Sớm Tối

Chương 38



Chập tối ngày xuân, sắc trời đã muộn, bên chân trời cũng nhuốm màu xanh xám, giữa phần trời xám xanh và núi xa có những vệt mây hồng rất đẹp.

Đầu Khương Mộ Vân tựa vào lưng ghế, cô nghiêng mình ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, mới nhìn được một lúc mà cơn mệt đã ập tới, cô biết mình không nên ngủ ở đây, làm gì có cô trợ lý nào ngủ quên trên xe của ông chủ, nhưng cô thực sự không chịu được nữa rồi.

Sau khi về nước, cô vẫn luôn lo lắng về ca phẫu thuật của thím Trương, nên cô ngủ không ngon, say khi ca phẫu thuật của thím Trương kết thúc, cô lập tức phải làm trợ lý cho Mạnh Triều Huy, cũng lo lắng khó ngủ.

Trong ba ngày từ lúc trở về, tổng thời gian cô ngủ chắc cũng không đến mười tiếng đồng hồ.

Khương Mộ Vân vật lộn một lúc nhưng cuối cùng cũng ngủ say.

Mạnh Triều Huy dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, anh thấy Khương Mộ Vân im thin thít nãy giờ nên tò mò nghiêng đầu nhìn cô, mặt mày anh dịu hẳn đi, hóa ra cô đang ngủ.

Anh nhìn cô thật kỹ, hơn sáu năm qua đi mà dung mạo của cô vẫn không thay đổi gì hết, chỉ có tính tình là đã trầm ổn biết kiềm chế hơn một chút, nhưng khi cô thấy bối rối vẫn sẽ hiện nguyên hình, giống một bé mèo hoa nhỏ đang nhe nanh múa vuốt.

Bíp bíp bíp, là tiếng bấm còi inh ỏi của xe sau.

Mạnh Triều Huy thu hồi tầm mắt, tiếp tục lái xe đi về phía trước, nhưng tốc độ lái xe của anh rất chậm, rất vững vàng.

Sau hai mươi phút, anh lái xe đến một con hẻm văn hóa, dừng xe ở dưới tàng cây phượng tím.

Lộp bộp, hạt mưa nhẹ nhàng đáp vào cửa sổ.

Khương Mộ Vân nằm mơ, cô mơ thấy mình nằm trên bãi cỏ phủ đầy hoa phượng tím, gương mặt tuyệt đẹp của Mạnh Triều Huy hiện ra ngay trước mặt cô, anh tiến lại gần một chút, mùi thuốc nhàn nhạt trên người anh quanh quẩn bên chóp mũi cô, anh hôn lên môi cô, nhẹ nhàng bảo: “A Mộ, tôi thật sự rất nhớ em.”

Khương Mộ Vân giật mình tỉnh giấc, mở mắt, bộ đồ trên người tụt xuống, ngay sau đó cô nghe thấy giọng nói trầm ấm dễ nghe của một người đàn ông: “Tỉnh rồi à?”

Khương Mộ Vân nhìn quanh bốn phía mới biết anh đỗ xe ở dưới tàng cây phượng tím, trước cửa xe có rất nhiều bông hoa hình chuông màu tím rơi xuống, những bông hoa kia cứ lẳng lặng nằm ở đó, tự nhiên bầu không khí có chút lãng mạn.

Cô lập tức nhớ đến giấc mộng kia, không nhịn được mà liếm môi, mặt nóng bừng: “Ừm, xin lỗi giám đốc Mạnh, sao ngài không gọi tôi dậy?”

Trên tay Mạnh Triều Huy cầm máy tính bảng thản nhiên nói: “Vừa nãy có chút việc cần phải xử lý.”

Khương Mộ Vân cúi đầu nhìn chiếc áo khoác tuột xuống, là áo khoác của Mạnh Triều Huy, cô vội vàng trả cho anh: “Cảm ơn áo khoác của giám đốc Mạnh.”

“Chỉ cảm ơn mỗi áo khoác của tôi mà không cảm ơn tôi?” Mạnh Triều Huy nhướng mày.

Khương Mộ Vân lúng túng ho khan, cô nhìn anh rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Không phải, ý của tôi là muốn cảm ơn ngài.”

Mạnh Triều Huy nhẹ nhàng ‘Ừ’, ừ xong cũng không nói gì thêm.

Bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách, thỉnh thoảng có mấy bông phượng tím rơi xuống che kín không gian ở đây, không khí hình như có hơi loãng mà cũng rất nóng.

“Có phải cô…” Mạnh Triều Huy muốn hỏi cô có mệt lắm không.

“Ừm thì, anh không định ăn cơm à?” Khương Mộ Vân và anh vậy mà lại đồng thời mở miệng.

