Sơn Hà Bất Dạ Thiên

Chương 61



Ngay trong đêm đó, miền Bắc lại đón một cơn mưa ào ạt.

Tiếng mưa rơi rầm rầm như thác đổ, trong không khí dậy mùi ngai ngái của đất đai. Trên đường thành Thứ Châu không một bóng người, mưa to quá, toàn bộ cư dân trong thành đều trú mưa trong nhà chứ chẳng ai đi lại trên đường cả. Một con tuấn mã màu đen phi như bay từ cổng chính nha môn phủ doãn, xông thẳng đến cổng thành. Móng ngựa đạp trên nền đất làm nước mưa văng tung tóe.

Trưởng đoàn Giám sát Sứ Thứ Châu – Kỷ Tri đang ở trong gian chính của nha môn. Sau khi trao bản tấu cho người đưa thư, dặn dò người ấy hỏa tốc về Thịnh Kinh, ông ta tiếp tục bàn bạc vụ việc với các quan khác.

Trong tòa lầu trên cổng thành, Tả thị lang bộ Hộ Từ Lệnh Hậu nhìn con ngựa phi nước đại ra khỏi cổng thành, thở dài khe khẽ. Từ Lệnh Hậu nói bằng một giọng xa thẳm: “Khoái mã từ nha môn phủ doãn đấy. Tạ đại nhân, xem chừng bọn Giám sát Sứ đã điều tra ra rồi.”

Đứng bên cạnh ông ta chính là Hữu thị lang bộ Công Tạ Thành.

Từ Lệnh Hậu và Tạ Thành hiện đang là hai đại quan tam phẩm duy nhất trong toàn thành Thứ Châu, cũng là hai quan lớn có phẩm cấp cao nhất.

Nghe xong, Tạ Thành nói với Từ Lệnh Hậu: “Từ đại nhân có cao kiến gì không? Thật choáng váng, thế mà lại có người tham ô trong vụ án này. Hóa ra tai nạn không phải do thiên tai gây nên, mà do nhân họa!”

Từ Lệnh Hậu quay ra nhìn gã ta: “Sao, Tạ đại nhân biết chuyện gì à?”

Tạ Thành cười: “Thế Từ đại nhân biết gì rồi?”

Hai người cười với nhau một hồi, nhưng sâu trong ánh mắt, ý cười chẳng thể chạm tới đáy.

Mưa ồ ồ như thác đổ, không hề có dấu hiệu ngưng nghỉ.

Đêm đến, Đường Thận trở lại trạm dịch. Cậu châm nến, mở một quyển tấu trắng để ghi chép lại những gì quan sát được ba hôm nay. Vào khuya, cậu lấy lệnh bài Triệu Phụ ban cho, bí mật gửi quyển tấu ấy đi.

Lúc Đường Thận vừa về đến chỗ ở thì đụng phải Kỷ Tri.

Kỷ Tri đứng trong sân, ngẩng lên nhìn Đường Thận. Hai người mắt đối mắt, Đường Thận biết Kỷ Tri không tình cờ đứng ở đây, ông ta đã đợi cậu một lúc rồi. Cậu bèn lặng lẽ đi tới: “Kỷ đại nhân.”

Kỷ Tri: “Đường đại nhân vừa gửi gì đi thế?”

Đường Thận im ắng hồi lâu mới đáp: “Không có gì, xuống nhà bếp lấy đồ ăn thôi ý mà.”

Kỷ Tri: “Đường đại nhân, việc đã đến nước này, ngươi cũng nên ý thức được rằng chúng ta đã tiến đến bước ngoặt ở ngay đầu sóng ngọn gió. Thành Thứ Châu hung hiểm khôn lường, nước ở đây thẳm hơn chúng ta tưởng. Mong Đường đại nhân mở to mắt nhìn mọi sự cho tỏ tường, chớ để kẻ tiểu nhân che mắt thánh.”

Đường Thận bình tĩnh nhìn Kỷ Tri, không đáp gì cả.

Vị Ngự sử đại nhân lục phẩm nghiêm túc và bảo thủ ấy chắp tay: “Cáo từ.”

