Sói Vương Bất Bại

Chương 142: Chạy trối chết, tam đại cao thủ cùng xuất hiện



Tình huống như thế nào?

Hiển nhiên bọn người Triệu Phong cũng chú ý tới động tĩnh hai bên bờ sông Vận, chiến đấu vừa mới bộc phát thì đã tạo nên oanh động kịch liệt trong dam người đông nghịt đó, đám người đi đường vốn đang gào thét chửi rủa thì bị sợ choáng váng.

Trong đám người, tiếng kêu sợ hãi vang lên, tiếng kêu rên liên tục.

Đám người đó lập tức như ong vỡ tổ.

Hai ông lão cùng vây đánh Tiêu Nhất Thiên với Triệu Phong thay đổi sắc mặt, vô thức nhanh lùi lại mười mấy mét, lui ra khỏi vòng chiến đấu.

Lại là hai cao thủ ám cảnh viên mãn, bờ nam một người, bờ bắc một người! Bọn họ là bạn bè chỉ cốt của Triệu Phong, lần này đến đây trợ trận, thứ nhất là trả lại ân tình trước đó của Triệu Phong, thứ hai là Triệu Phong cho bọn họ không ít chỗ tốt.

Nhưng điều kiện tiến quyết là, ba đánh một, nắm vững thắng lợi!

Sự dũng mãnh và gan dạ của Tiêu Nhất Thiên đã vượt xa khỏi dự đoán của bọn họ, đánh mãi không xong, thậm chí khiến ông lão tóc trắng cầm côn sắt hai mét trong tay cũng bị mất một cánh tay, bây giờ tình huống đột biến, đương nhiên bọn họ phải suy tính lại.

Bảo vệ mạng sống mới quan trọng!

Bọn họ cũng không muốn vì một ân tình, một chút lợi ích mà nộp mạng của mình, đi theo Triệu Phong, cho nên bọn họ rút lui trước, quay đầu nhìn về phía hai chiến trường ở hai bên bờ sông Vận.

Là địch?

Hay là bạn?

"Lão chó nhà họ Triệu, ăn một đao của tôi!"

Gần như ngay lúc hai ông lão tóc trắng rút lui, áp lực của Tiêu Nhất Thiên chợt giảm. Trước mắt chỉ còn lại một mình Triệu Phong, anh nắm lấy cơ hội đó, theo một tiếng gầm lên giận dữ là bảo đao Lang Đồ phá không mà ra, chém thẳng vào mặt Triệu Phong.

Một đối một, Triệu Phong không phải là đối thủ của Tiêu Nhất Thiên?

"Khốn kiếp!"

Mặt Triệu Phong tái mét, trong lòng mắng hết một lượt tổ tông mười tám đời của hai ông lão tóc trắng đó, mẹ nó, cho dù mấy người muốn rút lui thì tốt xấu gì cũng phải nói với tôi một tiếng chứ?

Hai người các ông rất ăn ý, người này chạy còn nhanh hơn người kia!

Tôi thì sao?

Không kịp nghĩ nhiều, vô thức vung trường kiếm bằng hàn thiết lên cản, chỉ nghe hai cây thần binh đập vào nhau vang lên một tiếng keng, ngay sau đó, trường kiếm bằng hàn thiết của Triệu Phong bị bảo đao Lang Đồ của Tiêu Nhất Thiên chém bay.

Mà hướng bảo đao Lang Đồ chỉ lên tầm mười centimet!

Xet!

Bảo đao Lang Đồ nhanh như chớp giật, chém từ trên xuống, gần như là ép sát vào da đầu Triệu Phong, cắt đứt lỗ tại bên trái của ông ta!

Sau đó tiếp tục chém xuống!

Lưỡi đao sắc bén vô song, chém sắt còn như chém bùn, huống chi là là máu thịt con người? Cảm giác đau đớn thấu tim từ tai trái truyền tới, Triệu Phong còn chưa kịp kêu lên thảm thiết thì vai trái lại bỗng nhiên tê rần, cả cánh tay biến mất trong nháy mắt!

Máu tươi bắn ra, tay gãy bay lên!

Một đao, cắt mất một cái lỗ tai, chặt đứt một cánh tay của Triệu Phong!

Triệu Phong nghiến răng nghiến lợi, lách mình lùi nhanh lại!

Trở lại bên cạnh hai ông lão tóc trắng đó, ông ta giận dữ hét: "Nhìn con khỉ! Đó là người của nhà họ Tiêu ở thủ đô!"

"Là tới giúp chúng ta!"

Giúp đỡ?

Hai ông lão tóc trắng liếc nhau, đều âm thầm thở ra, sau đó nhìn về phía Triệu Phong, hỏi: "Nếu ông còn có giúp đỡ, sao lại không nói sớm?"

Còn trách tôi?

Nhìn vẻ mặt vô tội của hai ông lão tóc trắng đó, thậm chí còn có mấy phần oán trách, Triệu Phong muốn giết bọn họ luôn cho xong. Nếu không phải Tiêu Nhất Thiên còn sống, cần bọn họ hỗ trợ thì Triệu Phong chỉ hận không thể cầm trường kiếm bằng hàn thiết lên chém bọn họ một kiếm!

Ông nội nó!

Hại tôi tổn thất một tại một tay. Mẹ nó, hai ông còn làm bộ như vậy?

Thủ đô! Người nhà họ Tiêu!

Nghe được câu này, trong lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ nhúc nhích, hơi mừng thầm, trong lòng tự nhủ tôi chờ lâu như vậy, rốt cuộc các người cũng chịu xuất hiện sao?

Tới tốt lắm!

