Solo

Chương 12: Trang thứ mười hai



Tới tận lúc đi ngủ, nhịp tim của Chương Tiểu Mãn vẫn đập thình thịch, cứ như vừa dùng thuốc kích thích xong vậy.

Cô đờ đẫn đi tắm, đánh răng, rửa mặt, cuối cùng leo lên giường, Tiểu Mãn làm mọi việc rất từ tốn, mỗi tội là…

Cứ tự cười ngây ngô vài ba lần.

Phương Thư Thư để ý Tiểu Mãn không giống bình thường, tò mò hỏi: “Cậu đã biết tên kia là đại thần thật hay giả chưa?”

Tiểu Mãn hơi ấp úng: “À…”

“À cái gì mà à, nói nhanh đi chứ.”

Hai bên tai cô nóng bỏng, thẳng thắn đáp: “Là anh ấy…”

“Vãi?!” Phương Thư Thư bật dựng trên giường: “Thật đấy à?”

Tiếng của cô ấy rất lớn khiến Tiểu Mãn vừa ngại vừa bối rối: “Cậu nói nhỏ tí đi… Muộn thế rồi, coi chừng bị phòng bên nói đấy/”

Phương Thư Thư hít một hơi thật sâu: “Là anh ta thật à…”

Trương Kỳ đang bôi kem cũng gia nhập: “Cậu chắc không đấy Tiểu Mãn? Đừng để bị lừa nhá.”

Chương Tiểu Mãn mấp máy môi: “Chắc mà.”

… Người ta chỉ còn thiếu mỗi cái không đưa thẻ căn cước cho cô xem nữa thôi…

Phương Thư Thư: “OMG, Tiểu Mãn à! Cậu đúng là chó ngáp phải ruồi mà! Mộng Yểm đấy aaaaaa!”

Chương Tiểu Mãn: “…”

Phương Thư Thư dường như còn kích động hơn cô, may là tay chân còn giữ được bình tĩnh: “Lần sau lúc hai người hẹn hò, có thể giúp tớ lấy chiếc áo khoác đồng phục của TKG mà có chữ ký của anh ấy không, được không hảaaaa?”

Chương Tiểu Mãn: “… Cái gì cơ, tớ không biết đâu.”

Hai người họ còn chưa gặp bao giờ, hẹn hò cái khỉ gì chứ… ><

Sự kiện chứng minh thân phận đã rõ, hai vị bạn cùng phòng đang hớn hở hỏi từ a tới z.

Tiểu Mãn chỉ có thể ậm ờ trả lời, đến giờ cô vẫn đang mông lung đây, nào có thể nhớ ra mà đáp trôi chảy được…

Sau khi cả phòng bình tĩnh thì căn phòng mới yên tĩnh lại.

Tiểu Mãn mãi muộn mới mở máy, phát hiện Nightmare gửi cho cô một tin nhắn chúc ngủ ngon trên Wechat.

Thời gian là 11:23.

Lúc ấy bạn cùng phòng đang nói chuyện nên cô cũng không để ý.

Tiểu Mãn vội trả lời lại.

Lúc gửi xong cô mới nhận ra giờ này muộn rồi, hẳn là anh đã ngủ.

Liệu tiếng chuông báo tin nhắn có làm anh thức giấc không nhỉ…

Không ngờ bên kia gần như đáp lại sau một giây: Chưa ngủ à?

Tiểu Mãn: Ừm.

Mặt cô nóng bỏng, gõ thêm mấy chữ: Anh cũng chưa ngủ sao?

Nightmare: Ừ, đang mải suy nghĩ một chuyện.

Thấy cách anh trả lời y như ông cụ non, Tiểu Mãn bật cười, hỏi lại anh: Nghĩ gì thế?

Hỏi xong câu này, người đối diện mãi không thấy trả lời, một lúc lâu sau…

Nightmare: Chúng ta có nên gặp nhau một lần không?

Dường như chỉ là thuận miệng hỏi.

Gặp, gặp mặt á?

Cứu! Xin tha cho tôi!

Tiểu Mãn như sắp nổ tung, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý mà a a a.

Giây trước mới biết anh là đại thần thể thao điện tử, giây sau đã gặp mặt là kiểu gì?

Nightmare: Em học ở đại học S à?

Tiểu Mãn hiếu kỳ: … Ừm, sao anh biết tôi học đại học?

Nightmare: Vòng bạn bè của em.

Tiểu Mãn: À, đúng rồi.

Đúng là vòng bạn bè của cô có chế độ định vị.

Nightmare: Ý em như nào?

Ứng Tuân vẫn còn hỏi đến cùng.

Tiểu Mãn bối rồi, vừa có ý không muốn, lại vừa muốn.

Cô cũng muốn xem anh có giống như trên mạng không.

Tiểu Mãn viết: Tôi thuộc cung Thiên Bình.

