Sơn Hà Bất Dạ Thiên

Chương 125



Phụng Bút dẫn Vương Trăn đi thẳng tới cửa phòng ngủ của Đường Thận.

May mà nhóc thư đồng còn biết điều, tuy khiếp oai Vương Tử Phong nên không dám từ chối dẫn đường, nhưng đến cửa phòng, nó vẫn gõ cửa, nhắc nhở Đường Thận: “Công tử, Vương đại nhân đến rồi. Tiểu nhân vào đây.”

Cửa vừa được đẩy ra, nắng liền ùa vào phòng. Khói thơm lững lờ, sương trắng nghi ngút – hương huân1 sực nức được đốt trong phòng là một loại gỗ đàn hương dễ sinh khói. Phụng Bút trông mà khiếp vía, rõ ràng vừa nãy trong phòng chẳng có gì, sao tự dưng bây giờ lại mù mịt khói chứ? Công tử đang làm gì vậy trời?

Đường Thận nằm bẹp trên giường, ho khù khụ: “Vào đi.”

Phụng Bút thi lễ, nghiêng mình mời Vương Trăn vào nhà.

Vương Trăn đứng trước cửa nhìn căn phòng đầy khói, đoạn mỉm cười và bước lên thềm vào trong.

Căn phòng hết sức yên ắng, thi thoảng mới nghe tiếng ho của Đường Thận. Diện tích phòng không lớn, nhưng trông có vẻ rộng ra nhờ đám khói mịt mùng. Vương Trăn lần theo tiếng Đường Thận để đến bên giường. Chàng cúi nhìn, mặt Đường Thận đỏ bừng bừng, cậu đang che tay lên miệng muốn nhịn ho, nhưng vẫn ho dữ dội. Sau cơn ho, Đường Thận nhấc tay lên, lòng bàn tay đỏ chói.

Vương Trăn sợ điếng người, chàng cuống quýt lại gần rồi bỗng đứng im.

Ngó đôi mắt tỉnh như sáo sậu của Đường Thận, Vương Trăn vừa buồn cười vừa bó tay với cậu.

Đường Thận ngọ nguậy dựng người dậy, nói: “Đệ chẳng may bị cảm mà tự dưng bệnh nặng quá, không xuống giường đón tiếp sư huynh được. Sư huynh mau về đi, đừng để đệ lây bệnh cho huynh.”

Vương Trăn đáp rất chân tình: “Tiểu sư đệ nói nghe lạ chưa kìa? Ta với đệ chẳng những cùng cảnh xa quê, mà còn là sư huynh đệ đồng môn. Thân là đàn anh của đệ, giờ đệ ốm đau thế này, ta nỡ lòng nào bỏ mặc đệ?”

Đường Thận nghĩ bụng: Huynh là đàn anh của ta? Rõ ràng huynh có chịu làm đàn anh của ta đâu nào!

Vương Trăn ngồi xuống giường, ngắm đôi gò má hây hây, lại ngó xuống lòng bàn tay đỏ lừ của Đường Thận.

Bị chàng săm soi như thế, Đường Thận không dám thở mạnh vì sợ Vương Tử Phong phát hiện ra chỗ bất thường. Cậu cố ý làm khói mù mịt cả phòng cốt là để cản trở tầm nhìn, hòng che đậy cái việc mình giả vờ ốm. Khốn nỗi, cậu quên béng đi mất là bây giờ cậu nhịn thở thì cũng ngừng ho luôn, tức là một trời một vực với cái lúc ho sù sụ ban nãy.

Hồi lâu, Vương Trăn mới vươn tay tới.

Tim Đường Thận hẫng một nhịp.

Vương Trăn xoa lên má cậu, những ngón tay mân mê.

Bị chàng sờ má, nhịp tim Đường Thận tăng vọt, kể mà không thoa son e mặt cậu cũng đỏ lựng cả lên. Vương Trăn vuốt má Đường Thận một lát, giơ tay lên xem rồi chìa ra cho Đường Thận nhìn, cười bảo: “Đỏ này.”

