Sợi Dây Chuyền Định Mệnh

Chương 40: Tần Hải quay trở về



Sáng hôm sau, khi Đỗ Huệ Di thức giấc đã không thấy Tần Đình Danh đâu nhìn đồng hồ thì đoán chắc anh đã đi làm rồi, cô dùng nạng mà Lữ Vũ Ni đã chuẩn bị vào hôm qua Đi ra ngoài vừa bước đến cánh cửa thì cô giật mình khi thấy Tần Đình Danh mở cửa bước vào, Đỗ Huệ Di tròn mắt, nét mặt có hơi bất ngờ hỏi anh: “Anh chưa đi làm sao? Giờ này muộn lắm rồi đấy.”

“Hôm nay anh không có đi làm, anh đã đi đi làm thủ tục xuất viện cho em rồi, bây giờ anh giúp em thu xếp đồ đạc rồi đưa em quay về Mộ gia.” Tần Đình Danh bước vào vừa giúp cô thu xếp đồ đạc vừa dịu dàng trả lời.

Đỗ Huệ Di cười nhẹ, chợt nhớ ra một chuyện cần phải hỏi bác sĩ, cô vội nói: “Suýt nữa thì quên mất, em phải đi hỏi bác sĩ chân em khi nào mới bình phục lại, tháng sau là sinh nhật của anh em không muốn đi đến bằng cái chân bó bột như thế này đâu.”

Cô vừa định đi tìm bác sĩ để hỏi thì bị Tần Đình Danh kéo lại, anh mỉm cười không nhanh không chậm cất giọng nói: “Em không cần phải đi hỏi đâu, anh đã hỏi giúp em rồi. Bác sĩ nói nếu chân em phục hồi tốt thì chưa đến một tháng thì có thể tháo bột rồi, chậm nhất thì cũng chưa đến sinh nhật của anh đâu.”

Tần Đình Danh tiếp tục giúp Đỗ Huệ Di thu xếp đồ đạc thì tiếng chuông điện thoại vang lên, anh lấy điện thoại từ trong túi ra xem là ai gọi đến, đôi mắt của Đỗ Huệ Di vô tình lướt ngang thấy màn hình hiển thị người gọi đến, mắt cô dần trở nên sâu hút, lạnh lẽo, người gọi đến chính là Tần Hải, anh vừa nhìn thấy liền vội quay người ra ngoài nghe máy. Đỗ Huệ Di vừa định đi theo thì Hà Lâm bất ngờ xuất hiện giữ cô lại:

“Em chống nạng đi theo không tiện sẽ dễ bị Tần Đình Danh phát hiện, để anh đi theo cho, em cứ ở lại đây đi.”

Cô gật đầu đồng ý, Hà Lâm nhanh chóng đi theo Tần Đình Danh, đuổi theo kịp Hà Lâm ngay lập tức lấy điện thoại ra ghi âm lại. Một lúc sau, đợi sau khi Tần Đình Danh nói chuyện xong quay trở về phòng của Đỗ Huệ Di, Hà Lâm mới từ từ bước vào phòng bệnh, giả vờ tươi cười nói chuyện: “Chủ tịch Tần cũng ở đây sao?” Tần Đình Danh không nói gì chỉ khẽ gật đầu, Hà Lâm chậm rãi nói tiếp:

“Để tôi giúp anh sắp xếp đồ đạc.”

“Không cần đâu, tôi đã thu xếp xong hết rồi.” Tần Đình Danh lạnh nhạt đáp lại rồi quay sang nhìn Đỗ Huệ Di cất tiếng: “Tiểu Di! Chúng ta đi thôi.”

Đỗ Huệ Di khẽ gật đầu, Tần Đình Danh một tay mang đồ một tay dìu cô đi từ từ, Hà Lâm như đóng băng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy hơi ê mặt. Dù nói thế nào thì anh cũng là đối tác làm ăn với Tần Đình Danh ít ra cũng phải lịch sự nói chuyện chứ, xem anh là không khí sao? Hà Lâm hít sâu một hơi rồi vội đi theo cô và Tần Đình Danh.

Ở bãi đổ xe, Mạc Kiều Nhiên đứng quan sát anh và cô từ xa, cô ta nghiến răng, trừng mắt giận dữ: “Đỗ Huệ Di! Tại sao người mà Đình Danh yêu lại không phải là tao mà là mày chứ? Mày thì có gì hơn tao? Tất cả đều là tại mày chính mày đã hại ba tao chết khiến tao phải trở thành một đứa lang thang đầu đường xó chợ, tao nhất định phải giết chết mày chỉ như thế ba tao mới có thể yên lòng mà nhắm mắt, lúc đó tao cũng sẽ có được Đình Danh.” Mạc Kiều Nhiên như phát điên phát dại, ánh mắt tràn đầy sự thù hận, căm phẫn, hai bàn tay siết chặt lại những ngón tay đâm vào lòng bàn tay khiến cho lòng bàn tay của cô ta rướm máu, bộ dạng nhếch nhát, bẩn thỉu bây giờ của Mạc Kiều Nhiên chỉ khiến người hốt hoảng, kinh hãi.

Mộ gia

Mọi người trong Mộ gia định đi đến bệnh viện đón Đỗ Huệ Di xuất viện thì thấy cô đã về tới, Lữ Vũ Ni bước nhanh đến dìu Đỗ Huệ Di ngồi xuống ghế: “Mọi người vừa định đến bệnh viện đón cháu thì cháu đã về đây rồi.” Bà quay sang cười mỉm nhìn Tần Đình Danh, vẻ mặt đầy vẻ hài lòng: “Đình Danh! Cháu nhanh thật đấy, làm xong thủ tục xuất viện còn rất mau đã đưa Huệ Di về đây.”

