Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 134: Không cần để tâm đến ai



Màn đêm nhanh chóng đi qua, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp bốn phương. Ánh nắng trên mặt biển lấp lánh, khiến vạn vật trở nên vô cùng sinh động.

Ngày cuối cùng đóng mv của Lưu Luân. Là một đĩa nhạc của nữ ca sĩ Châu Châu, ca sĩ này đối với mọi người mà nói rất nổi tiếng, kiêu sa và xinh đẹp. Còn đối với Tố Tố chẳng là gì cả, đơn giản cô còn không biết cô ta là ai…

Ngồi dưới tán cây dừa ngắm nhìn Lưu Luân từ xa, anh đang được những chuyên gia sắp xếp đồ để mặc, vài người đứng cạnh sửa sang lại tóc cho anh, trang điểm và chỉnh chu lại nhiều thứ khác. 

Ngáp dài ngáp ngắn mấy hồi, Tố Tố rơm rớm nước mắt chống cằm. Thực sự quá là buồn ngủ đi. Mỗi lần đi theo Lưu Luân nhìn anh làm việc cô lại thấy bản thân mình rảnh rỗi. Anh luôn bận bịu với công việc của mình, còn cô một công việc thậm chí còn không có. Chợt nảy ra trong đầu cô lúc này là một câu hỏi, trước kia cô đã làm gì nhỉ? Cô thấy bản thân mình thật vô dụng, chỉ biết bám theo chồng mình suốt ngày thì có thể làm gì đây.

“Chuẩn bị đi, mọi thứ phải thật hoàn hảo. Đợi Châu Châu đến chúng ta sẽ bắt đầu quay.” Ông đạo diễn đầu đội một chiếc mũ da thời trang, một chỏm râu dưới cằm lộ ra, bụng bia của ông cũng khá lớn. Nhìn ông vậy thôi mà lại là đạo diễn có tiếng trong nghề, cũng phải xếp ngang Lưu Luân.

Đó là những gì Lưu Luân nói với cô, anh ấy đã nói cho cô biết về những công việc của mình trong một bữa ăn tối. Hiện tại anh đã dừng lại việc làm đạo diễn để tập chung cho diễn xuất nhiều hơn, thật đúng là một con người đa tài. Phút chốc Tố Tố lại cười một mình tự mãn, rằng cô có một người chồng xuất sắc không phải ai muốn cũng có được.

Nhân cơ hội mọi thứ đã đâu vào đấy, Lưu Luân lén nhìn sang phía Tố Tố, thấy cô đang mỉm cười nhìn mình thì đột nhiên lại cảm thấy ấm lòng vô cùng. Cuối cùng hai người đã thân thiết lại như ban đầu, Tố Tố không còn những biểu hiện lạ, cô vẫn luôn lẽo đẽo theo sau anh một câu chồng, hai câu chồng khiến anh rất hài lòng.

Chợt thấy Lưu Luân nháy mắt với mình, Tố Tố xấu hổ đưa tay ra vẫy vẫy với anh, đó cũng chỉ là phản xạ tự nhiên. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt xanh của anh khiến cô như được giải tỏa mọi căng thẳng. Chỉ mong rằng sau này hai người có con...ít ra thì cũng nên có đôi mắt giống Lưu Luân, cô rất thích màu mắt xanh này.

“Lưu Luân, có khát không? Tôi đem nước cho cậu đây.” Vị trợ lý của Lưu Luân nhanh nhẹn vặn nắp chai nước. Dù sau cũng đứng dưới nắng một lúc rồi, không biết Lưu Luân có mệt không, cái cô ca sĩ Châu Châu kia quả là rách việc, sao lại chậm trễ như vậy chứ, lẽ nào ỷ mình là người xinh đẹp nên muốn lộng hành?

Lưu Luân cười lắc đầu, nụ cười khiến đàn ông cũng phải ganh tị mà đập thịch trái tim. “Tôi không khát, là nắng ban mai mà, rất tốt cho sức khỏe đấy.” Tiếp lời Lưu Luân lại nhìn Tố Tố, cô đã thôi nhìn anh và ngáp lên xuống mấy lần. Có lẽ trước kia Tố Tố là một người ngủ sớm thức muộn, nhìn cô vẫn trong bộ dạng ngái ngủ quả là có chút buồn cười. “Anh có thể giúp tôi đem chút hoa quả tươi và nước ép đến cho cô gái ngồi đằng kia không?” 

Ai cũng nhìn về phía tay của Lưu Luân rồi tặc lưỡi hâm mộ. Cô gái này luôn được Lưu Luân đem theo, không phải trợ lý, không phải người giúp đỡ trong công việc, chỉ có thể là bạn gái cậu ta. Có điều cho đến thời điểm hiện tại Lưu Luân vẫn chưa từng công khai mối quan hệ nam nữ nào với ai.

Đang ngủ gà ngủ gật lại thấy có người vỗ vai, Tố Tố ngẩng đầu lên đưa tay dụi mắt, một đĩa nho Mỹ xuất hiện trước mắt cô. 