Mạnh Triều Huy lập tức sửa lời: “Cô đói rồi à, đi ăn cơm thôi.”

“Vâng.” Khương Mộ Vân suýt chút nữa giơ hai tay hai chân tán thành, cô phải nhanh chóng thoát khỏi cái bầu không khí xấu hổ này mới được.

Bỗng nhiên Mạnh Triều Huy nhích người vào gần cô, tay anh chống trên ghế dựa, cả người tiến sát về phía cô.

Mùi hương thanh nhã trên người anh kéo tới, bóng dáng cao lớn của anh bao phủ lấy cô. Khương Mộ Vân siết chặt nắm tay, tim nhảy loạn lên.

Mạnh Triều Huy khẽ thở dài bảo: “Lấy được rồi.”

Sau đó thân thể anh hơi ngửa ra sau, rồi từ từ cách xa cô, Khương Mộ Vân nhìn thấy chiếc ô ngắn màu vàng nhạt trên tay anh.

Hóa ra anh đang với chiếc ô ở băng ghế sau cô, vốn không như những gì cô nghĩ. Khương Mộ Vân càng thêm xấu hổ vì những suy nghĩ kinh khủng của mình.

Mạnh Triều Huy mở cửa xuống xe, anh bước nhanh về cửa ghế phụ, mở cửa xe giúp Khương Mộ Vân.

Khi đó Khương Mộ Vân mới thoát khỏi những suy nghĩ kỳ cục của mình, cô hoàn hồn bình tĩnh xuống xe.

Bộp một tiếng, chiếc ô bung ra như một bông hoa màu vàng nhỏ, nó thay cô che mưa cản bụi.

“Trong xe chỉ có một cái ô thôi.”

Khương Mộ Vân liếc nhìn chiếc ô, nó có hơi nhỏ, là màu vàng nhạt, trông rất thích mắt tại nhìn vừa ấm áp vừa sáng mắt trong đêm tối, nhưng mà cô không hiểu vì sao một người đàn ông như anh lại mua một cái ô như vậy, kiểu dáng chiếc ô không hề hợp với khí chất của anh, chẳng nhẽ đây là ô bạn gái anh để quên trong xe? Lối suy nghĩ này cũng rất có lý. Nhưng không hiểu sao ngực cô có hơi buồn buồn.

Cô đưa tay cầm ô: “ Vậy ngài đưa tôi cầm cho.” Cô vẫn nhớ thân phận trợ lý của mình.

Mạnh Triều Huy trở tay đóng cửa xe hộ cô, anh cầm chặt cán ô, giọng điệu lạnh nhạt xa cách: “Không cần, cô lùn quá.”

Khương Mộ Vân bĩu môi, lặng lẽ thu tay lại, cô cao 1m72, chiều cao này không tính là lùn trong đám con gái, nhưng đứng trước Mạnh Triều Huy cao 1m86 quả thực trông cô rất nhỏ nhắn. Nhưng đây là lý do sao? Hay là anh không thích người khác đụng vào đồ bận của bạn gái mình?

Khương Mộ Vân cũng không biết mình đang bị cái gì, tự nhiên suy nghĩ một đống thứ linh tinh.

Hạt mưa không lớn không nhỏ rơi vào chiếc ô vàng, tí ta tí tách, dường như những hạt mưa đang hát những bài hát trẻ em.

Dưới cái ô màu vàng nho nhỏ, Khương Mộ Vân và Mạnh Triều Huy đứng rất gần nhau, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, nhịp tim Khương Mộ Vân lại bắt đầu đập nhanh hơn, thấy nhà hàng rất gần cô liền bảo: “Sắp đến rồi, tôi chạy đến trước.”

Cô vừa mới bước vài bước, cánh tay đã bị Mạnh Triều Huy kéo về, thoáng cái cô đụng vào ngực anh.

Cánh tay dài Mạnh Triều Huy vừa thu lại, thẳng thắn ôm lấy nửa người cô, xào xạc trong tiếng mưa có xen lẫn chất giọng trong trẻo lạnh lùng của anh: “Bây giờ cô là trợ lý của tôi, nếu cô mắc mưa bị ốm thì sẽ làm nhỡ công việc của tôi.”

Khương Mộ Vân đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, cũng không từ chối nữa, đầu óc có chút loạn, nghĩ thì cũng thấy lời anh nói có chút đạo lý.

Mãi đến khi bọn họ đến gần mái hiên nhà hàng, Mạnh Triều Huy mới buông cô ra, Khương Mộ Vân giờ mới phát hiện những lời anh nói làm chó gì có đạo lý, chẳng phải từ trước đến nay anh không cần trợ lý mà, cô cũng có làm nhỡ chuyện gì của anh, sự nghiệp của anh vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.