Đường Thận: “…”

Vương Trăn tỏ ra thật ân cần, lời giải thích của chàng không thể nào hợp lí hơn: “Lẽ nào vừa nãy ho ra máu, bất cẩn để dính cả lên mặt?”

Đường Thận: “…”

Em van ngài đừng nói nữa!

Rõ là bịt tai trộm chuông! Trò lừa cỏn con bị lật tẩy, Đường Thận quyết định nhắm mắt giả đò ngủ phứt, vờ như không nghe thấy gì cả. Vương Trăn trông vậy cũng không nói gì, chỉ cười rồi lại vuốt ve gương mặt Đường Thận. Từ đôi mày thanh mảnh, chàng mơn trớn vành tai trăng trắng xinh xinh, rồi lướt xuống đôi môi Đường Thận. Chàng mới chạm nhẹ, Đường Thận đã vội vàng ngoảnh mặt đi, mặc tay chàng chơ vơ giữa chừng.

Khoảnh khắc ấy, Vương Trăn sững người. Chàng ngồi lặng thinh, đoạn buông tiếng thở dài thườn thượt.

“Tiểu sư đệ.”

Đường Thận không dám trả lời.

Vương Trăn lại gọi: “Tiểu sư đệ.”

Đường Thận vẫn nín thinh.

Qua một lúc, giọng Vương Trăn trầm hơn, chàng thì thầm từng tiếng vững chãi: “Đường Cảnh Tắc.”

Tim Đường Thận căng như dây đàn, cậu mơ hồ cảm thấy một ánh nhìn hừng hực bủa vây lấy mình. Cậu he hé mắt, trông thấy Vương Trăn đang nhìn mình thật điềm tĩnh, đáy mắt chàng phẳng lì không gợn sóng. Trái tim Đường Thận quặn thắt, cậu đã lẩn tránh suốt bao nhiêu ngày trời, lánh mặt lâu đến thế, nhưng cuối cùng vẫn không thể trốn được.

Đường Thận se sẽ đáp: “Dạ…”

Vương Trăn: “Em có nhìn thấy không?”

Đường Thận: “Thấy gì cơ ạ?”

Vương Trăn bình thản nói: “Tấm chân tình của ta.”

Mắt Đường Thận căng ra, môi hé mở nhưng không bật ra nổi một tiếng trả lời.

Thấy biểu cảm của Đường Thận, mọi thứ đã sáng tỏ với Vương Trăn. Chàng bật cười tự giễu, nói: “Dĩ nhiên em hiểu chứ. Như lần đầu tiên mình gặp nhau ấy, em biết thừa ta là ai, vậy mà em vờ như không biết.” Chàng đặt một tay lên ngực Đường Thận. Cách tấm chăn mỏng manh, Đường Thận có cảm giác bàn tay ấy khiến trái tim cậu ngừng đập. “Em đang sợ ta đấy ư?”

Đường Thận im thin thít.

Vương Trăn: “Hay em đang sợ chính bản thân mình?!”

Bí mật dưới đáy lòng bị người ấy bóc toạc, Đường Thận run bắn: “Sư huynh!”

Vương Trăn đặt ngón trỏ lên môi Đường Thận, khẽ khàng “suỵt” một tiếng. “Em không cần phải nói gì đâu, ta hiểu hết mà. Em đã dành cả mấy ngày trời để nói với ta câu trả lời của em rồi còn gì. Chẳng qua từ đầu đến cuối, ta vẫn không dám tin và chẳng đành lòng tin đấy thôi.” Vương Trăn mỉm cười hiền hậu, nhưng ai dám bảo đó là nụ cười của niềm vui? Chàng cố gắng nói với cậu bằng giọng tươi tỉnh nhất: “Ta có bắt ép em đâu nào?”