… Ý là tôi là người hay do dự, khó đưa ra đáp án.

Nightmare: Tôi cung Ma Kết.

Tiểu Mãn: …

Này, tôi không định trò chuyện về chòm sao với anh đâu…

Cô vẫn muốn tự mình quyết định nên hỏi: Khi nào vậy?

Nightmare: Ngày mai.

Tiểu Mãn: …

Nhanh quá anh ơi!

Nightmare: Không được à?

Tiểu Mãn: … Cũng không phải.

Nightmare: Tôi tới đón em.

Tiểu Mãn còn đang phân vân: Tôi còn chưa sẵn sàng.

Nightmare: Chỉ gặp mặt mà thôi, có bắt em đi ăn rồng một mình đâu.

Tiểu Mãn: …

So sánh kỳ quái mà lại hợp lý quá nhỉ.

Nightmare: Khi nào em muốn gặp thì nói cho tôi.

Anh tỏ ra rất tôn trọng ý kiến của cô.

Liệu anh có giận không nhỉ…

Làm sao để hết cái tính do dự này đây huhu…

Đầu cô nóng lên, đáp lại: Mai thì mai, tôi cũng không có việc gì, mấy giờ vậy?

Nightmare: Giữa trưa, tầm 11h đi, ăn một bữa cơm nhé.

Tiểu Mãn: Ừm được.

Lúc gõ xuống dòng này, nhịp tim cô như muốn đập thẳng xuống giường.

Ôi mẹ ơi sao lại đồng ý mai gặp chứ, cô còn chưa chuẩn bị tí nào!

Trò chuyện xong, Tiểu Mãn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, ngày mai nên trang điểm, ăn mặc thế nào đây.

Hoàn toàn không buồn ngủ…

Chết mất…

Chắc cô sẽ mất ngủ mất…

Mất ngủ thì mai hai mắt sẽ thâm quầng, mà kem che khuyết điểm hình như dùng hết rồi?

… Chỉ có thể mượn Trương Kỳ mà thôi.

Mặc váy được không nhỉ? Hay quần jeans cho trẻ trung?

Buộc tóc đuôi ngựa?

Thôi mai phải vào tiệm cắt tóc gội đầu trước cổng trường mới được.

Như này sao ngủ nổi TAT…

Quả nhiên Chương Tiểu Mãn lo nghĩ tới tận gần ba giờ sáng mới ngủ được.

Cả đêm cô ngủ không được ngon lắm, tới khi đồng hồ báo thức lúc chín giờ, cô bật dậy khỏi giường trong tình trạng tinh thần rất tỉnh táo.

Cô xoay người xuống giường, bắt đầu sột soạt vệ sinh cá nhân.

Sợ đánh thức bạn cùng phòng.

Đúng mười giờ, Tiểu Mãn tới tiệm cắt tóc gội đầu để sấy tạo kiểu chứ không uốn.

Hai người hẹn nhau ở cổng Tây trường đại học cô.

Lúc tới nơi, nhịp tim Tiểu Mãn tăng chóng mặt, mặt cũng hơi nóng lên.

Chắc là do vừa rồi ngồi gần máy sấy quá, nên trên người cô vẫn còn sót lại nhiệt.

Cả mặt trời nữa, làm mặt cô đỏ hết cả rồi.

Cách giờ hẹn còn mười phút nữa, cô cũng không biết tại sao lại tới sớm trước tận mười phút như vậy.

Đang là giữa trưa nên cửa Tây có rất nhiều sinh viên đi qua đi lại.

Từ xa cô đã thấy một người con trai, cũng lập tức nhận ra anh.

… Bởi vì anh rất cao, đúng kiểu hạc giữa bầy gà.

Hơn nữa hôm qua cô cũng xem không ít ảnh của anh, trong đầu vẫn còn nhớ rõ…

Tiểu Mãn dừng bước, không dám bước tới trước.

Sao anh cũng tới sớm như vậy?

Còn sớm hơn cả cô nữa…

Hai má lại nóng bừng, Tiểu Mãn đứng đó không xa lặng lẽ nhìn anh.

Thì ra anh trông như thế này.

Anh đứng dưới bóng cây, tóc ngắn sạch sẽ, không giống mấy tên con trai chơi điện tử cắt tóc ngang trán thường thấy.

Lưng hơi gù hơn con trai bình thường, nhưng cũng chỉ một chút không ảnh hưởng nhiều.

Anh mặc một chiếc áo phông quần dài màu trắng, giống hệt sinh viên.

27 tuổi thật đấy à?

Bình tĩnh một lát Tiểu Mãn mới cúi đầu gửi Wechat cho anh, thông báo rằng cô đã đến.

Quả nhiên, người đàn ông cách đó mấy mét ngẩng đầu, như có thần giao cách cảm nhìn về hướng này…

Hướng của Tiểu Mãn.

