Sơn Hà Tình Sắc

Chương 26: Thương hải vân quy!!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

Dây dưa tàn bạo quỷ dị khiến hai người quên mất nguyên nhân dẫn đến trận tình ái không chút vui vẻ này. Lúc này đột nhiên cửa bị phá tung, bầu không khí càng thêm lạnh lẽo và khó xử. Trong nháy mắt Tạ Lan Khanh như phản xạ có điều kiện, đau đớn trên người không thể nói cũng quả quyết ném ra sau đầu, dùng sức chống cơ thể mềm nhũn lên, cánh tay thon dài ôm cổ Tô Cô Vân mượn lực đu người lên, lấy tư thế lửng lơ khó khăn ôm đối phương cuồng nhiệt hôn, gương mặt kề sát nhau và góc độ kỳ lạ vừa vặn tránh được ánh mắt của người đến lục soát.

Tô Cô Vân cũng bị động tác không bình thường này làm cho tỉnh táo. Gã đã bôn ba qua chiến trường, cũng đã đến ranh giới sống chết, đối với tình huống thế này ngược lại cũng không khẩn trương lo sợ. Nhưng động tác Tạ Lan Khanh nhào lên để bảo vệ gã, còn có run rẩy yếu ớt khiến gã sâu sắc hiểu rằng, cái người khi nãy vô tình bị mình bắt nạt, trong hoàn cảnh khó khăn vẫn lựa chọn ở bên cạnh gã, mặc dù tim đập nhanh vô cùng sợ hãi nhưng vẫn không chùn bước.

Nghĩ tới mình nhầm em ấy thành Đường Dạ Vũ, lại vô cùng tàn nhẫn phát tiết nhục mạ, trong lòng Tô Cô Vân áy náy vô cùng, còn đong đầy ôn nhu thương yêu. Tô Cô Vân nhẹ nhàng bế tiểu nhân nhi đang bám trên cổ mình, cùng nhau ngã xuống giường, lực đạo trên tay không nặng không nhẹ mơn trớn tấm lưng mềm mại. Ban đầu vốn chỉ muốn trấn an, nhưng không nghĩ đến cảm xúc tốt như vậy, cái miệng nho nhỏ bị mình bắt lấy cũng ngọt ngào thơm thơm, đầu lưỡi ngoan ngoãn mặc cho gã dây dưa, nước miếng nuốt vào so với rượu ủ lâu năm còn ngon ngọt say lòng người hơn. Hơn nữa, dương v*t đang chôn trong người Tạ Lan Khanh nhanh chóng trướng lớn, khôi phục vẻ hùng dũng.

Tạ Lan Khanh vừa trải qua trận cuồng bạo như mưa rền sấm giật người đã nhạy cảm đến mức chạm vào là có thể vỡ nát, vả lại bị chơi đến nảy lên khoái cảm vi diệu. Vuốt ve ân cần của Tô Cô Vân khiến khoái cảm càng khuếch đại nhanh hơn, như lửa cháy lan cả đồng cỏ, từ cơ thể đến trái tim đều bị tấn công, không còn đường sống.

Tạ Lan Khanh đã sớm quên không vui lúc nãy, chỉ biết đỏ mặt rên rỉ: "Ư... Ngài thật ôn nhu a... Sờ em sướng quá... A a, đừng rời đi mà, yêu em nhiều nữa đi... Thật muốn... được người yêu thương.... A ha... chỗ đó lại trướng to... To, thật tốt... Cứng lên là có thể cắm vào tiểu huyệt.... Cắm vào nhanh một chút đi... Ưm ư, muốn..."

Tô Cô Vân bị những lời nỉ non lộn xộn của cậu làm dục vọng càng dâng cao, rõ ràng là bộ dạng ngại ngùng kín đáo mà lại có thể thốt lên những tiếng chủ động lớn mật như vậy. Tô Cô Vân đẩy nhanh tốc độ hông, ôn hoà đáp: "Ngoan, nói tôi nghe chỗ nào cứng lên, hửm? Muốn tôi dùng cái gì yêu thương em, cắm chỗ nào của em, không nói thì không cho đâu..."

