Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 140: Thành công ngoài mong đợi



Châu Châu tái mét mặt mày, cô ta thở gấp gáp nhìn người phụ nữ kiêu ngạo trước mặt mình. Tố Tố phát điên rồi sao, còn dám nói cô ta ‘phèn’ là có ý gì? Vừa mới được Lưu Luân và đạo diễn nâng niu một chút rồi muốn làm gì thì làm sao. Cô ta khinh!

“Tố Tố, cô vuốt mặt phải nể mũi…”

Chưa kịp nói hết những lời muốn nói Châu Châu đã bị Triệu Đình Đình chạm tay vào mặt, tay của cô lạnh toát, giống như đang hóa băng toàn bộ khuôn mặt của Châu Châu để cô ta không thể nói gì thêm. “Suỵt.” Cô cười tà, mi mắt cụp xuống gợi cảm, đôi môi mọng đỏ khẽ cười. “Châu tiểu thư tức giận hay sao, tôi thực sự đã biết lỗi rồi mà, xin cô đó.” Bất giác cô thu tay về, giọng nói nỉ non như van xin người khác khiến Châu Châu hoảng loạn không biết phải xoay xở làm sao.

Biết thừa đây là Tố Tố đóng kịch nên từ đầu đến cuối Lưu Luân chỉ đứng xem ‘vợ’ mình định làm gì Châu Châu, hay chỉ là dạy một bài học đừng kiêu căng với người khác? Thi thoảng thấy Tố Tố mạnh mẽ như vậy anh lại có chút hụt hẫng, anh vẫn luôn nghĩ mình hiểu cô, và cô là một người con gái yếu đuối, anh đã nhầm. Tố Tố thậm chí có thể giải quyết mọi chuyện mà không cần có anh cho đến thời điểm hiện tại, anh đang học thích nghi với điều đó.

“Châu Châu, cô đừng có mà ỷ thế bắt nạt người mới!” Đạo diễn Cố đứng bật dậy chen vào cuộc tranh cãi, đối với Châu Châu là gương mặt già nua phẫn nộ, đối với Triệu Đình Đình lại là nụ cười xấu xa nhưng tận mức cưng sủng. “Tố Tố tiểu thư, cô có sao không?” 

Người ông ta nên hỏi là Châu Châu mới đúng, cô ta mới là người bị Triệu Đình Đình này đổ rượu lên, sao ông ta lại hỏi cô điều này. Đúng là lão già dê xồm, đáng ghét và khó ưa.

Triệu Đình Đình lắc lắc đầu, đôi mắt hơi ngước lên long lanh. “Tôi không sao đâu đạo diễn, nhưng Châu Châu cô ấy…”

Đạo diễn Cố lại hướng mắt về phía Châu Châu theo Triệu Đình Đình, ông ta tặc lưỡi nhìn bộ dạng thảm hại của cô ta rồi ngán ngẩm. “Đừng tự để làm mất hình tượng của mình, cô mau đi thay đồ mới rồi xuống ăn cơm.”

Quả nhiên ông ta sẽ bênh vực Tố Tố. Kỳ lạ, từ đầu đến cuối Tố Tố đều không cần tới sự trợ giúp của anh. Lưu Luân đi đến bàn ăn kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, hai tay đan xen nhau trên mặt bàn, tiếp tục xem chuyện đang diễn ra.

“Anh, anh bênh cô ta sao?” Châu Châu không nhịn được nữa mà nhắm mắt hét toáng lên, ít nhất cũng phải giải quyết mọi chuyện cho cô ta chứ, dẫu sao cũng đã từng gần gũi, chuyện này thật quá đáng.

Mọi người ai nấy cũng bàn tán. Tại sao lại gọi đạo diễn Cố là anh chứ? Ông ta đáng tuổi bố của Châu Châu!

“Im miệng!” Đạo diễn Cố lần này không nhân nhượng mà quát mắng cả Châu Châu, cô ta uất ức ngân ngấn nước mắt nhìn ông. Sau đó chạy qua Triệu Đình Đình ra bên ngoài cửa, cánh cửa đóng sầm một cái thô lỗ.

Đợi khi Châu Châu đi Triệu Đình Đình liền thu lại sự đáng thương của mình, cô đứng thẳng người phủi phủi hai lòng bàn tay.

“Tố Tố, ngồi xuống đây. Chúng ta cùng ăn cơm.” Đạo diễn Cố nhân cơ hội mượn gió bẻ măng, lập tức đặt tay mình lên vai Triệu Đình Đình, tay còn lại kéo chiếc ghế của Châu Châu ra, chính là chỗ ngồi gần ông ta.