Thấy cô rồi!

Ánh mắt hai người chạm nhau một giây, Tiểu Mãn lúng túng cúi đầu, ngắm mũi giày rất nhiệt tình.

Sợ gương mặt cà chua này bán rẻ chính cô.

Cô cúi đầu, có phần hơi buồn cười bởi vì ánh mắt của anh, dường như chẳng có tiêu cự gì cả.

Khiến cô bỗng nhớ tới biệt danh trên Internet của anh, “Vua ngủ”, “Vua ngủ không tỉnh”, đủ kiểu gọi.

Mà hình như thế thật.

Tiểu Mãn đứng đợi một lúc, chờ anh tới trước mặt cô.

Cũng nhân lúc này chỉnh lại biểu cảm gương mặt, cô không muốn để anh nhìn thấy gương mặt đỏ chót này của mình.

“Chương Tiểu Mãn.”

Có âm thanh vang lên trên đỉnh đầu, vẫn giọng nói uể oải, trầm thấp chẳng có tí sức lực nào, rất êm tai.

Hình như… Nghe bên ngoài còn cuốn hút hơn trên mạng…

Anh gọi cô, không phải dùng câu nghi vấn mà là gọi thẳng tên, tên thật, cả họ và tên.

Trời ạ, sao thế này, cô chẳng dám ngẩng đầu nhìn anh nữa luôn.

Làm sao bây giờ?

Tiểu Mãn vẫn cụp mắt, trả lời rất bé: “Ừm.”

“Chương Tiểu Mãn.” Anh lại gọi cô một lần nữa.

Người đàn ông cao lớn này đứng trước mặt làm cô thấy ngộp thở chết đi được.

Tiểu Mãn: “…”

Đúng rồi.

Là tôi đó.

Tôi còn vừa trả lời xong đấy?

Làm gì mà lại gọi thế?

Cô còn chưa trả lời, anh lại bật cười trước.

Mặt cô đột ngột đỏ bừng, thẹn quá bèn hỏi: “Anh cười cái gì?”

Giọng nói có phần buồn bực, nhưng lại rất yếu ớt, không dám liếc mắt nhìn người trước mặt.

“Ừ, cười cái gì nhỉ?” Ứng Tuân đáp.

“Sao tôi biết anh cười gì chứ?” Tiểu Mãn lẩm bẩm.

“Anh cũng không biết.” Anh nói: “Chỉ là rất muốn cười mà thôi, từ lúc trên đường tới giờ, cứ cười một mình, lạ quá nhỉ.”

Tiểu Mãn: “…”

Người này có thấy ngại không vậy, trên đời này chắc chỉ có anh mới dám thẳng thắn nói ra cảm xúc của mình như thế mất.

Nhưng lại khiến cô buồn cười theo.

Thấy Tiểu Mãn không lên tiếng, Ứng Tuân tỏ ra bình thường lại, hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”

Tiểu Mãn đáp: “Sao cũng được.”

Hỏi vấn đề này với cung Thiên Bình có tác dụng gì hả?

Ứng Tuân: “Vậy thì ăn bừa đi.”

Tiểu Mãn đành hỏi: “Ăn gì vậy?”

Ứng Tuân: “Dẫn em tới một nơi.”

..

Trên xe, Tiểu Mãn không nói chuyện với Ứng Tuân nữa.

Cô lặng lẽ nhìn anh, bàn tay cầm lái thuôn dài, khớp xương rõ ràng rất có mùi vị đàn ông.

Thì ra thứ tạo ra thao tác linh hoạt trên bàn phím khô khan chính là đôi tay này sao.

Trong xe rất yên lặng, cực kỳ yên lặng.

Có chút lúng túng khó hiểu.

Ứng Tuân hỏi cô: “Có muốn nghe nhạc không?”

Dù sao cô cũng không biết nói gì, nghe vậy bèn gật đầu: “Được.”

Anh mở nhạc.

Tất cả đều là những ca khúc nước ngoài, giọng nam khá lớn tuổi, cực kỳ trầm vang quanh xe, phảng phất như đang ngâm thơ bên tai.

Khác hẳn những bài hát mà Hòa Tiểu thường mở trong điện thoại.

Tiểu Mãn nghe tuy không quen lắm, nhưng lại bỗng bị cuốn hút bởi những ca khúc này.

Cô hỏi: “Ai hát vậy ạ?”

“Korn, ca sĩ này lớn tuổi lắm rồi.” Ứng Tuân vừa đáp vừa đưa một cái hộp bên cạnh ra: “Đây.”

Tiểu Mãn nhận chiếc hộp, đó là một chiếc album.

Cũng trong nháy mắt đó, mặt cô lại đỏ ửng lên, có phải anh cố ý không thế?

Album…

Tên ca sĩ, Leonard Cohen.

Tên album…

..