Sơn Hà Bất Dạ Thiên

Chương 131



Vì đã báo ốm, Đường Thận trong bộ quan bào nhăn nhúm lại ba chân bốn cẳng chạy về nhà

Mấy hôm trước Diêu Tam đã đi Ninh Châu xử lí việc hậu cần cho Bách Bảo Các, chỉ có Đường Hoàng và Diêu đại nương ở nhà. Hai người thấy Đường Thận thì đều ngạc nhiên lắm. Đường Hoàng: “Anh không phải đi làm ở nha môn à?” Cô bé nghĩ ngợi, “Hình như hôm nay đâu phải ngày nghỉ?”

Đường Thận trả lời qua quýt: “Hôm nay có việc nên anh về sớm.” Mới đi được hai bước, cậu bỗng quay phắt lại: “Hai người không thắc mắc vì sao anh đi cả đêm hôm qua không về à?”

Đường Hoàng cười, hỏi ngược lại: “Sao phải thắc mắc? Chiều hôm qua, Thượng thư đại nhân sai người sang nhà mình, nhắn rằng anh muốn ở lại uống rượu với ngài ấy bên phủ Thượng thư, rồi nghỉ ở đó luôn. Anh à, có phải anh chưa bao giờ qua đêm ở phủ Thượng thư đâu, còn lạ nỗi gì?”

Đường Thận: “…”

Về đến thư phòng, Đường Thận giận sôi: “Khá khen cho huynh đấy Vương Tử Phong, thì ra huynh đã tính cả rồi!”

Đường Thận đỡ trán thở dài, bụng bảo dạ, so thủ đoạn có mà cả đời này cậu chẳng thắng nổi Vương Tử Phong, trớ trêu thay, phần đời còn lại của cậu đã cột chặt với chàng mất rồi. Nghĩ thế, cậu đâm ra hơi hối hận, không biết bây giờ đổi ý còn kịp không nhỉ…

Có kịp hay không thì Đường Thận không biết, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, cậu đã hết sạch cơ hội.

Đường Thận vẫn chưa biết chuyện của mình với Vương Trăn đã bị các quyền thần trong triều đoán trúng phóc. Sáng sớm hôm sau, cậu lên triều. Vừa tan buổi chầu, Đại thái giám Quý Phúc đã tìm đến cậu. Vương Trăn đang bị Hữu tướng Vương Thuyên giữ lại nói chuyện. Đứng từ xa, chàng thấy Đường Thận được Quý Phúc dẫn đi, liền mỉm cười đầy thâm ý.

Vương Thuyên thấy thế cũng liếc nhìn bóng lưng Đường Thận, ngầm hiểu ngay: “Không yên tâm hả?”

Vương Trăn ngạc nhiên: “Không yên tâm chuyện gì ạ?”

Vương Thuyên: “Thánh thượng không tự dưng triệu Đường Cảnh Tắc tới điện Thùy Củng. Hôm qua khi con xin nghỉ hộ nó trước mặt bao người, ta đã đoán được. Nếu Thánh thượng sai người dò hỏi, e cũng đoán ra thôi. Con không sợ nó gặp Thánh thượng thì ấp úng không biết nói gì, khiến Thánh thượng nổi giận sao?”

Vương Trăn cười ung dung, hỏi ngược lại: “Thúc tổ nghĩ vì sao con lại thích em ấy?”

“Ồ, vì sao thế?”

“Em ấy sẽ không bao giờ để con phải lo lắng. Em ấy là Đường Cảnh Tắc. Có thể vươn tới địa vị ngày hôm nay, chỗ dựa thực thụ của em ấy hoàn toàn không phải con đâu.”

Vương Thuyên sững người.

Phía Đường Thận, cậu được dẫn vào điện Thùy Củng. Trên đường đi, Đường Thận vắt óc suy nghĩ mà vẫn không biết Triệu Phụ cho gọi cậu có việc gì. Chẳng lẽ có vấn đề mới phát sinh nên Triệu Phụ muốn cậu xử lí? Dám cá chuyện này có liên quan đến ty Ngân Dẫn, hoặc liên quan đến việc Nhị hoàng tử Triệu Thượng ở phủ Cô Tô. Nhẽ nào Triệu Thượng can thiệp vào Ngân khế trang bộ Binh ở Cô Tô rồi?