Khi chàng nhìn cậu như thế, cõi lòng Đường Thận tê buốt, cậu khát khao được cất tiếng thanh minh rằng “Sư huynh, đệ không hề nghĩ thế”, nhưng lời lẽ cứ nghẹn ứ lại. Ngón tay Vương Trăn đặt trên môi cậu như núi Ngũ Hành đè trên mình Tôn Ngộ Không, nóng đến nỗi trái tim cậu bỏng rẫy, nóng đến nỗi khóe mắt cậu cay sè.

Vương Trăn thẫn thờ buông tiếng thở dài. Chàng dùng ngón tay bị son nhuộm đỏ, tỉ mỉ viền theo chân mày Đường Thận. Cử chỉ của chàng đầy nâng niu và quyến luyến, như người phu quân vẽ lông mày cho nương tử.

“Điểm trang, thủ thỉ nhìn chàng hỏi: đậm nhạt mi em đẹp mấy phần2?”

“Nếu đã ốm thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chớ lao lực làm chi.”

Đoạn, Vương Trăn đứng dậy rồi đi ngay. Đường Thận nằm thần ra trên giường một lúc lâu, thình lình cậu bật dậy, tông cửa xông ra đuổi theo Vương Trăn. Nhưng Vương Trăn đi nhanh quá, Đường Thận chỉ do dự một lúc mà kiệu chàng đã khuất dạng. Đứng trước cổng phủ, Đường Thận thẫn thờ nhìn đầu hẻm vắng tanh. Cậu thậm chí còn nghĩ tới việc chạy sang phủ Thượng thư ngay tức thì. Cậu muốn phân trần với Vương Trăn rằng dẫu hai người bọn họ không thể bên nhau, chàng vẫn cứ là Vương Tử Phong mà cậu kính trọng nhất, ngưỡng mộ nhất.

Nhưng Đường Thận không dám đi.

Hôm sau, khi chưa bắt đầu buổi chầu, Đường Thận lặng lẽ sang tòa điện dành cho các quan lớn nhất phẩm và nhị phẩm. Cậu rướn cổ tìm Vương Trăn, nhưng các đại thần lần lượt bước ra hết mà bóng dáng Vương Tử Phong vẫn biệt tăm biệt tích. Đến lúc vào triều, Đường Thận lại ngóng tìm, song càng chẳng thấy tăm hơi Vương Trăn.

Đường Thận phỏng đoán: Lẽ nào sư huynh xin nghỉ ở nhà, không lên triều?

Sau buổi triều, Đường Thận không đến Ngự Sử đài mà đi tới điện Cần Chính. Cậu tần ngần đứng ngoài cửa mãi rồi mới gõ cửa đi vào. Gian nhà này là nơi làm việc của Vương Trăn và Thượng thư bộ Lễ Mạnh Lãng. Hôm nay, chỗ ngồi của Vương Trăn trống không, nhưng Mạnh Lãng thì có trong phòng. Thấy Đường Thận, ông ta ngạc nhiên lắm: “Ô kìa Đường đại nhân? Bản quan nhớ bây giờ ngươi đâu còn làm việc ở điện Cần Chính.” Nói xong, Mạnh đại nhân đảo mắt: “Tìm Vương đại nhân phỏng?”

Đường Thận nhắm mắt nói: “Vâng, hạ quan có việc cần nói với Hộ bộ Thượng thư đại nhân.”

Mạnh Lãng nào biết khúc mắc quanh co giữa sư huynh đệ nhà bọn họ, ông ta cười hà hà: “Thế thì không may rồi, chẳng nhẽ ngươi không biết, tối qua Vương đại nhân dâng tấu vào cung tâu rằng phải về quê thăm người thân và đã rời thành ngay trong đêm?”

Đường Thận: “Hả?!”

Đi đến tận nha môn bộ Hộ, rồi sang phủ Thượng thư, đáp án mà Đường Thận nhận được cũng y hệt.

