Sợi Dây Chuyền Định Mệnh

Chương 11: Miễn cưỡng chăm sóc



Năm ngày trôi qua, sức khỏe của Đỗ Huệ Di cũng đã hồi phục vài phần, cô xuất viện cùng Tần Đình Danh và Tôn Nam quay về thành phố S. Trên máy bay, Đỗ Huệ Di thấy sắc mặt của anh vô cùng tệ, cô bước đến khẽ hỏi anh:

"Chủ tịch! Anh không sao chứ? Sắc mặt của anh sao kém quá vậy?"

"Tôi không sao, cô về chỗ của mình đi." Tần Đình Danh khó chịu trong người lại cộng thêm nỗi đau buồn về chuyện của cô bé năm đó khiến cho anh bây giờ rất mệt mỏi, chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi mà thôi.

Đỗ Huệ Di quay người đi về chỗ ngồi, cô nhìn anh với cặp mắt chán ghét nếu không phải vì mục đích làm cho anh yêu cô thì còn lâu cô mới để ý, quan tâm đến anh.

Sân bay lớn nhất thành phố S

Máy bay hạ cánh đã là buổi tối, bước xuống máy bay Đỗ Huệ Di thấy sắc mặt của Tần Đình Danh càng lúc càng kém, cô đứng bên cạnh anh, nhíu mày hỏi:

"Chủ tịch! Sao mặt của anh mỗi lúc một kém hơn vậy? Để tôi cùng Tôn Nam đưa anh tới bệnh viện."

"Không cần." Tần Đình Danh đẩy Đỗ Huệ Di ra, anh cau mày nói với Tôn Nam:

"Tôn Nam! Cậu hãy đưa Lạc Thu Thủy về đi."

"Không cần đâu, một lát nữa bạn tôi tới đón tôi rồi." Đỗ Huệ Di quơ quơ tay từ chối, nhìn sang Tôn Nam cô bảo: "Tôn Nam! Anh hãy đưa chủ tịch về đi, tôi đợi bạn tôi tới đón."

Tôn Nam khẽ gật đầu, Tần Đình Danh không nói gì thêm lạnh lùng đi trước, Tôn Nam nhanh chóng đi theo phía sau. Nhìn thấy Tần Đình Danh đã rời đi Đỗ Huệ Di mới đi nhanh về phía chiếc xe màu đen, Mộ Khánh Dương thấy cô bước ra liền xuống xe, cô ngạc nhiên khi thấy người đến đón là Mộ Khánh Dương: "Tại sao lại là anh?"

Mộ Khánh Dương vừa mang hành lý cất vào xe vừa trả lời cô: "Con gái của chú Diệp bệnh rồi nên không thể tới đón em được, mẹ anh lại không an tâm cho người khác tới đón nên mới bảo anh tới đây đón em."

Đỗ Huệ Di cười nhẹ lên xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi sân bay, đi được một lúc thì dừng lại đợi đèn xanh, đúng lúc ấy xe của Tần Đình Danh cũng ở đấy, Tôn Nam quay sang vô tình nhìn thấy Đỗ Huệ Di, đôi mắt anh khẽ nheo lại khi thấy người lái xe chính là Mộ Khánh Dương, nhớ lại lúc nãy Đỗ Huệ Di có nói là đợi bạn đến đón, người bạn đó là Mộ Khánh Dương? Nhìn dáng vẻ thân thiết giữa cô và Mộ Khánh Dương, anh lẩm bẩm một câu:

"Cô ta muốn một chân đạp hai thuyền sao?" Tôn Nam nhớ lại dáng vẻ của Đỗ Huệ Di khi mỗi lần nhìn thấy Tần Đình Danh, lúc đấy anh dám đảm bảo rằng cô thích Tần Đình Danh nhưng bây giờ thấy cảnh này anh mới hiểu ra cô không hề đơn giản chút nào muốn một lúc câu cả hai đại gia.

Mộ gia

Vừa về đến, Lữ Vũ Ni đã chạy tới ôm chầm lấy Đỗ Huệ Di, vui vẻ cất giọng: "Cuối cùng cháu cũng về rồi, bác nhớ cháu quá đi. Cháu đó, rõ ràng nói chỉ đi có ba ngày nhưng lại đi tận gần một tuần lễ mới về." Đôi mày Lữ Vũ Ni bỗng cau lại khi quan sát cô: "Sao nhìn cháu ốm quá vậy? Cháu đi chưa đến một tuần mà sao lại ốm thế này?"