Vào tới điện Thùy Củng, Đường Thận tiến lên thi lễ, cúi đầu im lặng. Ai ngờ Triệu Phụ cũng chẳng nói gì cả, chỉ nheo mắt cười với cậu.

Đứng hầu kế bên, Quý Phúc hết sức ngỡ ngàng.

Kể từ ngày Thái hậu băng hà, rất hiếm khi tâm trạng hoàng đế tốt thế này. Ngỡ như Triệu Phụ đã trở về với khoảng thời gian một năm trước, lúc tinh thần ông ta hẵng còn phấn chấn, không dành cả ngày trời nghe Hòa thượng Thiện Thính tụng niệm kinh Thiền, mắt lim dim, tay gõ mõ, khiến người ta không tài nào đoán nổi suy nghĩ của ông ta.

Đường Thận cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Triệu Phụ, cậu lấy làm lạ, chẳng hiểu rốt cuộc mình đã làm gì mà bị gọi đến đây. Nhưng Triệu Phụ chưa nói gì thì tất nhiên cậu không thể mở miệng.

Một lúc lâu sau, tiếng Triệu Phụ khoan thai cất lên: “Trẫm vẫn nhớ Cảnh Tắc vừa cập quan năm nay nhỉ.”

Đường Thận: “Vâng.”

“Đã hai mươi tuổi, sao còn chưa thành gia?”

Đường Thận thót tim, cậu trộm nghĩ đến một khả năng, nhưng chẳng dám suy nghĩ sâu xa.

Triệu Phụ thở dài: “Các ngươi ấy à, toàn để trẫm phải sốt ruột thay thôi! Phỉ Nhiên đã hai mươi sáu, cũng chẳng thiết lập gia đình. Tháng trước trẫm gọi hắn vào hỏi, ngươi đoán xem hắn bảo gì? Hắn nói cả thành Thịnh Kinh này chẳng có cô gái nào hắn ưng, đến công chúa của trẫm hắn cũng chẳng vừa mắt!”

Đường Thận nghe mà giật mình, cậu dè dặt quan sát nét mặt Triệu Phụ. Chuyện Tô Ôn Duẫn dám nói với hoàng đế rằng mình không kết hôn vì chưa thích cô nương nào thì cậu tin, nhưng cậu không tin Tô Ôn Duẫn dám thốt ra câu đến công chúa cũng không xứng với anh ta. Hẳn là Triệu Phụ vui miệng thì nói thế thôi, nhưng ông ta đã dám nói vậy với Đường Thận thì đủ thấy ông ta tin sủng Tô Ôn Duẫn đến mức nào.

“Cảnh Đức cũng làm trẫm nhọc lòng lắm. Phu nhân hắn đã qua đời từ năm ngoái, trẫm bảo hắn kiếm người khác đi, hắn lại bảo có con nối dõi rồi thì sao phải tái giá.”

Giờ thì Đường Thận đã hiểu Triệu Phụ muốn nói gì, cậu cúi mặt, chỉ ước được rúc quách đầu xuống sàn gạch cho rồi.

Triệu Phụ nhoài người lên bàn để dòm xuống cái ót Đường Thận cho gần hơn, giọng ông hiền từ pha ý trêu chọc: “Hôm nay trẫm rất muốn biết lí do Cảnh Tắc chưa thành hôn là gì. Cả sư huynh ngươi nữa, sao hai chín rồi vẫn chưa lập gia đình?”

Đường Thận hoảng hốt, cậu cúi gằm mặt, lớn tiếng đáp: “Thần, thần không biết.”

Triệu Phụ cười phá lên.

Đường Thận bối rối quá thể. Triệu Phụ cười xong lại nhìn Đường Thận, trông cậu lúng túng, ngượng nghịu như thế, ánh nhìn của ông bỗng toát lên sự yêu chiều của người lớn tuổi đối với người trẻ tuổi. Ông nói một cách thân tình: “Mười năm trước khi biết tâm sự của Tử Phong, trẫm đã rất lo lắng. Trẫm biết tính tình Tử Phong lắm chứ, nếu hắn thật lòng thích ai, kiểu gì cũng rút ruột rút gan cho người ấy. Nhỡ thích phải người tâm địa xấu xa thì chẳng phải khủng khiếp lắm sao? Giờ biết người đó là ngươi, trẫm cũng yên tâm. Không ngờ trước khi nhắm mắt xuôi tay trẫm có thể thấy các ngươi nên duyên, không còn phải lo âu nữa.”

