Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới (Phượng Hoàng Vặt Lông Không Bằng Gà)

Chương 47: Đại kết thúc 6



Trở về nhà, tôi theo thường lệ thắp một nén nhang lên di ảnh ông nội, hương thơm nhàn nhạt lan toả trong phòng, tôi lạy ba lạy, cắm hương vào “Ông nội, Tiểu Kê thắp hương cho ông.”

Ông nội trong trí nhớ của tôi là người rất nghiêm khắc, khi tôi rời nhà đi ông đã mắng rất thậm tệ, trước khi ra đi còn bức bách tôi, cùng với một tiếng cười cuối cùng, có lẽ… Ông đã tha thứ cho tôi, có lẽ không.

Ông nội của tôi, đã lưu lại cho tôi cái gì, bóng tối lúc nhỏ hay bi ai hiện tại.

Mà tất cả đều có thể mất đi theo thời gian không? Tôi không biết.

Năm mươi ngày của ông nội không còn ca, mà cuộc chiến của tôi và Lã Vọng Thú cũng chính thức bắt đầu.

Từ khi cuộc chiến của chúng tôi chính thức bắt đầu, không thể nghi ngờ chúng tôi một lần nữa bắt đầu lại, gà mẹ Tiểu Lý đôi với chuyện này cực kỳ khiếp sợ, “Tiểu Kê, không phải nói chia tay rồi sao? To mồm lắm mà?”

“Quả thật.. có lẽ… Không chia tay?” Chính tôi cũng trở nên hàm hồ.

“Không chia tay.” Tiểu Lý hét lên khiến tai tôi ong ong.

“Đúng vậy…” Tôi xấu hổ nhếch miệng cười khẽ, “Ngại quá, trước…” Nói như thế nào tôi trước cũng nên khẳng định đáp án, cái này chẳng phải làm xấu danh dự gà mẹ bát quái của Tiểu Lý sao, tôi vừa cảm kích vừa xấu hổ a.

“Thật tốt quá.” Tiểu Lý lại ngoài dự đoán trầm trồ khen ngời, “Tiểu Kê, cô thật sự quá vĩ đại, tôi lại có bát quái mới, Tiểu Vương ở bộ phận nhân sự cũng sẽ bị tôi đánh bại.” Nói rồi cười lớn bước đi rải tin bát quái.

Tôi vô cùng xấu hổ, nhưng chuyện xấu hổ nhất chính là tôi và Lã Vọng Thú đang trong cuộc chiến.

“A, không biết trưa nay muốn ăn gì?” Người nào đó vừa xem tài liệu vừa nói.

“Ăn cái gì không quan hệ tới em.” Tôi quay đầu nói.

“Không biết anh một mình ăn cơm, người nào đó ăn đường có thể bị đồn là bị đá không nhỉ?”

“Không hề nghi ngờ là anh đã quá lo lắng.” Ta cười nói, “Hôm nay em và Tiểu Lý cùng đi ăn cơm. Không biết người nào đó ăn cơm một mình có thể bị người ta chê cười hay không?”

“Lục tiểu thư em nhất định là quá coi thường anh.” Lã Vọng Thú nhấn điện thoại “Chị Mạc, có rảnh không? Trưa nay cùng ăn cơm, thế nào?” Cúp điện thoại, người nào đó đắc ý, “Bạn tốt của mình đúng là khác, chẳng như bên cạnh người nào đó, đếm tới đếm lui cũng chỉ thấy chồn?”

“…” Khóc, quá bắt nạt người. Tiểu Kê tôi hiện giờ muốn đi quán bar làm nữ lang, tôi cũng muốn thông đồng cùng một tá đàn ông.

Lúc chiều, Tiểu Nguyệt chạy loạn đến chỗ tôi tán gẫu “Cô cùng anh tôi thế nào rồi?”

“Chẳng lẽ cô không biết?” Ngựa có mấy móng, gà mẹ cũng có thể không biết rõ bát quái sao.

“Tôi biết hai người chia tay rồi lại hoà.” Tiểu Nguyệt nói, “Thế nhưng muốn tôi cô cùng anh tôi đang làm trò gì a?”

Tôi kiên định nói cho cô ấy biết “Bọn tôi đang đấu xem ai sẽ đá ai.”

Tiểu Nguyệt bóp cổ tay “Quả nhiên là ruồi bọ hay tìm trứng thối, hai người đều là cực phẩm a.”

“Chẳng lẽ cô không thấy phấn khích sao?” Tôi truy vấn.

Tiểu Nguyệt nhìn tôi chăm chú “Tiểu Kê, có chút chuyện về sau tôi không thể không nói, cô đúng là…” Cô ấy ngừng một chút, “Thôi, cố gắng sẽ thành, ngược lại nhà của cô…”

Tôi cúi đầu “Ông tôi mới đi, trong nhà rất loạn, quả thật có đi hay không cũng không sao cả, dù sao tôi cũng sẽ không về nhà.”