“Cậu ta nói đưa tới cho cô. Cô có mệt lắm không, có thể ra phía đạo diễn ngồi trên ghế nghỉ ngơi.”

“A... Không cần đâu.” Tố Tố xua xua tay, tiếp đó nhận nước và hoa quả từ tay trợ lý của Lưu Luân.

Cả một phim trường dường như chỉ đang đợi bóng dáng một người tới, ca sĩ Châu Châu đã trễ gần nửa tiếng rồi. Khiến chồng cô phải chờ đợi như vậy thật không nỡ chút nào, không biết cô gái kia là ai mà to gan như vậy.

“Đạo diễn, cô ấy có đến không vậy?” Nhiều người sốt ruột gặng hỏi đạo diễn mãi. Cuối cùng chỉ nhận lại sự im lặng của ông ta. Thật chẳng ra làm sao, đường đường là người nổi tiếng, lại phải đợi một người mới đặt chân vào nghề.

“Mọi người tập trung, Châu Châu đến rồi!” Năm phút sau một người chạy đến thông báo, Lưu Luân hơi nhíu mày khó chịu nhìn theo hướng tên vừa thông báo chạy đến.

Châu Châu dưới lớp trang điểm kỹ lưỡng, đầm Maxi xanh bồng bềnh như cưỡi mình trên mây, đôi chân dài và trắng ngần lộ ra. Cô ta chậm rãi đi tới, bình thản như không xảy ra chuyện gì.

Đây là lần đầu tiên Lưu Luân hợp tác trực tiếp với Châu Châu, trước kia có hợp tác qua nhiều lần nhưng cô ta cũng chỉ là diễn viên phụ hoặc là người dân thường trong các mv, Châu Châu vốn chuyên về ca nhạc, không biết tại sao lấn sang cả diễn xuất. Lần này không biết vì gì mà được chọn làm nữ chính, khả năng diễn xuất của cô ta thậm chí không nổi một người mới bước chân vào nghề.

“Em làm gì mà đến muộn vậy?” Đạo diễn là người đầu tiên đi tới, ông ta nhíu mày, đập đập sấp kịch bản vào tay. “Lỡ bao việc rồi.”

Ai cũng kinh ngạc trước điệu bộ của đạo diễn, riêng Lưu Luân dường như đã nhận ra sự mờ ám của hai người này. Đạo diễn Cố trước nay là người lão luyện trong nghề, nhưng cũng nổi tiếng là sát gái, ông ta có rất nhiều bồ nhí bên ngoài. Nếu đúng như suy luận của anh, vai nữ chính lần này của Châu Châu cũng là nhờ lên giường với ông ta.

“Hừ.” Châu Châu nhìn ông ta bằng con mắt ghẻ lạnh, cứ thế mà phớt lờ đi qua. Cuối cùng lại giành ánh mắt dịu dàng nhìn Lưu Luân. “Chào anh.” Cô ta đã phải đánh đổi rất nhiều thứ để có thể đóng chung mv với Lưu Luân, thậm chí phải bò đến chân giường đạo diễn để xin ông ta một cảnh hôn nam chính, cuối cùng ngày này cũng tới. Để được hôn Lưu Luân cô ta đã phải đánh răng ba lần, trang điểm khiến cho mình lộng lẫy nhất rồi mới đến, mọi thứ phải tuyệt đối hoàn mỹ, không được sai sót.

Đạo diễn tối sầm mặt lại, chịu ánh mắt cợt nhã của đoàn làm phim, chết tiệt dám quan tâm nam nhân khác trước mặt ông ta, đáng tiếc Lưu Luân lại là người trẻ tuổi tài năng mà ông không muốn động đến sợ tự chuốc lấy phiền phức cho mình, nha đầu ẻo lả này đợi khi xong mv ông sẽ tước đi mọi thứ mà cô ta có.

Lưu Luân nhếch mép, đầu hơi cúi coi như chào hỏi, nhìn sao cũng là sự khinh thường. Bàn tay Châu Châu đưa ra Lưu Luân còn không chạm lấy một cái, khiến cô ta rất mất mặt. 

Tố Tố ngồi ăn nho cứ bịt miệng cười, thật tội nghiệp Châu Châu xinh đẹp, định quyến rũ chồng tôi sao? Cô nghĩ mình là ai vậy chứ.

Để ý thấy Lưu Luân nhìn sang phía khác cười đùa, Châu Châu không khỏi cam tâm mà nhìn theo. Bất giác thấy Tố Tố ăn mặc giản dị ngồi đó, tuy giản dị lại đẹp hơn người, từng đường nét như tạo hóa thiên nhiên tạo ra bằng một trăm điểm vậy. Vậy ra đây chính là tình nhân của Lưu Luân, người mà bấy lâu nay dính với tin đồn là vợ của Lưu Luân mà chưa công khai đây ư? Tốt lắm, có cơ hội gặp mặt, để xem cô xứng đáng với Lưu Luân ở điểm gì, tôi đã lặng thầm thích anh ấy từ rất lâu rồi, sao không biết cô chứ, đồ cáo chín đuôi giả nai ngoan ngoãn!