Tạ Lan Khanh bị nam nhân đột nhiên mạnh mẽ cuồng đỉnh làm đến mệt mỏi khóc không ra tiếng, cảm giác ngứa ngáy kết hợp với đau đớn chỗ vết thương khiến não bộ trở nên tê dại và kích thích, dường như chỉ có kịch liệt dây dưa cơ thể nhau mới có thể giảm bớt cảm giác kỳ quái khiến người ta phát điên kia. Cậu mơ hồ nghe nam nhân dùng chất giọng trìu mến bên tai hỏi những vấn đề xấu hổ kia, đuôi mắt cũng trở nên hồng hồng, cuối cùng đáng thương trả lời: "Đừng... Xin ngài đừng không muốn em... Rất thích ngài... A a... là dương v*t bự cứng cứng, dương v*t bự của ngài cứng... Em muốn ngài... dùng tay và dương v*t bự... Ư ưm... Thương em, chơi huyệt em..."

Tô Cô Vân cả thể xác và tinh thần cảm thụ trải nghiệm tuyệt vời con người xinh đẹp đó mang lại, cơ thể nhẵn nhụi ấm áp, đường cong mềm mại xinh đẹp, thoang thoảng toả ra mùi hoa lan, trong trẻo lành lạnh lại đắm say. Còn có tiểu huyệt đang gắt gao bao lấy dương v*t, ấm nóng khít chặt khiến gã sướng đến da đầu tê dại. Bỗng nhiên nghe được tiếng nỉ non xấu hổ nhưng thiết tha của Tạ Lan Khanh, Tô Cô Vân cũng không nén được rung động, hung hăng húc vào điểm nhạy cảm của người trước thân, còn cố ý mài hai vòng, hài lòng nghe cậu đổi giọng rên rỉ. Nhưng gã cũng không nhận ra điều này, dâm điểm muốn ngừng mà không được, trực tiếp đổi thành phương pháo cắm rút đơn giản nhất.

Tô Cô Vân thưởng thức Tạ Lan Khanh cơ thể trắng nõn vì không được thoả mãn mà uốn éo tới lui, rất có tâm nhắc nhở: "Bảo bối trả lời chưa đủ ý nha, huyệt là cái gì, hửm? Giải thích rõ ràng một chút nào, ngoan!"

Tạ Lan Khanh bị tấn công ban nãy làm đến co quắp người, thần trí không rõ, chỉ muốn lần nữa trải nghiệm rõ ràng cảm giác sung sướng tiêu hồn đó, theo bản năng theo dụ dỗ của đối phương nói: "Ưm... Là cái mông, a... Cái mông..."

Tô Cô Vân đối với câu trả lời này vẫn chưa hài lòng, lại đưa tay đánh lên cánh mông xinh xắn của Tạ Lan Khanh, hạ lưu nói: "Cái mông bảo bối nhiều thịt như vậy, chẳng có cái động nào cả, cắm vào không lọt nha... Nói mau, tôi cắm em là?"

Tạ Lan Khanh bị bắt nạt thảm thương, nước mắt tí tách như châu ngọc rơi xuống, cuối cùng không chịu nổi tận tấn công bằng ngôn ngữ của đối phương, khóc lóc kêu: "Oa oa... Là thí mắt, dương v*t bự là cắm vào thí mắt em... A... chơi đến tao điểm... dương v*t bự giỏi quá... Ưm... Thí mắt thật yêu dương v*t bự thế mà... Huhu, không được đi, thật muốn vĩnh viễn bị đàn ông chơi cái mông..."

Tô Cô Vân bật cười, bất ngờ tà ác nói: "Quả là cái mông nhỏ dâm đãng, mỗi ngày ăn 'thịt' không sợ bị trướng chết sao..."

"Oa oa...Sẽ không, sẽ không trướng chết... Cái mông dâm có thể ăn... dương v*t bự ăn thật ngon nha... Sao ngài lại có dương v*t bự ăn ngon như vật, cái mông dâm sẽ không lo đói..."

