Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 114: Bóc mẽ sự thật (3)



Triệu Đình Đình trừng mắt lên theo phản xạ. Cô đứng tần ngần tại chỗ nhìn cậu thanh niên phía trước. Có một khí thế toát ra từ cậu ta, không giống như bình thường hay khóc lóc và theo chân người khác phiền phức, thì lần này Hựu Hựu tỏa ra một lượng sát khí vừa đủ để đối phương chăm chú, trông bề ngoài thì bất cần nhưng bên trong lại ngoan cố, hiểm độc.

Tại sao Hựu Hựu lại nhắc đến gia tộc họ Lục vào lúc này...còn cái tên Lục Niên chẳng phải là tên của người thừa kế gia tộc họ Lục mà tên bang chủ đã bắt cóc cô và cậu ta nhầm lẫn ư? Cậu ta vậy mà lại biết đến gia tộc đó cùng hai từ trong chữ Lục Niên đó...khuôn mặt nghiêm túc này thực sự không vui chút nào. Cậu ta...đùa quá đáng lắm rồi.

“Cậu thôi ngay. Tôi sẽ không tin cậu, tên ngốc!” Bởi cậu ta chính là tên ngốc nên cô không muốn nghe thêm điều gì từ miệng cậu ta nữa. Cậu ta đang đóng kịch cho ai xem vậy chứ, chỉ có điều vở kịch này chân thực quá. Cô tự hỏi không biết ai là người đã bắt cậu ta phải nói những lời tự nhận này. Hựu Hựu vốn bị ngốc nhưng hiền lành, dễ tin người.

Lục Niên chớp mắt nhìn Triệu Đình Đình, hai tay đưa lên ôm đầu bất lực. “Tôi là Lục Niên, bố mẹ tôi chính là Lục Long, Lục Giai Tâm. Người đàn ông hôm đó là bác trai tôi, Lục Viên.” Biết chắc khi Triệu Đình Đình nghe tin này sẽ cảm thấy sốc lắm. Nhưng Lục Niên chính là không còn gì để mất nữa, kể từ khi khuôn mặt này đã do một tay Sở Minh Thành tàn phá...

“Không thể nào…” Triệu Đình Đình lắc đầu không dám tin vào tai mình, càng không muốn tin vào đôi mắt sáng của mình. Hựu Hựu sao lại tự nhận mình là người của tên bang chủ xấu xa đó. Cái tên đã vô lý ép tội giết người lên Sở Minh Thành.

Sở Minh Thành đúng là tàn khốc, nhưng bất kể mỗi việc anh làm đều có lý do. Huống hồ lật đổ cả một gia tộc lớn mạnh đó lúc hai mươi hai tuổi? Khó mà tin được, Sở Minh Thành sẽ không làm những điều đó đâu!

Nhưng...Hựu Hựu...cậu ta nói năng không còn ngác ngứ và ngốc nghếch như trước kia. Cậu ta nhìn đúng là rất thông minh và hiểu chuyện, thật trưởng thành.

“Đừng cố gắng chứng minh những điều vô ích nữa. Cậu đang làm phí thời gian của tôi.” Triệu Đình Đình khoanh hai tay trước ngực, ít ra cô vẫn có thể giữ sự bình thản này để bênh vực người cô yêu.

Vô ích? Lục Niên hơi nghiêng đầu ngắm trọn bộ dạng kiên định của Triệu Đình Đình. Cô thật sự không tin cậu ta dù một chút, trước sau gì cũng là bênh vực Sở Minh Thành, điều đó chứng minh suy nghĩ của cậu ta là không sai. Triệu Đình Đình quả nhiên đã có tình cả với Sở Minh Thành, ‘người bố đáng mến’ của ‘Hựu Hựu'. Đáng tiếc, vậy mà cậu ta vốn là Lục Niên!

“Đình Đình, Đình Đình yêu hắn đến vậy sao?”

Triệu Đình Đình giật bắn mình, cô nhíu mày nhìn cậu thanh niên trước mặt, rất nhanh hai má ửng hồng. Nếu cậu ta đã biết rồi thì cô sẽ không giấu diếm nữa, cũng tránh đi được tình trạng tồi tệ đã xảy ra chiều hôm qua. Cậu ta có lẽ sẽ buông bỏ được suy nghĩ cô là vợ cậu ta nếu như biết cô thích...bố cậu ta, Sở Minh Thành. Triệu Đình Đình gật đầu nhận định không một chút do dự.

“Cũng chỉ là một người thay thế. Triệu Đình Đình, hứng thú vậy ư?” Lục Niên nhếch mép.

Thay thế...ý của cậu ta là gì? Triệu Đình Đình cắn răng đợi chờ những điều tiếp theo mà Hựu Hựu chuẩn bị nói. Cô vẫn chưa hiểu ý của cậu ta cho lắm. Lại dám gọi cả họ tên của cô...xa lạ làm sao.

Một luồng khí lạnh từ đâu bao quanh lấy Triệu Đình Đình, cô ôm lấy thân mình, mắt nhìn Hựu Hựu không rời.

“Giai Nghi. Biết chứ?”