“Cắt!”

“Cắt!”

“Quay lại.”

Ngay sau đó đều là những tiếng hô hào lớn của đạo diễn, hầu như ông ta không ưng ý bất cứ hành động nào của Châu Châu khiến cô ta cũng có chút bực tức nhưng không dám lên tiếng mà phải làm theo.

Lưu Luân nhiều lần đưa tay lên bóp bóp sống mũi vì mệt mỏi. Đúng là Châu Châu không hề biết diễn, động tác còn cứng và chưa nhuần nhuyễn, giống như làm theo ý mình chứ không đọc kịch bản trước khi quay vậy. Nhưng vẫn có thể sửa, không đến nỗi ngang chừng lại bị cắt như này. Nói đúng hơn ông đạo diễn đang muốn tình nhân của mình và anh phải chịu chung sự mệt mỏi vì khiến ông ta tức giận.

Tố Tố ngồi đó nhiều lần không giấu được tức giận mà ném cát tứ tung. Ông đạo diễn kia thật kỳ quặc, đâu phải Lưu Luân diễn không tốt, rõ ràng là Châu Châu cố tình diễn sai để gần gũi Lưu Luân, sao lại không nhắc nhở cô ta chứ, không công bằng chút nào.

“Đạo diễn Cố, tôi nghĩ cảnh này nên để Châu Châu đọc rõ lại kịch bản.” Lưu Luân hạ tay đi về phía đạo diễn, rõ ràng tỏ ý không hài lòng. Ông ta thấy vậy liền cười ngượng, liếc xéo Châu Châu một cái rồi trả lời.

“Lưu Luân nói đúng, cô mau đọc lại kịch bản, thời gian diễn ra trong vòng năm phút. Bằng không đừng diễn nữa, tôi sẽ chọn một diễn viên đóng thế.”

“Không thể nào!” Châu Châu trợn mắt kinh ngạc, không phải lúc lên giường đã thỏa thuận vai diễn này chỉ dành cho mình cô ta sao, bây giờ lại hai mặt như vậy, ông ta muốn nuốt lời?

Vội cầm kịch bản trong tay, chỉ mới đọc qua một lần cô ta đã hạ xuống. Kịch bản thật ra đều đã thuộc, chẳng qua cô ta muốn lợi dụng cơ hội tốt này để khiến Lưu Luân động lòng với mình mà thôi. 

Quả nhiên những cảnh sau Châu Châu đều đã làm theo kịch bản khiến ai cũng bất ngờ, mới đây còn diễn rất lộn xộn, vậy mà lần này thì đặc biệt nghiêm túc. Có vẻ như lời đe dọa của đạo diễn rất hữu dụng với cô ta.

Đến phân đoạn cảnh chuẩn bị hôn, Lưu Luân và Châu Châu đứng sát cạnh nhau bên chiếc đàn dương cầm trên cát trắng. Ai cũng hồi hộp nhìn bọn họ, Châu Châu mừng thầm trong lòng.

“Đ...đừng mà.” Tố Tố đứng phắt dậy, sao lại là hôn chứ, Lưu Luân dám hôn người phụ nữ khác sao, cô mới là vợ của anh cơ mà, anh không thể hôn người đó. Thật khó chịu khi thấy Lưu Luân thân mật với người khác.

Môi chưa chạm, mắt chưa nhắm. Đột nhiên Lưu Luân quay lưng đi, để mặc Châu Châu không hay biết gì đang chu môi giữa bầu không khí mặn chát của biển. Đến khi suýt lao mình về phía trước và làm trò cười cho cả đám người ở đó Châu Châu mới giật mình.

“Đoạn này trước đó tôi đã yêu cầu ông tìm một người đóng thế, đạo diễn không quên chứ.” Lưu Luân cười nhẹ nhìn ông đã diễn khiến ông ta ngỡ ngàng vài giây.

“N..nhớ, nhớ chứ, cậu nhìn xem, người đóng thế đã ở đây.” Nói rồi ông ta chỉ sang bên cạnh mình, một người đàn ông mặc bộ đồ giống hệt Lưu Luân, ngay cả tóc cũng phải giống, có điều nhan sắc thì...thật sự quá tệ.

Châu Châu không hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta đứng chôn chân dưới cát, hai mắt mơ hồ nhìn người đàn ông mình thích đang đi về phía người phụ nữ đang ngồi dưới bóng cây dừa.

“C...chồng, anh sao lại…” Tố Tố kinh ngạc đi tới trước mặt Lưu Luân, cô ngẩng đầu lên với đôi mắt ngây thơ, đôi mắt nhuộm màu của biển cả đang phản chiếu lại dưới tầm nhìn của Lưu Luân.

“Tôi sẽ không để em phải…” Lưu Luân đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mềm của Tố Tố, ánh mắt ấm áp chỉ dành cho mình cô. “Để tâm đến bất kỳ ai. Dù là một người phụ nữ.”