Mưa to làm con sông Kinh Hà trở nên dữ dằn hơn bao giờ hết. Các quan và thợ được phái đi điều tra ở khu vực sông đều quay trở về thành Thứ Châu. Còn các quan ở thành cũng đã biết vấn đề ở nằm ở móng cầu và đoán chắc rằng có bàn tay tham nhũng. Kỷ Tri bí mật mời Tả thị lang bộ Hộ Từ Lệnh Hậu đến gặp, hai người mật đàm trong phòng suốt hai canh giờ.

Lúc ra khỏi cửa, sắc mặt Từ Lệnh Hậu vô cùng tồi tệ, ông ta quay đầu lại nhìn cánh cửa khép chặt sau lưng, tức tối phất tay áo ra về.

Trong thành Thứ Châu, dân chúng vẫn thản nhiên như không, còn các quan thì lo ngay ngáy.

Mây đen che lấp cả bầu trời. Chẳng biết có phải do áp lực tâm lý không, quan lại trong thành đều cảm thấy như chết ngộp dưới nền trời sầm sì ấy. Tối hôm đó, Đường Thận đang nghỉ ngơi trong trạm dịch thì đột nhiên nghe có tiếng động trong căn phòng tối om của mình. Đường Thận cả kinh, mò ngay lấy con dao găm giấu dưới gối, căng mắt, cảnh giác lắng nghe động tĩnh bốn bề.

Có tiếng cửa sổ bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, nối tiếp là tiếng bước chân nhẹ bẫng như lông hồng nhảy vào qua bậu cửa.

Trong tích tắc, Đường Thận định hét toáng lên, nhưng người kia đã kịp thời xông tới, dùng một tay bịt kín mũi miệng cậu lại. Bàn tay lạnh như băng còn ướt nước mưa, lòng bàn tay buốt đến thấu xương. Đường Thận trợn trừng mắt, thò tay ra sau lưng rút dao đâm về phía kẻ lạ mặt. Kẻ đó giật mình “Ối” một tiếng, phản xạ nhanh như cắt, bổ ngoéo một cái vào cổ tay Đường Thận. Đường Thận nhăn nhó vì đau, con dao găm rơi cộp xuống đất.

“Ta đây, đừng lên tiếng.”

Đường Thận giật mình thon thót: …Tô Ôn Duẫn?

“Ngươi đồng ý giữ im lặng thì ta thả tay ra. Gật đầu tức là đồng ý.”

Đường Thận gật đầu.

Tô Ôn Duẫn buông cậu ra.

“Tô đại nhân?”

“Ờ.”

Đường Thận đứng lên từ trên giường, phủ thêm một tấm áo ngoài lên người, hỏi: “Nửa đêm nửa hôm, Tô đại nhân lén lút đến phòng ta có việc gì?” Nói xong, Đường Thận đến bên cạnh bàn toan đốt nến. Tô Ôn Duẫn lập tức cản cậu lại: “Không được thắp đèn.”

Đường Thận lấy làm lạ: “Tô đại nhân có ý gì?”

Tô Ôn Duẫn móc từ trong tay áo ra một viên dạ minh châu cỡ bằng lòng bàn tay, rồi kéo Đường Thận lên giường, hết sức cẩn thận buông màn xuống. Ánh sáng của dạ minh châu êm mượt như tơ lụa, không chói mắt như ánh nến nhưng sáng rực hẳn lên khi kề sát vào. Hai lớp màn giường quây kín xung quanh, Đường Thận và Tô Ôn Duẫn ngồi trên giường, cầm dạ minh châu là có thể thấy rõ mặt nhau.

Đường Thận lúc này mới phát hiện, mặt Tô Ôn Duẫn ướt đẫm nước mưa.

Sắc mặt anh ta tái mét, môi cũng bợt bạt cả đi, tóc tai sũng nước, dính bết cả lên mặt. Tuy thế, trong ánh sáng dạ minh châu, trông anh ta vẫn kiều diễm đến sững sờ.

Đường Thận tiếp tục giữ im lặng.

Tô Ôn Duẫn trêu: “Nửa đêm có người xông vào phòng, còn lôi mình lên giường kéo rèm kín mít. Đường đại nhân, ngươi không thấy kì quặc à? Giả sử bây giờ có ai tông cửa vào, ngươi bảo hai ta nên giải thích thế nào đây?”

Đường Thận hỏi ngược lại: “Tô đại nhân tới tìm ta có việc gì, nói thẳng đi.”