Vương Tử Phong đã rời kinh về Kim Lăng thật rồi!

Đường Thận tê liệt, ngồi phịch xuống ghế, ngây ra như phỗng.

“Huynh ấy giận mình rồi, nhất định là huynh ấy giận mình rồi.”

“Nhưng mình có làm gì sai đâu cơ chứ? Lẽ nào mình thật sự nên đến với huynh ấy? Nhưng… nhưng như vậy không đúng mà!”

Một ngày sau, Đường Thận tự nhủ: “Mình chưa làm gì sai hết cả, mình chỉ không nỡ từ chối thẳng mặt sư huynh thôi.”

Thêm một ngày trôi qua, Đường Thận lại nghĩ: “Không, mình sai rồi. Dù thế nào đi chăng nữa mình cũng không nên giả ốm để lừa huynh ấy, còn cố tình bôi son vờ như ho ra máu. Lúc đó thấy thế, có lẽ huynh ấy đau lòng lắm.”

Rồi ba ngày nữa lại trôi qua, Đường Thận hoàn toàn tỉnh ngộ, cậu ân hận ghê gớm: “Huynh ấy tốt với mình xiết bao. Rõ ràng biết mình đang điều tra cái chết của Lương tiên sinh và vụ cung biến ba mươi mốt năm về trước, thế mà huynh ấy lại giúp mình chứ không hề tố giác hay ngăn cản. Huynh ấy nói với tiên sinh rằng huynh ấy muốn san phẳng mọi chướng ngại phía trước vì mình, dẹp sạch mọi phiền nhiễu sau lưng vì mình. Còn mình thì cứ khăng khăng giấu giếm huynh ấy rồi tưởng thế là đúng.”

“Sư huynh ơi…”

“Vương Tử Phong ơi!”

Giang Nam, Kim Lăng, Lang Gia Vương thị.

Từ mười hai năm trước, khi Vương Trăn đỗ Trạng Nguyên rồi lên làm quan ở Thịnh Kinh, ngoài trừ dịp Tết, chàng hiếm khi quay về phủ Kim Lăng, càng hiếm khi về lâu đến vậy. Đám trẻ con nhà họ Vương cậy núi cao hoàng đế xa, hai quyền thần Vương Thuyên, Vương Trăn – những người xưa nay nghiêm nhất nhà – đều vắng mặt, chúng thường xuyên bày trò nô nghịch, bài vở chỉ làm cho xong chứ chẳng chuyên tâm cố gắng.

Xui cho chúng, Vương Trăn bỗng dưng lại về nhà.

Lũ nhóc tì đứa nào đứa nấy nhăn nhó, một bầy áo đen lít nhít, ăn cơm nói sai một câu thôi cũng bị bắt làm thêm một bài, thực sự là khổ không thể tả.

Tứ thúc nhà họ Vương – Vương Tuệ cầm một ấm trà Bích Loa Xuân hạng nhất sang viện của Vương Trăn, hai chú cháu vừa nhâm nhi trà, vừa gẫu chuyện với nhau.

Vương Tuệ tự biết mình chỉ là thương nhân, lòng dạ không lắt léo như những người làm quan, không thể cân não với bọn họ, vì thế, ông đi thẳng vào vấn đề luôn: “Tử Phong này, con về nhà đã năm ngày nay, sao còn chưa hồi kinh? Trong triều rảnh rang lắm hay sao?” Mi còn ở đây, chớ kể lũ cháu chắt khốn đốn, đến cả người làm chú như ta cũng chẳng thoải mái chút nào!

Vương Trăn: “Lâu lắm có dịp về nhà, tứ thúc chê con nán lại lâu quá ư?” Trông mặt chàng đến là rầu rĩ.

Vương Tuệ thầm mắng “Cái thằng này lại diễn”, nhưng ngoài miệng thì bảo: “Đời nào ta lại nghĩ thế! Chẳng qua bình thường con bận rộn hằng bao nhiêu việc, sao lần này lại có nhiều thời gian thư nhàn để về nhà nghỉ ngơi thế?”