Tô Cô Vân bị lời nói của cậu dậy nên hứng thú, đối với tao điểm kia chính là mạnh như chẻ tre vô tình chơi ác, chơi Tạ Lan Khanh đến ngay cả lời nói cũng không trọn vẹn, bị đâm đến vỡ nát, chỉ biết ô ô a a kêu loạn.

Hai người lần nữa sa vào vực thẳm sắc tình, thậm chí còn không chú ý tới đám cảnh sát như cuồng phong lao vào phá ngang đã sớm rút lui, cánh cửa bị bọn chúng đạp toang đáng thương nằm trong đống bụi.

Kế sách của Tạ Lan Khanh quả thực có tác dụng. Hai người cũng khá may mắn, dẫn đầu đám lục soát chính là thân tín của Đường Dạ Vũ, cũng hiểu chút chút mấy chuyện bừa bãi kia của chủ mình, đương nhiên cũng không xa lạ gì Tô Cô Vân. Trong ấn tượng của hắn, Tô Cô Vân là kiểu lạnh lùng đầu gỗ, nhưng đối với Đường Dạ Vũ là si tâm không đổi, nên nhìn người đàn ông đang say sưa quan hệ với đầu bài trên giường đã vô tình loại bỏ nghi ngờ của hắn.

- ----

Nguy hiểm nơi này đã qua, tình hình ở bữa tiệc rượu vẫn là giương cung bạt kiếm. Vinh Tây Lăng đã đánh gục mười mấy người có ý định đến gần Tô Quân Lan và Lê Mộ. Dù sao Đường Dạ Vũ vẫn muốn người còn sống, đám lính kia dù có súng cũng không dám tuỳ tiện nổ đạn. Tô Quân Lan kéo Lê Mộ nấp trong vòng bảo vệ của Vinh Tây Lăng, linh hoạt thay đổi vị trí, lần nào cũng ẩn nấp đúng lúc, làm cho đám đính đang muốn bắt người kia cũng phát điên không biết làm sao.

Tô Quân Lan vốn cũng không quá lo lắng, y hiểu rõ thân thủ của Vinh Tây Lăng, sẽ không dễ thua vậy. Nhưng đánh nhau trong thời gian dài, dù không có nguy cơ sụp đổ nhưng động tác của Vinh Tây Lăng cũng không còn nhạy bén mạnh mẽ như ban đầu, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Ngay lúc hắn muốn bất chấp lao đến bên cạnh người thương đang vội vàng, Lê Mộ giữ hắn lại, bình tĩnh nói: "Đừng lo lắng, viện binh lập tức tới ngay."

Dường như vừa dứt lời, trong nháy mắt, tiếng súng liên hồi cắt ngang hành động tất cả mọi người, sau đó là tiếng 'loảng xoảng' vỡ vụn, đèn treo hoa lệ bị bắn thành vụn thuỷ tinh, tiếng thét chói tai không ngớt bị tiếng súng lần nữa ép ngược lại vào họng. Mọi người đều nhìn đến chỗ phát ra tiếng động, là một đội lính súng đạn sẵn sàng, không kém gì so với đội lính của Đường Dạ Vũ.

Các binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh chia ra hai bên, chừa một lối đi trống ở giữa. Mà từ trong đó có một người đàn ông đi tới, mặc quân trang màu trắng, mày kiếm mắt sáng, tuấn dật tiêu sái, sỡ hữu loại khí chất ôn nhu nhưng đối lập với nét ngang tàng. Đó chính là thâm trầm bên trong của nam nhân thành thục, mị lực phi phàm.

Mọi người ở đây đều tò mò quan sát vị quân nhân khí độ bất phàm này, nhưng hình như không ai biết được tên anh. Chỉ có Lê Mộ, từ khi anh vào cửa, nét cười trên mặt dần biến mất...

☆☆☆

Editor: Anh zai quân nhân ngầu đét má ơi luôn!!!

Lại có cặp mới xuất hiện, các chế có đoán được ai không? Cặp này từng manh nha mấy chương đầu rồi á =)))))))))))))

Boi hải quân, tưởng tượng thêm áo choàng dài phấp phới nữa bao ngầu =))))