Lục Niên xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau ra vẻ bí hiểm, ánh mắt tối sầm đó thôi nhìn cô mà hơi ngửa mặt lên trời.

“Là mẹ cậu, vợ của...Sở Minh Thành?” Triệu Đình Đình lắp bắp, cô mím môi mỗi khi nhớ đến cái tên Giai Nghi hoặc có ai gợi lại cho cô nhớ. Sở Minh Thành đã gọi tên cô ta trong vô thức...mọi thứ anh ta làm đều chứng tỏ Giai Nghi từng là một người rất quan trọng với mình cho đến thời điểm hiện tại.

Thật không thể tin nổi cho đến thời điểm hiện tại cô gái này vẫn cho người phụ nữ đó là mẹ cậu ta. Vẫn cho rằng Lục Niên này là con của tên khốn Sở Minh Thành sao. Không thấy Hựu Hựu nói gì nữa, Triệu Đình Đình thả lỏng cơ thể hơn, cô đoán chắc Hựu Hựu đã á khẩu rồi. Giai Nghi trước giờ đều chưa thấy xuất hiện, cô nghi ngờ rằng cô ấy đã chết...hoặc ly hôn với Sở Minh Thành. Nhưng tại sao khi nhắc đến cái tên Giai Nghi cô lại thấy Hựu Hựu thờ ơ như vậy chứ…

“Ha ha…” Lục Niên khom bụng cười giòn dã, cậu ta đứng thẳng lưng lên tặc lưỡi. Dù là hai mươi tuổi, nhìn cậu ta bây giờ thực sự kém khí chất của Sở Minh Thành vài bậc mà thôi. Khoảng cách của Triệu Đình Đình và cậu ta bây giờ là khoảng năm mét chẵn, Triệu Đình Đình vẫn chưa nhận ra được điều gì từ vị trí đó.

“Nếu tôi chứng minh được tôi và Đình Đình thực chất không là vợ chồng thực sự, tôi cũng không phải là con trai của Sở Minh Thành, Đình Đình có tin tôi không?” Vừa nói Lục Niên vừa di chuyển chân đến cánh cửa phòng cũ kỹ bên cạnh, tay vừa đặt lên viên ngọc xanh đã thấy lành lạnh.

Nhìn cái cách Hựu Hựu sờ cánh cửa Triệu Đình Đình cũng cảm thấy kỳ lạ, cô chủ động tiến lên vài bước để nhìn kỹ Hựu Hựu và cánh cửa đó kỹ hơn, bất giác giật thót mình lui người lại, khẽ nuốt một ngụm nước bọt mới từ từ mở miệng. “Đây chẳng phải căn phòng bị niêm phong sao? Sở Minh Thành đã cấm ai được lại gần nó.”

Thấy Triệu Đình Đình vẫn còn nhớ một chút về căn phòng, Lục Niên đút tay vào túi quần như tìm thứ gì đó rồi rút ra một chiếc chìa khóa còn mới, như thể mới được làm ra vậy. “Đúng vậy, Đình Đình chưa bao giờ tò mò xem bên trong đây có gì à?”

“Ý cậu là gì...tại sao tôi phải tò mò trong khi anh ấy nói không muốn ai đến gần chứ!” Triệu Đình Đình thở ran nhìn cánh cửa bị xích quấn quanh, trong lòng trào lên cảm giác sốt ruột lạ thường, cả người lạnh đi không rõ lý do. Cô nhớ lần đầu tiên khi đứng trước căn phòng này cô cũng cảm thấy như vậy. Nói là không tò mò về căn phòng này cũng có một chút dối lòng, cô rất tò mò về nó mới đúng. Bên trong đó có gì mà Sở Minh Thành lại cấm mọi người lui tới vậy?

“Mọi bí mật sẽ được giải đáp ngay bây giờ. Hãy cùng tôi...tìm hiểu bí mật và chôn vùi nó mãi mãi nhé.” Lục Niên cười khổ, ánh mắt lộ lên sự chiếm đoạt.

Cậu ta nói vậy là có ý gì? Triệu Đình Đình bắt đầu cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ kể từ khi Hựu Hựu cắm chìa khóa vào ổ xích trên cửa và mở nó, một mùi gì đó như xăng dầu thoang thoảng với không khí bay qua khứu giác cô. Tâm tình bất an, Triệu Đình Đình nhìn khắp bốn xung quanh, cả người co lại, khuôn mặt rõ ràng đang sợ hãi. “Đừng mở nó, Sở Minh Thành đã niêm phong rồi mà. Cậu không sợ anh ta trừng phạt ư?” Cô nhẹ giọng khuyên ngăn nhưng cánh cửa vẫn lạch cạch tiếng xích, Hựu Hựu không ngừng lại hành động của mình. “Tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu như cậu bị đánh đâu! Mau dừng lại đi, cậu lấy đâu ra chiếc chìa khóa đó hả!”

Lục Niên vẫn giữ thái độ trầm ổn, tập trung mở khóa xích, không quên thi thoảng liếc xéo mắt theo dõi thái độ của Triệu Đình Đình. “Tôi là người thừa kế của một gia tộc. Bất kì là điều gì tôi cũng có thể làm được.”