Đường Thận ngẩng đầu nhìn Triệu Phụ.

Triệu Phụ khoát tay: “Trẫm đã triệu ngươi tới lại còn trêu ngươi, tất nhiên phải có thưởng. Phần thưởng đã được chuyển tới phủ Thượng thư rồi.”

Đường Thận thi lễ, cung kính thưa: “Thần tạ ơn bệ hạ.”

“Lui đi.”

Bước ra khỏi cổng chính điện Thùy Củng, Đường Thận đứng im một lát rồi mới cất bước. Giữa hoàng cung khổng lồ, dáng người bé nhỏ trong màu áo đỏ sải bước qua cánh cổng cung điện nặng nề, nhịp chân của cậu vững vàng ung dung, ẩn chứa lòng kiên định và sự quả quyết, không hề do dự.

Sau khi Đường Thận đi, Quý Phúc đang khom mình đứng hầu mé bên lại lén lút ngước nhìn Triệu Phụ.

Theo Triệu Phụ hơn năm mươi năm, có đôi lúc lão cảm thấy mình hiểu vị vua này, có lúc lão lại thấy rất mơ hồ. Ví dụ như vừa nãy, Quý Phúc không thể biết nổi những lời Triệu Phụ nói với Đường Thận là thật lòng hay giả dối. Quý Phúc nghĩ, Đường Cảnh Tắc ắt hẳn cũng không hiểu, thậm chí ngay cả Vương Tử Phong e cũng chỉ biết than “ý vua khó lường”.

Nhưng Quý Phúc có một lợi thế so với Vương Trăn và Đường Thận. Sau khi Đường Thận đi, hoàng đế mân mê cái chén sứ men xanh ấm áp, nói như thể đang độc thoại: “Trẫm thích bọn họ hơn rồi đấy.”

Quý Phúc ghi tạc câu này vào lòng, định bụng lúc rảnh sẽ từ từ suy ngẫm.

Hoàng đế nói lễ vật vua ban đã được chuyển tới phủ Thượng thư, nhưng Đường Thận thật tình chẳng có lòng nào mà ngó đến. Hôm nay, lúc tan làm ở Ngự sử đài, từ đằng xa cậu đã trông thấy kiệu quan nhất phẩm của Thượng thư Tả bộc xạ chờ sẵn ngoài cổng. Đường đại nhân nguýt một cái, vênh mặt lướt qua, không buồn liếc vào bên trong.

Vương Trăn xuống kiệu, gọi: “Cảnh Tắc.”

Đường Thận chẳng đoái hoài đến chàng, tiếp tục tiến bước.

Vương đại nhân thở dài thườn thượt: “Thế là vẫn giận rồi.”

Mưu việc, phải biết kết hợp cứng rắn và ôn hòa.

Là người cực kì sáng suốt, Vương đại nhân dĩ nhiên sẽ không thêm dầu vào lửa, chàng thả cho Đường Thận nguôi giận hai hôm.

Đến ngày thứ ba, Phó Vị bỗng dưng gửi thiếp mời cho hai học trò, nói rằng mình mới kiếm được bức tranh rất đẹp, gọi cả hai đến phủ cùng thưởng thức. Đường Thận không thể từ chối, đành phải đến Phó phủ vào buổi tối. Khi cậu đến nơi, Vương Tử Phong đã an tọa trong phòng khách.

Đường Thận tảng lờ, lẳng lặng ngồi xuống phía đối diện Vương Trăn.

Đường Thận: “Tiên sinh ơi, tranh ở đâu thế ạ?”

Phó Vị: “Tranh à? Đương nhiên là có tranh rồi. Ôn Thư đồng tử đâu, mau lấy bức họa kia đến đây.”