Tiểu Nguyệt gật đầu, “Có điều tôi cảm thấy thể xác thì có thể dễ dàng từ bỏ, nhưng trong lòng thật khó bỏ a…”. 𝖳rải 𝗻ghiệm đọc tr𝘶𝗒ệ𝗻 số 1 tại ~ 𝖳RU𝑀 𝖳RU𝓨ỆN.𝚟𝗻 ~

Tôi cười bất đắc dĩ, đúng thế thật, có nhiều lần tôi tự nói với mình, tôi là Tiểu Kê phóng khoáng, thế nhưng trên thực tế chính là trái tim khó lòng rời đi, ngôi nhà đó tặng cho tôi ngoài những ký ức đau buồn, cũng như hiện tại chỉ toàn bóng tối, cuối cùng khiến tôi sống tự ti, một ngày cũng không thể rời đi, nghĩ đi nghĩ lại, mũi tôi cay cay, không rời đi là vì cái người đã từng đồng ý đưa tôi đi đã đi rồi sao?

Lời thề kia đã không còn, chúng tôi chỉ còn giữ lại chút thể diện

Vì thể diện mà nói chuyện với nhau, trao đổi lẫn nhau.

Tiểu Kê tôi từ nhỏ đã chẳng có thể diện nào, bởi vì có một gia đình quá mức ưu tú, cho nên tôi cảm thấy được thể diện này cũng chẳng là gì, cũng không để ý đến, thế nhưng không biết vì sao, với chuyện của Lã Vọng Thú, tôi lại muốn giành lấy thể diện.

Lý do quá đơn giản, bởi vì tôi yêu, tôi đã là một người được yêu, thể diện là thứ tôi cần, nếu như tôi chỉ còn lại hai bàn tay trắng, như thế không tránh khỏi quá đáng thương.

Có lẽ tôi là một người đáng buồn, nhưng tôi cũng không làm người đáng thương.

Tôi là con gà nhỏ, sinh trong tổ phượng hoàng, thật đáng buồn.

Thế nhưng tôi đã bước đi trên con đường của mình, tôi không thể đáng thương.

Tôi yêu một người nhưng người đó không yêu tôi, thật đáng buồn.

Thế nhưng tôi còn có thể diện, tôi không thể đáng thương.

Nghĩ đến đây, ý chí chiến đấu lập tức sôi sục, tinh thần phấn chấn.

Cho dù Lã Vọng Thú có dùng thứ gì kích thích tôi, Tiểu Kê tôi sẽ lập tức tìm lại tôn nghiêm, cho dù bên tôi chỉ có một mình chồn, vậy cũng tốt hơn không có ai.

Mà chồn cũng phối hợp ăn ý, gọi điện thông báo anh ta sẽ đến.

Mặc dù tin này không thể khiến tôi phấn chấn, ngược lại còn cảm thấy bực bội, nhưng tôi rất nhanh giải quyết nỗi buồn bực, cũng chỉ là một con chồn thôi, cũng chỉ là con chồn thôi mà.

Tôi đắc ý nói với Lã Vọng Thú “Đêm nay anh tự mình ăn cơm, Hoàng Thư Lãng đến, anh ta biết nấu cơm.”

Theo ý nào đó… Tôi là thích chồn… nấu cơm.

“A..” Lã Vọng Thú nở nụ cười “Vậy thì thật là không tệ.”

“Ai…” Tôi thở dài, buông lỏng tay, thuận tiện mở rộng cửa, giọng nâng lên quãng tám “Lã quản lý, anh tự mình ăn cơm nhé, tuy hơi ngại nhưng thật sự là hẹn hò a…”

Nói ra những lời này xong những người bên ngoài cánh cửa đang ngồi làm việc đột nhiên quay lại nhìn tôi, nhất là Tiểu Lý, tôi thấy cô ấy nhảy dựng lên, tôi hơi đắc ý, nhưng vậy còn chưa thể hiện là em đá anh hay sao?

Lã Vọng Thú cũng không nhanh không chậm “Quên đi, không nghĩ đến anh cố gắng tìm ngày nghỉ trong những ngày phải đi xã giao để cùng em, em lại có việc, thôi vậy…”

Tình huống lập tức chuyển đổi, tôi choáng váng, nhanh chóng đóng cửa lại, căm tức nhìn Lã Vọng Thú.

Người nào đó cười yếu ớt. “Buổi tối nhất định phải ăn nhiều một chút nhé.”

Buổi chiều lúc tan làm, chồn đứng ở trước cửa công ty đợi tôi, lần này anh ta nói muốn đến đại học S gặp một vị giáo sư có chút việc, thuận tiện tới gặp tôi, chờ tôi tan làm cùng về.