Tần Đình Danh cau nhẹ khóe môi cười với Lữ Vũ Ni, anh nhìn đồng hồ rồi không nhanh không chậm lễ phép nói: “Bây giờ cháu có chuyện gấp cần phải đi, cháu xin phép hai bác.” Dứt tiếng, anh khom người chào Lữ Vũ Ni và Mộ Tần sau đó quay người đi.

Thấy Tần Đình Danh đã rơi khỏi, Hà Lâm ngay lập tức lên tiếng: “Bác trai! Bác gái! Cháu có chút chuyện muốn nói riêng với Huệ Di, cháu xin phép hai bác cho cháu và Huệ Di đi lên phòng nói chuyện ạ.”

“Được, hai cháu cứ lên phòng đi.” Mộ Tần gật đầu đồng ý, đáp lại.

Hà Lâm dìu Đỗ Huệ Di lên phòng, vừa bước vào cửa phòng cô đã lên tiếng hỏi anh: “Anh gấp như vậy là muốn nói với em chuyện anh vừa nghe lén được những gì sao?” Cô ngồi xuống giường, đầu hơi nghiêng nhìn Hà Lâm, cất tiếng.

Hà Lâm gật gật đầu vài cái, tay đưa vào túi lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm lúc nãy mà anh đã thu được cho cô nghe, trong đoạn ghi âm giọng nói phát ra đầu tiên chính là giọng của Tần Đình Danh:

“Ba đột nhiên gọi cho con là có chuyện gì sao?”

Bên kia, Tần Hải đáp lại: “Đình Danh! Con đang hợp tác với một người tên là Alan đúng không?” “...” Tần Đình Danh im lặng không đáp lại, Tần Hải tiếp tục nói với anh: “Cậu Alan đấy rất có thể là anh trai của Tiểu Di người mà con luôn chờ đợi, nếu như Alan quả thật là anh trai của Tiểu Di vậy chẳng phải con sẽ được gặp lại Tiểu Di hay sao.”

Nghe đến đây Tần Đình Danh ngay lập tức hiểu ý đồ của ba mình, ông chính là muốn anh giúp ông điều tra xác minh chuyện này, nếu cậu Alan ấy thật sự là anh trai của Đỗ Huệ Di thì chắc chắn ông sẽ không tha, anh không muốn quá khứ tiếp tục diễn ra nữa liền nói dối với ông: “Con sớm đã từ bỏ rồi, con đã dừng việc tìm kiếm Tiểu Di nên bây giờ con không còn hứng thú với chuyện này nữa, ba cũng nên từ bỏ đi.”

Tần Hải im lặng, chau mày nghi ngờ những lời mà con trai của mình nói, anh là người như thế nào ông là người hiểu rõ nhất, tuyệt đối không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy huống hồ chi đó còn là mối tình đầu của anh, bên kia Tần Đình Danh cất giọng nói tiếp, ngữ điệu không mang theo một chút cảm xúc gì: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì con cúp máy đây.”

Ông chưa kịp nói thêm được gì thì anh đã ngắt điện thoại. Tất cả những gì mà Đỗ Huệ Di nghe được từ đoạn ghi âm khiến cho cô trở nên sững sốt, kinh ngạc, trong lòng dâng lên sự lo lắng, hơi bàng hoàng, Tần Đình Danh rõ ràng là đã tìm được cô, hiện tại còn công khai với mọi người rằng cô chính là bạn gái của anh, vậy tại sao lại nói dối với Tần Hải là chưa tìm và đã dừng việc tìm kiếm cô chứ? Không lẽ anh thật sự đã phát hiện cho mọi chuyện chỉ là im lặng không nói mà thôi?

Nhìn thấy Đỗ Huệ Di hoang mang, bần thần Hà Lâm tiến đến vỗ nhẹ lên vai của cô: “Về chuyện của Tần Đình Danh em hãy tìm cơ hội hỏi rõ đi, chuyện quan trọng bây giờ chính là phải báo chuyện này cho anh trai của em biết, anh sẽ giúp che giấu tin tức, mọi thông tin liên quan đến anh trai của em.”

Đỗ Huệ Di gật gật đầu, cắn chặt khóe môi của mình, trong lòng cô hy vọng rằng Tần Đình Danh vẫn chưa biết chuyện gì cả còn nếu như anh thật sự đã biết chuyện thì tại sao anh lại im lặng không có một chút phản ứng gì chứ?

Sân bay thành phố S

Tần Đình Danh bước ra từ một chiếc xe màu đen sang trọng, phong thái lịch lãm, gương mặt lạnh tựa như băng tiến vào bên trong sân bay thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người, không ít cô gái không kìm được mà lấy điện thoại ra chụp lấy chụp để. Tần Hải từ trong đi ra phía sau còn có bốn vệ sĩ, ông đi thẳng một mạch đến Tần Đình Danh ôm lấy đứa con trai lâu ngày không gặp của mình, Tần Hải khẽ chau mày, khóe môi cau lên nói:

“Lâu ngày không gặp mà mặt của con vẫn có một biểu cảm là sao vậy chứ? Ba về con không vui sao?”

Tần Đình Danh nghe Tần Hải nói như thế vẫn không hề thay đổi biểu cảm trên gương mặt, một chút cũng không, anh không trả lời câu hỏi của ba mình mà chuyển sang chuyện khác: “Chúng ta mau chóng quay về thôi.”

Tần Hải lắc đầu không còn lời nói để nói với anh, trong lòng tự hỏi tại sao anh lại lạnh lùng như thế? Đúng là ông rất lạnh lùng, rất tàn nhẫn nhưng đó là đối với người khác còn đối với đứa con trai của mình ông chưa từng như thế.