bọn chị gọi anh ta lại, không để cho anh ta gọi em.”

“Vì sao?” Tôi kỳ quái hỏi.

“Gọi để mà chết à.” Chị hàng xóm nói “Từ khi còn bé chị đã thấy ba của em cứng như sắt, em ở nhà viết chữ, vừa ra ngoài đường bị người ta đốt tóc, dù sao kêu em ra cũng không được, làm gì tự mình tìm mắng chửi a.”

“Sau đó chị nói cho anh ta biết, em khác với bọn chị.” Chị hàng xóm nói. “Thế nhưng chị cũng không nghĩ giờ em lại biến thành thế này… Tóm lại khi đó chị nghĩ em nhất định sẽ thành một danh nhân, chị còn cầm ảnh của Triệu Nhã đưa cho anh ta xem, nói anh ta biết về sau em sẽ thành người thừa kế của Lục gia, làm cho anh ta muốn tìm em thì phải dịu dàng như hoàng tử bạch mã, sau đó mới tìm một công chúa như em, chị thật sự nghĩ em sẽ thành một công chúa…”

Câu tiếp theo tôi gần như không nghe ra gì, chỉ nghe thấy một câu, “Chị nói cho anh ta biết, em về sau sẽ trở thành một nàng công chúa dịu dàng ưu nhã… Muốn anh ta biến thành hoàng tử dịu dàng.”

Tiểu Bạch nói, Tiểu Thú đối với phụ nữ rất mực dịu dàng, ngoại trừ những cô nàng hèn mọn bỉ ổi.

Anh nói, nếu như không có bọn họ, anh đã tìm được em sớm hơn.

Vậy thì vì sao, nếu như anh đã từng điên cuồng tìm kiếm em trong những nhân vật nổi tiếng kia, sao hôm nay còn để em trở về, có lẽ khi mới bắt đầu anh đã không thể chấp nhận tôi là Tiểu Kê, có lẽ khi mới bắt đầu anh đã muốn tôi trở về, sau đó biến thành Lục Phượng Hoàng trong giấc mơ của anh?

Tôi cười, làm thân gà khiến mọi người phải đau khổ sao? Thế nhưng tôi không đau khổ, cuộc sống của tôi náo nhiệt cỡ nào, vui vẻ đến mức làm tôi muốn khóc…

Tôi xoay người đã nhìn thấy Hoàng Thư Lãng ở sau lưng “Chuyện gì?”

“Anh ta… sao lại đến?” Hoàng Thư Lãng dạo gần đây không còn nói cổ văn, xem ra là sợ tôi nghe không rõ, đành phải nói bình thường cho nhanh.

“Để viếng thôi.” Tôi thuận tiện nói.

“Em còn yêu anh ta?” Hoàng Thư Lãng hỏi, âm điệu nâng lên quãng tám.

“Nói chuyện này làm gì…” Tôi hời hợt nói, xoay người đi, thế nhưng Chồn kéo tôi lại “Phượng Hoàng, em nói rõ đi, em cuối cùng là đang nghĩ gì?”

“Tôi là Tiểu Kê.” Tôi đột nhiên mở miệng.

“Bởi vì anh ta, cho nên em là Tiểu Kê?” Tôi lần đầu thấy anh ta nói những lời này, và cũng lần đầu thấy anh ta kích động như vậy, “Nhưng mà căn bản anh ta không yêu em khi là Tiểu Kê, anh ta muốn Phượng Hoàng, quên em.”

“Đủ rồi.” Tôi hét lên “Tôi không muốn nói nữa.”

“Em muốn tìm dạng thế nào em mới thoả mãn? Em muốn anh phải làm thế nào?” Giọng anh ta càng lúc càng lớn, mặt cũng đỏ lên.

Tôi nhìn anh ta, bình tĩnh nói “Tôi muốn tìm một người có thể đưa tôi khỏi căn nhà này, hơn nữa vĩnh viễn không còn quan hệ với nhà này, không quan hệ với Lục Phượng Hoàng.”

“Cái này không công bằng.” Hoàng Thư Lãng dùng một loại âm thanh tôi chưa từng nghe thấy nói với tôi, anh ta giống như đang hét lên, mà anh ta chưa từng hét lên với tôi như thế bao giờ, anh ta nói “Không công bằng. Mang em ra khỏi cái nhà kia, bỏ qua hết thảy với anh ta mà nói chẳng là gì, nhưng với anh mà nói, điều đó có nghĩa anh sẽ vứt bỏ sự nghiệp.”

Đúng vậy, đối với Lã Vọng Thú mà nói, hoặc là đối với bất kỳ ai khác, đúng là chẳng là gì, thế nhưng thế gian này làm gì có công bằng, nếu nói một cách nhẫn tâm, yêu và không yêu từ xưa đã chẳng có cái gọi là công bằng. Nói nhẹ nhàng thì chuyện như thế có thiếu sao? Rất nhiều chuyện với nhiều người dễ như trở bàn tay, nhưng với chúng ta liệu đánh đổi cả tính mạng cũng có thể đạt được hay không, mọi thứ trong lúc này chỉ còn lại một sợi dây mỏng manh có tên duyên phận.

Một giây này tôi không biết phải nói gì, hoặc những điều tôi nói đều trở nên dư thừa, trong lúc này tôi thật sự không muốn nói câu an ủi đầy khuôn sáo “Anh sẽ tìm được người khác tốt hơn.”

Nếu anh ta yêu tôi, như vậy vào lúc này người tốt nhất chính là tôi.

Nếu anh ta không yêu, như vậy càng không cần phải nói nhiều lời, tôi xoay người rời đi, Hoàng Thư Lãng cũng không đuổi theo, có lẽ anh ta hiểu được, dù có đuổi theo cũng vô dụng, hoặc là anh ta hiểu rõ hơn ai hết, anh ta không thể rời khỏi ngôi nhà kia, anh ta không thể từ bỏ sự nghiệp của mình.

Mà tôi cũng không có tư cách bắt anh ta buông tay, bởi vì tôi biết, dù anh ta có buông tay, tôi cũng không chọn anh ta, có lẽ từ rất lâu kia, cái buổi chiều mùa thu kia, khi một chàng trai tuấn tú nói với thiếu nữ đang vất vả viết chữ “Tôi tên là Hoàng Thư Lãng, xin hỏi phương danh tiểu thư?”

Thiếu nữ hèn mọn bỉ ổi nhếch miệng cười “Chồn ăn trộm gà?”

Tính từ khi đó, duyên phận của hai người đã là hai đường thẳng song song…