Ôn Thư đồng tử mau mắn chạy vào thư phòng, cầm một quyển tranh đến. Tranh không dài lắm, Ôn Thư cầm hai đầu quyển tranh, căng nó ra. Vừa thấy bức họa, Đường Thận không khỏi kinh ngạc, bụng sinh nghi. Khi xem phần lạc khoản, Đường Thận không nhịn được cười: “Hóa ra là danh tác của Điêu Trùng trai chủ, quả nhiên là một bức tranh tuyệt vời.”

Điêu Trùng trai chủ Phó Hi Như vuốt chòm râu, cười khà khà: “Cảnh Tắc cũng cảm nhận được cái diệu kì trong bức họa này hử? Khá lắm khá lắm, gu thưởng thức độc đáo đấy, còn Tử Phong thấy sao?”

Đường Thận cũng trộm ngó Vương Trăn.

Vương Trăn chỉ nhìn bức tranh vài giây, rồi chàng quay sang mỉm cười với Phó Vị: “Tiên sinh hay tin từ đâu thế?”

Đường Thận ngẩn người.

Phó Vị lúng túng đáp: “Sao ta chả hiểu con nói gì thế nhỉ?”

Vương Trăn: “Mấy hôm vừa rồi Thánh thượng không triệu người vào cung, tất chẳng phải Thánh thượng. Người cũng không thân với Kỷ tướng, Từ tướng, cũng chẳng phải họ luôn.” Vương Trăn dừng lời, đoạn than thở: “Thì ra là Nhị thúc tổ.”

Phó Vị: “…”

Đường Thận cũng bừng tỉnh: “…”

Trời ơi, đúng là chuyện tốt im ỉm trong nhà, chuyện xấu đồn xa nghìn dặm!

Phòng khách lặng im như tờ, kim rơi còn nghe tiếng.

Bỗng Phó Vị nói: “Hầy, vi sư quan tâm hai đứa mi thì có làm sao? Thế nào, tụi mi vẫn tính giấu giếm ta phải không? Chúng mi đều là đệ tử của ta, chuyện đại sự bực này mà không thưa với thầy trước thì có hợp lễ phép, hợp lễ giáo không?”

Đường Thận nhủ thầm: Chuyện đồng tính của con với Vương Tử Phong là thứ trái với lễ phép nhất trần đời còn gì!

Đường Thận: “Là lỗi của Cảnh Tắc ạ.”

Phó Vị được tiếp oai, ông phê bình Vương Trăn luôn: “Còn con, tại sao phải dối vi sư, con toan tính gì thế hử?”

Vương Trăn khẽ nhếch mày, nhưng thấy Đường Thận đang cúi đầu nhận khuyết điểm, chàng lại cười mỉm, chắp tay hành lễ theo: “Học trò sai rồi ạ.” Đoạn chàng bảo: “Thế này giống bái cao đường ra phết nhỉ.”

Phó Vị ngớ người.

Đường Thận cũng ngơ ngác. Đến lúc định thần, cậu nổi cơn tam bành: “Vương Tử Phong!”

Phó Vị càng ngạc nhiên hơn, ông đã bao giờ thấy Vương Tử Phong hành xử thế này đâu? Hồi lâu sau, ông vân vê chòm ria mép, lòng rất đỗi vui mừng và thanh thản.

Chỉ chốc lát, cơm nước đã được dọn lên, ba thầy trò dùng bữa trong phủ. Lúc ăn cơm, Phó Vị tán gẫu với hai sư huynh đệ một thôi một hồi, nhưng dẫu sao ông đã có tuổi, chẳng bao lâu sau Phó Vị đã đi nghỉ trước.

Đường Thận và Vương Trăn cùng tản bộ trong hoa viên Phó phủ, dần dần, Đường Thận phát hiện: “Huynh đang dẫn ta ra hồ đấy ư?”

Vương Trăn: “Đúng ra mà nói, tiểu sư đệ à, là ngôi đình trên hồ kia.”

Hai người nhanh chóng băng qua lớp lớp rừng trúc bóng hoa, tới trước ngôi đình. Năm năm trước, Đường Thận lần theo tiếng đàn đặt chân tới nơi đây, gặp một chàng “Phủ Cầm đồng tử”. Ngày ấy từ biệt vội vã, cả hai đâu có ngờ đến kết quả ngày hôm nay.