Liếc mắt qua bàn tay bẩn thỉu của lão. Triệu Đình Đình chỉ khẽ nhếch mép mà bỏ đi. “Cảm ơn, tôi ngồi với bạn trai của mình.”

Bạn trai? Hàng chục con mắt trố tròn ngạc nhiên trước câu trả lời của Triệu Đình Đình. Cô tiến đến chiếc ghế trống bên cạnh Lưu Luân, miệng cười tươi với anh rồi kéo ghế ra ngồi xuống. Riêng đạo diễn Cố chính là tiếc đến đứt ruột vì đã không mồi chài được ‘mồi ngon’.

Lưu Luân lộ ánh mắt kinh ngạc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, trước giờ trước đám đông cô ấy không bao giờ tự nhận mối quan hệ giữa hai người. Nay luồng gió nào đã làm thay đổi Tố Tố của anh nhanh như chong chóng vậy chứ.

Bữa cơm kết thúc, Triệu Đình Đình và Lưu Luân rất nhanh đã trên chiếc xe của anh để trở về. Vừa đắm mình trong bản radio mà Lưu Luân bật, Triệu Đình Đình đưa ánh mắt hút hồn chiếu ra bên ngoài cửa kính xe nhìn đường phố tấp nập.

Đường phố vẫn vậy nhỉ, không thay đổi gì cả. Chỉ là lòng người thì đã thay đổi rồi.

Xe cứ chạy mãi với tốc độ trung bình, cho đến khi đi qua một khách sạn lớn quen thuộc trong mắt Triệu Đình Đình. Là nơi bán bánh kem ngon mê người đó, khách sạn Lưu Ly. Còn nhớ trước kia trên đường cùng Sở Minh Thành đến công ty, khi đi qua nơi này vì đói mà cô đã đáng thương như nào, chính anh là người đã mua lại khách sạn này. Thật hoài niệm…

Ánh mắt lộ vẻ buồn rầu và tiếc nuối, cứ ngoái lại nhìn khách sạn không nỡ rời đi của cô khiến nam nhân còn lại trong xe phải chú ý. Anh nhìn qua gương chiếu hậu rồi tấp xe vào lề đường ngay sau đó.

“Anh dừng lại làm gì thế?” Triệu Đình Đình không hiểu chuyện, cô ngây thơ hỏi Lưu Luân.

“Mua bánh cho em.” Lưu Luân cười ôn nhu, anh mở cửa xe ra ngoài, cửa xe đóng lại, không gian trong xe tĩnh lặng đến khó thở. Tại sao anh ta lại biết cô thèm ăn bánh kem?

Hơn mười lăm phút sau Lưu Luân quay trở lại với túi lớn và túi nhỏ. Hương bánh thoảng vani khiến tính ham ăn của cô trỗi dậy ngay sau đó. Đợi Lưu Luân ngồi vào chỗ của mình, Triệu Đình Đình chăm chú vào túi bánh mà không dám thò tay nhón lấy một cái. Nhìn bộ dạng của cô không khiến người nào đó cười quả là vô lý.

“Ha ha, của em. Tôi không cấm em ăn đâu.” Lưu Luân thắt dây an toàn xong đẩy túi bánh đến cho người phụ nữ bên kia.

Nhận lấy túi bánh từ tay Lưu Luân, Triệu Đình Đình ngại ngùng len lén nhìn vào túi bánh rồi lại nhìn Lưu Luân. “Vậy, em không khách sáo.” Lấy chiếc bánh nhân kem ra, Triệu Đình Đình há miệng cắn một miếng, cảm giác béo ngậy lan tỏa, cô áp một tay vào má cười tươi. “Ngon tuyệt!” 

Thông qua gương chiếu hậu, có thể thấy lớp kem trắng còn vương lại khóe môi Tố Tố, Lưu Luân bất giác đỏ mặt đưa một tay lên vỗ trán mình, có lẽ anh đang tự làm bản thân hư hỏng rồi.

Thấy Lưu Luân như vậy, Triệu Đình Đình đưa một tay lên lau lớp kem, cô cười he he nghiêng đầu sang anh. “Anh đang nghĩ bậy gì vậy?”

“Tôi không có.” Lập tức phủ nhận, chiếc xe của Lưu Luân sau đó lăn bánh, sao Tố Tố lại biết anh nghĩ bậy? Mặt anh thể hiện rõ ràng vậy sao.