Đây là một quán cơm ở Vân Nam, Mạnh Triều Huy dẫn Khương Mộ Vân lên lầu, anh đặt một phòng nhỏ.

Mạnh Triều Huy gọi hai phần bún qua cầu, gọi thêm một chút món ăn đặc sản ở Vân Nam, còn bảo phục vụ mang thức ăn lên nhanh hơn.

Khương Mộ Vân là một người rất chú ý đến việc ăn uống, những món Mạnh Triều Huy gọi đều rất hợp khẩu vị của cô, món anh gọi không sai một phần nào hết.

Nhất là món bún qua cầu, nước gà rất đậm đà, hợp với gà thái mỏng, cá miếng, giăm bông và một số loại khác. Ăn kèm với hoa cúc và hoa hồng mùi thơm rất kích thích vị thanh dịu của món canh.

Hai tay Khương Mộ Vân cầm bát, uống cạn chén canh.

“Ăn ngon không?” Mạnh Triều Huy yêu chiều nhìn cô, giọng anh rất dịu dàng.

Đáng tiếc Khương Mộ Vân đang ôm bát nên tầm mắt đã bị che, chỉ mải thưởng thức vị ngon của món canh, cũng không để ý đến giọng điệu dịu dàng của anh.

Khương Mộ Vân thỏa mãn buông bát, chép miệng một cái, hỏi: “Anh vừa mới nói gì vậy?”

“Với tư cách là ông chủ tôi muốn nhắc nhở cô một chút, tướng ăn vừa nãy của cô rất xấu.” Mạnh Triều Huy quay đầu, nhìn về ra ngoài cửa sổ.

Khương Mộ Vân trợn mắt nhìn anh: “Trợ lý phải được ăn no thì mới có sức làm việc cho ông chủ ạ.”

Sau khi ăn xong, Mạnh Triều Huy vẫn là người lái xe.

Xe chạy vào tiểu khi Đăng Hỏa – tiểu khu mà Lâm Hồng thuê, Khương Mộ Vân nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại đến chỗ này vậy? Không phải anh bảo tôi phải đi rèn luyện với anh rồi đến nhà anh sao?”

Mạnh Triều Huy nghiêng đầu, anh nhìn cô, cặp mắt đào hoa thâm thúy híp lại, khóe miệng anh không hiểu sao lại vểnh lên một nụ cười khó hiểu: “Làm sao, muốn đến nhà tôi thế à?”

“Còn không phải là vì tôi phải giám sát ngài uống thuốc à? Dì Diêu đã dặn rồi, những thứ khác có thể quên nhưng việc giám sát ngài uống thuốc, thúc ép ngài đi ngủ đúng giờ là không thể quên.” Khương Mộ Vân lớn tiếng giải thích.

Mạnh Triều Huy lại nhìn cô: “Sao cô to tiếng vậy? Tai tôi cũng có bị lãng đâu, hay là do cô thấy chột dạ?”

Khương Mộ Vân lúc này mới ý thức được vừa nãy mình hơi kích động, vậy là cô đành phải tiếp tục che đậy cảm xúc của mình: “Tôi vẫn luôn thô lỗ như vậy nha.”

“Tự biết mình là tốt đấy.” Mạnh Triều Huy vươn tay vịn vào ghế dựa của Khương Mộ Vân, bắt đầu de xe.

Sau khi Mạnh Triều Huy dừng xe lại, anh ấy liền xuống xe đi vào thang máy chờ, Khương Mộ Vân đi theo anh không nói một lời.

“Tầng 17.” Mạnh Triều Huy đứng khoanh tay, hai chân anh hơi mở, chỉ huy Khương Mộ Vân nhấn nút thang máy.

Khương Mộ Vân nhấn tầng 17, lại càng buồn bực thắc mắc, sao anh lại biết cô ở tầng 17?

Cửa thang máy mở, Khương Mộ Vân liền ra khỏi thang máy, đã thế cô còn quay người chắn anh ở bên trong: “Cảm ơn giám đốc Mạnh, ngài không cần tiễn nữa, tôi về đến nhà rồi.”

Mạnh Triều Huy từ chối, anh lách người thoát khỏi sự vây khốn của cô: “Tôi không tiễn cô, nhà tôi ở chỗ này.”

Xong anh chỉ vào phòng 1702.

Khương Mộ Vân trợn tròn mắt nhìn: “Anh ở phòng 1702! Trùng hợp vậy à? Tôi ở đối diện với anh luôn.”

“Đúng là rất trùng hợp.” Mạnh Triều Huy vừa nói vừa ấn mở khóa vân tay.