“Cũng không hoàn toàn là nghỉ ngơi.”

Vương Tuệ ngạc nhiên: “Hả?”

Vương Trăn nhả ra hai chữ: “Cô Tô.”

Vương Tuệ nhạy bén nắm bắt được ngay, ông hạ giọng, thì thầm nói: “Chẳng nhẽ con về chuyến này có liên quan đến việc Nhị hoàng tử đang thực hiện ở Cô Tô?” Vương Tuệ cũng biết đôi điều về Ngân khế trang bộ Binh nên mới nhanh chóng liên tưởng đến tình huống ở Cô Tô như vậy.

Vương Trăn cười thản nhiên, không đáp lời.

Chỉ cần thế là Vương Tuệ hiểu mục đích về nhà của Vương Trăn. Bề ngoài là về quê thăm người thân, nhưng thật ra chàng đang ngấm ngầm cài cắm thuộc hạ vào phủ Cô Tô. Thôi được rồi, thế thì ông càng không thể đuổi khéo chàng, đành bắt lũ trẻ con nếm mùi gian nan thêm ít lâu nữa vậy.

Bỗng Vương Tuệ nhớ ra: “À, con với Đường Cảnh Tắc thế nào rồi hả? Cũng hai năm rồi đấy, sao chẳng thấy động tĩnh gì thế?” Thật không giống mi tẹo nào!

Bàn tay nhấc chén trà của Vương Trăn khựng lại một thoáng, chàng nhìn xuống, nói: “Lần này con về, cũng có phần vì em ấy.”

Vương Tuệ: “Hả?”

Vương Trăn: “Lúc nào cũng quấn quýt như sam, nếu không có sự tương phản thì làm sau em ấy biết con quan trọng với em ấy đến nhường nào?”

Vương Tuệ là người thông minh, nhất là trong tình trường thì ông là tay lão luyện. Nghe cháu mình nói thế, lại thêm biểu hiện của Vương Tử Phong trong mấy ngày về nhà, ông liền sáng tỏ, bèn cười bảo: “Tử Phong nói thế cũng đúng đấy. Nhưng mà đánh đổi vậy con có nỡ không? Ở thành Thịnh Kinh xa xôi, e là tiểu sư đệ nhà con đang mong nhớ con đến nỗi cơm nước chẳng màng, chỉ ước ao được bay vút tới Kim Lăng tìm con. Con nhất quyết để mặc nó thế sao?”

Vương Trăn thở dài, đặt chén trà xuống.

“Nỡ với chả không nỡ, quyết với chả không quyết, rồi như thế nào? Rõ ràng em ấy cũng phải lòng con, làm sao con lại không nhận ra tình ý trong mắt em ấy? Nhưng em ấy cứ mãi không chịu vỡ lẽ, còn không muốn thừa nhận nữa.”

Dễ gì được thấy Vương Tử Phong trút bầu tâm sự thế này, tứ thúc trầm trồ, thích thú chiêm ngưỡng cho đã mắt.

Vương Trăn liếc ông, điềm đạm gọi: “Tứ thúc à.”

Vương Tuệ rụt cổ, tằng hắng một cái rồi đứng dậy: “Ta chợt nhớ cửa hàng còn có việc, đi đã nhé.” Ông ra tới cổng viện thì bỗng nghe tiếng Vương Trăn gọi lại. Vương Tuệ ngoái đầu: “Hở? Tử Phong còn việc gì sao?”

Vương Trăn trầm ngâm, nói: “Mười ngày nữa con sẽ về kinh.”

Vương Tuệ ngẩn người: “Được.”

Rời khỏi khu nhà của Vương Trăn, Vương Tuệ khoái chí lắm: “Nỡ à? Quyết à? Rõ rành rành là xót hết cả ruột đấy còn gì!”