“Nhạt nhẽo.” Tô Ôn Duẫn cười khẩy, rút trong ngực áo ra một cuốn sổ dày cộp, ướt sũng. Đường Thận thấy bìa sổ thì giật mình thon thót, cậu không dám tin vào mắt mình, nhìn Tô Ôn Duẫn như đang dò hỏi. Tô Ôn Duẫn nói: “Không lầm đâu, giống như ngươi nghĩ đấy, đây là là sổ âm dương1 bí mật bị giấu đi đấy.”

[1] Sổ âm dương tức là sổ sách kế toán làm giả (để trốn thuế chẳng hạn). Cuốn “âm” thì để mình giữ, còn cuốn “dương” thì dùng để khai báo, kiểm toán.

“Ngươi lấy từ chỗ nào thế hả?”

“Liều mạng đổi chứ sao.”

Tô Ôn Duẫn nói câu ấy bình thản vô cùng, cứ như thể chỉ là một trò đùa vui mồm thì nói. Thế nhưng, Đường Thận phát hiện ở cổ áo anh ta có vết máu. Đường Thận hỏi: “Tô đại nhân bị thương rồi ư?”

Tô Ôn Duẫn giật giật cổ áo: “Không phải máu của ta. Đường đại nhân muốn xem cuốn sổ này không?”

Đường Thận hơi do dự, Tô Ôn Duẫn đưa sổ cho cậu, cậu nhận lấy.

Đọc từ trang đầu tiên, càng lúc sắc mặt Đường Thận càng nặng nề hơn. Cậu lật sổ thoăn thoắt, chỉ trong một khắc đã đọc hết cả quyển. Đường Thận ngẩng lên: “Tô đại nhân, sổ này là thật à?”

“Có thật hay không, chẳng lẽ Đường đại nhân không tự biết?”

Đường Thận im lặng không nói gì.

Là thật!

Mỗi một giao dịch trong cuốn sổ kế toán này được ghi chép cực kì tỉ mỉ, thu chi không sai lệch một li. Nhưng nếu những gì được ghi ở đây là thật, thì không chỉ móng cầu mà cát, đá, suất ăn của thợ thuyền, tất cả đều bị kẻ gian cắt xén! Bốn tháng trước, triều đình xuất kho tám mươi vạn lượng bạc để làm đường ở Thứ Châu, nếu chiếu theo sổ này, thì hao hụt tận hai mươi lăm vạn!

Gập cuốn sổ lại, Đường Thận trả nó về cho Tô Ôn Duẫn.

“Tô đại nhân đem sổ này tới đây tìm ta để làm gì? Có cuốn sổ này, muốn tìm ra kẻ chủ mưu chỉ là vấn đề thời gian. Tức là nếu Kỷ đại nhân có được cuốn sổ, hẳn ngài ấy sẽ truy ra các quan tham ô trong vòng một tháng.”

Tô Ôn Duẫn: “Ngươi tin Kỷ Tri à?”

Đường Thận sửng sốt.

Tô Ôn Duẫn cười giễu cợt: “Trông Kỷ Tri công chính vô tư, hiên ngang lẫm liệt lắm chứ gì? Cách đây năm năm, y từng cưới một cô vợ bé. Người thiếp này vốn là con gái nhà lành đã được đính ước, nhưng chẳng may lọt vào mắt xanh của Kỷ Tri nên bị y ép cưới về phủ. Nhà cô gái ấy nghèo túng bần cùng, Kỷ Tri bèn dùng tiền để dẹp yên vụ này, bắt cô gái nhà lành ấy về làm vợ lẽ. Vụ việc cứ thế mà êm xuôi, cũng chẳng có ai tố cáo y cả. Tuy y chỉ là quan lục phẩm, nhưng tiền chưa bao giờ là vấn đề với y.”

“Làm sao ngươi biết chuyện này?”

“Đường đại nhân, ta là Thiếu khanh Đại lý tự đấy.”

Quan lại trên triều đình ai mà chẳng có chuyện nhơ nhuốc sau lưng, giấu kĩ thì Tô Ôn Duẫn không phát hiện được. Còn nếu mà để bị phát giác, thì người đầu tiên moi được những chuyện ấy ra, dĩ nhiên là Tô Ôn Duẫn rồi.