Đường Thận tức cảnh sinh tình, lòng bùi ngùi xúc động.

Vương Trăn bất ngờ ôm choàng lấy cậu từ phía sau, làm Đường Thận sững người. Cậu đang định ngọ nguậy, đôi môi man mát của Vương Trăn đã sà xuống, hôn lên chỗ cổ hở ra.

“Yên nào.”

Đường Thận nín thở: “Sư huynh…”

“Sao không gọi ta là Phủ Cầm đồng tử nữa?”

Đường Thận im re.

Vương Trăn cười rất trầm: “Ba ngày rồi mà em vẫn còn dỗi ta ư?”

Đường Thận: “Ta nào dám giận dỗi sư huynh.”

“Thế là đang dỗi đấy còn gì. Đã ba ngày trôi qua, đời ta còn được mấy lần ba ngày cho em giận dỗi đâu?”

Đường Thận thoáng giật mình. Trong thâm tâm, cậu nghĩ hẳn Vương Trăn đang ám chỉ chuyện tuổi tác. Thật ra chàng nói đúng lắm, Vương Trăn lớn hơn Đường Thận những chín tuổi. Trước đây Đường Thận không hề bận tâm về vấn đề này, song giờ đây, nghe giọng điệu mất mát của chàng, Đường Thận bỗng tự hỏi có khi nào chàng hơi tự ti không.

Đường Thận động lòng, lập tức cầm tay Vương Trăn: “Sao sư huynh lại nghĩ thế? Ta chẳng có ý đó bao giờ đâu.”

Vương Trăn hỏi rất thương tâm: “Có thật là em không nghĩ thế không?”

Đường Thận vội vàng đáp: “Thật mà!”

“Thế thì em không được giận ta nữa đâu nhé?”

“Vâng.”

Vương Trăn thơm cậu mấy cái, thủ thỉ: “Mấy hôm nữa ta phải đi U Châu, tiếp tục công việc ở ty Ngân Dẫn. Để Tần Tự xoay xở quản lí một mình, chung quy vẫn không ổn. Chao ôi, tiểu sư đệ này, em nói xem, tháng năm cuộc đời ngắn ngủi vô cùng, thế mà chúng ta bận bịu cơ man là việc, gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều. Chuyến này đi U Châu, có ngắn cũng phải cả tháng trời. Cả tháng trời đó, thế là mười lần ba ngày rồi còn đâu? Ta lấy đâu ra nhiều lần ba ngày như thế chứ!”

Đường Thận bỗng ngộ ra: “Khoan, vừa nãy huynh nói câu kia là vì chuyện huynh phải đi U Châu à?”

Vương Trăn cười đáp: “Đúng rồi, không thì tiểu sư đệ tưởng sao?”

Đường Thận: “…”

Cả một cái cùi chỏ huých ra đằng sau không buồn do dự, trúng ngay bụng Vương Trăn. Vương Tử Phong hự một tiếng, vội buông tay ra.

Đường Thận sải bước về phía trước.

Vương Trăn thều thào gọi theo: “Đau, đau quá, hình như thụi phải chỗ nào rồi.”

Đường Thận không buồn ngoảnh lại, mải miết đi thẳng.

Thấy bóng cậu đã xa, Vương Trăn mới đứng thẳng người, than thở: “Chỉ đùa thôi mà! Coi kìa, chẳng thèm xót mình luôn.”

Mấy hôm sau, Vương Trăn rời thành Thịnh Kinh, khởi hành tới U Châu.

Hạ tuần tháng mười một, có ba tấu chương từ ba miền gửi về Thịnh Kinh. Tấu chương bình thường đều phải qua tay Hữu thừa Từ Bí rồi mới được dâng lên án ngự của hoàng đế. Tuy nhiên, những tấu chương này là ngoại lệ. Cả ba bản tấu đều được chuyển thẳng tới điện Thùy Củng, trình lên hoàng đế giống như thư nhà.

Triệu Phụ giở tấu chương, phê ngay một câu: “Rặt những điều sáo rỗng, tối nghĩa!” Nói xong ông ta quẳng đống tấu chương lên bàn. Phải mấy canh giờ sau, Triệu Phụ mới mở ra xem lại.