Tối hôm sau, Triệu Đình Đình vừa tắm xong, trên tay cầm ly nước cam ép thưởng thức vị thơm ngon rồi nhìn ra cửa sổ sát đất. Thành phố này nhìn sao cũng thật là đẹp. Bên dưới là ngàn vạn ánh đèn, bên trên lại là bầu trời rộng lớn với mặt trăng tròn. Thoải mái vô cùng!

Rầm.

Cánh cửa phòng đột nhiên bị mở ra thật mạnh, Lưu Luân đi vào trong, anh vẫn cười cười vui vẻ, tay cầm điện thoại nhìn khắp căn phòng. 

“Anh làm em hết hồn.” Đưa tay vuốt ve lồng ngực, Triệu Đình Đình nhíu mày nhìn Lưu Luân. Anh ta có chuyện gì mà mất bình tĩnh như vậy?

Lưu Luân gạt qua lời khó chịu của cô, anh đi tới đưa ra chiếc điện thoại vẫn còn phát ra âm thanh của một bài hát. “Em nổi tiếng rồi!” 

“S...sao?” Triệu Đình Đình vừa đưa ly nước cam lên miệng nhấp một ngụm đã bị Lưu Luân làm cho ho sặc cả lên. “Khụ, khụ khụ…”

Anh giật mình vỗ vỗ lưng cô, đợi khi không còn tiếng ho nào phát ra thì mặt Tố Tố của anh đã đỏ lựng vì ho liên tục, cô bất ngờ đến vậy ư?

“Anh vừa nói…” Triệu Đình Đình nghi hoặc hỏi lại. Nếu nghe không nhầm Lưu Luân vừa nói cô đã...nổi tiếng!

“Em xem.” Lưu Luân một lần nữa đưa ra chiếc điện thoại. Chẳng phải đó là cô và Lưu Luân sao? Nhanh như vậy đã phát sóng rồi, thật bất ngờ.

Nhìn kỹ hồi lâu Triệu Đình Đình mới phát hiện ra một điểm bất ngờ. Bài hát mới đăng được đăng mười hai tiếng trước nhưng đã chiếm tới gần mười triệu lượt xem, lượt like lên đến năm triệu. Thật quá sốc, quá bất ngờ. Như vậy khác gì mv này sánh ngang nghệ sĩ nổi tiếng ở nước ngoài chứ? Có mơ cũng chưa từng dám nghĩ đến.

Dù là bài hát của Châu Châu, nhưng những lời khen ngợi lại chỉ tập trung vào một mình cô, còn nhiều hơn cả Lưu Luân.

Tay run run, Triệu Đình Đình nhìn Lưu Luân. “Đây là sự thật?” 

“Đúng vậy. Em đã làm được rồi.” Dù đã là ban đêm nhưng Triệu Đình Đình vẫn cảm nhận được sự ấm áp như nắng ban mai mà Lưu Luân đang đem lại cho mình. Cô...thành công rồi?

Thật sự cô đã...thành người nổi tiếng ư? Chỉ với những cảnh quay đơn giản đó?

“Aaaaaa, Lưu Luân, em hạnh phúc quá đi!” Triệu Đình Đình mất cân bằng cảm xúc, cô nhảy chồm lên ôm lấy cổ người đàn ông bên cạnh mình. Vậy là bước đầu của cô đã thành công. Không biết giờ này, nam nhân nào đó đã thấy cô trên tv chưa?

Chợt nhận ra hành động của mình có phần mất bình tĩnh, Triệu Đình Đình lập tức buông Lưu Luân ra, cô nhìn chăm chăm dưới đất không ngẩng đầu. 

Tiểu yêu tinh là đang ngại? Lưu Luân thấy cô vui vẻ như vậy trong lòng cũng giấu được sự sung sướng. Anh đặt hai tay mình xuống vai cô. “Tố Tố, em đang khiến tương lai của mình trở lên sáng lạn hơn.”

Cô gật đầu. Đương nhiên là vậy. Có cảm giác cô đã lựa chọn đúng số phận của cuộc đời mình rồi. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cô không lường trước được điều gì, thành công vượt ngoài sự mong đợi.

“Em...sẽ làm được hơn thế, đúng không?” Triệu Đình Đình siết chặt tay mình, giọng nói có phần nhỏ đi. Liệu Lưu Luân có thể giúp đỡ cô không? Cô muốn...mình phải hơn cả thế nữa, đến khi nào người đàn ông họ Sở kia phải hối hận vì đã bỏ mặc cô. 

Bất ngờ với cái ôm của Lưu Luân, anh cất giọng ấm áp, hương thơm nhè nhẹ của hoa thoảng vào mũi cô. “Là vợ của tôi, em sẽ không thua kém bất kỳ ai.”