Vẫn mặc nhận như vậy… Hựu Hựu đúng là điên rồi. Mùi xăng dầu ở đâu mà nồng nặc quá. Triệu Đình Đình đưa tay lên che mũi và miệng, mặt nhăn lại bất mãn.

Dây xích lần lượt rơi leng keng xuống đất, Lục Niên tiếp tục vặn chốt cửa phòng, khóe môi cong cong phức tạp. Cửa phòng vì đã lâu không mở nên đẩy vào trong có chút khó khăn, hai phút sau cửa phòng vang lên tiếng cạch, Lục Niên mở toang cánh cửa nhìn vào bên trong. Chính cậu ta nhìn nơi này còn giật mình lùi chân lại.

“Có chuyện...chuyện gì sao?” Triệu Đình Đình đưa tay lên ôm ngực mình. Sao cậu ta nhìn có vẻ nghiêm trọng thế.

“Đến đây.” Lục Niên nâng lên hạ xuống yết hầu một lượt, mắt hơi nhắm lại không nhìn vào bên trong.

Triệu Đình Đình chầm chậm đi đến, cô hơi nghiêng đầu tò mò, căn phòng này rốt cuộc có gì?

“C...cái quái gì thế này?” Cô đưa tay lên che miệng, giọng nói run rẩy.

Bên trong căn phòng đồ đạc đều bị sắp xếp lộn xộn, nhiều món đồ vung vãi dưới đất...tất cả vẫn chưa làm người nhìn để tâm bằng...một vũng máu đã khô loang lổ trên mặt đất, vết máu lớn, nhiều nơi tóe ra trông rất dã man. Căn phòng bị bỏ đi đã lâu, bên trong âm u, lưới mạng nhện giăng đầy từ ngoài cửa đến bên trong.

Từng có tai nạn gì ở đây hay sao...hay...hay là…

Triệu Đình Đình tái mét mặt mày muốn quay lưng đi, cô không thể chứng kiến cảnh tượng này thêm giây phút nào, buồn nôn quá!

“Không tò mò về Giai Nghi sao?” Lục Niên đột nhiên lên tiếng khiến Triệu Đình Đình dừng chân. “Đây chính là phòng của cô ta, có ảnh đấy.” Thế rồi môi lại nhếch nhếch, cố ý khiến Triệu Đinh Đình không muốn rời đi.

Có ảnh của Giai Nghi. Có sao? Có ảnh của người phụ nữ Sở Minh Thành từng rất yêu, lại còn là phòng của cô ấy. Vậy tại sao trong phòng lại có những dấu vết dị hợm như vậy, tại sao Sở Minh Thành lại để một căn phòng như này trong chính ngôi nhà của mình rồi niêm phong lại chứ. Triệu Đình Đình có cảm giác đang đứng trước căn phòng ma ám, có khi nào là vì xem phim kinh dị quá nhiều?

Quay người lại một lần nữa và nhìn vào bên trong căn phòng, Triệu Đình Đình nhìn Hựu Hựu, chỉ thấy ánh mắt long lanh đó vẫn đang nhìn cô giống như thuyết phục cô vào bên trong xem vậy. Nếu là phòng của Giai Nghi...cô cũng muốn vào bên trong xem, là muốn xem dung mạo người phụ nữ đã khiến Sở Minh Thành yêu say đắm như thế nào, chắc hẳn rất xinh đẹp…

Gật đầu một cái, Lục Niên đưa một tay về phía trước như mời Triệu Đình Đình vào trong.

Lồng ngực Triệu Đình Đình đánh rộn, cô mím môi nhìn vào bên trong một lần nữa, nhìn máu khô trên mặt đất rồi nhìn cửa sổ phía đối diện bên trong căn phòng vẫn đang lộ chút kẽ hở. Sở Minh Thành đã từng cấm cô lui tới đây, dù là chạm tay vào cũng không thể...lần này anh không có ở nhà, mà căn phòng này...cô thật sự không nỡ bỏ qua, cô muốn nhìn dung mạo người phụ nữ đó, anh ấy mà biết hẳn rất tức giận cho xem.

Xin lỗi nhé Sở Minh Thành...em chỉ vào xem một chút.

Triệu Đình Đình hít một khí lạnh lấy can đảm, cô đi sâu vào bên trong căn phòng, cố tránh đi vũng máu đã khô từ rất lâu.

Bên ngoài căn biệt phủ, bóng dáng trên dưới năm chục người đàn ông mặc đồ đen, tóc dài vây quanh biệt thự. Mùi xăng dầu bốc lên khắp nơi trong khuôn viên Sở gia.

“Bang chủ, đã xong.”

“Bên này cũng đã xong.”

“Báo cáo, bên này cũng đã xong!”

Lục Viên nhìn căn biệt thự khinh miệt, mắt trừng lên lòng trắng, cầm một thiết bị nhỏ dài bằng một đốt ngón tay có ăng-ten lên. Ông ta cất giọng nghiêm khắc. “Lục Niên, ta chờ con ra hiệu. Nhớ tìm cho mình một lối thoát an toàn.”