Cửa mở tích một tiếng, anh đứng ở trước cửa quay đầu nhìn cô: “Tôi mới vừa về chiều nay nên giờ rất mệt, hôm nay đến đây thôi. Nhưng đến ngày mai thì cô phải sốc tinh thần lại, thời gian khảo nghiệm cô sắp đến rồi, tôi hy vọng cô không để tôi phải thất vọng!”

Ý có nghĩa là bây giờ cô có thể về nhà đắp chăn ngủ ngon rồi, Khương Mộ Vân không nhịn được mà cười cong cả mắt: “OK, chúc giám đốc Mạnh nghỉ ngơi thật tốt, chúc ngài ngủ ngon.”

Mạnh Triều Huy nhìn bộ dạng nhanh nhẹn của cô, liền cụp mắt xuống, xong anh nói với cái chất giọng có hơi chút giễu cợt: “Không phải vừa nãy cô bảo mình phải giám sát tôi uống thuốc à? Sao mà giờ đã quên rồi?”

“Dạ dạ, giám đốc Mạnh dạy rất đúng.” Khương Mộ Vân duy trì nụ cười giả tạo, quả nhiên anh vẫn không buông tha cho cô một cách dễ dàng như vậy.

Theo Mạnh Triều Huy vào nhà, Khương Mộ Vân nhìn bốn phía xung quanh, bố cục nhà rất giống với phòng Lâm Hồng thuê, nhưng phong cách lắp đặt thiết bị lại khác rất nhiều, là phong cách kiểu Châu u giản lược, màu chủ đạo là màu xanh trắng, giống hệt với con người anh vậy, lạnh lùng vắng vẻ.

“Phòng bếp ở chỗ nào?” Khương Mộ Vân hỏi.

Mạnh Triều Huy chỉ cho cô, Khương Mộ Vân đi tới phòng bếp, cô mở tủ lạnh ra tìm túi thuốc bắc đun sôi để nguội trong tủ lạnh theo lời chỉ dẫn của dì Diêu, cô có đếm số thuốc, tất cả cũng chỉ đủ cho ba ngày, phải đến tiệm thuốc để lấy thêm thuốc.

Khương Mộ Vân đổ thuốc bắc vào trong bát, đặt nó vào lò vi sóng hẹn hai phút, rồi nghiêng mình sang một bên, không nhịn được mà ngáp một cái.

Buồn ngủ quá đi, tên Mạnh Triều Huy chết tiệt này cô vậy mà lại phải hầu hạ anh uống thuốc, anh đã lớn như thế này rồi nên cũng phải tự biết lo liệu chứ, sắp 24 25 tuổi đến nơi rồi, chẳng những vậy lại còn có người mẹ mang danh cuồng con, sau này ai dám lấy anh nữa.

Đinh một tiếng, thuốc đã nóng.

Khương Mộ Vân mơ mơ màng màng chìa tay bưng chén thuốc, nó nóng đến mức cô nhe răng trợn mắt, lúc này cô mới nhìn kỹ bên cạnh lò vi sóng có một cái găng tay, đeo bao tay bưng chén thuốc đi tới phòng khách mà không có một bóng người nào hết.

Khương Mộ Vân có hơi hoảng hốt, xong tự nhiên cô há mồm gọi: “Anh lười ơi đến giờ uống thuốc rồi.”

Mạnh Triều Huy đi ra từ phòng ngủ, anh mặc một quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái, vẻ mặt u ám nhìn cô: “Vừa nãy cô gọi tôi là gì?”

Khương Mộ Vân đảo mắt: “Giám đốc Mạnh chứ còn gì nữa, tôi gọi anh là giám đốc Mạnh á.”

“Cô chắc chưa?” Mạnh Triều Huy từng bước đi tới.

Khương Mộ Vân đặt chén thuốc ở trên bàn trà, tháo bao tay bảo: “Chắc chứ sao không? Chứ không tôi gọi anh là gì?”

Mặt mũi Mạnh Triều Huy vẫn còn rất u ám, anh há miệng nhưng không nói chuyện.

“Giám đốc Mạnh, chắc là do anh mệt mỏi quá độ nên nghe nhầm thôi, anh nhanh uống thuốc rồi đi nghỉ đi, còn tôi về trước đấy.” Khương Mộ Vân nói xong lập tức bỏ của chạy lấy người.

Phịch một tiếng, cửa nhà đã đóng.

Mạnh Triều Huy ngồi xuống ghế salon, anh bưng chén thuốc lên uống cạn trong một hơi.

Khóe miệng anh còn sót lại một ít thuốc, anh thè lưỡi nhẹ nhàng liếm sạch, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt đào hoa lấp lánh.

Lần đầu tiên anh thấy thuốc bắc có vị ngọt.

*

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ô vàng nhỏ cuối cùng cũng đợi được chủ nhân của nó rồi, tán dù bung trong mưa, hihi.