Hiền nhiên Tiêu Nhất Thiên cũng phát hiện ra là không phải là hai lão già của nhà họ Tiêu ở thủ đô chủ động đứng ra mà là Sói Đồng và Sói Hồn dẫn cao thủ ám cảnh của nhà họ Đoàn ép bọn họ hiện thân!

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên biết rõ ý đồ của Sói Đồng và Sói Hồn!

Thế là...

"Hai người đừng có ham chiến!"

"Trốn!"

Tiêu Nhất Thiên bỗng nhiên quay người, hô lởn một tiếng với Sói Đồng và Sói Hồn ở hai bên bờ sông Vận, giọng như sấm nổ! Nói xong thì làm tiên phong,

Quay người chạy ngay!

Tốc độ cực nhanh, nhoáng cái là vượt xa mười mấy mét. Chay theo hướng ngược hướng với đầu cầu Vân Hải, dáng vẻ như đang chạy trối chết thật.

Chay?

Bọn người Triệu Phong khẽ giật mình, tuy nhiên cũng có thể hiểu được, ba người bọn họ lại thêm hai cao thủ ám cảnh viên mãn của nhà họ Tiêu ở thủ đô, năm đánh một, nếu như bây giờ không chạy, sau đó một khi hai người của nhà họ Tiêu ở thủ đô chạy đến thì ngay cả cơ hội chạy trốn thì Tiêu Nhất Thiên cũng không có!

"Đuổi theo!"

Triệu Phong không chút do dự, nhanh chóng đuổi theo.

Lúc đầu hai ông lão tóc trắng còn hơi nghi ngờ Triệu Phong, không xác định được hai cao thủ ám cảnh viên mãn ở hai bên bờ sông Vận có phải là người của nhà họ Tiêu ở thủ đô thật không, có phải là đến giúp bọn họ chém giết Tiêu Nhất Thiên không, mà bây giờ thấy phản ứng của Tiêu Nhất Thiên thì sự nghi ngờ trong lòng bọn họ cũng biến mất. Nếu không phải thì sao Tiêu Nhất Thiên lại chạy? Hai người liếc nhau, cũng đuổi theo sau Triệu

Phong!

"Đuổi theo!"

Hai bên bờ sông Vận, hiển nhiên hai lão già đến từ nhà hộ Tiêu ở thủ đô cũng chú ý tới hành động của Tiêu Nhất Thiên, một người trong đó hô lớn: "Đừng có dây dưa với người nhà họ Đoàn, giết chết Tiêu Nhất Thiên quan trọng hơn!"

Nói xong thì vèo một tiếng, trong nháy mắt đã thoát khỏi vòng chiến đấu, dồn sức đuổi theo Tiêu Nhất Thiên.

Một người khác theo sát phía sau!

Đám người Sói Đồng vốn không định liều mạng. Hơn nữa, hai lão già đó muốn đi thì bọn họ cũng không cản lại được.

Chiến đấu kết thúc, Đoàn Minh Triết nhìn năm đại cao thủ ám cảnh viên mãn cùng đuổi theo truy sát Tiêu Nhất Thiên ở phía xa. Thấy khoảng cách càng ngày càng gần thì không khỏi quay đầu nhìn về phía Sói Đồng, cau mày nói: "Đây chính là cách hay của cô?"

Lúc đầu không có ý định hỏi nhiều nhưng bây giờ Đoàn Minh Triết không nhịn nổi nữa.

Hai lão già đến từ nhà họ Tiêu ở thủ đô vốn chỉ xem chiến, cũng không vội vã xuất thủ, Tiêu Nhất Thiên một đánh ba còn có thể miễn cưỡng chèo chống, bây giờ thì tốt rồi, biến thành một đánh năm luôn.

Cô ta đang giúp Tiêu Nhất Thiên thật sao?

"Không sai."

Lúc này đôi mắt đỏ ngầu như máu của Sói Đồng đã khôi phục như lúc ban đầu, thấy Đoàn Minh Triết hỏi thì cô ta gật đầu một cái, trầm giọng nói: "Đây là do anh ấy chính miệng dặn dò trước khi đến đây."

"Giúp anh ấy tìm ra kẻ địch đang âm thầm ẩn núp, sau đó giao cho anh ấy đối phó."

"Còn phần lão anh ấy phó như thế nào..."

Dừng một chút, Sói Đồng lắc đầu nói: "Anh ấy không nói, tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà tôi tin anh ấy có thể làm được!"

Giọng điệu rất kiên quyết!

Nhưng thật ra thì trong lòng Sói Đồng vẫn có chút bồn chồn, dù sao đó năm lão quái vật ám cảnh viên mãn đó. Trước kia, cho dù ở trong chiến trường mạng người như cỏ rác thì Tiêu Nhất Thiên cũng chưa từng một mình đối mặt nhiều cao thủ cùng cấp vây đánh như vậy!

Đoàn Minh Triết còn muốn hỏi lại nhưng việc đã đến nước này, nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có thể hy vọng Tiêu Nhất Thiên phúc lớn mạng lớn, đừng xảy ra chuyện gì mới tốt!

Vèo! Vèo! Vèo!

Ngay khi Đoàn Minh Triết lo lắng thì đột nhiên lại có ba tiếng xé gió truyền đến, bỗng nhiên con ngươi ông ta co rụt lại, quay đầu nhìn lại thì thấy ba bóng người xuất phát từ đầu câu Vân Hải, cũng theo đuôi bọn người Tiêu Nhất Thiên và Triệu Phong, cấp tốc đuổi theo.

Ba người đó có hơi thở bàng bạc, vừa nhìn là biết cũng là cao thủ ám cảnh viên mãn hàng thật giá thật.

"Không được!"

Sắc mặt Đoàn Minh Triết lập tức thay đổi, hoảng sợ nói: "Là người của nhà họ Lâm!"