Lúc tôi đi ra khỏi công ty, xe của Lã Vọng Thú nghênh ngang lái qua chúng tôi, chồn nhận ra và hỏi “Em và anh ta thế nào rồi?”

Tôi trả lời “Không có.” Nói xong kéo chồn ra chợ rau “Tôi đói chết rồi, mau đi mua đồ ăn.”

Lúc ăn cơm chồn hỏi “Em…”

“Tiếng phổ thông.” Tôi gắp thức ăn, ăn như lang thôn hổ yết, ăn cơm đã mệt chết rồi, còn muốn tôi phải động não dịch ra sao.

“Gần đây trong nhà nhiều bạn cũ đến thăm hỏi, mọi người thường hỏi sao em không ở trong nhà…” Anh ta lúc nói đã hạ đũa, đúng là phù hợp với khẩu hiệu “ăn không nói, ngủ không nói.”

“Cha của tôi nói thế nào? Có giống như trước, tìm lý do gì đó dấu diếm cho tôi không?” Tôi cười nói “Nói tôi sau khi tốt nghiệp đại học S, tự mình tôi luyện ý chí, muốn cùng giáo sư này nọ tiếp tục học tập, tôi nhớ có lần còn nói tôi đang bế quan luyện chữ, kết quả có người gặp tôi đang ăn thịt bò nướng trên đường, đúng là xấu hổ a.. ha ha..”

“Chỉ sợ không được.” Hoàng Thư Lãng nói, “Em ở bệnh viện trước mặt bao người cự tuyệt ông nội em, hiện tại mọi người đều biết rõ, em không muốn trở về.”

“Vậy bọn họ còn hỏi tôi ở nhà không làm gì?” Tôi giật mình.

Hoàng Thư Lãng cười lớn một chút “Em ngốc sao? Nói như thế chẳng qua chỉ là phải phép thôi, thứ hai là người ta cảm thấy kỳ quái sao cha của em lại không đưa em trở về thôi?”

“Xúi giục…” Tôi cười nói, quả thật tôi biết rất rõ, ngày đó trong điện thoại với chồn, những lời tôi nói ra quá nửa là tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta, không muốn gặp anh ta, nhưng vì ích kỷ muốn thông qua anh ta biết được tình hình trong nhà, mặc kệ tốt xấu, đều có thể khiến trong lòng tôi có chút chuẩn bị.

Nếu như còn gì để nói… Thì phải là một chút tâm lý an ủi, tốt xấu tôi cũng có người cùng phe.

“Có lẽ a..” Hoàng Thư Lãng cúi đầu, “Đúng rồi, ngày đó em nói chỉ muốn tìm một người có thể đưa em đi…”

Tôi vừa nghe xong lời này, choáng váng, xong rồi, anh ta không phải vì mấy lời này mà muốn đưa tôi đi chưa, lời này nói ra, thu lại có chút khó khăn, tôi kiên trì nói “Quả thật… cái kia… tôi phát hiện… có nên đi hay không, hay là vẫn nên dựa vào chính mình…”

Đúng vậy, khi tôi tránh khỏi đôi tay tiều tuỵ kia, tôi đã tỉnh ngộ, có lẽ có người có thể dẫn tôi đi, thế nhưng để mở được đôi tay kia ra chỉ có mình tôi, giống như hiện tại nếu muốn thật sự rời khỏi nhà, chỉ có thể dựa vào bản thân tôi.

Không hiểu, ngày đó của tôi chán nản cùng chật vật, chẳng qua cũng là do mình nhu nhược mà thôi, tôi không dám đối mặt tất cả, tôi chỉ nghĩ tìm người đưa tôi đi, sau đó tôi đã có một cái cớ để không phải đối mặt, là anh dẫn tôi đi, không phải tôi… Thật buồn cười, thật nhu nhược.

Thế nhưng, trên thế giới không có một ai, không có một người nào có thể dẫn tôi đi.

Một người cũng không có.

Hoàng Thư Lãng cười lớn “Em sợ cái gì, anh cũng đã từng nghĩ, quả thật chuyện này giống một người ngã sấp xuống, nhiều cánh tay đưa ra, nhưng chỉ có thể vịn vào một mà thôi…”

Tôi nghiêm túc gật đầu, đột nhiên nhớ đến một vấn đề, “Thế nhưng Hoàng Thư Lãng, trước anh vì cái gì mà suy nghĩ chỉ chăm chăm vào tôi, tôi có gì tốt?” Quả thật tôi cảm thấy mình chỉ là một con gà rừng bé nhỏ a.

Chồn không nói gì, chỉ là giục tôi ăn mau, tôi cũng không hỏi nữa.

Có lẽ cái này căn bản không tồn tại, đối với chồn mà nói là không tồn tại, đối với Lã Vọng Thú mà nói cũng không tồn tại, tôi không có gì cả….