Đỗ Huệ Di vẫn chưa nói chuyện mình bị trúng đạn cho mọi người ở Mộ gia nghe, cô sợ sau khi nói ra mọi người sẽ lo lắng, cô cau môi mỉm cười, chậm rãi đáp lại:

"Do cháu ăn đồ ăn bên đó không quen ạ, trời cũng khuya rồi hai bác cùng anh hãy đi ngủ đi ạ, cháu cũng xin phép đi lên phòng."

Lữ Vũ Ni nghe Đỗ Huệ Di nói đã biết là cô nói dối, cô đã từng sống ở Pháp gần tám năm làm sao có thể ăn không quen được chứ? Nếu Đỗ Huệ Di đã không muốn nói thật thì bà cũng không ép, bà cùng Mộ Tần và Mộ Khánh Dương về phòng ngủ.

- ----------------------------------------

Tập đoàn Tần thị

Sáng hôm sau, Đỗ Huệ Di đi làm như bình thường, làm việc được một tiếng cô xem đồng hồ rồi nhìn ra phía thang máy, Tần Đình Danh vẫn chưa đến bình thường anh đến rất đúng giờ chưa bao giờ đi muộn cả, sao bây giờ vẫn chưa thấy anh tới? Đến gần trưa vẫn chưa thấy Tần Đình Danh đến, cô chợt nhớ tới tối hôm qua sắc mặt của anh rất kém: "Chẳng lẽ bị bệnh rồi sao?"

Không nghĩ nhiều nữa, Đỗ Huệ Di cầm túi xách vội vàng rời khỏi Tần thị, vừa đi tới bãi đổ xe cô vừa gọi cho Tôn Nam hỏi chuyện: "Alo! Tôn Nam! Anh có biết vì sao hôm nay chủ tịch không tới làm không?"

Bên kia, Tôn Nam không nhanh không chậm trả lời: "Chủ tịch bị bệnh rồi."

"Anh nói sao? Chủ tịch bị bệnh rồi?" Đỗ Huệ Di cũng không quá bất ngờ, ngạc nhiên với câu trả lời của Tôn Nam, cô cúp máy nhanh chóng lái xe đến Tần gia.

Trên đường đến Tần gia, tâm trạng của Đỗ Huệ Di vô cùng hỗn loạn, dừng xe trước ngôi nhà của mình nước mắt bất chợt lăn dài trên má của cô, nơi đây từng là nơi lưu giữ rất nhiều kỉ niệm đẹp, vui vẻ cũng như nỗi đau mất đi người thân khiến cho cô không muốn quay trở lại.

Tần gia

Đỗ Huệ Di lau nước mắt rồi bước xuống xe, nhìn cánh cửa to lớn trước mặt của mình cô thật sự không muốn bước vào một chút nào, ngọn lửa thù hận trong cô lại dâng trào, sôi sục lên. Hít thở thật sâu, Đỗ Huệ Di nhấc chân đi vào, từng bước chân đều rất nặng nề, Tôn Nam thấy cô đã đến liền tiến tới nói: "Cô hãy giúp tôi chăm sóc chủ tịch, tôi có việc phải đi gấp."

Đỗ Huệ Di gật gật đầu, Tôn Nam nhanh chóng lái xe rời đi, cô từ từ đi lên phòng của Tần Đình Danh, nơi này quá đỗi quen thuộc với cô nhưng cảm giác lại không giống như lúc trước nữa, cô nhớ lúc nhỏ mỗi lần đến Tần gia đều rất vui vẻ, mang đến cho cô cảm giác ấm áp nhưng bây giờ nó lại không có ai trở thành một nơi đầy lạnh lẽo, cô đơn.

Đỗ Huệ Di gõ cửa phòng nhưng không nghe Tần Đình Danh đáp lại, cô hé mở cánh cửa thấy anh đang nằm mê man trên giường, cô bước vào đóng cửa lại, tiến đến giường khẽ gọi anh:"Chủ tịch! Chủ tịch!"

Tần Đình Danh vẫn không hề đáp lại, cô lấy tay thử sờ trán của anh, vừa sờ vào trán cô liền rút tay lại:"Nóng quá, sốt cao như vậy tại sao lại không đi bệnh viện chứ?"

Đỗ Huệ Di xuống lầu lấy nước ấm cùng khăn mang lên, đặt xuống cái bàn nhỏ gần đó, nhìn Tần Đình Danh bằng ánh mắt sắc bén lẩm bẩm trong miệng:

"Từ trước đến giờ tôi chưa từng chăm sóc ai vậy mà bây giờ lại phải chăm sóc cho anh, một kẻ mà tôi ghét cay ghét đắng." Đỗ Huệ Di nhúng khăn vào nước ấm rồi chườm lên trán cho anh một cách rất miễn cưỡng, cô xuống bếp nấu cháo, vừa nấu cô vừa hận không thể bỏ thuốc độc độc chết anh.