Tô Ôn Duẫn nói: “Thánh thượng cho ngươi tới đây cốt là để nắm được những sự thật mà Kỷ Tri biết nhưng che đậy thông qua ngươi. Trong tòa thành Thứ Châu to lớn này, Đường đại nhân, chỉ có ta và ngươi mới đích thực là những người phụng sự hoàng thượng.”

Tô Ôn Duẫn nói xong thì cất viên dạ minh châu đi, thu gọn màn giường lại. Lúc xuống giường, tự dưng anh ta cười bảo: “Nếu như lúc nãy có người xộc tới bất thình lình, rất có thể hai ta đầu rơi máu chảy ngay tại chỗ đấy.”

“Không đâu.”

Tô Ôn Duẫn quay lại nhìn Đường Thận.

Đường Thận ngước cặp mắt sáng ngời, thản nhiên nói: “Ta sẽ bảo, ta với ngươi có tình trai ấy mà2.”

Tô Ôn Duẫn ngẫn ra.

Hồi lâu sau, đôi môi mỏng của anh ta cong lên: “May là không ai xông tới.”

Lúc gần đi, Tô Ôn Duẫn lại nói thêm: “Hãy đem việc vừa thấy hôm nay nói cho bệ hạ, Đường đại nhân. Kính nhờ ngài đấy.” Dứt lời, Tô Ôn Duẫn mở cửa sổ, nhẹ nhàng chuồn ra ngoài. Đường Thận cẩn thận khép cửa sổ lại, cậu đang định về giường, chợt nhớ lúc Tô Ôn Duẫn rời khỏi phòng thì ngực áo xẹp hẳn xuống, trông không giống có nhét một cuốn sổ dày.

Đường Thận sợ điếng người, cậu mò mẫm trong căn phòng tối đen một hồi lâu, nhưng trời tối quá, không tìm thấy gì cả.

Suốt đêm Đường Thận không dám chợp mắt, thức trắng đến tận bình minh. Trời vừa sáng, cậu lập tức tìm cẩn thận lại trong phòng một lần nữa. Tìm suốt nửa canh giờ, cuối cùng cậu mới moi được cuốn sổ ra từ một kẽ hở ở giá sách trong góc tường.

Tô Ôn Duẫn!

Đường Thận sợ hãi mà không biết phải làm sao.

Bất kể thế nào cậu cũng không ngờ tên Tô Ôn Duẫn này lại trơ tráo đến vậy! Cậu không biết Tô Ôn Duẫn lấy cắp được cuốn sổ từ đâu, nhưng cậu chắc mười mươi nó chính là một quả bom hẹn giờ. Cả cái thành Thứ Châu này kiểu gì cũng có người đang lùng sục tìm kiếm nó, tìm cuốn sổ mà Tô Ôn Duẫn phải liều mạng mới chiếm được này. Thế mà Tô Ôn Duẫn lại dám giấu nó trong phòng Đường Thận.

“Y… y lôi mình ra làm bia ngắm rồi còn gì!”

Thiếu khanh Đại lý tự Tô Ôn Duẫn, xứng danh là kẻ máu lạnh vô tình nhất trần đời.

Cùng lúc đó, ở Thịnh Kinh cách đây mấy trăm dặm.

Mở đầu buổi triều, bá quan văn võ yến kiến vua, Triệu Phụ bước lên ngai rồng, từ từ ngồi xuống.

Các quan mới đang cúi người hành lễ chứ chưa thẳng lưng dậy, Triệu Phụ đã hừ một tiếng lạnh ngắt, vớ ngay bản tấu đặt trên cái khay gỗ lim Quý Phúc đang bưng, quăng mạnh xuống đất. Cuốn sổ giấy cứng cáp nện “cốp” lên nền gạch lạnh lẽo, bật mấy cái trên sàn rồi lăn đến vị trí thứ ba trong hàng ngũ các quan bên trái, tức là ngay cạnh chân Vương Trăn.

Vương Trăn cầm hốt ngọc trong tay, bình tĩnh nhìn xuống sàn, liếc được một ít nội dung trong quyển tấu.

Cả triều đình im phăng phắc.

Triệu Phụ đứng dậy từ ngai vàng, đi hai vòng trên bệ rồng, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn các quan bên dưới. Chợt, ông ta nở nụ cười, cất giọng ôn hòa: “Các ái khanh ở đây, đều là công thần của nước Đại Tống ta, là nhân tài rường cột của Đại Tống ta. Nửa năm trước, trẫm muốn mở đường, các khanh khuyên trẫm rằng, không thể đào kênh, chỉ có thể xây quan đạo, trẫm đã ưng thuận rồi. Thượng Thư tỉnh có sáu bộ, thì riêng bộ Công, trẫm đã phái cả quan Thượng thư lẫn Tả Hữu thị lang đến tận chân công trình. Trẫm còn huy động vô số đại quan tam phẩm, tứ phẩm, vô số quan viên cấp thấp, đặng gánh vác việc trọng đại nghìn xưa này.”

“Đêm qua, Kỷ Tri dâng tấu chương lên nói cho trẫm biết, trong các đại thần trẫm đau đáu trong tim, trẫm tín nhiệm cả nửa đời, có kẻ tham ô!”

Triệu Phụ cười: “Viên Mục ở U Châu, trẫm chẳng thể khiển trách. Trẫm không cách nào vượt vạn dặm đường xa, chỉ vào mặt y mà nhiếc móc rằng, quân ăn hại nhà ngươi quản lí thuộc hạ như thế đó hả? Tạ Thành – Hữu thị lang bộ Công nhà y đang làm cái gì ở Thứ Châu? Tại sao khi có kẻ tham ô trong số thuộc hạ của y, thì y lại chẳng hề biết gì sất? Nhưng còn Thượng thư bộ Hộ – Vương đại nhân…”

Vương Trăn tiến lên một bước, hốt ngọc cầm trong tay, chàng cúi đầu không lên tiếng.

Triệu Phụ nhìn chóp mũ của chàng, cười bảo: “Tử Phong, ngẩng mặt lên.”

Vương Trăn ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú thanh nhã không có mấy cảm xúc.

Triệu Phụ lặng im trong chốc lát, khẽ khàng nháy mắt với Vương Trăn một cái, rồi đột ngột gầm lên: “Vương Tử Phong, ngươi giải thích cho trẫm biết, trong hai quan lớn tam phẩm ở thành Thứ Châu, thì Từ Lệnh Hậu đang làm cái trò gì? Ngươi là Thượng thư bộ Hộ, hắn là Tả thị lang bộ Hộ, thế mà lại để kẻ gian tham ô vơ vét ngay dưới mũi!” Dứt lời, Triệu Phụ lại vớ lấy một quyển tấu ném thẳng về phía Vương Trăn. Vương Trăn không tránh né, bị quyển tấu đập vào mặt, má đỏ lừ.

“Cút đến Thứ Châu, tóm hết bè lũ tham ô về cho trẫm, lập công chuộc tội!”

Điện Tử Thần lặng ngắt như tờ.

Triệu Phụ tin yêu Vương Trăn đến nhường nào, ai ai cũng biết. Hôm nay ông ta nổi cơn thịnh nộ, trông như thể sắp giật phăng cái mũ cánh chuồn trên đầu Vương Trăn, có thể thấy chuyện này khiến đấng cửu ngũ vô cùng giận dữ.

Trong đám quan lại ở đây, số đại quan nhất phẩm đứng trước Vương Trăn chỉ có vài người. Hữu tướng Vương Thuyên đứng đầu hàng các quan bên phải chính là ông chú3 ruột của Vương Trăn. Vương Trăn bị hoàng đế chỉ đích danh nạt nộ, song Vương Thuyên hoàn toàn không phản ứng gì cả, vẫn bình thản nhìn xuống đất.

Trong đại điện trống trải, Vương Trăn chắp tay hành lễ: “Vâng.”

Ngày kế, Thượng thư bộ Hộ Vương Trăn lĩnh chỉ đến Thứ Châu.

Từ Thịnh Kinh đến Thứ Châu, đi hết tốc lực chỉ mất một ngày. Một đoàn nhân mã như của Vương Trăn thì phải mất hai đến ba ngày.

Ngày hôm đó, Kỷ Tri triệu tập các quan trong đoàn Giám sát Sứ lại, song lần này khi Đường Thận chuẩn bị đứng dậy, Kỷ Tri lại nói một cách đầy ẩn ý: “Đường đại nhân hãy khoan đã.”

Đường Thận ngẩng lên nhìn ông ta.

Kỷ Tri nói: “Đừng tiếp xúc quá nhiều với Tô Ôn Duẫn. Đường đại nhân, đây là lời gan ruột cuối cùng của ta đấy.”